Ăn khuya

“Thật là không biết liêm sỉ! Từ nhỏ mẹ đã dạy mày thế nào?”
 
Mẹ Châu ở bên cạnh muốn ngăn lại, cố gắng vỗ về ba Châu: “Ba Hạo Hạo, đừng giận, đừng giận, có gi từ từ nói.”
 
“Đừng có làm mất mặt người nhà họ Châu chúng ta, không được quan hệ lằng nhằng với đàn ông! Con vẫn là trẻ vị thành niên, bây giờ đã tùy tiện đi ngủ với đàn ông thế này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những lời trách mắng kỳ lạ này của Ba Châu từ nhỏ đã không ngừng rót vào đầu cô, tính đến bây giờ cô đã nghe được mười mấy năm rồi. Mới đầu là khó hiểu đến sau này là bất lực, cô đã dần học được cách nghe tai này lọt tai kia.
 
Đầu Châu Cẩm kêu ong ong, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
 
Châu Gia Hạo đứng ở một bên xem chuyện vui, thỉnh thoảng lại hùa theo.
 
Ba Châu mắng nhiếc xong, thở dốc, cuối cùng cảnh cáo: “Nhanh xử lý sạch sẽ mớ quan hệ rách nát kia của con đi, nếu không con đừng đi học nữa, ở nhà kiểm điểm lại đi.”
 

Sau đó chính là “những phát ngôn tổng kết” của mẹ Châu.
 
Quy trình mỗi trận giáo huấn từ bắt đầu cho đến kết thúc, trong lòng Châu Cẩm rất tường tỏ. Lúc này cô hệt như một vị khách đứng bên ngoài nhìn cảnh tưởng trước mắt mà thôi.
 
Ba Châu đi vào phòng, Châu Gia Hạo vẫn đứng ở một nơi không xa không gần nhìn cô, đồng thời thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “chủ đạo”.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Châu Cẩm.” Mẹ Châu gọi thẳng tên cô.
 
Bàn tay thô ráp của bà đặt trên mu bàn tay của Châu Cẩm, lời nói phát ra lại như rắn độc. 
 
“Con đó, từ nhỏ mẹ đã nói thế nào với con, con phải có lòng tự trọng chứ.”
 
Tiếng ma quỷ cứ thế lải nhải bên tai Châu Cẩm, sự tồn tại của cô trước giờ không phải vì bản thân, mà vì một sai sót ngẫu nhiên, kỳ lạ đến không tin nổi.
 
*
 
Năm Châu Cẩm bốn tuổi, cô đến căn nhà này.
 
Lúc đó tuy cô không chắc chắn quan hệ giữa ba mẹ và con gái là như thế nào, nhưng cũng ý thức được mình là một người ngoài ở trong gia đình này.
 
Ba mẹ Châu bởi vì nhiều năm không sinh được con cái, đã bị bác sĩ thông báo không thể sinh con được nữa.
 
Bọn họ chỉ đành nhận nuôi một đứa con.
 

Bao nhiêu thất vọng tích tụ, hai người đã chẳng mong ngóng sẽ có con trai nối dõi, mà lựa chọn nuôi dưỡng một cô con gái không cần mất quá nhiều tâm sức và tiền bạc.
 
Tâm nguyện lúc này của bọn họ rất nhỏ bé, chẳng dám mong cầu quá nhiều. Họ chỉ mong đứa trẻ này có thể bình an lớn khôn, tương lai có thể chăm sóc nhang khói cho bọn họ.
 
Mới đầu cuộc sống của một nhà ba người rất vui vẻ, Châu Cẩm được họ hết mực cưng chiều. Tiền lương ít ỏi của ba mẹ Châu đều lấy đi mua váy đầm cho cô.
 
Đó là những ký ức rất lâu trước đây rồi, nếu không cố gắng hồi tưởng lại, chắc sẽ chẳng nhớ nổi nữa. Trong một khoảng thời gian rất dài, Châu Cẩm đều dựa vào những ngọt ngào của hai năm đó để chống đỡ những năm tháng khổ cực sau này.
 
Chưa đến hai năm, mẹ Châu đã bất ngờ có thai. Sau khi ba Châu tốn tiền nhờ người ta kiểm tra, kết quả hiển thị là con trai. Cả nhà vui mừng hớn hở, mẹ Châu lần đầu tiên nấu một bàn đầy thức ăn để ăn mừng.
 
Mà bữa ăn này đối với Châu Cẩm chính là bữa ăn cuối cùng của tuổi thơ.
 
Bắt đầu từ hôm đó, những tháng ngày tuổi thơ tự do tự tại thuộc về cô đã kết thúc như thế.
 
Âm thầm im lặng như lúc nó mới đến, cứ thế mà biến mất đi.
 
*

 
Châu Cẩm âm thầm rút tay về, không muốn nghe những câu nói khôi hài kia của mẹ Châu nữa.
 
“Mẹ.” Những lời muốn nói bị nghẹn lại ở cổ họng.
 
Sắc mặt cô trắng bệch đứng ở một góc, cách biệt với cái gia đình này.
 
Châu Cẩm muốn dùng câu nói ác độc để đáp trả, muốn chỉ trích bọn họ, muốn nói cho bọn họ biết, bản thân tuyệt đối sẽ không xoay quanh em trai mãi như vậy.
 
Nhưng cô không thể. Cô có rất nhiều nỗi khổ trong lòng, nên chỉ đành cúi đầu.
 
“Mẹ, con sẽ nói chuyện lại với chị. Để con khuyên chị ấy, mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận