Ăn khuya
Châu Cẩm đưa tay vẫy một chiếc xe taxi, ngồi vào trong ghế lái phụ. Cô lo lắng Châu Gia Hạo sẽ đi theo, nên không nói lời nào cả.
Nhưng tài xế không lái xe đi ngay, nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu?”
“Khu nhà ở phố Tây Dịch Sơn.” Giọng nói cô chua chát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm không thèm nhìn về phía cảnh cửa kính che gió, sống chết nhìn chằm chằm vào con đường rộng lớn phía trước.
Đột nhiên, Châu Gia Hạo mở cửa sau. Chiếc xe hơi sụp xuống rồi lại bật lên, sau đó cửa xe “đùng” một tiếng đã bị cậu đóng lại.
Châu Cẩm hít sâu, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô cố gắng che giấu cảm xúc ngột ngạt. Vành mắt cô phiếm hồng, nước mắt đang trực trào, nhưng có thể nào cũng không chịu để nó chảy xuống.
“Đi đây.” Tài xế gỡ tấm biển “xe trống” xuống.
Cửa sổ xe được mở xuống một nửa, làn gió dịu dàng luồn vào, thổi bay những lọn tóc con của Châu Cẩm, dính hết lên mặt cô.
Cô vén tóc ra sau tay, động tác chợt khựng lại. Cuối cùng vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chung Nghiên Tề đứng đó chưa chịu rời đi. Thân thể cao lớn, bờ lưng thẳng đứng giống như một gốc cây Bạch Dương đón gió của anh, cứ như vậy ôm lấy sức mạnh vững chắc mà to lớn trong màn đêm đen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thảnh thơi dựa vào tường, gói gọn cô vào trong ánh mắt đen hút, sâu thẳm.
Châu Cẩm cảm giác anh mỉm cười một chút, nhưng không quá nở rộ, chớp mắt đã biến mất.
Mà lúc này Châu Gia Hạo đang ngồi ở ghế sau, cậu dường như ý thức được ánh mắt dán chặt vào nhau của hai người, thế là dùng sức đấm vào ghế lái phụ. Chẩu Cẩm giật mình, run lên, sau đó cô chậm rãi quay đầu, không còn nhìn sang bên cạnh nữa.
Hình như Châu Gia Hạo đang giận dỗi, ngày thường dù có đánh nhau cậu cũng sẽ ầm ĩ muốn tiến lên lần nữa, nhưng hôm nay lại rất khác thường.
Đây trùng hợp đúng với ý của Châu Cẩm, tốt nhất là cũng đừng quan tâm đến cô, để cô chuyên tâm học hành, bình yên trải qua ngày tháng cấp ba cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...