Một tuần trôi qua trong nháy mắt, chẳng mấy chốc mà đã đến ngày diễn ra buổi tiệc chào mừng.
Không ai biết đối với Lục Yếm Thanh ngày này còn có một ý nghĩa khác, chỉ vài giờ nữa thôi, khi đồng hồ điểm 0 giờ, cậu sẽ bước sang tuổi 18.
Làm sao để ngày sinh nhật thứ mười tám này để lại một kỷ niệm thật đẹp?
Lục Yếm Thanh đã nhiều lần tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, chính vì lí do đó mà cậu đã lén để thẻ sinh viên của mình vào túi xách của Dư Nguyệt.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Dư Nguyệt lại đi nhờ người khác trả lại thẻ cho cậu mà không thèm đếm xỉa gì đến ngày sinh của cậu được in trên đó. Xui xẻo nhất là hôm trước ngày sinh mình Lục Yếm Thanh có một buổi biểu diễn trước toàn trường!
Cậu chỉ muốn lặng lẽ trải qua ngày sinh nhật cùng người mình thích thôi mà, tại sao lại khó đến vậy?
...
Sáng sớm, Lục Yếm Thanh vừa bước vào lớp đã tinh ý nhận ra được lớp học hôm nay tràn ngập không khí phơi phới, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc vô cùng nghiêm túc, nam thì tóc vuốt kéo, nữ thì đánh son trang điểm. Trông ai cũng cực kỳ lộng lẫy.
... Chỉ là một buổi tiệc thôi mà, sao ai cũng nghiêm trọng thế.
Lục Yếm Thanh không hề biết rằng, theo truyền thống của Đại học Thủ Đô thì buổi tiệc chào mừng này còn có một vai trò quan trọng khác – đó là tiệc giao lưu!
Các sinh viên ở đây phải vượt qua biết bao nhiêu thử thách mới có thể đỗ vào trường đại học top đầu cả nước, ai mà ngờ rằng cuộc sống đại học lại không hề màu hồng như họ đã tưởng tượng, vừa mới vào trường gần như tất cả đều vùi đầu vào học, các bài kiểm tra đến liên tiếp không ngừng, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Buổi tiệc chào mừng Tân sinh viên tối nay là một trong số ít cơ hội mà mọi người có thể gác lại việc học và giao lưu kết thêm bạn mới.
Khoa Nghệ thuật và khoa Ngoại ngữ là hai khoa có tỉ lệ Omega và số lượng nữ sinh nhiều nhất trường, lần này khoa của họ được sắp xếp ngồi cạnh với các sinh viên bên khoa Cơ khí. Đối với hội nữ sinh mà nói, tất nhiên là phải ăn diện thật lộng lẫy!
Buổi tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối, sinh viên nào có tiết mục thì phải đến sớm hai tiếng để tập dượt.
Sau giờ học, Lục Yếm Thanh đeo hộp đàn violin trên lưng, chuẩn bị đi diễn tập nhưng lại Hứa Mạt Phàm đứng chặn ở cửa.
"Đàn em Lục!" Vẻ mặt Hứa Mạt Phàm khẩn trương một cách kỳ lạ: "Em chuẩn đến đâu rồi? Đã thuộc bài chưa?"
Lục Yếm Thanh nói: "Không phải lúc trước anh nói mọi người đến đây không phải để xem tôi chơi đàn mà là vì gương mặt của tôi sao? Nếu họ đến đây chỉ để xem gương mặt tôi thì dù có chơi tệ đến thế nào cũng chẳng sao, đúng không?"
"Lúc đó anh chỉ nói đùa thôi mà."
Hứa Mạt Phàm đột nhiên thay đổi giọng điệu, vỗ mạnh vai Lục Yếm Thanh, một tay tạo thành nắm đấm cổ vũ cậu: "Hôm nay em phải thể hiện thật tốt đó! Buổi tiệc này không chỉ có mình em đâu!"
Nhìn Hứa Mạt Phàm thay đổi rõ ràng như vậy, Lục Yếm Thanh cũng không ngốc đến mức không nhận ra, cậu thẳng thắn hỏi y có chuyện gì xảy ra.
Hứa Mạt Phàm lén lút nhìn xung quanh, sau đó ngoắc ngón tay ra hiệu cậu cúi đầu xuống.
Lục Yếm Thanh vẫn đứng im tại chỗ: "Cứ nói đi."
Hứa Mạt Phàm đành phải tự mình bước lại gần cậu, thấp giọng nói: "Tiệc chào mừng tối nay sẽ có một vị khách siêu đặc biệt đến từ giới giải trí! Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nếu như không phải do anh có chút mối quan hệ ở hội sinh viên thì sẽ không nhận được tin tức nóng hổi này đâu!"
Vị khách bí ẩn kia là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng, là 'nữ thần' trong lòng vô số người hâm mộ đồng thời cũng là người hiện tại đứng đầu làng giải trí. Tin tức này bị nhà trường ém kín, nếu để lộ ra ngoài sợ là các sinh viên sẽ bỏ bê việc học.
Y tưởng rằng sau khi tiết lộ tin này cho Lục Yếm Thanh, đàn em sẽ vô cùng kinh ngạc và tò mò nhưng không ngờ Lục Yếm Thanh thậm chỉ còn không thèm động cả lông mày, gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng thể 'cái người nổi tiếng bí ẩn đó' chỉ là một nhân vật ngày nào cũng gặp trong sân trường, chả khác gì chó mèo.
Hứa Mạt Phàm làm sao biết được Lục Yếm Thanh căn bản không hề có hứng thú với cái người được gọi là đại minh tinh kia. Bởi vì chỉ cần cậu về nhà là sẽ phải ngày ngày gặp một vị đại minh tinh cực kỳ cố chấp.
Nhưng vì đàn anh đã tiết lộ bí mật động trời kia cho cậu nên Lục Yếm Thanh đành phải miễn cưỡng tỏ ra quan tâm, tâng bốc y: "Ồ, vậy nhân vật nổi tiếng mà anh nói là ai vậy?"
Hứa Mạt Phàm hít sâu một hơi, phun ra vài chữ: "Không được kích động – người sẽ đến đêm nay, là Lục Từ!"
Lục Yếm Thanh: "..."
Lục Yếm Thanh: "............"
Lục Yếm Thanh: "................."
Sắc mặt Lục Yếm Thanh thay đổi, thậm chí còn có chút vặn vẹo.
Hứa Mạt Phàm kiêu ngạo nghĩ, y đã nói thì thôi, với địa vị và sự nổi tiếng của Lục Từ thì làm sao có thể bình tĩnh khi nghe được tin tức như vậy?
Alpha trẻ tuổi mím chặt môi, từ trong kẽ răng phát ra mấy chữ: "... Tại sao bà ấy lại đến đây? Tôi nhớ bà ấy không phải là cựu học sinh của trường."
Hứa Mạt Phàm nhún vai: "Ai mà biết? Cô ấy là một ca thần trong giới âm nhạc đương đại. Cô ấy nói là muốn tham gia buổi tiệc chào mừng của trường chúng ta. Dù lí do có là gì thì nhà trường cũng sẽ không từ chối!"
Đúng thật là "sẽ không từ chối"!
Lục Yếm Thanh suýt chút nữa bật cười thành tiếng, người khác thì không biết nhưng cậu làm sao không hiểu rõ Lục Từ là người như thế nào?
Lục Từ trong mặt người hâm mộ: bí ẩn, mạnh mẽ, cực kỳ A.
Lục Từ trong mắt Lục Yếm Thanh: ngang bướng, trẻ con, chỉ thích làm theo ý mình.
Lúc Lục Yếm Thanh chọn học đại học ở trường này, cậu là Lục Từ đã cãi nhau một trận. Liệu Lục Từ có tốt bụng đến mức đến đây chỉ để dự tiệc chào mừng này hay không? Chắc chắn sự việc không đơn giản như vậy.
Cậu và mẹ đều là Alpha, tính cách tương đồng nhau, đều tự cao tự đại. Mỗi lần hai người gặp nhau đều khó tránh khỏi việc xảy ra một trận chiến và không ai bị khuất phục trước pheromone của người kia.
Nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy Lục Từ dưới khán đài sau mấy tiếng nữa khiến Lục Yếm Thanh vô cùng đau đầu.
Nhưng Hứa Mạt Phàm hình như không hề nhận ra có gì đó không ổn, vẫn tiếp tục luyên thuyên bên cạnh cậu.
"Là Lục Từ đó! Cô ấy ra mắt năm 16 tuổi, 20 tuổi giành được hai cúp bạch kim, 21 tuổi đã giành được giải Giai điệu vàng. Năm nay cô ấy chỉ mới 44 tuổi thôi, cô ấy là nữ thần trong mơ của cả một thế hệ... không, hai thế hệ! Là một Alpha đỉnh của đỉnh! Người ta đồn rằng pheromone của cô ấy rất mạnh, mỗi lần có concert, khán giả ở hàng ghế đầu ai cũng có thể người thấy hương hoa hồng phát ra từ cơ thể cô! Nước hoa mô phỏng theo hương pheromone của cô lập tức hết hàng ngày khi vừa được mở bán!!!"
Hứa Mạt Phàm càng nói càng kích động.
Lục Yếm Thanh càng nghe, sắc mặt càng tối hơn.
"Anh à," Alpha tâm trạng càng ngày càng tệ ngắt lời nam Omega trước mặt: "Nếu anh tính đúng thì lúc Lục Từ ra mắt anh vẫn chưa được sinh ra đâu."
Hứa Mạt Phàm: "Thì sao? Vì sinh ra muộn nên ngay khi mới sinh là anh đã bắt kịp thời kỳ huy hoàng của nữ thần rồi đó!"
Y lẩm bẩm: "Không được, anh phải nhanh đến chỗ hội trưởng hội sinh viên kiếm việc gì đó, tốt nhất là được làm chân bưng trà rót nước cho nữ thần để anh được xuất hiện trước mặt người."
Lục Yếm Thanh: "Gì chứ? Anh cũng muốn gia nhập công ty bà ấy và debut làm nhóm nhạc thần tượng sao?"
Hứa Mạt Phàm cười lạnh: "Anh phải bỏ việc học ở ngôi trường top đầu để trở thành gà của công ty cô ấy sao? Anh điên hả?"
Nghe vậy, Lục Yếm Thanh thở phào nhẹ nhõm, xem ra đàn anh cũng còn tỉnh táo, không đẻ việc theo đuổi thần tượng ảnh hưởng đến việc học của bản thân.
" – tất nhiên là anh muốn thể hiện sự quyến rũ của Omega mình ở trước cô ấy và phấn đấu trở thành tình nhân bé nhỏ của cô ấy!"
Lục Yếm Thanh: "... Xin phép nhắc nhở, Lục Từ đã có một đứa con trai khiến cho truyền thông nháo nhào mấy năm trước. Cỡ tuổi anh là đủ điều kiện làm con trai bà ấy rồi."
"Không sao đâu." Hứa Mạt Phàm ôm mặt, lặng lẽ thở dài: "Anh biết làm cha dượng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, cậu nhóc nhất định sẽ coi thường anh, cha dượng nào lại trạc tuổi nó... Nhưng sự chân thành của anh chắc chắn sẽ cảm hóa nó khiến nó cảm động trước tình phụ tử bao la của anh!"
Lục Yếm Thanh không muốn nói nữa.
Lục Yếm Thanh chỉ muốn ném cái tên 'cha dượng' từ trên trời này xuống cống.
...
Đúng như Lục Yếm Thanh suy đoán, lí do Lục Từ đột ngột xuất hiện tại buổi tiệc chào mừng Tân sinh viên của Đại học Thủ Đô không hề đơn giản.
- --- Cô muốn tận mắt nhìn thấy tên Beta xảo quyệt đã thay đổi như thế nào sau ba năm qua.
Cuộc đời Lục Từ chưa bao giờ chịu phải thất bại lớn như vậy, cho đến hiện tại, mỗi khi nhớ tới chuyện mình bị Dư Nguyệt tống tiền cô vẫn rất tức giận.
Trợ lý Vương khuyên cô: "Ngài Lục, sao lại đi cãi nhau với một tên nhóc? Chuyện đã xảy ra ba năm rồi, cho dù muốn trả thù thì cũng là do đích thân thiếu gia..."
Lục Từ: "Cậu cho rằng nó muốn trả thù sao? Nó bị cái tên Beta kia là cho mê mệt luôn rồi!"
"Kẻ cần người cho. Thiếu gia cũng đã lấy tiền lì xì ba năm qua của cậu ấy trả giúp Dư Nguyệt rồi mà. Cậu ấy cũng chưa sốt ruột sao ngài là sốt ruột đến vậy?"
Lục Từ ném hộp phấn trên tay xuống đất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận: "Tôi hiểu rồi, cậu muốn nói là tôi không cần quan tâm đến chuyện của đôi trẻ kia đúng không?"
Trợ lý Vương giơ tay đầu hàng: "Tôi không nói gì cả..."
Lục Từ: "Nếu như sau này tên Beta lừa đảo kia muốn vào Lục gia, nhất định tên đó phải bước qua xác tôi!"
Trợ lý Vương không nói gì nữa, nghĩ thầm trong lòng: Thời đại hôn nhân bình đẳng, thay vì đợi Dư Nguyệt vào Lục gia thì e là thiếu gia sẽ vào Dư gia.
Bản thân trợ lý Vương là beta, anh không rõ cái gọi là sự tự tôn của Alpha, nó giá trị đến vậy sao? Cảm giác giống như con mèo bị cướp mất con cá rồi nằm ôm mối hận ấy suốt ba năm.
Nhưng anh là người làm công, tốt nhất là nên im lặng nếu cần thiết. Nếu anh bị ném sang bộ phận truyền thông viết mấy bài báo xào CP thì anh sẽ không thể trả hết khoản thế chấp căn nhà anh vừa mua đâu.
Lúc Lục Từ đang trang điểm trước gương thì có tiếng gõ cửa phòng nghỉ.
Gọi là phòng nghỉ nhưng thật ra đây là văn phòng được hội sinh viên trường đặc biệt chuẩn bị cho cô. Trong buổi tiệc tối nay, cô sẽ lên xuất hiện với tư cách là khách mời và sẽ hát hai bài hát kết thúc buổi tiệc. Mặc dù thường ngày nhìn bề ngoài Lục Từ không đáng tin nhưng thật ra cô vô cùng chuyên nghiệp, không bao giờ sử dụng thủy quân và cũng không hát nhép hay hát đè trên sân khấu. Nhà trường đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô một phòng nghỉ để cô có thể thoải mái.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Từ nhìn vào gương ném cho trợ lý Vương một ánh mắt.
Trợ lý Vương lập tức ngoan ngoãn đi mở cửa.
Tưởng là giáo viên trường được cử đến để bàn với anh về buổi diễn nhưng khi cửa vừa mở ra, người đứng bên ngoài chính là Lục Yếm Thanh.
Mặc dù Lục Yếm Thanh vẫn là vẻ mặt vô cảm ấy nhưng sát khí xung quanh cậu thì không còn khống chế được nữa.
Trợ lý Vương giật mình, bắt đầu nhập vai: "A, thiếu gia, thật trùng hợp! Sao cậu lại đến đây?"
"Không khéo, tôi đến tìm mấy người." Lục Yếm Thanh đẩy trợ lý Vương sang một bên, bước vào phòng nghỉ.
Lục Từ nghe thấy động tĩnh, chậm rãi đặt đồ trên tay xuống, quay đầu nhìn Lục Yếm Thanh đi vào phòng.
Hai người không nói chuyện nhưng ai cũng có thể nhìn ra giữa họ đang có một cuộc chiến. Nhìn họ chẳng giống như hai mẹ con, họ như hai Alpha đang dùng pheromone của mình ra sức đàn áp đối phương.
Mùi hương nồng nàn của hoa hồng và hương trà xanh thanh mát nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng. Nếu bây giờ có Omega ở đây, chắc chắn Omega đó sẽ bị kích thích bởi lượng pheromone khủng bố của cả hai mà bị ép tiến vào kỳ phát tình.
Là Beta, trợ lý Vương không nhịn được: "--- Hắt xì!" Anh ta nhanh chóng lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo vào.
"Xin lỗi, xin lỗi, giám đốc Lục, lần sau ngài có phóng pheromone ra thì xin hãy báo trước nhé, tôi bị dị ứng phấn hoa vẫn chưa hết."
"..." Lục Từ nghiến răng: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đá cậu đến bộ phận quét dọn!"
Vì trợ lý Vương xen vào giữa chừng mà cuộc chiến giữa Lục Từ và Lục Yếm Thanh bị gián đoạn.
Lục Yếm Thanh không thích dài dòng, thẳng thừng hỏi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ đang làm gì ở đây vậy?"
Lục Từ nhướng mày, trợn mắt nói dối: "Tới chúc mừng sinh nhật con trai yêu quý của mẹ. Ngày mai không phải là sinh nhật thứ 18 của con sao? Đây là ngày trọng đại. Là một người mẹ, mẹ đã đặc biệt từ chối lời mời tham dự các sự kiện, dành thời gian đến đây, con không cảm động sao?"
"Nếu mẹ thật sự muốn tổ chức sinh nhật cho con, chỉ cần ngày mai mẹ nhờ trợ lý Vương đưa con về nhà. Cần gì phải mất thời gian đến trường?" Lục Yếm Thanh không bị lời mật ngọt của cô đánh lừa.
Lục Từ dùng ngón tay uốn cong đuôi tóc, vẻ mặt rất thản nhiên: "Ai mà không biết Lục Từ tôi vào giới giải trí năm 16 tuổi, điều tôi hối hận nhất là đã bỏ học quá sớm, thậm chí còn không có bằng cấp 3. Tôi chỉ là ngưỡng mộ bầu không khí Đại học Thủ Đô, muốn quyên tặng một tòa nhà hay học bổng gì đó, trở thành một sinh viên danh dự... Lạ nhỉ, tôi nhớ cậu là con tôi chứ không phải bố tôi. Tôi có cần phải thông báo cho cậu những gì tôi làm không?"
Lí do quá chính đáng không có chỗ bắt bẻ.
Lục Yếm Thanh vốn biết rõ cô khó chơi như hế nào nhưng cậu hiện tại sẽ không nhượng bộ: "Thật ra bà không cần phải nói cho tôi biết bà đi đâu hay làm gì, nhưng tôi nghĩ những fan cuồng và những tên chó săn* ngoài kia sẽ rất muốn biết tất cả động thái của bà."
"Muốn dùng chó săn uy hiếp tôi?" Lúc Từ liếc nhìn trợ lý Vương một cái.
Trợ lý Vương bất lực, lấy điện thoại ra ấn số.
Lục Yếm Thanh: "???"
Rất nhanh, trợ lý Vương báo cáo: "Ngài Lục, tôi đã thông báo với truyền thông, trong vòng năm phút nữa sẽ đẩy HOTSEARCH 'Ca thần bất ngờ xuất hiện ở Đại học Thủ Đô khuyến khích tân sinh viên cố gắng học tập, phát triển bản thân' ở tất cả các bảng trên Weibo, sẽ tiếp tục xem xét tình hình có nên đẩy tiếp một đợt nữa hay không."
Lục Yếm Thanh: "..."
Cái này gọi là gì nhỉ? ---- Vì kẻ thù dùng nhược điểm uy hiếp tôi, nên tôi dứt khoát đi trước một bước phơi bày nhược điểm của mình trước thiên hạ?
Nhìn thấy Lục Yếm Thanh dính chiêu không kịp phỏng bị, tâm tình Lục Từ trở nên tốt hơn, khoanh tay cười đắc ý: "Nhóc con, chỉ có nhiêu đó mà muốn đấu với ta, còn non lắm!!!"
Alpha trẻ tuổi không muốn tiếp tục trận chiến với cô nữa nên đứng dậy rời đi.
Trước khi rời đi, cậu còn nói: "Tôi đúng là còn quá nhỏ, sau hôm nay tôi chỉ mới 18 tuổi, không giống ngài, năm nay ngài đã bốn, mươi, lăm tuổi."
Nói xong, Lục Yếm Thanh lập tức bước ra khỏi phòng nghỉ, may mắn là cậu thân thủ nhanh nhẹn đóng nhanh cửa nên chai nước khoáng mà Lục Từ ném chỉ đập vào cánh cửa chứ không đập vào người cậu.
Nhưng dù cách một cánh cửa thì vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng gầm gừ của nữ Alpha bên trong: "Là bốn mươi bốn!!! bốn mươi bốn!!! Vương Kiệt, cậu đừng cản tôi, tôi phải ra ngoài đánh chết tên nhóc kia!!!"
______________________________________
*chó săn: paparazzi (tay săn ảnh) để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng (các ca sĩ, diễn viên...), thường là chụp lén (không xin phép, không được sự đồng ý) khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư. Các hãng thông tấn thường dùng từ này với nghĩa rộng hơn để mô tả các nhiếp ảnh gia chụp ảnh những người nổi tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...