Alpha Hương Trà Xanh

...

"Nãy giờ anh đang sắp xếp vị trí đứng trên sân khấu, các em có nghe rõ không vậy?"

Hậu trường ồn ào, Dư Nguyệt gào đến khản cả cổ, nhìn đám sinh viên năm nhất trước mặt, anh có cảm giác mình trở thành bảo mẫu mất rồi.

"Sau khi MC giới thiệu tiết mục, hàng đầu lên trước, rồi đến hàng thứ tư, hàng thứ ba và cuối cùng là hàng thứ hai lên. Hát xong rồi thì nhóm trưởng hô 1 2 3 cúi đầu chào, xuống sân khấu thì xuống từ bên phải ----- còn ai không rõ?"

Đáng tiếc, những gì anh nói nãy giờ như đàn gãy tai trâu, không đứa nào thèm ngẩng đầu nghe, ai cũng cúi đầu nghịch điện thoại như hận không thể chui vào màn hình.

Giới trẻ bây giờ sa đọa quá!

Dư Nguyệt: "..."

Anh cao giọng bất lực hỏi: " Xin hỏi, trong điện thoại mấy đứa có tin gì chấn động lắm sao? Có thể kể cho anh nghe được không?"

Ban đầu anh chỉ định chế giễu bọn chúng nhưng không ngờ có một em gái nào đó giơ điện thoại lên hào hứng nói với anh: "Anh, anh không xem Weibo hả? Lục Từ sẽ đến buổi tiệc chào mừng Tân Sinh Viên tối nay đó, còn lên biểu diễn nữa!!!"

Dư Nguyệt: "... Em nói là ai tới?"

"Lục Từ! Ca thần Lục Từ!!" Em gái vui sướng reo lên: "Mẹ em rất thích cô ấy, không biết có thể xin được chữ của cô ấy không... A, đàn anh, sắc mặt của anh lạ quá, không lẽ anh cũng là fan sao?"

Dư Nguyệt sao có thể là fan của cô được, Dư Nguyệt là kẻ thù của cô. Lần gặp mặt ba năm trước, Dư Nguyệt không sợ chết mà lừa Lục Từ mười triệu, những ngày sau đó, anh ăn không ngon ngủ không yên vì sợ Lục Từ sẽ trả thù mình.

Dù sao thì Lục Từ cũng là nhân vật tai to mặt lớn trong giới giải trí, chỉ cần dậm chân một cái thì cả giới giải trí đều chấn động. Còn Dư Nguyệt lúc đó chỉ là một sinh viên nghèo. gương mặt non nớt.

Ba năm sau, tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc thì Lục Yếm Thanh lại xuất hiện, sau đó tới Lục Từ cũng xuất hiện theo!

... Vì sao Lục Từ lại đến đây? Tuyệt đối không có chuyện chỉ muốn gặp anh.

Tim Dư Nguyệt đập nhanh, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Lục Từ đến đây chắc chắn không có gì tốt lành.

Nếu không phải bữa tiệc chào đón Tân Sinh Viên này là nhiệm vụ bắt buộc, Dư Nguyệt đã bỏ trốn ngay rồi.

Kệ đi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, anh tuyệt đối sẽ không nhả ra mười triệu đã bỏ túi kia đâu!

Dư Nguyệt xốc lại tinh thần, vỗ tay: "Được rồi được rồi, anh biết các bạn ở đây là fan của Lục Từ... Nhưng nhớ rằng, nhiệm vụ quan trọng của chúng ta hôm nay là hát hợp xướng. Nếu muốn thần tượng có ấn tượng tốt về mình thì các em không được làm chuyện gì ngu ngốc!"

Câu nói này có lực sát thương rất lớn, dưới ảnh hưởng của thần tượng, mọi người nhanh chóng lên tinh thần, tập đi tập lại bài hát buồn cười này nhiều lần. Không cần phải nói, khí thế này làm các lớp xung quanh khá ấn tượng, không nhịn được mà nhìn bọn họ mấy lần.

Haizz, xét cho cùng thì trong trường này không có ai hát lạc nhịp mà lại tự tin như vậy.

Buổi tiệc chào mừng Tân Sinh Viên bắt đầu lúc bảy giờ, tiết mục của khoa Tài chính xếp thứ sáu.

Buổi tiệc được tổ chức ở sân trường, bộ phận hậu cần ở Đại học Thủ Đô rất chịu chơi, họ dựng hẳn một sân khấu lớn trên sân thể dục, đầy đủ hệ thống ánh sáng, âm thanh và một màn hình lớn phát trực tiếp.

Trời đã tối, bãi cỏ chật kín người xem, ai cũng hừng hực khí thế giơ cao điện thoại check-in buổi lễ hoặc có người quay trực tiếp cho người nhà xem.

Đám nhóc này chưa bao giờ nhận được quá nhiều sự chú ý như vậy, càng chưa thấy qua một chiến trường như thế, chúng sợ đến mực hai chân mềm nhũn dù chưa bước lên sân khấu.

Một đàn em Beta run rẩy nói: "Đàn anh...sân thể dục sao có nhiều người quá vậy?"

Dư Nguyệt giả ngu: "Nhiều lắm sao? Bao nhiêu đây người mà gọi nhiều sao? A, hình như đúng là nhiều thật. Nhưng em nghĩ xem, mỗi câu trong đề thi đại học là một sân thể dục, em làm bài được 600 điểm tức là hơn 600 sân, nhưng bây giờ ở đây chỉ có một sân 600 điểm..."

Đàn em khóc lớn: "Nhưng em không thi đại học, em được tuyển thẳng!"

Dư Nguyệt: "..."

Dư Nguyệt: "Em câm miệng lại cho anh, nếu không anh sẽ khiến em mất chim nhỏ."

Buổi tiệc hôm nay, Dư Nguyệt đặc biệt mặc bộ vest bị anh nhét dưới đáy tủ từ lâu, bộ vest này là món quà đầu tiên anh tự tặng cho bản thân sau khi có được 10 triệu, thời điểm mua nó nhân viên của hàng còn ba hoa với anh nào là "Một người đàn ông nhất định phải có trong tủ một bộ âu phục", nào là "Sau này sẽ có dịp mà anh cần mặc tới", nào là "Bộ âu phục này được may từ chất vải tốt nhất, có thể để được mười năm cho tới khi anh kết hôn."

Dư Nguyệt nhất thời nóng đầu nên đã mua nó, không ngờ sau ba năm ủ bụi thì hôm nay anh đã có dịp mặc bộ 'áo cưới' này lần đầu tiên.


May mắn là ba năm qua anh không hề tăng cân, bộ vest vẫn vừa vặn như được thiết kế riêng. Bộ vest được ủi vô cùng phẳng phiu khiến anh trông càng trưởng thành và điển trai hơn.

Dư Nguyệt không có ý khoe khoang nhưng sau khi mặc bộ vest này, anh có cảm giác một số sinh viên khóa dưới đang lén lút nhìn mình.

Nếu các nữ sinh viên trong nhóm sa thủ biết chuyện này, chắc chắn sẽ phát hiện số nạn nhân của Cổ Vương lại tăng lên.

Thời gian trong hậu trường trôi qua rất nhanh, Dư Nguyệt đứng trước gương chỉnh lại cà vạt lần cuối, bộ phận hỗ trợ nhắc bọn họ đã đến giờ lên sân khấu.

Dư Nguyệt hít một hơi thật sâu, dẫn bọn trẻ đi về phía ánh đèn sân khấu.

Là một Cổ Vương nổi tiếng ở khoa Tài Chính, Dư Nguyệt cũng được xem là một người nổi tiếng trong trường. Lúc anh dẫn các tân sinh viên ra giữa sân khấu đã làm trái tim của nhiều cô gái đập liên hồi.

Anh đứng trên sân khấu nhìn xuống, có thể nhìn thấy bóng người khắp nơi chồng lên nhau. Lần đầu tiên Dư Nguyệt phát hiện ra khi bản thân đứng trong vòng ánh sáng sẽ không thể nhìn thấy bóng tối.

Thứ duy nhất mà anh có thể thấy rõ ràng là các khán giả ngồi ở hàng ghế đầu.

Lãnh đạo của các trường đại học đều ngồi thành một hàng, ở giữa là hiệu trưởng và ------ đại minh tinh Lục Từ.

Lục Từ hôm nay mặc một bộ vest nữ được thêu bằng tay cỡ lớn, lộng lẫy như bản thân cô vậy.

Cô một bên trò chuyện cùng hiệu trưởng, một bên nhìn Dư Nguyệt trên sân khấu bằng ánh mắt phán xét.

... Làm ơn, hãy nói là anh nhìn lầm đi.

Dư Nguyệt nghĩa, anh là Beta, Lục Yếm Thanh là Omega, Lục Từ sao lại nhìn anh với ánh mắt mẹ chồng độc ác đang bắt nạt con dâu như vậy? Dù muốn tìm lỗi thì cũng phải dùng ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể chứ.

...Khụ, não bổ như vậy là đủ rồi. Anh và Yếm Thanh vô tội, cả hai chỉ là anh em tốt bình thường!

Ngồi đối diện Lục Từ trùng hợp lại là trưởng khoa Tài chính.

Trưởng khoa vẻ mặt hiền từ: "A, tiết mục này hát hợp xướng của khoa Tài chính chúng tôi. Nhạc trưởng là một nhân vật có chút tiếng tăm trong khoa, tên là Dư Nguyệt. Cậu ấy mỗi năm đều giành được học bổng xuất sắc cả nước, có thành tích học tập tốt và tinh thần đạo đức rất cao!"

Lục Từ không nỡ cắt ngang. Nếu lừa cô mười triệu mà được xem là vừa có nhân cách tốt, vừa có thành tích học tập xuất sắc thì cô là ai? Một trong mười người tốt bụng nhất đất nước à?

Dư Nguyệt cúi đầu chào khán giả, sau đó quay mặt về phía dàn hợp xướng phía sau.

Nhưng dù quay người lại, anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như những mũi dao đâm sau lưng mình của Lục Từ.

Mẹ nó, không phải anh chỉ lừa cô có mười triệu thôi sao, với tài sản của Lục Từ thì số tiền đó chẳng khác gì một giọt nước.

Dư Nguyệt chửi thầm trong lòng, quay đầu lại thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm cạnh tấm rèm ở hậu trường, ánh mắt dán chặt vào anh.

Người này có vẻ rất cao, ngồi xổm xuống rồi mà trông vẫn vô cùng to lớn nhưng người đó tưởng mình là đứa bé hay sao chứ, không biết mình đã bị lộ từ lâu rồi.

Người đó hình như là Lục Yếm Thanh.

- --- Điên rồi, điên rồi, đối với Dư Nguyệt thì hiện tại Lục Yếm Thanh trông vừa ngốc vừa đáng yêu, vừa đẹp trai vừa đáng ghét.

Dư Nguyệt: "..."

Anh đã gây ra tội ác gì? Phía sau lưng anh là Lục Từ đang nhìn anh với con mắt hình viên đạn, trước mặt anh là Lục Yếm Thanh đang nhìn chằm chằm mình, bùm bùm bùm bùm, Dư Nguyệt nghĩ, hay là mẹ con hai người đánh nhau trước một trận đi.

Vì bị hai người ở trước sau nhìn chằm chằm nên Dư Nguyệt bị mất tập trung khi chỉ huy, cánh tay không theo kịp giai điệu của nhạc. May mắn mà tiết mục của bọn họ chỉ nhằm mục đích góp đủ số lượng, với cả hơn nửa số người trong nhóm hát lạc nhịp.

Tiết mục kết thúc, khán giả im lặng vài giây, vài tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Trong tiếng vỗ tay ấy Dư Nguyệt nghe thấy Lục Từ ngồi ở hàng ghế đầu mang vẻ mặt khó hiểu hỏi trưởng khoa bên cạnh: "Hừ, cuối cùng tiết mục cũng kết thúc... Bài hát của họ có phải bản gốc không vậy? Lần đầu tiên tôi nghe giai điệu này."

Dư Nguyệt: "..."

Dựa vào EQ của Lục Từ thì đừng nói là lạc điệu, hãy nói đó là bản gốc.

Dư Nguyệt vội vàng cùng bọn trẻ bước xuống sân khấu, tiết mục này tệ đến mức anh không dám ngẩng đầu lên.


Hình như bọn trẻ không biết mình vì hát lạc nhịp mà nổi tiếng, chúng còn rôm rả khoe khoang với nhau:

"Lúc bọn tớ hát, Lục Từ cứ nhìn tớ!"

"Cái gì, nữ thần rõ ràng đang nhìn tớ, ôi, ánh mắt ấy, tớ suýt nữa quên lời bài hát!"

"A a a, tại sao các cậu lại ra trước tôi chứ?"

Vô lý.

Dư Nguyệt nghĩ lí do duy nhất khiến Lục Từ nhìn chằm chằm vào họ có lẽ là do cô ấy muốn biết khi nào tiết mục rác rưởi này sẽ kết thúc.

Hậu trường không rộng lắm, lúc anh bước xuống sân khấu, Lục Yếm Thanh ngồi sau tấm rèm vội vàng đứng dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.

Dư Nguyệt gật đầu chào cậu, vừa định đi ngang qua thì Lục Yếm Thanh đột nhiên nắm lấy tay áo anh.

Lục Yếm Thanh là đại minh tinh trong số các sinh viên năm nhất, sinh viên năm nhất không ai là không biết cậu? Hơn nữa, lúc trước họ cũng nghe nói cậu và đàn anh Dư cùng đi học ở lớp học nền tảng, mọi người đồn rằng hai người đang có gian tình với nhau.

Bây giờ cả hai người gặp nhau ở hậu trường, Lục Yếm Thanh còn chủ động ôm đàn anh Dư, bọn họ xem náo nhiệt một chút cũng không sao, bắt đầu trở nên ồn ào: "Ý ----!!"

Dư Nguyệt mắng bọn họ: "Đi, đi mau, ý cái gì mà ý, mấy người đang làm gì vậy?"

Anh đuổi đám nhóc ra xa, sau đó bất lực nhìn Lục Yếm Thanh: "Sao em lại giữ anh lại? Trong hậu trường nhỏ như vậy, em chặn đường ở đây?"

Lục Yếm Thanh đáng thương nói: "Anh ơi, anh giận em sao?"

"Sao anh lại giận em?"

"Lúc nãy trên sân khấu, anh không để ý đến em..."

Dư Nguyệt vừa bất lực vừa buồn cười: "Em nói xem anh đang biểu diễn, sao để ý đến em được chứ? Nếu em có thời gian nhìn anh, sao không nhìn Lục phu nhân? Ánh mắt cô ấy nhìn anh như một chém anh một nhát. Anh cứ sợ lúc đang hát cô ấy sẽ bước lên mắng anh dụ dỗ con trai cô ấy."

"Bà ấy sẽ không làm vậy." Lục Yếm Thanh nghiêm túc trả lời: "Bà ấy quý nhất đôi tai của mình, anh hát dở như vậy, bà ấy sẽ không để tai của mình có nguy cơ bị thương mà lên sân khấu làm phiền anh đâu."

"..."

Dư Nguyệt nói: "Em trai yêu quý, không nói được lời hay ý đẹp thì nên im lặng."

Lục Yếm Thanh bị mắng, chán nản nói: "Thật ra em muốn nói với anh, hôm nay nhìn anh rất đẹp."

"Có ngày này anh không đẹp?"

Dư Nguyệt tự tin cúi đầu nhìn bộ vest của mình: "Nhưng hôm nay có thêm quần áo, vốn dĩ anh định để dành bộ này cho ngày cưới."

Lục Yếm Thanh: "Ngày anh cưới, anh sẽ được mặc bộ vest còn đẹp hơn hôm nay."

Dư Nguyệt cho là cậu chỉ nói đùa, thản nhiên nói: "Ha ha ha ha, được rồi, đợi đến ngày cưới của anh, em có thể tận mắt nhìn xem anh so với hôm nay có đẹp hơn hay không."

Không gian ở đây chật chội, muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện họ chỉ có thể đứng trong khoảng trống giữa tấm rèm và bức tường.

Người ở hậu trường vội vã ra vào, không ai biết ở phía trong kia, có hai thanh niên như tách biệt với tiếng ồn ngoài kia và chìm đắm trong không gian riêng của họ.

Tấm rèm mềm mại bao lấy họ, đẩy đưa, bọn họ hạ giọng nói chuyện, mang theo một chút ái muội mơ hồ. Hương trà xanh thoang thoảng của pheromone phát ra từ người Lục Yếm Thanh, lúc đầu có hơi đắng nhưng sau đó là vị ngọt vô cùng dễ chịu.

Dư Nguyệt miệng nhanh hơn não nói: "Đã có ai nói pheromone của em có mùi rất thơm chưa?"

Nói ra lời này, Dư Nguyệt liền thấy hối hận – pheromone là chuyện rất riêng tư, khen hương pheromone của Alpha hay Omega chẳng khác nào đang trực tiếp tán tỉnh họ cả."

Anh đúng là não hỏng... nói những lời như thế với Yếm Thanh, nếu là Omega khác anh chắc chắn sẽ bị cho rằng mình đang quấy rối họ.


"Thật sao? Anh ơi, anh thích pheromone của em sao?" Vẻ mặt Lục Yếm Thanh lúc đầu rất vui mừng nhưng nhanh chóng trở nên đáng thương: "... Anh ơi, anh là người đầu tiên nói pheromone của em có mùi thơm đó. Mẹ em có hương hoa hồng vô cùng mạnh mẽ, bà ấy cho rằng pheromone của em quá yếu ớt và luôn bảo em là kẻ yếu đuối."

"Đó là do cô ấy không biết thưởng thức!" Dư Nguyệt bị chạm vào điểm yếu, không đành lòng nghe những lời như vậy: "Hương hoa hồng quá thô tục, nó không bằng hương trà xanh dễ chịu này."

"...Thật ạ?" Lục Yếm Thanh vẫn không tự tin.

"Đương nhiên, sao làm có thể lừa em chứ?" Dư Nguyệt không chút áy náy nói ra: "Hương pheromone của em là mùi hương đặc biệt nhất anh từng ngửi."

...

"Hắt xì!" Dưới sân khấu, Lục Từ che mũi, không nhịn được hắt hơi.

Hiệu trưởng ngồi bên cạnh lập tức hỏi thăm vị khách quý: "Cô Lục, cô lạnh sao? Để tôi kêu học sinh mang chăn cho cô."

"Không cần." Lục Từ xoa mui, lẩm bẩm nói: "Tôi không dễ bị bệnh như vậy... Nhất định là thằng nhóc Yếm Thanh kia đang nói xấu sau lưng tôi."

Tuy cô giấu kín mối quan hệ của mình và Lục Yếm Thanh với giới truyền thông nhưng cô không có ý định giấu với lãnh đạo nhà trường. Dù sao thì con trai cô cũng đang học ở trường này, nên cô phải chào hỏi trước.

Hiệu trưởng vui vẻ nói: "Chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp tiết mục của ngài cùng với tiết mục của cậu Lục. Sau khi cậu ấy biểu diễn xong sẽ đến tiết mục của ngài."

Họ đang nói chuyện thì hàng ghế sau có tiếng xì xào vang lên, một người đàn ông cúi xuống lặng lẽ chen vào giữa.

"Xin lỗi, phiền một chút... Xin lỗi, ây ây... Chỗ ngồi của tôi ở phía trong, xin làm phiền một chút."

Giọng nói này nghe có chút quen tai, Lục Từ quay đầu lại thì nhìn thấy người chật vật đang cố gắng chen ở hàng ghế sau, chính là Dư Nguyệt. Dư Nguyệt đã thay bộ âu phục kia ra và mặc vào chiếc áo hoodie có in logo trường ở trước ngực, trông anh trẻ hơn vài tuổi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Những hận thù cũ và mới đang dâng trào.

Dư Nguyệt: "..."

Lục Từ: "..."

Dư Nguyệt tay cầm cái quạt nhỏ được nhân viên phát, anh chột dạ đưa quạt lên che mặt mình.

Lục Từ cười lạnh: "Không cần che."

Dư Nguyệt: "A... haha, cô Lục, thật trùng hợp."

Hiệu trưởng nhìn qua nhìn lại, tò mò hỏi: "Tiểu Dư, em quen cô Lục sao?"

Vẻ mặt Dư Nguyệt vô tội: "Sao em có thể không biết? Cô Lục Từ là ca thần đó. Em chính là nghe cô ấy hát mà lớn lên!"

Anh đặc biệt nhấn mạnh rằng anh 'nghe cô hát mà lớn lên'. Quả nhiên, gương mặt Lục Từ càng trở nên khó coi.

Lục Từ nói: "Tôi vừa nghe hiệu trưởng nói tiểu Dư là học sinh xuất sắc nổi tiếng toàn trường, tính cách và thành tích đều rất tốt, lại có tinh thần đạo đức cao. Bây giờ tôi nhìn thấy cậu ấy, đúng thật là như lời ngài nói, một Beta trẻ thông minh."

Khoảng cách quá gần, Lục Từ có thể ngửi thấy rõ hương trà xanh trên người Dư Nguyệt – cô dùng ngón chân cũng đoán được, mùi này là do đứa con trai ngoan của cô để lại!

Vừa rồi bọn họ đã làm gì trong kia?

Nếu Dư Nguyệt biết trong đầu cô đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ chặn lại minh oan ------ bọn họ có thể làm cái gì? Chỉ là do anh đứng quá gần nên mùi hương của Lục Yếm Thanh mới dính trên người anh.

Lục Từ: "Ha ha."

Dư Nguyệt: "Ha ha."

Cười cái gì mà cười?

Dư Nguyệt tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, ngay phía sau Lục Từ.

Dư Nguyệt lúc đầu còn có chút lúng túng nhưng sau khi ngồi xuống anh đã bình tĩnh trở lại, trước mặt tất cả mọi người, Lục Từ có thể đòi tiền anh sao?

Dư Nguyệt không nghĩ nữa, ngồi vào chỗ của mình, vui vẻ xem tiết mục tiếp theo. Các tân sinh viên năm nay khá ấn tượng, nhiều tiết mục đa dạng như hát, nhảy và thậm chí là cả diễn kịch.

Phạm vi tử vong được mở rộng -----

Sau khi nhóm nhảy trên sân khấu đi xuống, MC mỉm cười thông báo tiết mục tiếp theo – "Mọi người hẳn đã rất mong chờ tiết mục sau đây. Chúng ta hãy cùng nhau chào đón màn cello độc tấu của khoa Nghệ thuật bằng những tràn pháo tay nồng nhiệt nhất. Trình diễn bởi Lục Yếm Thanh."

Thật sự thì MC không cần phải nói gì nhiều, khi tên của người biểu diễn được xướng lên, khán giả lập tức vỗ tay nồng nhiệt.


Lục Yếm Thanh tuy mới vào trường chỉ hơn một tháng nhưng cậu đã thú hút được rất nhiều sự chú ý của mọi người nhờ ngoại hình nổi bật của mình. Trong một cuộc bình chọn không chính thức trên diễn đàn trường, độ nổi tiếng của Lục Yếm Thanh tăng vọt, nếu nhà trường mở một cuộc bình chọn, có lẽ cậu ta sẽ chiếm ngay vị trí đầu với số điểm áp đảo.

Dư Nguyệt ngồi trong đám đông, ưỡn ngực tự hào.

Tấm rèm mở ra, trong bóng tối chỉ có một đốm sáng chiếu xuống giữa sân khấu.

Trong vòng sáng ấy, một thanh niên mặc lễ phục đen ngồi trên ghế, tay cầm đàn cello, tay cầm vĩ, hàng lông mi dài cụp xuống, gương mặt điềm tĩnh.

Lục Yếm Thanh sinh ra để nổi tiếng, các máy quay ở hai bên cánh trái và cánh phải sân khấu đi theo từng chuyển động của cậu, màn hình lớn phía sau hiện lên cận cảnh đặc tả gương mặt cậu.

Cả sân bỗng nhiên im lặng, chỉ có ánh sáng lóe lên từ camera điện thoại tập trung thành những chấm sáng.

Trong không khí yên tĩnh, Lục Yếm Thanh cầm cây vĩ và đàn những nốt nhạc đầu tiên.

Âm thanh du dương từ tiếng đàn cello vang lên qua chiếc loa trên sân khấu, bay quanh tai các sinh viên. Sau vài giây thất thần ngắn ngủi, mọi người đồng loạt giơ điện thoại lên quay video.

Bài hát mà Lục Yếm Thanh chọn có giai điệu vô cùng nhẹ nhàng, Dư Nguyệt đã từng nghe một đoạn hôm cậu tập đàn bên hồ. Đây là lần đầu tiên anh nghe cả bài.

Lục Yếm Thanh chơi đàn vô cùng tập trung, cậu như đắm chìm vào trong đó.

Dư Nguyệt không biết bài hát này tên gì nhưng cảm giác như mình có thể nghe thấy tiếng mưa rơi dịu dàng và ánh nắng ấm áp từ bài hát. Những nốt nhạc rơi nhẹ nhàng như lời âu yếm đang thì thầm bên tai.

Dư Nguyệt nhìn bóng người tỏa sáng trên sân khấu. Như cảm nhận được có ánh mắt đang hướng về mình, Lục Yếm Thanh ngẩng đầu, nhìn xuống phía dưới sân khấu.

Họ như xuyên qua đám đông ấy ngắm nhìn nhau, một cảm giác rùng mình khó tả chạy dọc sống lưng Dư Nguyệt, anh bị âm nhạc làm choáng váng, càng bị thứ trong mắt Lục Yếm Thanh thu hút.

Rõ ràng một người đang ở trên sân khấu, một người đang ở phía dưới sân khấu nhưng trong lúc choáng váng Dư Nguyệt mơ hồ ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã của trà xanh.

Những nốt nhạc nhảy múa, cuối cùng đi đến khúc cao trào nhất của bài hát.

Cảm xúc trong lòng trào dâng như muốn tràn ra theo tiếng nhạc, Lục Yếm Thanh đột nhiên nhếch môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Nụ cười như làn gió xuân ấm áp, như ánh trăng say, khoảnh khắc cậu mỉm cười đã được máy quay ghi lại chuẩn xác và xuất hiện trên màn hình lớn.

Tất cả khán giả nhìn thấy nụ cười ấy đều cảm thấy trái tim mình như hẫng một nhịp.

Dư Nguyệt nghe rõ tiếng hít sâu của mọi người xung quanh cùng với âm thanh đang cố gắng kiềm nén sự rung động.

- ---- Có vẻ như tối nay, Lục Yếm Thanh sẽ trở thành giấc mơ của rất nhiều người.

...

Một bản nhạc cello du dương kết thúc, khán giả vỗ tay không ngừng.

Lục Yếm Thanh đứng lên lễ phép cúi đầu chào khán giả.

Cậu phớt lờ tràn pháo tay rung chuyển trời đất kia, mang đàn rời sân khấu.

Không chỉ có các em học sinh bị thu hút bởi bản nhạc này mà ngay cả hiệu trưởng ngồi ở hàng ghế đầu cũng không ngừng vỗ tay tán thưởng.

Thầy hiệu trưởng hỏi: "Bài hát này tên gì nhỉ?"

Lục Từ nói: "Nó tên là《love theme》--- là chủ đề tình yêu.

Không giống như các khán giả đang phấn khích xung quanh, sắc mặt Lục Từ có chút khó coi.

"Thì ra là bài này. Tôi nghe quen lắm." Hiệu trưởng nhớ lại: "Là bài hát của một bộ phim phải không? Tôi vẫn nhớ nội dung của nó, bài hát này là nhạc phim, có một cảnh hôn trong phim."

Phải, đúng là như vậy.

Lục Từ cũng xem phim, nội dung và bài hát đương nhiên nhớ rất rõ.

Cô thật sự không ngờ Lục Yếm Thanh lại chọn đàn bài này trước nhiều khán giả như vậy, giống như đang cố ý dùng âm nhạc để tỏ tình vậy!

Sợ người khác không biết tâm tư của mình sao?

Nghĩ tới đây, Lục Từ tức giận quay đầu nhìn chỗ ngồi phía sau mình -----

- ----- Nhưng phía sau cô chỉ còn lại chiếc ghế trống, Dư Nguyệt, người ngồi phía sau cô, đã rời đi từ lúc nào.

_____________________________

Chương này gần 8000 từ lận đó OwO, nên mình đã chia ra thành 2 phần... Có thể có vài chỗ lỗi typo, mọi người nhắc nhở mình nếu phát hiện nhaaa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận