"Hu hu em không lên nổi."
Hai chân Đổng Xán Xán lửng lơ phía dưới, lực tay không đủ lớn bám lên đầu tường như sắp ngã xuống.
Lễ Tiêu bất đắc dĩ nhìn Đổng Xán Xán treo trên tường, nâng eo cậu đỡ xuống.
Đổng Xán Xán quay đầu, đáng thương nhìn Lễ Tiêu: "Em hong lên được đâu..."
Lễ Tiêu đẩy cậu qua một bên: "Chờ đó."
Nói rồi hắn lui về sau mấy bước, lấy đà chạy về trước.
Chân trái đạp lên tường, nhảy một cái lên đỉnh tường cao hơn hai thước, trong nháy mắt trèo lên thành tường.
Đổng Xán Xán ngẩng đầu trợn mắt há mồm nhìn hắn, Lễ Tiêu như được thần giúp mà dễ dào trèo lên.
Lễ Tiêu khóa ngồi trên thành tường, cúi người duỗi tay xuống: "Đưa tay cho tôi."
Đổng Xán Xán ngẩng đầu nắm lấy tay hắn, sau đó một lực lớn kéo cậu lên.
Tay kia của Đổng Xán Xán cố gắng bám vào thành tường, dưới sự trợ giúp của Lễ Tiêu cuối cùng cũng trèo được lên, mặt đối mặt với hắn.
Lễ Tiêu không dừng lại lâu, nhanh chóng nhảy xuống phía bên ngoài trường.
Tim Đổng Xán Xán lập tức vọt lên tận cổ họng: "Nguy hiểm đó!"
Cậu vừa nói xong Lễ Tiêu đã đáp đất, rất nhanh chống tay ngồi dậy.
Lễ Tiêu đứng dưới vươn tay với Đổng Xán Xán: "Nào, xuống đây."
Đổng Xán Xán ngồi trên tường nhăn nhó nhìn Lễ Tiêu.
Hắn bình tĩnh lại tự tin: "Nhảy xuống đi, tôi đỡ em."
Đổng Xán Xán nuốt nước miếng, bỗng trong trường cách đó không xa có người kêu lên: "Là ai đó? Sao lại trèo tường thế kia hả?"
Đổng Xán Xán gấp đến độ không thèm để ý tới cái gì, quyết tâm nhắn mắt nhảy xuống.
Cậu được Lễ Tiêu đỡ lấy, cả người rơi vào lồng ngực rắn chắc.
Lễ Tiêu ôm cậu thật chặt, không chút nguy hiểm nào.
Trái tim Đổng Xán Xán còn đang đập bình bịch mà giờ không còn căng thẳng, chỉ toàn kích động.
Cậu thuận theo cách Lễ Tiêu ôm mình mà ôm ngược lại hắn không buông.
Lễ Tiêu thả Đổng Xán Xán xuống: "Được rồi, đi thôi."
Bảo vệ bên kia bức tường lớn tiếng mắng: "Tôi đi gọi quản chế! Báo cáo việc trốn học của mấy người cho giáo viên!"
Lễ Tiêu làm như không nghe thấy dắt Đổng Xán Xán đi trên đường nhỏ ngoài trường.
Đổng Xán Xán vốn hơi sợ nhưng cậu thấy trốn học cùng Lễ Tiêu rất giống hai đại hiệp tuyệt mệnh thiên nhai*, bản thân cậu cũng được ngầu lòi giống Lễ Tiêu vậy.
*Tuyệt mệnh thiên nhai (亡命天涯): mình tìm trên google thì hiểu sơ sơ nghĩa là bỏ trốn, chạy trốn.
Trước khi trốn ra Lễ Tiêu đã bảo Đổng Xán Xán mang theo chứng minh thư.
Sau khi ra khỏi trường hắn dẫn Đổng Xán Xán đến thẳng trạm tàu hỏa, mua vé về Phong Dương.
Đổng Xán Xán cầm vé ngồi chờ ở ga tàu nhìn sang Lễ Tiêu đang đứng cạnh: "Chúng mình về nhà sao?"
Lễ Tiêu cúi đầu nhìn cậu không nói.
Hắn bỗng cảm thấy đột nhiên nóng đầu lên dẫn Đổng Xán Xán ra ngoài không quá tốt, cậu không thuộc về hắn.
Người ngồi đợi xe rất đông.
Lễ Tiêu dựa vào tay vịn trên ghế Đổng Xán Xán, thấp giọng hỏi: "Em muốn về không?"
Đổng Xán Xán không rõ ý Lễ Tiêu, hắn kiên trì giải thích: "Về trường học."
Đổng Xán Xán hơi sững sờ, có chút không kịp phản ứng lại.
Cậu chớp chớp đôi mắt: "Em đi ra theo anh mà."
Đổng Xán Xán nhỏ giọng, không hiểu nói.
Lễ Tiêu không có cách nào nói với cậu rằng hiện tại hắn đang hối hận.
Về Phong Dương rõ ràng chỉ cần một mình hắn, bản thân lại kéo theo Đổng Xán Xán không hề liên quan đi cùng, hoàn toàn là phản ứng bản năng, lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều.
Lên tàu hỏa, hai người ngồi đối diện một người phụ nữ ôm một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi.
Lúc này đứa trẻ đang ngủ trong ngực mẹ bé.
"Dì ơi, bé con nhà dì bao lớn rồi ạ?"
Đổng Xán Xán ngồi lâu buồn chán, chủ động bắt chuyện với người phụ nữ đối diện.
Người phụ nữ nhìn qua cũng rất thân thiện, trả lời cậu: "Ba tuổi rưỡi rồi."
"Cậu bé trông đáng yêu quá."
Đổng Xán Xán nói lời thật tâm.
Mặt thịt bé con tròn tròn, lông mi cùng lông mày trời sinh đen nhánh, lớn lên vô cùng đáng yêu.
Người phụ nữ ngại ngùng cười.
Đổng Xán Xán vui vẻ nói chuyện phiếm với người phụ nữ, Lễ Tiêu bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nghe cậu nói câu được câu không.
"Hai đứa tan học rồi sao?"
Người phụ nữ dường như biết rõ Đổng Xán Xán và Lễ Tiêu còn là học sinh cấp ba liền hỏi.
Đổng Xán Xán hơi ngạc nhiên: "Không phải ạ.
Bọn con có chút chuyện phải về nhà."
"Cậu ấy là anh trai con sao?"
Người phụ nữ hỏi.
Đổng Xán Xán gật đầu, tóm lấy cánh tay Lễ Tiêu.
Lễ Tiêu mở mắt nhìn cậu, trên mặt cậu còn mang theo trêu đùa: "Đúng ạ, là anh trai con."
Sau khi người phụ nữ xuống tàu, Đổng Xán Xán liên mồm gọi Lễ Tiêu là anh trai.
Cậu cảm thấy gọi như vậy vừa kích thích vừa ngọt ngào, lại còn cho cậu có cơ hội danh chính ngôn thuận mà làm nũng với hắn.
"Anh ơi, anh để ý em chút đi mà."
Lễ Tiêu dựa vào ghế không nói gì.
Đổng Xán Xán rất nhanh nhào lên người hắn, như động vật nhuyễn thể dán lên người Lễ Tiêu.
Lễ Tiêu nắm chặt tay Đổng Xán Xán, dùng lực hơi lớn khiến tay cậu có chút đau.
"Tay em đau nha."
Đổng Xán Xán rầm rì kêu.
Lễ Tiêu không những không thả tay mà còn nắm chặt hơn khiến cậu suýt kêu thành tiếng, đau đến nhíu mày.
Lễ Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo ý cười: "Còn nghịch không hả?"
Đổng Xán Xán bĩu môi, nhỏ giọng nói đồ không có tình thú.
Thời điểm về đến Phong Dương trời đã sẩm tối.
Đổng Xán Xán ngủ trên xe, Lễ Tiêu quay đầu nhìn thấy cậu đang ngẩng đầu há miệng ngủ, tư thế rất buồn cười.
Lễ Tiêu dịch sang một chút, nhẹ nhàng ấn đầu Đổng Xán Xán lên vai mình.
Hắn cảm thấy trên người Đổng Xán Xán có phảng phất hương sữa, hơi ấm áp.
Đến khi tàu hỏa dừng lại, Lễ Tiêu nghiêng đầu hôn lên má Đổng Xán Xán.
Cậu ậm ừ hai tiếng: "Hong mún rời giường đâu hu hu..."
Cậu hu hu hai tiếng rồi mở mắt, mới phát hiện mình còn trên tàu hỏa, mất vài giây gọi về trí nhớ, cả người ngây ngẩn như tên ngốc.
Lễ Tiêu bên cạnh không lên tiếng chờ cậu tỉnh táo.
Đổng Xán Xán quay người nhìn Lễ Tiêu, chợt cả người mềm xuống nhoài lên người hắn, ậm ừ nói: "Đến rồi..."
"Ừm, xuống xe thôi."
Đổng Xán Xán vừa mới tỉnh ngủ, cả người từ tâm đến thân đều có chút mềm nhũn.
Lễ Tiêu chủ động nắm tay cậu dắt xuống xe.
Một lúc sau Đổng Xán Xán đứng ngoài trời bị gió lạnh thổi tới tỉnh cả người, nhanh nhảu dính sát vào Lễ Tiêu, lẩm bẩm: "Lạnh quá đi."
Hai người bước trên mảnh đất thân thuộc, lúc này điện thoại di động trong túi Lễ Tiêu rung lên.
Hắn lấy ra xem thấy là Tống Đào thì nhận điện thoại.
"Anh đưa Xán Xán trốn học à? Cô chủ nhiệm biết rồi đấy!"
Tống Đào sốt ruột nói, Lễ Tiêu chỉ ừ một tiếng.
"Cô gọi điện thoại cho mẹ em giúp anh cản lại rồi, nhưng mà Xán Xán thuộc lớp hệ thường, cô chủ nhiệm của cậu ấy nói là nhất định phải thông báo cho gia đình, làm sao đây?"
Lễ Tiêu dừng hai, ba giây nhìn về phía Đổng Xán Xán một mặt ngoan ngoãn chờ đợi.
Cậu cũng nhìn hắn nở nụ cười.
"Tôi biết rồi, trước tối mai em ấy sẽ quay lại."
Sau khi cúp điện thoại Tống Đào, Lễ Tiêu liếc Đổng Xán Xán đang nhìn chằm chằm quầy ăn vặt cách đó không xa, túm lấy cậu.
Đổng Xán Xán quay đầu nuốt một ngụm nước bọt, hỏi hắn: "Sao vậy anh?"
Lễ Tiêu lắc đầu với cậu: "Không sao, em đói bụng à?"
Đổng Xán Xán ngượng ngùng nở nụ cười: "Vẫn chưa.
Lễ Tiêu, anh rốt cuộc về Phong Dương làm gì nha?"
Lễ Tiêu nhìn Đổng Xán Xán không lên tiếng, dừng một chút rồi nói, thần sắc âm trầm hơn rất nhiều: "Em muốn đi cùng tôi sao?"
Đổng Xán Xán gì cũng không biết, nhưng cậu chắc chắn sẽ đi theo Lễ Tiêu, hắn đi đâu cậu theo đó.
Đổng Xán Xán cầm chiếc bánh nhồi rượu* Lễ Tiêu mua cho ngồi trên xe taxi, cùng hắn tới quán bar.
*Bánh nhồi rượu (水塔糕): tớ tra trên baidu thì nó là đặc sản Ninh Ba, lên men với gạo, là một loại bánh ngọt đặc sản thủ công của địa phương
Quán bar mà Lễ Tiêu làm việc không quá cao cấp nhưng lúc nào cũng rất đông.
Nhưng giờ vừa mới vào đêm, biển hiệu đèn huỳnh quang đỏ rực chỉ sáng hai ba chữ, đã không thể đọc được nữa.
Ngoài cửa cũng không nhiều xe đậu, nhìn qua có vẻ như không ai trong quán.
Đổng Xán Xán cắn miếng bánh, hơi sững sờ hỏi: "Có chuyện gì thế này?"
Sắc mặt Lễ Tiêu ảm đạm, dẫn Đổng Xán Xán vào.
Sàn nhảy lớn vốn nên đông nghịt người nay lại chỉ có vài người quét dọn.
Nhân viên vệ sinh cũng mặc quần áo tự do, không mặc đồng phục nữa.
Bọn họ đều biết Lễ Tiêu, nhưng cũng đã lâu không gặp, mọi người chỉ chào hỏi hắn chút rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Chỗ này sắp phải đóng cửa sao?"
Đổng Xán Xán nhìn quanh bốn phía, cơ sở vật chất đã bị dỡ bỏ đến bảy, tám phần.
Lễ Tiêu đi tới sô pha trong góc ngồi xuống, Đổng Xán Xán cũng đi qua, bánh ngọt trong tay cũng không ăn nữa.
Cậu nhận ra tâm tình Lễ Tiêu xấu đi, cũng không nói gì chỉ ngồi cạnh làm bé ngoan bồi hắn.
Sau mười mấy phút có một người đàn ông trung niên hơi lùn đi tới, nhìn không giống nhân viên phục vụ.
Ông ta ngồi đối diện Lễ Tiêu, dùng giọng điệu của trưởng bối gọi hắn: "Tiêu Tiêu à."
Lễ Tiêu nhìn người đàn ông kia, hỏi: "Có thuốc lá không?"
Người đàn ông lấy từ trong túi một bao thuốc cùng một cái bật lửa.
Lễ Tiêu nhận lấy điếu thuốc, châm lửa hút một hơi thật sâu.
"Đi tỉnh thành học có tốt không?"
Người đàn ông hỏi.
Lễ Tiêu nhìn ông không nói gì, hút xong điếu thuốc mới mở miệng: "Phải dỡ bỏ rồi sao?"
Người đàn ông bất đắc dĩ nở nụ cười: "Chỗ này, thành phố muốn xây dựng lại.
Quán bar này cũng đã ở đây mười mấy năm rồi, phòng đều đã cũ, không còn cách nào khác."
Lễ Tiêu rũ mắt không lên tiếng, lại châm một điếu thuốc.
Người đàn ông kia vỗ vỗ vai hắn rồi quay người rời đi.
Bầu không khí âm u, nặng nề.
Đổng Xán Xán ngồi cạnh nghe không hiểu gì, nhưng rất nhanh sau đó cậu cũng đứng lên, chạy về phía người đàn ông rời đi.
Cậu bắt kịp người đàn ông ở hành lang dẫn tới cửa sau.
Đổng Xán Xán hô một tiếng: "Chú ơi!"
Người kia quay đầu nhìn cậu một cái, gật đầu: "Cháu là bạn Lễ Tiêu đúng không?"
Đổng Xán Xán vâng một tiếng, không biết bắt đầu hỏi từ đâu, nhíu mày rồi suy tư mở miệng: "Chú ơi, sao Lễ Tiêu không muốn nơi này bị dỡ bỏ vậy ạ?"
Lễ Tiêu nhìn qua rất đau lòng, Đổng Xán Xán cũng vô cùng khó chịu.
Người đàn ông trung niên kia nở nụ cười: "Quán bar này là ba nó mở, sau khi ba nó mất thì chú tiếp quản.
Nó không nỡ cũng là chuyện thường thôi."
Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm người đàn ông, ông ta lại nói: "Ba nó qua đời chắc cũng bảy, tám năm rồi, là lúc Lễ Tiêu chín tuổi."
Đổng Xán Xán há miệng, người đàn ông kia đi tới vỗ vai cậu như vỗ vai Lễ Tiêu lúc nãy, nói: "Ở bên nó nhiều thêm chút, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì."
Đổng Xán Xán còn muốn hỏi thêm nhưng người đàn ông không có ý định nói nhiều, xoay người đi về phía cửa sau.
Đổng Xán Xán đứng tại chỗ một lúc mới quay về.
Lễ Tiêu còn đang ngậm điếu thuốc ngẩn người, điếu thuốc cũng đã tắt ngấm.
Đổng Xán Xán đi tới rút điếu thuốc trên môi Lễ Tiêu ra.
Hắn liếc cậu rồi rút thêm một điếu trong bao ra.
"Lễ Tiêu ơi, anh có ổn không?"
Đổng Xán Xán hỏi Lễ Tiêu.
Hắn nhìn cậu rồi bật lửa châm thuốc.
Ngọn lửa nhỏ hắt cái bóng cô đơn của hắn lên tường, được vài giây thì tắt.
Lễ Tiêu cúi đầu rũ mắt, hàm hồ nói: "Rất ổn."
Lúc này điện thoại hắn đột nhiên rung lên, là Lễ Nhạc Nhạc gọi tới.
Lễ Tiêu tắt máy không nhận cuộc gọi.
Điện thoại trên bàn rung lên lần nữa, Lễ Tiêu ngồi dựa vào sô pha không có ý định bắt máy.
Di động cứ vậy rung lên trên bàn thủy tinh.
Đổng Xán Xán nhìn nhìn điện thoại rồi lại nhìn Lễ Tiêu, nhẹ giọng hỏi: "Lễ Tiêu, em nghe điện thoại giúp anh được không?"
Lễ Tiêu nhắm mắt không nói.
Đổng Xán Xán cho rằng hắn ngầm đồng ý, nhận điện thoại, còn chưa nói gì thì thanh âm của Lễ Nhạc Nhạc đã truyền tới.
"Lễ Tiêu, con nổi điên cái gì hả? Mẹ khó khăn gian khổ chuyển con đến tỉnh thành giờ con quay lại đó làm gì? Mẹ đã nói rồi, Lễ Nguyên chết không liên quan gì đến con! Con khi đó thì biết gì chứ!"
Lượng thông tin quá lớn khiến Đổng Xán Xán nhất thời nghe không hiểu, lễ phép đáp: "Chào dì ạ, con là Xán Xán."
Bên kia dừng hai giây, Lễ Nhạc Nhạc có vẻ đã bình tĩnh hơn: "Xán Xán à, Lễ Tiêu đang ở cạnh con sao? Để nó nghe điện thoại đi."
Lúc này Lễ Tiêu mới mở mắt, cầm lấy điện thoại trong tay Đổng Xán Xán, khàn khàn nói: "Không cần bà quan tâm."
Sau đó hắn cúp máy.
Đổng Xán Xán kinh ngạc nhìn Lễ Tiêu, hắn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt uể oải.
Hắn cầm điếu thuốc trên môi, cười nhạt nói: "Là tôi hại chết ba."
Đổng Xán Xán mờ mịt, lại nghe hắn nói: "Chính tại chỗ này, tôi ngồi ngay tại đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...