Ái Tình Bán Sỉ


Lễ Nguyên và Lễ Nhạc Nhạc là một đôi thanh mai trúc mã cùng thôn.

Người trong thôn đều là họ Lễ, nhưng thật ra cũng không có máu mủ ruột thịt gì.
Lễ Nguyên là người vô cùng ưu tú, tiến bộ, thi đỗ một trường trung học tốt nhất thành phố.

Lễ Nhạc Nhạc lại là một người còn chưa học xong trung học cơ sở đã bỏ học, nhưng khuôn mặt xinh đẹp, tính cách phóng khoáng, sống ở Phong Dương cũng rất tốt.

Sau khi Lễ Nguyên đỗ đại học thì hai người kết hôn.

Không thể nghi ngờ mà nói Lễ Nguyên hoàn toàn bất đồng đối với Lễ Nhạc Nhạc.

Ông có văn hóa học thức, lớn lên lại đẹp trai cao ráo, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý yêu thương Lễ Nhạc Nhạc.
Sau đó Lễ Nguyên vì Lễ Nhạc Nhạc mà rời thành phố lớn, về mở quán bar ở Phong Dương.
Lễ Nguyên rất có đầu óc.

Thời đó, Phong Dương căn bản không có khái niệm quán bar, ông xem như là người tiên phong nên sinh ý trong nhà vẫn luôn rất tốt.

Sau khi bọn họ sinh ra Lễ Tiêu, một nhà ba người vốn nên là vô cùng mỹ mãn hòa thuận.
Nhưng Lễ Nhạc Nhạc bắt đầu không chịu nổi tịch mịch.

Bởi vì quán bar là của nhà mình nên bà ta quanh năm ở đó, quen biết rất nhiều phú hào tân quý ở Phong Dương lúc bấy giờ.

Rất nhiều người có hứng thú với Lễ Nhạc Nhạc, cho dù bà đã là mẹ của một đứa trẻ chín tuổi.
Năm đó Lễ Tiêu còn đang học tiểu học.

Hắn nhớ rất rõ, sau khi Lễ Nhạc Nhạc đón hắn liền đi thẳng đến quán bar, dù Lễ Nguyên đã nói không được dẫn Lễ Tiêu đến nơi đó.

Lễ Nhạc Nhạc để nhân viên dẫn Lễ Tiêu tìm chỗ nào đó ngồi, bản thân đi nơi khác chơi.

Lễ Tiêu thường xuyên đến đây, nên tuy hắn nhỏ tuổi nhất nhưng vô cùng tự đắc, thích uống gì tự đi lấy rất thông thạo.

Sau đó một lát, hắn thấy Lễ Nhạc Nhạc dẫn một tên đàn ông trẻ tuổi tới, ăn mặc rất sang trọng, trong tay còn cầm món đồ chơi hắn yêu thích đã lâu.


Vì vậy Lễ Tiêu cũng dần dần làm quen với người này.
Cứ vậy sau một, hai tháng, Lễ Tiêu nhận ra có vẻ như ba mẹ hắn đang giận nhau.

Rất nhiều lần mẹ hắn buổi tối không về, có vài lần đều là bác hắn tới đón hắn tan học.
Vì vậy, có một lần Lễ Tiêu lẻn đến quán bar trước khi bác đến, muốn tìm mẹ hỏi bà tại sao mấy ngày nay không về nhà.

Thế nhưng hắn không thấy mẹ đâu, chỉ gặp được cái chú lần trước.
Tên đó hỏi có biết ba hắn đâu không, Lễ Tiêu lắc đầu.

Tên kia lại cười nói hắn ta biết, rồi đưa Lễ Tiêu một bình rượu, nói là Lễ Nhạc Nhạc nhờ hắn đưa cho Lễ Nguyên làm hòa.

Lễ Tiêu vô cùng hưng phấn, nhanh chóng cầm bình rượu đến phòng riêng tên đó nói, đưa rượu cho Lễ Nguyên, còn nói rất nhiều lời hay về Lễ Nhạc Nhạc, không nhắc gì đến tên kia.
Chưa đầy một tiếng sau, Lễ Tiêu nghe thấy tiếng xe cứu thương cùng xe cảnh sát.

Lần cuối hắn thấy Lễ Nguyên là do quản lý quán kéo hắn vào trong đám người, để hắn trò chuyện với ba.
Từ sau lần đó, Lễ Tiêu vĩnh viễn không còn ba nữa.
Sau đó, tên kia bị bắt, trước khi vào tù còn suýt chút nữa bị anh em Lễ Nguyên đánh gần chết.

Sau khi tên đó bị tóm Lễ Nhạc Nhạc mới xuất hiện, bà ta bị tên kia nhốt lại.
Từ năm đó trở đi, Lễ Tiêu trở nên trầm mặc ít nói.

Cuộc sống của hắn hỗn độn.

Hắn không ở cùng Lễ Nhạc Nhạc.

Khi bé ở nhà bác cả, lớn hơn thì tự mình chuyển ra ngoài.

Sau khi Lễ Tiêu mười lăm tuổi vẫn luôn ở quán bar.

Ông chủ hiện tại ở đó là đàn em hồi xưa của Lễ Nguyên, vậy nên dù hắn có làm gì ông cũng không trách mắng.

Dự định ban đầu của Lễ Tiêu là luôn ở lại đây không đi đâu.
Tên kia không bị xử tử, ăn mười bảy năm cơm tù.


Nghe nói hai năm qua hắn ta ở trong đó cải tạo tốt nên được giảm mấy năm.

Ý chí sống của Lễ Tiêu dựa tất vào việc đợi tên đó ra tù rồi giết chết hắn.
***
Hiện tại trong quán bar không còn ai, không khí còn có mùi bụi nhàn nhạt, trên sô pha trong góc tường có hai thiếu niên đang ôm nhau.

Lễ Tiêu vùi đầu trên vai Đổng Xán Xán, ôm cậu rất chặt.

Đổng Xán Xán nghe được được Lễ Tiêu nặng nề hít vào, còn có một tiếng nghẹn ngào rất nhỏ, run rẩy không cách nào che dấu, Lễ Tiêu đang khóc.
Đổng Xán Xán cắn chặt môi dưới để mình kiên cường hơn chút.

Cậu ôm chặt Lễ Tiêu hơn nữa, tuy thân thể không lớn bằng Lễ Tiêu nhưng vẫn chống đỡ được trọng lượng cơ thể hắn.
"Lễ Tiêu à..."
Đổng Xán Xán nhỏ giọng gọi hắn.

Cậu quay đầu thơm lên hai má Lễ Tiêu.

Đôi mắt Lễ Tiêu ngậm nước, ánh mắt nặng nề, trống rỗng mệt mỏi.

Mặt hai người dán sát vào nhau, Đổng Xán Xán có thể cảm nhận được hơi thở của Lễ Tiêu phả trên mặt mình.

Cậu chân thành nhìn hắn: "Em không biết nên an ủi anh thế nào..."
"Em sẽ luôn ở cạnh anh được không? Em sẽ luôn bên anh, Lễ Tiêu à."
Nói rồi Đổng Xán Xán hôn Lễ Tiêu một cái, như đang an ủi bạn nhỏ vì không cướp được kẹo mà hu hu khóc.

Lễ Tiêu chớp chớp mắt, giọt nước mắt tích tụ trong hốc mắt rơi xuống.

Hắn thấp giọng ừ một tiếng, lại ôm lấy Đổng Xán Xán.

Cậu như con rối ngoan ngoãn được Lễ Tiêu ôm vào trong ngực, không đọng không nháo.

Gió đêm có hơi lạnh, hai người tay trong tay trên đường về nhà Lễ Tiêu.

Thật ra trong lòng Đổng Xán Xán vẫn còn đè nặng một tảng đá lớn.

Cậu cảm thấy mình làm không tốt.

Lễ Tiêu đau lòng như vậy, cậu muốn dỗ dành hắn, muốn an ủi hắn, nhưng cậu không biết phải làm sao.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Lễ Tiêu khóc.

Lúc đó nước mắt hắn chảy dài, cả người đều khó chịu muốn chết, mà cậu thì lại ngơ ngác như tên ngốc.
Đổng Xán Xán nắm chặt tay Lễ Tiêu hơn chút.

Hắn quay lại nhìn cậu thấy khóe miệng cậu nhếch nhếch như định nói gì đó.
"Tôi không sao rồi."
Thanh âm Lễ Tiêu trầm thấp, ngữ khí tùy ý an ủi cậu.

Đổng Xán Xán cúi đầu vâng một tiếng.

Lễ Tiêu buông tay, ôm lấy vai cậu: "Đi nhanh nào, sáng mai còn phải dậy sớm bắt xe nữa."
Ban đêm lúc ngủ Đổng Xán Xán vẫn rất yên tĩnh, uể oải, không quấn lấy Lễ Tiêu đòi ôm ấp.

Cậu mở to đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Lễ Tiêu.

Lễ Tiêu nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, ánh mắt mang theo không vui: "Em còn như vậy sau này có chuyện sẽ không nói cho em nữa."
Đổng Xán Xán chu chu môi, tiến tới ôm lấy Lễ Tiêu, lầu bầu: "Được rùi, vậy em hong như vậy nữa, chúng ta ngủ nha."
Lễ Tiêu ôm lấy eo cậu, lần nữa nhắm mắt lại, sau một lát mới nói: "Ngốc quá."
Đổng Xán Xán mím mím môi không thèm tính toán với Lễ Tiêu, lại chui vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Anh nói ngốc thì là ngốc đi."
***
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hai người đã xuất phát.

Hai người ngồi tàu hỏa chuyến sáu giờ về Du thành.

Hạ Thiên nói giúp Đổng Xán Xán nên cô chủ nhiệm mới không gọi về nhà cậu, nhưng nói cậu phải quay lại trước năm giờ chiều, còn phải viết bản kiểm điểm.
Vì vậy, dù hôm sau là thứ bảy, hai người vẫn phải đến thư viện viết bản kiểm điểm.

Hai vị chủ nhiệm yêu cầu thứ bảy phải viết xong rồi nộp lên.

Lễ Tiêu viết ba ngàn chữ, Đổng Xán Xán coi như là bị Lễ Tiêu dẫn đi thì viết một nghìn rưỡi.

"Em không nghĩ được gì nữa rùi..."
Đổng Xán Xán viết được hơn ba trăm chữ liền khổ não oán giận.

Cậu lại gần xem Lễ Tiêu.

Hắn một mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn cậu.

Đổng Xán Xán ngó bài hắn, phát hiện hắn mới chỉ viết được ba dòng, tổng cộng chưa tới một trăm chữ.

Hai người nhìn nhau, đều thấy được tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Đổng Xán Xán gục đầu xuống bàn, hừ hừ nói: "Em không viết nữa, em đi tìm Kỳ Tầm."
Lễ Tiêu liếc nhìn gần nửa mặt giấy kiểm điểm của Đổng Xán Xán, rút giấy dưới mặt cậu ra, im lặng chép bài.
Một tiếng sau có hai người cùng vào thư viện.

Kỳ Tầm đeo cặp sách, ở trong toàn sách bài tập, ngồi đối diện với Đổng Xán Xán, ánh mắt còn mang theo nồng đậm không đồng ý.

Hôm qua Đổng Xán Xán trốn học nên Kỳ Tầm có hơi không vui, giờ còn gọi hắn đến giúp viết bản kiểm điểm.
Tống Đào ngồi cạnh Kỳ Tầm, cúi đầu xem mấy bản kiểm điểm tìm được trên mạng, ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu ngồi đối diện, thở dài: "Anh à, hay là chúng ta xin cô chủ nhiệm một chút, xin viết một ngàn rưỡi thôi, ba ngàn chữ chắc chết quá."
Kỳ Tầm đọc nhỏ nhưng đủ cho Đổng Xán Xán nghe được, một người nói một người viết.
"Em không nên bị người khác mê hoặc (蛊惑) trốn học, về việc này em cảm thấy vô cùng hối hận."
Đổng Xán Xán dùng một tư thế rất xấu gục xuống bàn viết những gì Kỳ Tầm nói, được vài giây ngẩng đầu vô tội hỏi: "Mê (蛊) trong mê hoặc viết như thế nào?"
Kỳ Tầm cắn răng, Tống Đào xen vào nói: "Ở trên là con sâu (虫), phía dưới là máu (血) bỏ phẩy ở trên.

Câu tiếp theo đi."
Kỳ Tầm nghiêng đầu nhìn Tống Đào, nhíu nhíu mày: "Tôi là đang đọc cho Đổng Xán Xán."
Tống Đảo cũng không ngẩng lên: "Chia sẻ với nhau đi, đừng quá khó tính như vậy."
Kỳ Tầm liếc nhìn Lễ Tiêu bình chân như vại đọc sách gì đó bên cạnh, mím môi nói: "Lễ Tiêu đi dụ dỗ con người ta, anh nên viết là 'Em không nên dụ dỗ người khác trốn học.'" Lúc này Lễ Tiêu mới nhấc mắt nhìn Kỳ Tầm một bộ đứng đắn.

Tống Đào nghe Kỳ Tầm nói câu nào thì viết câu nấy.

Kỳ Tầm nói tiếp: "Em xin nhận lỗi và sẵn sàng chịu phạt.

Em đảm bảo sau này sẽ không tiếp diễn chuyện như vậy nữa."
Tống Đào bên cạnh lải nhải không dứt: "Cậu đọc chậm chút được không? Tôi không theo kịp."
Kỳ Tầm đè xuống không vui trong lòng, bất đắc dĩ thở dài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận