Bảo Như khụy gối xuống đôi mắt đỏ và hai hàng nước mắt , cô dân trào lên khóc như một đứa trẻBảo Như nói " Hức tại sao hức chứ , hít không phải vẫn đang hức khoẻ mạnh sao lại nhập viện".Đường An ngồi cạnh nắm chặt tay giống như đang ngăn cản bản thân mình tức giận mà nói ra điều gì đó không nên .Tố Vĩ đi lại ngồi cạnh Đường An lấy hai tay nắm chặt tay anh cô nhẹ nhàng an ủi "Cô ấy sẽ không sao đâu" .Tố Vĩ có chút buồn và nghĩ : Sao anh lại quan tâm cô ấy đến thế .Anh ngã người về phía Tố Vĩ khóc thúc thít không giám khóc lớn.
Đường An biểu môi nói nhỏ "Anh đã từng xém đáng mất nó một lầm rồi nên anh rất sợ " .Đường An đau khổ nghĩ : Mẹ sẽ giết chết anh mất , bà ấy sẽ chẻ anh ra làm đôi cho coichuyện này xảy giống với ngày hôm đó thế chứ , lại là bệnh viện này và cả căn phòng cấp cứu này nữa , nó làm mình nhớ đến ngày hôm đó .Tố Vĩ ôm lấy anh vỗ về an ủi , Bảo Như nghe anh nói liền lau nước mắt mà nước mắt cứ dân trào mãi không ngừng , Bảo Như hỏi anh" Là sao , sao anh lại xém đánh mất chị ấy làsao hả " .Anh băng khoang một hồi những vẫn lựa chọn nói ra " Sau khi nó cải nhau với ba mẹ thì đến tìm anh ,anh thấy nó đã nói ra hết mọi thứ ở trong lòng rất lâu rồi nên dẫn nó đi ăn lẩu cay còn có đồ nướng nữa thì tối đó nó ngủ lại nhà anh nhưng ở phòng chị hai vì chị đã đi học xa rồi tối hôm đó mẹ thấy nó rất buồn nên bảo anh qua xem , anh vô thì thấy nó ôm bụng co người lại trên giường nhìn có vẻ rất đau , anh nghĩ nó không ổn nên đưa đến bệnh viện , bác sĩ vừa nhìn thấy thì đẩy thẳng vào phòng cấp cứu , lúc đó có một bác sĩ đem kết quả xét nghiệm đến anh nghĩ mọi thứ không nghiệm trọng lắm nhưng cũng cảm thấy có chút sợ hãi , lúc đó ...( Không muốn nói ) .Bác sĩ nói " Đã la cho anh một trận rồi bảo cô ấy sẽ được đưa đến phòng hồi sức giờ chỉ có thể đợi đến sáng hôm sau xem coi có chuyển biến tốt hay không " .Bảo Như suy nghĩ : Sao hôm đó chị ấy không kể cho mình nghe rằng chị ấy xém chết chứ .Lau đi hàng nước mắt cứ dân trào mãi trên đôi mắt có chút sưng đỏ lên hỏi "Rốt cuộc lúc đó bác sĩ đã nói j " .Anh ấp úng nói " Em sẽ không giết anh nếu anh nói ra chứ " .Bảo Như kiên định nói " Anh nói đi " .Anh lấp bấp nói "Cả ngày hôm đó nó chưa ăn cơm , anh dắt nó đi ăn lẩu cay chút mừng nó đã nói hết mọi thứ trong lòng , còn có đồ nướng nữa nên và cộng thêm dạ không được tốt nên khi ăn đồ cay nóng vào làm cho bệnh tình chuyên biến chuyển xấu đi " .Bảo Như tức giận nói không nên lời " Anh anh an...!" .Cô tức không nói thành lời nhưng nghĩ lại cô cũng là người đưa Minh Ngọc vào chỗ nguy hiểm giống như Đường An với nếu không có anh phát hiện thì có lẽ đã có chuyện tệ hơn thế này sẻ xảy ra.
Một vị bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu phía sau bác sĩ là Minh Ngọc được đẩy vào phòng hồi sức.
Ba người đứng dậy đi theo thì bị bác sĩ chặn lại bác sĩ mở khẩu trang ra ,Đường An liền nhận ra người đó , anh nói " Bác sĩ Lục là anh sao " .Bác Sĩ Lục tức giận nói " Không phải tôi bảo cậu quan sát bữa ăn hàng ngày của bệnh nhân sao , cậu quan sát kiểu gì mà bệnh nhân vào phòng cấp cứu nằm thế hả " .Bảo Như biết lỗi tại mình nên khóc oà lên vị bác sĩ họ Lục kia hoảng sợ vì nghĩ mình nói lớn tiếng nên đã làm cho cô sợ.
Bác sĩ Lục bối rối nói"Sao lại khóc vậy , a tôi không có ý la cô đâu , làm sao bây giờ " .Thấy vậy đường an không biết nên nói làm sao cho cô không tổn thương thì Tố Vĩ lạnh lùng, thẳng thắn nói " Đó là lỗi của em ấy nhưng cũng không hoàng toàn là lỗi tại em ấy , tại Đường An và Minh Ngọc không nói cho em biết họ cũng có lỗi " .Mặt dù câu nói đó đâm vào tim rằng tại Bảo Như nhưng nó cũng làm Bảo Như bình tĩnh lại và ngừng khóc.
Đường An có vẻ ngạc nhiên và nói" Thì ra em có thể nói một câu dài thế sao " .Hai người và Đường An đi và tới phòng hồi sức của Minh Ngọc bác sĩ Lục đi theo nói với họ "Chỉ có một người có thể vào trong đó thôi , nên để người nhà bệnh nhân vào " .Ba người nhìn Đường An .Tố Vĩ nói" Cô ấy là người yêu của bệnh nhân có thể cho cô ấy vào trong không " .Bác Sĩ Lục đáp " Không thể , tôi đã thông báo cho mẹ bệnh nhân rồi , mẹ của bệnh nhân sẽ tới đây nhanh thôi " .Ba người ngồi ở hàng ghế trước phòng bệnh,Bảo Như buồn bã ngồi một chỗ còn Đường An thì ngồi hỏi xem điều gì đã làm một người im lặng như cô người yêu nói nhiều đến kì là anh hỏi "Sao hôm nay em nói nhiều vậy, không phải thường thì em chỉ nói khi muốn biết rõ mới nói nhiều thôi mà , nói cho anh biết đi lý do là j vậy".Tố Vĩ quay san lạnh lùng nói " Anh không sợ nữa sao " .Anh bình tĩnh đáp " Bác sĩ lục nói không sao rồi mà ".Anh vừa nói hết câu thì có một người phụ nữ trung niên, dáng người thanh lịch, đoan trang đánh mạnh vào đầu anh , anh không biết là ai đáng nên đã nói " Thằng nào dám đánh đầu ông".Người phụ nữ đó đáp " Con xem ta là ai , sao con không vào chăm sóc con bé mà ngồi đây nói gì đâu không ".Vừa nói xong phụ nữ đó đi vào phòng bệnh thì có một người đàn ông trung niên ngồi xuống ghế.
Đường An nói " Ba cũng đến sao ".Ông gật đầu nói " Lúc bác sĩ gọi nói mẹ con đã hoảng hốt chỉ lấy tiền rồi lái xe đến đây luôn , ba không yên tâm nên đi cùng ".Bảo Như nghe anh gọi người đó là ba lền đứng dậy cuối đầu, nói " Cháu xin lỗi , là cháu không biết chị ấy bị bệnh ".Ông, giọng nhẹ nhàng nói với Bảo Như " Bác là cha của Minh Ngọc còn cháu ".Bảo Như đứng thẳng người nghiêm túc nói "Cháu là người yêu của chị ấy ".Ông đan tay lại với nhau , ông ấy cuối mặt xuống nói " Cháu ngồi đi ,chắt lúc đó cháu sợ hãi lắm khóc sưng cả mắt rồi ".Thấy cô im lặng ông hỏi thêm " Hai đứa quen nhau bao lâu rồi ".Bảo Như đáp" Dạ 9 năm ".Ông nói " Lâu vậy rồi sao vậy cháu cũng biết đó bác không phải ba mẹ ruột của con bé".Bảo Như đáp " Vâng cháu biết ".ông ấy nói " Mặt dù con bé không phải con ruột của cô chú nhưng mẹ của Đường An rất thương con bé nên mong cháu đừng làm con bé đau mà hãy bảo về nó , cháu làm được chứ ".Bảo Như đáp " Cháu sẽ cô hết sức để bảo vệ chị ấy ".Ông cười có vẻ ông rất hài lòng về câu trả lời của cô con dâu này, ông quay san hỏi "Sao con bé lại vô viện ".Nghe thấy câu hỏi của cha Đường An ấp úng không giám trả lời thì Tố Vĩ lại thẳng thắn nói" Dạ thưa bác là do Minh Ngọc chủ quan ăn những thứ không tốt cho dạ , và ăn quá nhiều gây biến chứng dạ dày ạ " .Ông quan xác một lượt từ trên xuống rồi nói" Cháu là bạn gái của Đường An đúng không ".Tố Vĩ đáp " Vâng" .Bảo Như úp úng hỏi " Sao hai bác lại tốt với Minh Ngọc như thế " .Ông quay san nói " Um đơn giản là vì mẹ của Đường An cũng LGBT bà ấy hiểu rất rõ cảm xúc của con bé nên càng thương con bé , mặt dù ta không biết rõ LGBT đó nhưng ta biết những người thuộc cộng đồng LGBT như con bé cần tình thương nhiều hơn những đứa trẻ khác và hơn hết là một sự công nhận " ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...