Hai nữ dường như không tin lời Thẩm Đống, Tiểu Yến cười nói: "Ta không hiểu ngươi nói gì.
Ngươi mới lật xem không lâu, làm sao có thể xác định Phá Vân Phong có vấn đề? Ngươi nghĩ ngươi là đại tông sư a?"
Tiểu Thi gật đầu: "Đúng vậy, ngươi không cần thử chúng ta, yên tâm, cuốn Phá Vân Phong này đưa cho ngươi là bản đầy đủ, đúng như ngươi nói bọn ta không cần phải giữ lại làm gì cả."
Thẩm Đống thấy hai người hiểu sai ý mình thì hơi buồn cười.
Nhưng hắn cũng không dự định giải thích.
Không rõ hai người này thực sự là bạn hay là địch, hắn không định sẽ để lộ khả năng thể hồ quán đỉnh luyện công siêu việt của bản thân.
Hiện tại thân ở giữa lòng địch, không ai biết hắn đã học thành công Phá Vân Phong của Bạch Lan Hội, đây là một chút lợi thế chủ động nhỏ.
Mặc dù thứ hắn học được chỉ là Phá Vân Phong tàn khuyết.
Cao tầng Bạch Lan Hội cũng chỉ học Phá Vân Phong bản khuyết yếu, nếu hội chủ Bạch Lan Hội nắm giữ bản đầy đủ, vậy xem ra hắn là một kẻ ích kỷ.
Hay có thể suy đoán, hắn không yên tâm với thủ hạ xung quanh mình.
Hàn huyên một lúc, Tiểu Thi và Tiểu Yến đứng dậy căn dặn Thẩm Đống trong thời gian này không nên manh động tránh tạo nên động tĩnh đáng ngờ, làm đảo loạn kế hoạch rồi cáo từ đi về.
Thẩm Đống nói: "Các ngươi không ở lại qua đêm?"
Tiểu Thi hừ lạnh: "Qua đêm tại đây? Ngươi nghĩ thật đẹp."
Tiểu Yến cười quyến rũ: "Xung quanh đây nhiều người nhìn chằm chằm, nếu bọn ta ở lại chắc chắn sẽ không ổn.
Đợi chuyện lần này qua đi, chúng ta sẽ qua đêm thoải mái với nhau a."
Trong lòng Thẩm Đống nhảy một cái.
Đây là thẳng thắn câu dẫn a! Thật đáng đề phòng.
"Tiểu Yến, ngươi cũng quá hư hỏng đi." Tiểu Thi nói.
"..."
Sau khi hai nữ rời khỏi, Thẩm Đống đứng tại cửa, hướng về phía ba nữ nhân canh giữ bên ngoài hỏi: "Các ngươi dự định sẽ canh giữ ta suốt đêm như vậy?"
"Đúng vậy.
Đợi một lúc sẽ có người thay phiên bọn ta.
Ngươi cứ an tâm ngủ thật ngon, sẽ luôn có ngươi trông chừng cho ngươi, đảm bảo không có ngoại nhân quấy rầy." Một nữ tử nói, ngữ khí tràn ngập yêu thương.
"Vậy thật cảm tạ các ngươi.
Nếu cảm thấy bên ngoài quá lạnh thì hãy vào ngủ cùng ta, giường ta rất lớn." Thẩm Đống cười hắc hắc một tiếng.
"Sắc lang!" Ba nữ gắt một tiếng.
Trêu chọc ba nữ vài câu, Thẩm Đống đóng cửa lại.
Không biết qua bao lâu, ánh đèn trong phòng tắt.
Một nữ tử mút ngón tay, dùng ngón tay thấm ướt ô giấy cửa sổ dán mắt sát nhìn vào, thấy được lờ mờ trên giường chăn đệm phồng lên.
Quay ra nhắc nhở: "Cẩn thận, hãy đề cao tinh thần, trong phòng đã tắt đèn, có khả năng hắn sẽ lợi dụng bóng tối chạy ra."
Một nữ tử trẻ tuổi hơn cười nói: "Vũ tỷ cứ lo lắng thái quá.
Cho dù là võ công cao cường như hội chủ muốn ra vào nơi này cũng khó mà tránh khỏi mắt của chúng ta, nói gì đến người này."
Nữ tử còn lại gật gù: "Đúng vậy a..."
Vũ tỷ nghe vậy mi mục dãn ra buông lỏng: "Các ngươi nói không sai, là ta quá lo lắng rồi."
"Thương tỷ, ngươi dùng loại thủy hương nào mà thơm quá vậy?"
"Một bằng hữu là hoa khôi thanh lâu giới thiệu cho ta, các ngươi muốn dùng thử không?"
"Có a, xức cho ta."
"..."
Nếu bây giờ có người ở trong phòng Thẩm Đống, sẽ thấy ngọn đèn nến đã cháy hết, dưới gầm giường có một thân nến trọc nằm lẻ loi, dường như bị người bẻ ra.
Lại nói Thẩm Đống.
Giờ phút này hắn đang ở một ngách tường tìm đường.
Hơn nửa canh giờ trước, hắn đã tách nến ra chỉ còn lại một mẩu nhỏ, theo ước lượng của hắn, chỉ với thân nến ngắn ngủi này sẽ chỉ đủ cháy nửa canh giờ.
Sau đó hắn lén rời đi khi đèn trong phòng còn sáng.
Ba nữ nhân canh giữ bên ngoài sẽ không thể tưởng tượng được rằng hắn lại lén lút chạy đi vào lúc ấy, hơn nữa lại không một tiếng động.
Khinh công cao cường vượt qua tưởng tượng.
Bởi vì Thẩm Đống bị Tiểu Yến Tiểu Thi mang về, nên trong suy nghĩ của các nàng, khinh công của Thẩm Đống không thể nào vượt qua hai người Tiểu Yến Tiểu Thi, nếu không sẽ không bị bắt lại.
Đến thời điểm nến tự động tắt ba người canh mới đề cao tinh thần canh giữ thì đã muộn.
Đấy là chuyện của nửa canh giờ trước.
Bây giờ Thẩm Đống đang thầm chửi mẹ trong đầu.
Chuyện là hắn không an tâm đối với tỷ muội Tiểu Yến Tiểu Thi, hắn không thể nào giao vận mệnh cho người khác được.
Nên hắn quyết định nửa đêm lẻn ra ngoài đến thăm nhạc mẫu tương lai trước, xem xét tình hình rồi tính toán những thứ khác sau.
Nói hắn không lo lắng cho Bạch Nhi Nhi là giả, ai biết nàng có bị ngược đãi hay không.
Bất quá, phủ đệ này diện tích lớn, lại nhiều ngóc ngách quanh co, hắn chạy loạn lung tung một lúc không cách nào xác định Bạch Nhi Nhi ở nơi nào.
Các kiến trúc trong phủ này thường có điểm tương đồng, đẹp và trang nhã, chứng tỏ chủ nhân phủ đệ này là một người có ánh mắt rất tinh tường.
"Xem ra hội chủ Bạch Lan Hội rất biết thưởng thức mỹ cảnh."
Lẩm bẩm một câu, Thẩm Đống vận khinh công nhảy lên mái nhà, bắt đầu lật từng viên gạch ngói nhìn xuống tìm người.
Khinh công Phá Vân Phong đúng như tên, cảm giác như bản thân tách gió mà đi vậy, lúc di chuyển sẽ cuốn theo các luồng phong lãng vờn xung quanh.
Bất quá đối với những người sở học Phá Vân Phong còn yếu kém, công phu thô kệch sẽ tạo nên động tĩnh lớn khi khinh công, tiếng gió lớn dễ bị phát hiện nếu đang làm chuyện lén lút, còn đối với Thẩm Đống, bước chân hắn nhẹ nhàng thanh thoát, gió thoảng âm thầm, thân pháp tinh diệu không chút thô kệch.
Mà thứ hắn học được chỉ là bản tàn khuyết Phá Vân Phong, nếu tìm được bản đầy đủ sẽ giúp công phu khinh công của hắn tăng lên không ít.
Trình độ luyện võ của mỗi người không ai giống nhau, cùng một bản võ quyết có người thiên phú yếu kém chỉ học được chút da lông, có người lại luyện thành tối cường.
Nhưng để luyện thành viên mãn một môn võ công đỉnh cấp nhiều người thiên phú mất thời gian một đời cũng chưa chắc luyện thành, không nói những người đến nhập môn cũng khó đạt.
Bất quá, đối với Thẩm Đống lại là chuyện khác.
Võ quyết nào đến tay hắn liền luyện thành cấp độ tinh thâm tối hạn.
Bởi vậy, cùng một môn võ công hắn thi triển ra so với người khác sẽ có phong thái khác hẳn.
Không biết qua bao lâu, ở trên mái một gian nhà lớn tráng lệ, Thẩm Đống lật một viên gạch lên nhìn xuống, cảnh tượng phía dưới làm hắn chảy máu mũi.
Phía dưới là một gian phòng bốc hơi nước mù mịt mờ ảo, hương thơm nhàn nhạt truyền vào mũi khiến người thư thái.
Giữa phòng đặt một thùng tắm lớn trên mặt nước rải đầy hoa thơm, trong thùng là một thân ảnh đang ngồi tựa vào phía sau, hai cánh tay trắng nõn thon gọn gác lên thành thùng.
Đôi chân dài gác lên thành thùng khẽ đung đưa khiêu nhân.
Thông qua hơi nước, khuôn mặt mĩ miều của nàng ẩn hiện câu hồn.
Làn da trắng như sữa bò ẩm ướt đang có một vài giọt nước khẽ chảy xuống.
Mày liễu uốn cong, Vai như đao gọt, xương quai xanh góc cạnh.
Môi lan hồng kiều nhỏ nhắn, một nửa bầu vú to lớn ngâm dưới nước, một nửa nổi lên trên cao vút.
Eo nhỏ một nắm, vùng hạ thể âm mao đen mượt ẩn hiện dưới nước.
Cặp đùi thon gọn trắng tuyết...
Trên làn da của nàng vương vấn không ít cánh hoa đỏ.
Làm một bức nền tuyệt mỹ cho vẻ đẹp của nàng.
Toàn bộ cảnh tượng này không thể không khiến Thẩm Đống thở gấp.
Nữ nhân này thực sự gợi cảm hết mức.
Nếu có tên nam nhân nào nhìn thấy bộ dáng này của nàng mà không nổi dục hoả, kẻ đấy chính là bị liệt dương.
Chợt Thẩm Đống gấp rút tránh đầu sang một bên.
Một đạo ngân quang loé lên kéo theo huyết tinh toé ra, mặc dù Thẩm Đống đã phản xạ vô cùng nhanh, nhưng vẫn bị ngân quang chém sượt qua gò má chảy ra máu tươi.
Bắt lấy ngân quang, là một thanh phi đao màu bạc, chuôi đao có khắc đồ án lông vũ tinh xảo.
Trong lòng Thẩm Đống lập tức đề cao cảnh giác.
Nữ nhân bộ dáng yểu điệu quyến rũ phía dưới có võ công vô cùng cao.
Giữa lúc hắn đang chần chừ nên ở lại hay đi, nữ nhân phía dưới vung tay, nước trong thùng tắm bị tạt bay lên che phủ tầm mắt Thẩm Đống.
Hắn vội vàng ngưng thần chăm chú đề phòng.
Những giọt nước rơi xuống, không biết từ lúc nào nữ nhân phía dưới đã rời khỏi thùng nước khoác khăn tắm bao một vòng quanh cơ thể.
Tuy nhiên chiếc khăn tắm không phải quá lớn, nên để lộ nửa bộ ngực lớn của nàng ra ngoài.
Khe ngực sâu không thấy đáy hấp dẫn mê người.
Nếu đứng dưới phòng, hơi cúi đầu xuống, sẽ dễ dàng nhìn thấy được bộ phận hạ thể tuyệt mỹ của nàng.
Thẩm Đống lại không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ lung tung, trong mắt hắn, nữ nhân trước mắt sâu không lường được.
Nữ nhân phía dưới nhìn lên Thẩm Đống nở nụ cười quyến rũ nói: "Đã đến rồi, làm sao không xuống đây một chút, chẳng lẽ ngươi cứ thế mà rời đi ư."
Thẩm Đống nhíu nhíu mày.
Lão tử thân là đại nam nhân sao phải sợ.
Hắn nhảy xuống, nhìn đối phương chăm chú, hỏi: "Cô nương là ai?"
Trong lúc nói, Thẩm Đống không quên âm thầm quan sát khắp phòng đề phòng bẫy rập.
Nữ nhân trước mắt nghe vậy hơi sững sờ, sau đó che miệng cười: "Ngươi hỏi như vậy là ý gì? Chính ngươi đến tìm ta rồi lại hỏi ta là ai? Thật hài hước a."
Thẩm Đống ngượng ngùng vuốt mũi, "Vậy thứ lỗi cho ta.
Là ta tìm sai người, không có ý định mạo phạm nhìn lén cô nương, ta không có muốn..."
"Đã đến đây rồi nói những lời này làm gì.
Ta là Phương Diễm." Phương Diễm cầm lấy bộ y phục còn khô, nói.
"Ngươi nửa đêm lén lút leo lên mái nhà, cũng nên giải thích một tiếng với chủ nhân phủ đệ này là ta a."
"Chủ nhân? Nói vậy Phương cô nương là hội trưởng Bạch Lan Hội? Ta không ngờ một người chỉ huy Bạch Lan Hội hô mưa gọi gió tại Nguyệt Nam này lại là một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy." Thẩm Đống kinh ngạc.
Phương Diễm lắc đầu: "Ta không phải là hội chủ.
Có vẻ như ngươi đã hiểu lầm rồi."
Nàng đi ra phía sau bức bình phong bắt đầu mặc vào y phục.
Nhìn bóng người trên bức bình phong khiêu nhân, vú lớn mông bự, động tác mặc quần áo làm vú lớn đung đưa phi thường gợi dục, trong lòng Thẩm Đống rung động không thôi.
Hắn hỏi: "Nếu Phương cô nương không phải hội chủ, vậy tại sao lại bắt ta đến nơi này?"
"Bắt các ngươi không phải là người của ta.
Phủ đệ này là của ta.
Mà ta là cao tầng Bạch Lan Hội, một trong Bát Nữ Tiêu Thủy, Bạch Lan Hội muốn mượn phủ đệ ta làm một số chuyện, tất nhiên ta sẽ sẵn lòng."
Lúc này Phương Diễm đã mặc xong y phục đi ra từ bức bình phong, một bộ hồng y đơn giản, càng phụ trợ thổi lên nhan sắc mỹ diễm của nàng, trông Phương Diễm tựa như một bình xuân dược biết đi vậy, có thể thổi cháy ngọn lửa dục vọng của bất kỳ nam nhân nào.
Thẩm Đống thầm cảnh cáo bản thân không được bị mê hoặc, cười nói: "Theo như ý tứ trong lời vừa rồi, dường như Phương cô nương không thích bị cuốn vào rắc rối? Vậy đêm nay có thể thả cho ta đi không? Ta đây không có thứ gì quý giá, nguyện ý dùng thân báo đáp."
Phương Diễm đưa mắt quan sát Thẩm Đống từ đầu đến chân, cười vũ mị: "Nam nhân ta nếm qua đã nhiều, người được ta giữ lại lại không có ai.
Nếu Thẩm huynh đồng ý để ta sở hữu thân thể ngươi, ta sẽ suy nghĩ một chút."
"Thật ngượng ngùng, yêu cầu này ta không thể đáp ứng, thân thể này ngoài ta ra, người thứ hai chỉ có thể là lão bà sở hữu." Thẩm Đống lắc đầu.
Hắn còn chưa nói hết, lão bà hắn có thể không phải một người.
"Thú vị, thú vị." Phương Diễm vỗ tay, "Với khinh công của Thẩm huynh đây, nếu ta không ngăn cản, ngươi sẽ cứu Liễu phu nhân ra dễ dàng.
Ngươi lựa chọn đi, ta chỉ có thể để một trong hai người các ngươi rời đi."
"Một trong hai?" Thẩm Đống kinh ngạc, "Tại sao cô nương lại đồng ý thả một trong hai người bọn ta ra?"
Phương Diễm lắc đầu: "Điều này Thẩm huynh không cần biết.
Lựa chọn là ở ngươi."
Cao thủ luyện võ tinh thâm bác đại lâu năm sẽ luyện ra một loại trực giác có thể cảm nhận được nguy hiểm.
Mặc dù Thẩm Đống luyện võ không lâu nhưng vẫn có loại trực giác này, hơn nữa còn rất mãnh liệt, có lẽ là do cảnh giới võ học của hắn thâm hậu.
Hắn cảm nhận được bản thân muốn mang Bạch Nhi Nhi bỏ chạy, nếu Phương Diễm ra tay ngăn cản chắc chắn hắn không thể nào rời đi.
Thẩm Đống không quan tâm nguyên do nàng thả người, mặc cho đối phương có ý đồ gì, mục đích của hắn chỉ là thoát khỏi nơi này mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...