Ái Hoa Tiên


Tại một gian nhà nằm phía Bắc, một nữ tử đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng khuyết trên trời cao mà thở dài.

"Bão táp bao phủ Nguyệt Nam mấy chục năm nay không lúc nào được yên ổn." Bạch Nhi Nhi ngắm nhìn vầng trăng, thở dài một hơi thổn thức.

Nguyệt quang dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt nàng, tinh hoa trời cao phối hợp mỹ nhân hạ giới, hoạ nên một bức "Mỹ Nguyệt Tình" lưu sâu trong tâm trí khó quên.

"Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng."

Một âm thanh nam nhân dễ nghe vang lên.

Bạch Nhi Nhi giật nảy mình thủ thế đề phòng, nhìn đến khuôn mặt ngọc diện lâm phong quen thuộc thì mi mục dãn ra.

"Tại sao ngươi vào được đây?" Bạch Nhi Nhi nhìn thấy hắn vốn rất vui mừng, nhưng nghĩ đến chuyện ở miếu hoang, tâm tình vui vẻ bị quét sạch, lạnh lùng nói.

"Tất nhiên là đến để cứu ngươi ra.

Ngươi nói ta còn mục đích gì khác đâu?" Thẩm Đống nhìn thẳng vào mắt nàng nói, ngữ khí ấm áp.

Bạch Nhi Nhi quay đầu đi né tránh ánh mắt hắn: "Không ngờ ngươi lại có tài làm thơ như vậy, bài thơ này nghe qua không thua kém bất kỳ điển thi nào trong lịch sử, khó có văn nhân nào của Đại Kim, Đại Huyền khó có thể so sánh.

Tên bài thơ này là gì vậy?"

Bạch Nhi Nhi tán thưởng.

Đã từng là một tiểu thư danh gia vọng tộc, Bạch Nhi Nhi am hiểu cầm kỳ thi hoạ không thua kém ai, vừa nghe bài thơ của Thẩm Đống, nội tâm sợ hãi không thôi.

Không thể không tán thưởng.

Bài thơ này đủ để lưu danh truyền mãi đời sau.

Bởi so sánh với các bài thơ nổi tiếng không chút thua kém, thậm chí có phần hay hơn nhiều.

"Bạch Nhi Nguyệt Vọng." Thẩm Đống nói.

"Bạch Nhi Nguyệt Vọng? Nghe thật hay.

A, chờ chút, Bạch...!Nhi...?" Bạch Nhi Nhi gật gù, sau đó vẻ mặt kỳ quái.

"Đúng vậy a, ta nhìn thấy ngươi ngắm trăng, cảnh tượng quá đẹp làm ta rung động, nên ta làm bài thơ này tặng ngươi." Thẩm Đống nói.

Thật xấu hổ, bài thơ này không phải của hắn làm ra, mà là của Lý Bạch tiên sinh.

Mượn dùng một chút, ắt hẳn Lý Bạch tiên sinh chắc sẽ không kiện hắn ra toà tội vi phạm bản quyền a.


Hắn quảng bá thơ giúp Lý Bạch tiên sinh ở hạ giới, ngược lại Lý Bạch tiên sinh nên cảm tạ hắn mới đúng.

Không hiểu sao, có lẽ là vì xuyên không thần hồn hắn mạnh mẽ đến kinh ngạc, nên mọi thứ ở kiếp trước hắn đều nhớ rõ tường tận chi tiết.

Có những chuyện dù tại thế giới cũ hắn đã quên, nhưng đến thế giới này nếu muốn nhớ lại thì vô cùng dễ dàng.

Dù là những thứ chỉ liếc nhìn sơ một lần rồi quên mất.

"Ta...!không cần a." Bạch Nhi Nhi ngượng ngùng nói.

Hắn làm thơ tặng ta là có ý nghĩ gì? Không phải là...

Hừ, đừng mơ mộng!

"Chỉ là một phần tâm ý của ta mà thôi.

Đừng khách khí." Thẩm Đống nói.

"Cảm tạ." Bạch Nhi Nhi nói.

Mặc dù nội tâm có chút khúc mắc, nhưng Bạch Nhi Nhi vẫn vui vẻ.

Bởi một bài thơ tuyệt tác thiên luân làm ra rất khó, người được tặng cho lại càng ít.

Có nhiều nữ nhân cổ xưa dù thân phận tầm thường, nông phu, nữ tử thanh lâu...!được tặng một bài thơ hay, danh tiếng gắn chặt với thơ, liền lưu danh sử sách mãi mãi.

Thi nhân muốn làm ra một bài thơ người người tán tụng rất khó, chuyện họ tặng nó cho người khác càng khó hơn.

Thường thường tặng cho người mình thích.

Nghĩ tới đây Bạch Nhi Nhi cảm thấy có phần kỳ quái.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao không phải chỉ mỗi tình nhân mới tặng thơ cho nhau a.

"Được rồi, chúng ta mau mau rời khỏi nơi này thôi, bây giờ không phải là thời gian luận thi a." Thẩm Đống nói.

Trong lúc chạy trốn nguy cấp, hai người lại đứng nơi đây luận thơ.

Quả thực là ung dung khó tin.

Bạch Nhi Nhi gật đầu.

Hai người từ cửa sau, hướng một phương hướng hẻo lánh mà chạy.

Bạch Nhi Nhi vốn lo lắng khinh công Thẩm Đống không bằng mình, sau đó phát hiện bản thân đã lo lắng thái quá.


Thẩm Đống chạy còn nhanh hơn nàng nữa.

Mi mắt Bạch Nhi Nhi chợt nhíu lại, bộ pháp khinh công này dường như thật quen mặt.

Chân đạp nhẹ, gió lãng vờn quanh...

Bạch Nhi Nhi kinh nghi dừng lại, hoảng sợ nói: "Vì sao ngươi lại biết Phá Vân Phong của Bạch Lan Hội?"

Thẩm Đống biết nàng đang hiểu lầm, vẻ mặt vô tội nói: "Đừng hiểu lầm, ta biết võ công của Bạch Lan Hội không có nghĩa ta là người của bọn họ.

Đây là ta học trộm được a."

"Thật?" Bạch Nhi Nhi nhìn hắn chăm chú hỏi.

"Đương nhiên là thật.

Ta không có lý do gì để hại ngươi cả.

Tin ta!" Thẩm Đống nhìn vào mắt nàng thành thật nói.

Cảm nhận ánh mắt của hắn, Bạch Nhi Nhi hơi rung động, cắn cắn môi: "Được, ta tạm thời tin tưởng ngươi."

Việc bây giờ quan trọng nhất là phải thoát khỏi nơi này.

Dù vẫn đề phòng, nhưng từ trong mắt Thẩm Đống, Bạch Nhi Nhi nhìn ra hắn rất chân thật, không có nửa điểm nói dối.

"Ta biết ngươi vẫn đề phòng, nhưng sau này ngươi chắc chắn sẽ rõ thôi.

Cho dù ta là người Bạch Lan Hội đi nữa cũng sẽ không làm hại ngươi." Thẩm Đống chân thành nói.

"Các ngươi là ai?" Bạch Nhi Nhi định nói gì, chợt một âm thanh hộ vệ canh gác vang lên phía xa.

"Ngươi chạy quá chậm, để ta mang ngươi theo." Thẩm Đống nói, không đợi Bạch Nhi Nhi kịp phản ứng, ôm lấy eo nàng, vận khinh công nhảy lên mái nhà chạy đi.

"Ngươi..."

Bạch Nhi Nhi chỉ kịp thốt lên một tiếng, liền bị Thẩm Đống ôm vào người mang đi.

Eo bị Thẩm Đống ôm, mặt tựa vào ngực hắn, cảm nhận khí tức dương cương nam nhân ập vào mặt, dung nhan Bạch Nhi Nhi đỏ ửng như có một tầng mây hồng che phủ.

"Cẩn thận!" Bạch Nhi Nhi hô lên.

Thì ra ở phía dưới, hộ vệ phát hiện có người đột nhập phủ đệ, liền lục tục mang cung tiễn ra phóng tên.


Thẩm Đống không hoảng hốt, bình tĩnh một tay ôm thục phụ mỹ miều mềm nhũn trong người, một tay vung vẩy trường kiếm chém bay mũi tên phóng đến.

Khi bị mang về phủ, Tiểu Thi và Tiểu Yến không thu vũ khí của hắn, để mặc hắn giấu vũ khí trong người.

Thẩm Đống không quan tâm vì sao hai nàng làm như vậy, bất quá nội tâm cảm tạ hai nàng không thôi.

Nếu không có kiếm đỡ tên, giờ phút này hắn di chuyển qua các mái nhà giống như mục tiêu di động để người ta tập bắn, vô cùng bị động.

"Ngươi thả ta ra để ta tự chạy là được rồi." Bạch Nhi Nhi nói, nàng lo lắng Thẩm Đống mang theo nàng sẽ quá nặng, ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

"Ngươi cứ ngồi im là được rồi.

Khinh công của ngươi thua xa ta, đợi cao thủ Bạch Lan Hội đuổi đến ngươi sẽ khó mà chạy thoát." Thẩm Đống không buông nàng ra, ngược lại tay càng ôm nàng chặt hơn, kiên định nói.

"Ngươi..." Bạch Nhi Nhi có chút cảm động.

Bất chợt, một chuỗi mũi tên bắn đến.

Thẩm Đống đánh bật được phần lớn, còn hai mũi tên cuối phải né tránh chật vật, một mũi tên sượt qua đỉnh đầu, một mũi bắn xuyên vai áo, suýt chút nữa bắn trúng thân thể.

"A..." Bạch Nhi Nhi hô lên hoảng sợ.

"Ngươi thả ta ra a..." Nàng lại nói lần nữa.

Vẻ mặt Thẩm Đống nghiêm nghị: "Ngươi đừng làm rộn, nếu không cả hai ta sẽ cùng chết.

Ta không có khả năng bỏ mặc ngươi lại."

Nghe được những lời này, nội tâm Bạch Nhi Nhi không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ.

Nàng không còn nói nhiều làm hắn phân tâm đỡ tên nữa, hai tay chủ động ôm chặt cổ Thẩm Đống, hai chân vòng lên kẹp chặt lấy eo hắn, mông eo nhúc nhích, phối hợp với bộ pháp khinh công, giảm sức nặng mang theo cho hắn.

Tránh cho việc Thẩm Đống phải phân thêm lực sang tay ôm chặt nàng.

Trong lòng Thẩm Đống thầm rung động, làm vậy cũng thật quá kích thích đi.

Bạch Nhi Nhi là người luyện võ, hai chân và mông eo dẻo dai săn chắc, kẹp chặt eo hắn xúc cảm vô cùng mềm mại dễ chịu.

Không lâu sau, Thẩm Đống đã mang theo Bạch Nhi Nhi nhảy khỏi tường phủ đệ, len lỏi vào màn đêm chạy đi.

Bất quá, vẫn còn bốn người đuổi theo.

Ba nam một nữ.

Luận về khinh công, những người này không thể nào bắt kịp Thẩm Đống.

Nhưng vì bị theo sát gắt gao, nên tạm thời Thẩm Đống không thể cắt đuôi hoàn toàn bọn họ.

Có điều Thẩm Đống lại không lo lắng chút nào cả.

Thời điểm này hắn đang vui vẻ hưởng thụ thân thể thục phụ nhuyễn mềm trong người, hương thơm thanh nhã của Bạch Nhi Nhi trong lồng ngực truyền đến làm Thẩm Đống ngây ngẩn.

Hắn hơi phân tâm, có lúc đạp chân nhảy lên một mái nhà, suýt chút nữa trượt chân ngã.


"Ngươi làm sao? Nếu không thể hãy để ta xuống tự chạy, ngươi đứng quá cố." Bạch Nhi Nhi quan tâm nói.

"Ta không thể nào dễ dàng buông xuống một mỹ nhân như ngươi." Thẩm Đống mỉm cười nói.

Tay hắn ôm eo Bạch Nhi Nhi dần dần trượt xuống, vòng về phía trước chạm vào bụng dưới của nàng.

Ban đầu Bạch Nhi Nhi đang lo lắng truy binh phía sau nên không để ý, luôn ngoái nhìn về phía sau, một lúc sau Thẩm Đống ngày càng lớn mật, bàn tay đã lẻn vào váy nàng thì Bạch Nhi Nhi mới phát hiện ra.

Nàng hô lên: "Ngươi đang làm gì?"

Thẩm Đống cười nói: "Dù sao giữa chúng cũng đã xảy ra chuyện, có phu thê chi thực rồi, ngươi còn ngại gì a.

Hơn nữa, ta cứu mạng ngươi, ngươi cũng nên báo đáp một chút."

"Nhưng ngươi nói ngươi có hôn ước với nhi nữ ta.", Bạch Nhi Nhi thở hổn hển, "Dâm tặc, ngươi chỉ thèm muốn thân thể ta đúng không?"

"Ngươi nói sai rồi.

Ta thích ngươi!", Thẩm Đống ghé vào tai nàng thở ra một hơi nóng, nói: "Hơn nữa cũng tại động tác kẹp chặt của ngươi làm ta không chịu nổi, ngươi nhìn xuống dưới a.

Mông ngươi cũng liên tục cử động..."

Bạch Nhi Nhi đưa mắt xuống mới biết.

Nguyên lai là do nàng kẹp eo hắn quá chặt, mông lớn cọ xát lên người hắn, kích thích cho tiểu đệ Thẩm Đống đội lên một lớp lều lớn.

"Đó là bởi vì...!ta muốn giúp ngươi bớt gánh nặng bởi vì một tay mang theo ta, ta không cố ý." Bạch Nhi Nhi nói, nội tâm thầm trách, nguyên lai là vì mình nên hắn mới như vậy.

Bạch Nhi Nhi biết được bản thân quyến rũ dường nào, nam nhân thanh niên hoả dục lớn, không chịu nổi cũng không có gì lạ.

"Ngươi là hôn phu của nữ nhi ta, với lại luận về bối phận giữa ta và ngươi thật sai trái.

Ta là người đã có trượng phu.

Ngươi đừng nghĩ nữa, giữa chúng ta sẽ không có kết cục tốt." Bạch Nhi Nhi chậm rãi nói.

"Không quan trọng, tình yêu không có chướng ngại nào có thể cản bước." Thẩm Đống đáp, sau đó không nói gì.

Tiếp tục mang theo Bạch Nhi Nhi chạy đi.

Bạch Nhi Nhi giữ lại bàn tay Thẩm Đống trong váy nàng đang tác yêu tác quái, bàn tay lớn đã bao trùm tiểu nội khố, sắp sửa tiến thêm một bước.

Cảm nhận được nhiệt khí từ tay Thẩm Đống truyền đến, dù chỉ qua lớp vải nội khố, cũng làm cho hạ thân Bạch Nhi Nhi cảm nhận được một trận nóng rực.

"Ngươi làm ơn buông tha ta đi a." Bạch Nhi Nhi bất lực nói, nàng không dám làm ra động tác mạnh, sợ ảnh hưởng việc hắn chạy.

"Ngươi đã từng nghe qua câu, nữ nhân là sức mạnh của nam nhân chưa?" Thẩm Đống hỏi, "Nếu ngươi để cho ta thoải mái một chút, nói không chừng ta sẽ có thêm sức mạnh a."

"Không được." Bạch Nhi Nhi dứt khoát lắc đầu, "Dù ngươi có ném ta xuống, ta cũng không để ngươi sàm sỡ."

Thẩm Đống biết nếu quá vội vã thì sẽ không có kết cục tốt, cũng không gượng ép mà tập trung chạy.

Bạch Nhi Nhi lúc này không phải là Bạch Nhi Nhi ở trong miếu hoang bị trúng xuân hương, nàng không có khả năng buông thả tiết tháo phối hợp dâm đãng với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận