Ái Hoa Tiên


Giữa màn đêm.

Giữa đường vốn vắng vẻ yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng chó sủa, côn trùng, bỗng xuất hiện âm thanh "lọc cọc".

Một chiếc xe ngựa từ xa lững thững đi tới.

Ngồi trong xe, Bùi Mục Quan tâm tình rất háo hức.

Đêm nay hắn đích thân đi đến phủ đệ của đệ nhất Bát Nữ Tiêu Thủy Phương Diễm, nơi giam giữ Bạch Nhi Nhi và Thẩm Đống.

Trong đám nữ nhân của Bùi Mục Quan, hắn ưa thích nhất là Phương Diễm.

Nàng hiểu chuyện, tính tình hiểu chuyện, võ công cao giúp hắn xử lý không ít rắc rối trong hội.

Sắp tới hắn còn dự định cưới nàng làm chính thê.


Việc giam giữ Bạch Nhi Nhi ở phủ đệ của nàng, đêm nay lại dự định đến cưỡng hiếp Bạch Nhi Nhi dưới tầm mắt của Phương Diễm.

Bùi Mục Quan không hiểu sao có chút ngượng ngùng.


Bất quá cảm giác chỉ là cảm giác, nam nhân tam thê tứ thiếp, vui vẻ với nữ nhân bên ngoài là chuyện bình thường.


Nghĩ đến thục phụ hoàn mỹ nóng bỏng Bạch Nhi Nhi, Bùi Mục Quan có cảm giác hưng phấn khó nói.

Nữ nhân xinh đẹp như Bạch Nhi Nhi tuy hiếm thấy nhưng không phải không tìm được, Phương Diễm chính là một trong số đó.

Những thứ làm hắn kích thích là địa vị và thân phận của Bạch Nhi Nhi.

Lớn tuổi hơn hắn nhiều, có một nữ nhi đã lớn nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp không vết gợn.

Là đại phu nhân Liễu gia, một trong những đại gia tộc lớn nhất Nguyệt Nam, được vô số người tôn kính.

Nắm trong tay quyền lực to lớn.

Không thể không nói, nếu có thể lên giường với Bạch Nhi Nhi, chính là thành tựu lớn nhất trong nhiều năm nay.

Mặc dù không mang tới ý nghĩa danh tiếng gì, nhưng lại rất có ý nghĩa a.


Tâm tình tốt, Bùi Mục Quan cười tươi đắc ý, vui vẻ mở màn che xe ngựa ra ngắm sao.

Chợt mắt hắn động đậy nhìn về một phương, nhìn thấy phía xa có vài thân ảnh đang đuổi giết nhau trên mái nhà.

"Y phục kia không phải của Bạch Lan Hội chúng ta sao?" Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Bùi Mục Quan thấy những người đuổi phía sau mặc y phục màu lục bạch nổi trội.

"Đúng vậy, hội chủ." Tên đánh xe ngựa cho Bùi Mục Quan là hộ vệ thân cận của hắn tên là Trương Khanh quan sát, gật đầu hô lên.

Phương hướng xuất phát của đám người đuổi nhau trên mái nhà dường như là phủ đệ của Phương Diễm.

Thông thường gia nhân và hộ vệ ở phủ đệ Phương Diễm không mặc y phục lục bạch chính tông của hội, bởi phủ đệ của Phương Diễm bề ngoài là một phủ đệ gia viên bình thường, nhưng bên trong thực ra là một cứ địa của Bạch Lan Hội.

Những người mặc y phục màu lục bạch ở đây là số ít, dùng để phân biệt cao thủ Bạch Lan Hội mà Bùi Mục Quan an bài bọn hắn ẩn núp ở đây, đề phòng những biến cố đặc biệt.

Xem bộ dáng dường như bọn hắn không thể đuổi theo người phía trước, hình như người đó còn ôm theo một người..., khinh công kinh người, dù mang theo gánh nặng nhưng cao thủ Bạch Lan Hội vẫn khó đuổi kịp.

Tâm niệm Bùi Mục Quan động, với kinh nghiệm lăn lộn giang hồ quát tháo phong ba lâu năm, hắn mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn.

Mặc dù tại phủ đệ Phương Diễm có Bạch Nhi Nhi hấp dẫn đang chờ hắn hưởng dụng, nhưng để làm được hội chủ Bạch Lan Hội thì Bùi Mục Quan cũng không phải đơn giản.

Lý trí của hắn thường xuyên chiến thắng cảm xúc.

Thân ảnh chợt động, Bùi Mục Quan phi thân ra khỏi xe ngựa, nhảy lên mái nhà đuổi theo.

Trương Khanh nhìn theo bóng dáng Bùi Mục Quan, trên mặt dần hiện vẻ vui mừng.

Làm hộ vệ thân cận của Bùi Mục Quan, hiển nhiên võ công Trương Khanh không thể thấp.

Dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra người bị cao thủ trong hội đuổi theo phía xa võ công không thấp.

Nếu hội chủ đuổi theo e rằng sẽ còn lâu mới về.

Hắn ra sức thúc ngựa đi đến phủ đệ của Phương Diễm.

Sau khi giao xe ngựa cho gia nhân, hắn hết sức quen thuộc đi đến khuê phòng Phương Diễm.

"Tiểu Diễm!" Nhìn thấy bóng dáng mỹ nhân nóng bỏng thân quen, Trương Khanh vui vẻ nhào tới ôm lấy Phương Diễm, hôn mù mịt lên mặt nàng.

"Từ từ đã a, hội chủ đâu?" Phương Diễm đẩy Trương Khanh ra hỏi.


"Ngươi chỉ nghĩ đến hội chủ, không nghĩ đến ta a?" Trương Khanh không vui nói.


Phương Diễm kéo tay Trương Khanh đến giường ngồi xuống, nói: "Ngươi thật quá đáng, nên nhớ chúng ta là lén lút, ta sắp thành thân với hội chủ."

Vốn Phương Diễm là nữ nhân của Bùi Mục Quan, cũng là người được hắn ưa thích hắn, nhưng trong một năm nay, nàng đã lén lút gian tình với hộ vệ thân cận của hắn.


Trương Khanh không cam lòng nói: "Nếu không ngươi bỏ hội chủ, đi theo ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt?"

"Nếu làm như vậy chúng ta đừng hòng sống.

Ngươi quên rằng võ công hội chủ vô cùng cao cường, trong thân thể mỗi người Bát Nữ Tiêu Thủy đều bị gieo hạt giống Tác Mộc a?" Phương Diễm lắc đầu nói, "Không nói chuyện này nữa, hội chủ đâu rồi?"

Thông thường mỗi lần Bùi Mục Quan đến phủ đệ nàng, đều tới tìm nàng đầu tiên.

Ngày hôm nay không thấy làm Phương Diễm thấy kỳ lạ.

Nếu hắn nóng lòng tìm Bạch Nhi Nhi thì cũng làm sao biết nàng bị giam cầm ở đâu.

"Ta cũng định hỏi ngươi chuyện này đây.

Phải chăng trong phủ ngươi xảy ra truyện? Vừa nãy giữa đường hội chủ đã đuổi theo..." Trương Khanh kể lại.

"Cái gì?" Phương Diễm kinh ngạc đến nổi bật người đứng dậy thốt lên một tiếng.

Làm Trương Khanh bị giật mình, hỏi: "Ngươi làm sao?"

Phương Diễm lắc đầu: "Không có gì."

Bất quá trong lòng nàng quả thực là bực bội.

Vốn nàng đã thiết kế đâu vào đấy, vậy mà Bùi Mục Quan không đến, nhất thời mọi thứ đổ vỡ hết.

Chợt Phương Diễm nhìn Trương Khanh, ánh mắt loé lên tia nghiền ngẫm, khoé miệng nở nụ cười.

Trong đầu nàng đã hiện lên một kế hoạch mới.


"Đêm xuân một khắc đều đáng giá, chúng ta mau mau một chút a, trước khi hội chủ trở về phải làm được vài hiệp." Phương Diễm giật nhẹ nút thắt áo, lớp vải mỏng rớt xuống, lộ ra thân thể loả lồ.

"Bên trong nàng không mặc yếm!" Trương Khanh miệng khô khốc, hai tay tham lam vồ lấy cặp vú lớn của Phương Diễm, nghĩ đến việc nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất, hội chủ ưa thích nhất, lại sắp thành thân với hội chủ, Trương Khanh hưng phấn điên cuồng, đẩy Phương Diễm nằm xuống.

.

.

Bên phía Thẩm Đống.

Vốn hắn đang rất ung dung nhàn nhã, một bên ôm thân thể mê người Bạch Nhi Nhi, thi thoảng trêu chọc xoa bóp mông nàng một chút làm Bạch Nhi Nhi tức giận quát mắng không thôi, một bên vận khinh công phi thân qua những mái nhà.

Cho đến khi Bạch Nhi Nhi hô lên: "Hội chủ Bạch Lan Hội Bùi Mục Quan! Sao hắn lại ở đây!"

Thẩm Đống lúc này mới nhìn lại, phát hiện nhân số đuổi giết phía sau tăng thêm một thanh niên mắt dài hẹp vẻ mặt âm trầm nham hiểm.


Lông mày Thẩm Đống nhíu lại, nét mặt hiện vẻ nghiêm túc, bởi tốc độ Bùi Mục Quan nhanh hơn những người khác nhiều.

Xem bộ dáng hắn có vẻ như rất tức giận, không bắt kịp không thôi.

Vốn Thẩm Đống có thể dễ dàng cắt đuôi đám người Bạch Lan Hội đang đuổi theo, nhưng hắn không làm vậy mà cố ý dây dưa để đám người phía sau đuổi theo, chính mình nhân cơ hội đùa giỡn vui vẻ với Bạch Nhi Nhi.

Bây giờ bị cao thủ chân chính đuổi theo, khó mà vứt bỏ đầu chó cắn dai không nhả này ra, quả thực là nhân quả báo ứng.

"Ôm chặt, ta tăng tốc đây." Thẩm Đống ghé vào tai Bạch Nhi Nhi nói một tiếng, lập tức tốc độ của hắn nhanh hơn không ít.

Ở phía sau, Bùi Mục Quan đã nhận ra phía trước Bạch Nhi Nhi hắn ngày đêm mơ ước đem lên giường đang bị một thanh niên lạ mặt ôm trong lòng bỏ chạy, bộ dáng phi thường thân thân mật mật.

Lại còn ôm cổ, hai chân kẹp eo đu lên người a...

Bàn tay của thanh niên đó còn đặt dưới mông nàng nữa.


Vì lúc chạy phải ôm Bạch Nhi Nhi thật chặt, nên tay Thẩm Đống bóp rất chặt mông Bạch Nhi Nhi, năm ngón tay tàn nhẫn chìm vào mông thịt lớn.

Khi Bạch Nhi Nhi gác cằm lên vai Thẩm Đống nhìn về phía sau thấy Bùi Mục Quan, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, vỗ vỗ Thẩm Đống ý tứ nói hắn cần chạy nhanh hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này Bùi Mục Quan thiếu chút nữa tức nổ phổi.

Nữ nhân hắn thầm thích bấy lâu nay, là do hắn bắt về, lúc này lại đang anh anh em em với nam nhân khác.

Dù không phải trượng phu Bạch Nhi Nhi, nhưng xuất phát từ tâm đố kỵ của nam nhân, Bùi Mục Quan ghen tỵ khủng khiếp.

Hít sâu một hơi, nội công xả ra ồ ạt, tốc độ Bùi Mục Quan tăng lên không ít.


Bất quá, Thẩm Đống ở phía trước lại chạy nhanh hơn, tựa hồ như bộ dáng chạy hết sức trước đó của hắn chưa từng tồn tại vậy.

Chạy được một lúc, lý trí đẩy lùi cơn tức giận được một chút, Bùi Mục Quan tỉnh táo mới để ý thân pháp thanh niên phía trước chính là Phá Vân Phong.

Hắn chưa từng nhìn thấy thanh niên lạ mặt này bao giờ, đối phương lại luyện Phá Vân Phong, khinh công độc môn của Bạch Lan Hội đến mức độ tinh thâm bác đại, tốc độ không thua gì hắn.

Nội tâm Bùi Mục Quan liền quyết tâm, bằng mọi giá phải bắt được thanh niên này.

Hắn đã xác định kẻ phía trước là địch không phải là bạn.

Để một người ẩn chứa tiềm cơ nguy hiểm lớn lao như vậy tung tăng bên ngoài hắn không thể nào ngủ ngon.

Chạy được một lúc lâu, Thẩm Đống mắng: "Sao tên khốn kiếp này vẫn còn đuổi theo vậy? Quả thực là chó cắn không buông a!"

Giờ phút này hắn tiêu hao không ít nội công, lưng áo và thái dương chảy đầy mồ hôi.

May mắn cảnh giới võ học của hắn cao cường, luyện Phá Vân Phong đến mức độ thấu triệt, nên lúc chạy mới giảm được lượng tiêu hao nội công đến mức thấp nhất.

Công pháp nội công phái Trúc Sơn vứt cho đệ tử mới nhập môn chỉ là đồ rác rưởi, so với người luyện võ lâu năm như Bùi Mục Quan không thể so sánh được.

Mà xem bộ dáng Bùi Mục Quan phía sau dường như rất sung sức a.

"Thẩm Đống..." Nhìn bộ dáng Thẩm Đống chật vật nhưng vẫn không buông mình ra, Bạch Nhi Nhi cảm động không thôi.

Trước đây, mỗi lần ra mặt thay Liễu gia giao dịch với Bạch Lan Hội, ánh mắt Bùi Mục Quan nhìn mình luôn khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Lại thêm chuyện Bùi Mục Quan ưa thích thu nữ nhân làm thủ hạ, tiếng ác dâm dục vang xa, phỏng chừng nếu nàng rơi vào tay Bùi Mục Quan, kết cục sẽ không được tốt đẹp.

Bất quá nghĩ đến mối quan hệ của bản thân với Thẩm Đống, Bạch Nhi Nhi không khỏi âm thầm thở dài, "Ai, đúng là tránh sói gặp hổ a."

Có điều rơi vào tay Thẩm Đống vẫn tốt hơn bị Bùi Mục Quan bắt lại.

Ở gần Thẩm Đống, nàng cảm thấy rất an toàn dễ chịu, hắn lại không thô lỗ, nếu nàng không muốn liền không làm ra hành động quá phận không chấp nhận được.

Còn đối với Bùi Mục Quan, nàng cảm thấy rất ghét hắn.

Người này cho nàng một cảm giác khó chịu, trực giác nữ nhân mách bảo Bùi Mục Quan bất cứ lúc nào cũng thèm muốn thân thể nàng, dục vọng thuần túy.

Hơn nữa nếu nàng rơi vào tay hắn, chắc chắn sẽ đem nàng ra để uy hiếp Liễu gia, nói không chừng nhà mẹ đẻ còn bị cuốn vào.

Nói đến Liễu gia, dù không muốn thừa nhận nhưng xác thực nội tâm Bạch Nhi Nhi có phần bất mãn.

Ngày thường Liễu Khiếu Thanh làm việc như sấm chớp nhanh chóng, sao bây giờ lại chậm chạp không đến cứu nàng như vậy a? Phải chăng đối với hắn nàng không quan trọng?

Mặc dù cảm xúc trái tim là vậy, nhưng lý trí Bạch Nhi Nhi vẫn nghĩ không phải là Liễu Khiếu Thanh không muốn nhanh chóng cứu nàng, mà hẳn là đang vướng mắc chuyện lớn nào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận