Ác Thê Của Quốc Sư

"Phu quân, hôm nay ta ở phủ Trường Lân cả ngày, nhờ một vị ma ma trong phủ đệ ấy xăm hình vẽ lên lưng. Hình vẽ này Trường Lân đã mất đến ba ngày để vẽ, tinh xảo vô cùng. Nếu ngươi muốn biết ta đã xăm hình gì thì phải mau chóng tỉnh lại. Khi xăm quả thật rất đau nhưng nghĩ tới ngươi chắc chắn sẽ thích nên ta không thấy đau nữa. Phu quân sau này phải khen thưởng ta đấy."

"Phu quân, Trường Lân nói trước cuối thu hoàng thất sẽ tổ chức buổi đi săn. Ta không biết bắn tên đâu. Ngươi phải tỉnh dậy chủ trì đại cuộc mới được. Trường Lân còn nói trường săn rất đẹp, đại bàng sải cánh đến mỏi cũng bay không hết. Thật muốn được ngồi trên ngựa do ngươi cưỡi, cùng ngươi đi đến tận cùng trường săn, nghe gió mát thổi, ngửi hương hoa thơm. Còn muốn nhìn thấy ngươi bắn tên. Nhan Dĩnh bảo tiễn pháp của ngươi vô song nhưng ta chưa được thấy lần nào, tiếc nuối vô cùng. Trường Lân và Nhan Dĩnh ở bên ngươi từ nhỏ tới lớn thật tốt. Ta cũng muốn được quen biết ngươi từ nhỏ nhưng sẽ không làm đệ đệ của ngươi đâu. Ta chỉ thích làm thiếu niên nhà bên cạnh trèo tường ngắm ngươi mỗi ngày."

"Phu quân, ta đang dần làm quen với Linh Tê và Linh Chiếu rất tốt. Mặc dù chưa thể nói là hoàn toàn hết sợ chúng nhưng ít ra khi nhìn chúng trườn bò dưới đất ta không cần phải nhảy cẩng lên giường nữa. Ta bắt đầu thích nghi được với việc có chúng bên cạnh, chạm vào một chút cũng không sao. Kỳ thực ở một phương diện nào đó, thi thoảng ta còn thấy chúng rất ngoan và dễ thương. Sợ chúng là bản năng, nhưng yêu quý chúng cũng là thật tâm."

"Phu quân, ngươi khiến ta chịu thiệt rồi. Lúc trước, vài ngày không gặp ta đã nhớ nhung triền miên. Hai tháng rồi, ngươi cứ nằm im như vậy trong cỗ quan tài giá lạnh kia hai tháng rồi. Ta mỗi ngày đều gặp ngươi nhưng lại nhớ ngươi đến sắp chết, ngươi biết không?"

"Phu quân, Dung vương phi mang thai rồi. Nghe nói Dung vương đã có đích tử, nếu giờ mà Dung vương phi sinh hạ một bé gái thì long phượng đều hội tụ, quả là khiến người ghen tị. Thế nhưng tin mừng này lại đi cùng một tang sự. Vị thái tử bị phế kia ở đất phong không chịu nổi thời tiết giày vò, vừa qua đời rồi. Hoàng đế chắc là thương xót con trai, hài cốt không có nhưng tổ chức tang lễ rất rềnh rang. Mấy ngay vừa qua ta không ở bên ngươi được vì bận rộn lo liệu tang lễ. Có điều, ta nhìn ra các vị vương gia không đau lòng mấy, như thể bọn họ chỉ đến theo lệnh hoàng đế thôi. Nếu muốn trách chỉ trách vị thái tử này khi sống không được lòng người, cũng là một kẻ đáng thương. Ngươi nói phải không?"


"Phu quân, ta đếm từng ngày như người ngồi trên lò than nóng. Chỉ còn mười ngày nữa là đủ một trăm ngày. Ngươi sẽ tỉnh lại chứ? Không, ta không nên hỏi như thế. Ngươi chắc chắn sẽ tỉnh lại. Tàn dư của Bắc Đường gia vẫn luôn rục rịch nhăm nhe ta nhưng ta không còn lòng dạ nào đối phó với bọn họ. Điều quan trọng nhất hiện tại đối với ta chỉ có ngươi. Đợi ngươi tỉnh rồi, ta giải quyết họ một thể sau. Ngươi không được lừa ta đâu phu quân. Ta giờ giờ khắc khắc đều nhung nhớ ngươi, ngươi biết không?"

Thời tiết giữa Thu se lạnh, Bắc Đường Du bị bệnh rồi nhưng cho dù Sài Thất khuyên can bao nhiêu hắn cũng không trở về phòng ngủ mà cứ túc trực ở mật thất suốt. Khi con người yếu đi dễ sinh tà khí quấn thân là sự thật. Thi thoảng hắn mơ thấy mẫu thân và A Cát khóc ra lệ máu, không nói một lời nào mà chỉ nhìn hắn đầy căm hận và trách cứ. Có lúc, bọn họ còn kéo ghì hắn xuống một hồ máu. Hắn cũng mơ thấy cảnh Phong Chi Danh vĩnh viễn nằm im trong quan tài đến tận ngày hắn bạc trắng cả mái đầu và gục chết bên cạnh quan tài y. Những điều xui xẻo không may, hoảng sợ lo lắng thì hầu như đều xuất hiện cả trong mơ. Đại phu cho hắn uống rất nhiều thuốc nhưng chẳng cải thiện được chút nào. Bất quá, hắn luôn tự nhủ với bản thân phải gắng gượng, gắng gượng từng ngày chờ đợi Phong Chi Danh. Trong lúc này, hắn không thể ngã xuống được.

Bắc Đường Du khoác một cái áo choàng dày vừa ho vừa cầm bình máu rót vào chín ngọn đèn trấn quan, rót xong cùng Sài Thất rời khỏi mật thất mới nói: "Số máu lần này còn ít hơn lần trước mà những ngọn đèn càng đến thời hạn một trăm ngày càng hút nhiều máu, cứ thế này sẽ không đủ mất."

Sài Thất bất lực đăm chiêu: "Gần đây cũng có nhiều cô nương chết trẻ nhưng khi ta nhỏ máu họ vào bùa nghiệm chứng, lá bùa liền cháy chứng tỏ họ từng thất thân rồi, máu đó không thể dùng. Trẻ con thì càng hiếm hơn. Nếu tìm quá xa kinh thành thì ta sợ không kịp mang về trong ngày, máu sẽ bị hư hại. Ta đã cho người đi lùng sục không dám ngơi nghỉ, hy vọng may mắn tìm được vài nhà vài hộ còn sót lại."


"Chúng ta đã đi được đến bước này, không thể để toàn bộ công sức đổ sông đổ biển được. Chỉ còn bốn ngày nữa mà số máu kia nhiều lắm là đủ kéo dài trong một ngày thôi."

Khi Bắc Đường Du nói ra những lời này, trong lòng hắn đã sớm nghĩ tới đối sách, mà khi Sài Thất nghe được những lời này, y cũng hiểu đối sách hiện thời nên là gì. Sài Thất cắn môi cúi đầu suy nghĩ, nghĩ một hồi mới dám ngẩng lên nói: "Phu nhân, để ta gọi các hộ vệ quay về. Đêm nay đích thân ta sẽ đi tìm máu. Quốc sư có ân với ta. Nếu đem mạng ta đổi cho ngài ấy được, ta cũng sẵn sàng không do dự, đáng tiếc là không được. Ta vì quốc sư chuyện gì cũng có thể làm."

Bắc Đường Du lắc đầu: "Ta từng nói rồi, không cho phép đôi tay ngươi nhuốm bẩn. Quốc sư là phu quân của ta, chỉ cần chàng được sống tiếp trên nhân thế, ta bằng lòng trả giá tất cả, dù cho sau này phu quân hận ta ghét ta cũng không sao. Nếu ta lôi kéo cả ngươi vào con đường sai trái này, phu quân sẽ càng đau lòng thêm. Ngươi chỉ cần mắt nhắm mắt mở, xem như chẳng hề biết gì là được."

"Nhưng phu nhân à..."

"Tiểu Thất, ta xin ngươi đấy, đừng khiến ta thêm cắn rứt nữa."


Bắc Đường Du nắm lấy tay Sài Thất siết chặt. Hắn biết Sài Thất muốn thay hắn gánh vác tội lỗi này nhưng làm sao hắn có thể để thiếu niên đơn thuần khả ái như y chịu giày vò lương tâm cả đời? Hắn thì quen rồi, dù sao những tính mạng được tính trên người hắn cũng không phải một hai kẻ nữa. Bất quá, là do bọn họ đáng chết. Lần này thì không giống vậy. Đây là quyết định được đưa ra trong thời khắc sống còn. Hoặc là hắn hy sinh những mạng người vô tội, hoặc là hắn mất Phong Chi Danh cả đời. Hắn chỉ có thể chọn lựa một mà thôi, và đương nhiên đối với hắn, không có mạng sống của ai quan trọng hơn mạng của Phong Chi Danh cả.

Sài Thất gật đầu miễn cưỡng: "Ta hiểu rồi. Theo ý phu nhân đi."

Một canh giờ sau, Bắc Đường Du và Sài Thất đến khu phía Bắc của Hắc thị mua mạng người. Bắc Đường Du để Sài Thất ở ngoài canh xe ngựa, một mình hắn tiến vào khu nhà giam bí mật dưới lòng đất. Nơi đây bán mạng của tất cả nô lệ. Bắc Đường Du không có bản lĩnh dùng bùa như Sài Thất phân biệt trinh nữ hay không, hắn càng không muốn Sài Thất phải đến nơi dơ bẩn tội ác này, cho nên đều chọn trẻ em chưa quá mười tuổi. Sau khi hắn trả vàng, đám buôn người lôi kéo mấy đứa trẻ từ trong ngục tối ra. Những đứa trẻ này kêu khóc thảm thiết hướng Bắc Đường Du dập đầu van xin, hắn xót xa lắm nhưng lại không thể cứu bọn chúng, chỉ đành quay lưng nhìn sang hướng khác.

Sau đó, hắn không nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe thấy âm thanh của kiếm sắt khua lên, một mùi máu tanh tưởi lan ra trong không trung. Thế là, nước mắt hắn chảy xuống. Bất quá, hắn nhanh chóng dùng tay áo lau đi, trong lòng tâm tâm niệm niệm ngàn vạn lần câu xin lỗi. Lấy máu xong, Băc Đường Du trả thêm tiền cho bọn buôn người an táng mấy đứa trẻ rồi đi ra xe ngựa, bước chân xiêu vẹo rời rạc như thể đang đi trên từng tầng mây mỏng.

Sài Thất chạy lại đỡ lấy tay hắn, hỏi: "Phu nhân không sao chứ?"


Bắc Đường Du lắc đầu, bờ môi khô khan muốn nói lại thôi, mất hồn đi hẳn vào trong xe ngồi xuống.

Thật lâu sau khi xe ngựa đã di chuyển khỏi Hắc thị, Bắc Đường Du mới dùng tay còn lại che khuôn mặt nói với Sài Thất đang đánh xe bên ngoài: "Phu quân mà biết được chắc chắn sẽ hận ta. Chàng chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho ta."

Nói rồi, nước mắt hắn vô thức tuôn ra như mưa. Hắn khóc trong ấm ức và tội lỗi, đau đớn và bất lực.

Sài Thất không biết phải làm sao để an ủi hắn. Y cũng khóc, khóc nói với hắn: "Phu nhân yên tâm đi. Chỉ cần người không nói, ta không nói, quốc sư vĩnh viễn không bao giờ biết được. Ta sẽ bảo vệ phu nhân, có chết thề cũng không nói ra."

Ngay cả lời đa tạ vào lúc này cũng trở thành một thứ gì đó xa xỉ. Bắc Đường Du cắn môi ngăn không cho nước mắt chảy ra nữa. Đã làm rồi thì hắn sẽ không ân hận. Cùng lắm là kiếp sau hắn kết cỏ ngậm vành trả lại hết ác nghiệp đã tạo, chỉ mong kiếp này, một kiếp này thôi trời cao hãy thương tình để hắn được hạnh phúc bên cạnh Phong Chi Danh. Hắn đã mất mát quá nhiều rồi, lẽ nào ngay đến niềm hạnh phúc ít ỏi khó khăn lắm mới có được cũng không thể dài lâu thêm chút nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận