Ác Thê Của Quốc Sư

Trong phòng ngủ, Bắc Đường Du mở những ngăn kéo ở bàn sách của Phong Chi Danh để tìm kiếm mấy bức vẽ về Thiên Tuế Đài mà Phong Chi Danh từng xem. Trước đây gia gia hắn đột nhiên hỏi chuyện Phong Chi Danh về Thiên Tuế Đài, hắn đã ngầm thắc mắc rồi nhưng khi đó có quá nhiều người ở Bắc Đường gia còn chưa xử lý nên tạm thời ngó lơ mà thôi. Nay thì thời cơ tốt nhất đã đến. Nhân tiện, hắn cũng muốn thay Phong Chi Danh phân ưu về cái chết của Tiêu Cận Dung. Nếu như ngay từ đầu những manh mối này đều hướng về một phía, vậy dù đi thế nào thì điểm đến cuối cùng vẫn chỉ là phía ấy mà thôi.

Bên cạnh xấp vẽ Thiên Tuế Đài bị gấp đôi lại chính là hộp gỗ đàn hương cất giữ Xích Hào và một hộp gỗ khác đựng lọ thuốc rỗng bằng ngọc. Bắc Đường Du xem qua rồi cất lại, không thực sự lưu tâm lắm vì hắn chẳng hiểu biết gì về thuốc cả. Khi hắn mở những bức vẽ ra xem, phát hiện bên trong ngoài cấu tạo kiến trúc của Thiên Tuế Đài còn có bức tranh địa hình kỳ dị được Phong Chi Danh ghi chú "Phượng Hoàng Bảo Địa" và hai bức tranh khác. Một bức là hình đầu phượng hoàng, bức còn lại là hình đuôi phượng hoàng. Khác với bức tranh núi sông, hai bức này không phải do người vẽ mà giống như bị vật gì đó nhúng vào mực in đè lên trang giấy trắng. Bắc Đường Du kinh ngạc một hồi, chợt mở hộp Xích Hào và lọ thuốc rỗng ra xem lại. Họa tiết trên hai vật này vừa vặn trùng hợp sít sao với hai bức được in kia. Xích Hào chính là phần đuôi phượng hoàng, còn lọ thuốc rỗng là phần đầu phượng hoàng.

Bắc Đường Du chợt hiểu ra: "Bí mật của Xích Hào là nằm trên họa tiết của nó. Vậy phải còn một vật khác khắc họa tiết thân phượng hoàng rồi. Ba vật này hợp lại vừa vặn tạo thành một bức tranh giống y hệt với địa thế Phượng Hoàng Bảo Địa, nhưng mà cụm từ này có nghĩa là gì?"

Bắc Đường Du rất khốn khổ với học vấn uyên thâm của Phong Chi Danh, bởi vì những gì y biết thì hắn đều mù tịt. Hắn mò mẫm sách vở mấy ngày mấy đêm mới tìm được một cuốn hữu dụng ghi chép rằng Phượng Hoàng Bảo Địa cũng giống như Long Mạch Hộ Quốc, đều là những thế phong thủy cực kỳ tốt lành vừa là điểm hội tụ, vừa là nơi giao nhau của Tứ Đại Thần Thú: Huyền Vũ ở hướng Bắc, Thanh Long ở hướng Đông, Bạch Hổ ở hướng Tây, Chu Tước ở hướng Nam. Điểm khác biệt duy nhất là Long Mạch Hộ Quốc được dùng để giữ gìn giang sơn yên ổn ngàn thu, còn Phượng Hoàng Bảo Địa dùng để chôn cất kho báu.

"Thì ra lý do của tất cả những chuyện kia là vì một kho báu, chẳng trách lại dính dáng đến cả mạng người."

Đột nhiên, từ ngoài cửa sổ có bồ câu bay vào. Bọn người Tế bà bà báo với hắn gia gia và đại bá của hắn gần đây đang bận rộn lôi kéo các thế lực cứu vớt lại Bắc Đường gia. Mặc dù biết bọn họ sẽ chẳng làm nên trò trống gì nhưng hắn chưa bao giờ dám xem thường ba tấc lưỡi của văn nhân như Bắc Đường Lẫm, vì vậy quyết định cùng Sài Thất đi đến Nam Thành tửu lâu xem xét một chuyến, nơi mà Bắc Đường Lẫm mượn cớ thết đãi văn sĩ để gầy dựng phe cánh.

Bắc Đường Du giả như tình cờ đi uống rượu gặp được Bắc Đường Lẫm mà thôi, gặp rồi cũng không thèm chào hỏi tiếng nào mà đi thẳng lên lầu trên gọi món. Bắc Đường Lẫm cùng đám văn sĩ thì thuê hẳn một phòng riêng nói chuyện.

Bắc Đường Du hỏi Sài Thất: "Đám người khi nãy dường như cũng không phải là cao quan quý tộc gì?"


Sài Thất gật đầu, vừa ăn vừa nói: "Trừ một người. Ta nhận ra người đó khi từng đến tham dự tiệc của Hiền vương, Hằng vương Tiêu Mẫn Ngôn."

Bắc Đường Du ngạc nhiên: "Thế thì lạ rồi. Trong tiệc tẩy trần của Tiêu Giản Mặc y không hề đến, vậy mà lại đến buổi tiệc nhỏ này của đại bá ta sao?"

Sài Thất cũng không rõ lý do, chỉ nói ra những điều mà bản thân biết: "Hằng vương bệnh tật triền miên, lúc nào bệnh lúc nào khỏe ai mà biết được? Cái này là ta nghe Bạc vương kể lại thôi, không tận mắt chứng kiến nhưng đã do Bạc vương kể thì tin chắc là thật. Trước đây Hằng vương từng yêu một cô gái không môn đăng hộ đối, mẫu phi của ngài ấy phản đối dữ dội nhưng ngài ấy vẫn cố chấp rước cô gái đó về làm chính phi. Ai ngờ trong lúc sinh, vì mất máu máu quá nhiều mà mẫu tử cùng thiệt mạng. Hằng vương vốn sinh non, ngày thường đã yếu ớt rồi, vì chuyện này triệt để suy sụp, từ đó không gượng dậy nổi, cũng hiếm khi xuất đầu lộ diện. Nghe nói là lúc Hằng vương phi xuất huyết, vốn dĩ còn cứu được nhưng do mẫu phi của Hằng vương lén căn dặn ngự y để cho cả hai cùng chết. Bà ta nghĩ đứa con do một cô gái thấp hèn sinh ra cũng không đáng giữ lại. Sau này Hằng vương sẽ còn nạp thêm nhiều người khác, có thêm nhiều đứa con khác, không có gì phải tiếc nuối cả. Thế nên Hằng vương mới giận dữ cắt đứt luôn quan hệ với bà ta, mẫu tử bọn họ thề không chết không nhìn mặt nhau."

Nửa canh giờ sau, căn phòng của Bắc Đường Lẫm mở cửa, Tiêu Mẫn Ngôn một mình đi ra trước và bất ngờ tiến gần chỗ hắn chào hỏi: "Tẩu tẩu, nghe danh đã lâu, đúng lý ta phải đến chào hỏi từ sớm nhưng thân thể này bệnh tật quanh năm, hiếm khi mới có dịp gặp người thế này."

Bắc Đường Du ái ngại đứng dậy: "Hằng vương đa lễ rồi. Mời ngồi."

Tiêu Mẫn Ngôn xua tay: "Ta sắp đến giờ uống thuốc rồi, không tiện nán lại lâu. Chuyện đó...đại bá của tẩu tẩu đã từng dạy học cho ta, nể tình ơn dạy bảo đó nên ta miễn cưỡng đến đây gặp mặt một lần. Đến rồi mới biết thì ra đây không phải buổi hàn huyên bình thường. Những chuyện rắc rối ta không muốn dính dáng vào. Quan hệ với biểu ca ta cũng không muốn phá vỡ. Mong là tẩu tẩu đừng nghĩ nhiều."

Tiêu Mẫn Ngôn lễ độ từ biệt. Bắc Đường Du đương nhiên hiểu rõ ý tứ bên trong của y, nhìn theo buồn bã than: "Xem ra Bắc Đường Lẫm đã tuyên bố ra bên ngoài đối địch cùng phủ quốc sư rồi. Vị vương gia này cũng không tệ. Nam nhân si tình đến thế hiếm gặp trong thiên hạ, nhất là nam nhân sinh ra trong hoàng tộc vốn xem chuyện tam thê tứ thiếp, thay lòng đổi dạ là lẽ hiển nhiên. Thật đáng thương khi mà tình ý thâm sâu lại không thể sống bên nhau đến khi bạc đầu."


"Ta cũng cảm thấy Hằng vương rất tội. Nếu năm ấy mẹ tròn con vuông, có khi bây giờ ngài ấy đang hạnh phúc bên thê nhi. Đáng thương mà cũng đáng hận."

Bắc Đường Du và Sài Thất vừa ra đến cổng Nam Thành tửu lâu thì nhìn thấy Mạnh Tông Nguyên đứng chờ cạnh xe ngựa của bọn họ. Mạnh Tông Nguyên lúng túng giải thích: "Khi nãy thấy ngươi vào trong, không muốn ở chỗ đông người làm phiền ngươi nên ta đứng đợi ở đây."

"Ta phải hồi phủ." Bắc Đường Du xem như bước qua người dưng, vén màn xe ngựa định đi vào.

Mạnh Tông Nguyên với tay ra muốn giữ hắn nhưng không biết phải nắm thứ gì để giữ, cuối cùng đành siết tay lại giữa chừng: "Ta từ quan rồi, muốn trở về quê nhà dạy học sống bình yên. Ngươi cho ta một cơ hội nói chuyện lần cuối cùng được không? Không làm phiền ngươi quá lâu đâu."

Bắc Đường Du hít sâu, nếu mà ngay đến chút thỉnh cầu này hắn cũng không đáp ứng, vậy cũng quá tàn nhẫn rồi.

"Vào xe đi, ta không muốn bị người khác đàm tiếu."

Mạnh Tông Nguyên theo Bắc Đường Du vào xe. Sài Thất hiểu chuyện nói: "Phu nhân, ta đi mua bánh một lúc rồi quay lại, sẽ ở rất gần đây nên người không phải lo. Có chuyện gì cứ gọi ta."


Bắc Đường Du vén một góc màn xe đưa túi bạc cho Sài Thất: "Mua nhiều một chút cho những hộ vệ trong phủ nữa, mua thêm cả rượu ngon."

Sài Thất tủm tỉm nhận lấy rồi đi vào Nam Thành tửu lâu gọi món. Vì quầy tính tiền ở rất sát cổng nên y có thể nhìn thấy xe ngựa của Bắc Đường Du một cách rõ ràng.

Bắc Đường Du hạ màn.

Mạnh Tông Nguyên hỏi: "Ngươi đối với hạ nhân trong phủ vẫn luôn tốt vậy sao?"

"Họ không phải hạ nhân. Họ là người nhà của phu quân ta. Ta yêu chim yêu cả lồng mà thôi."

"Quốc sư thật có phúc."

"Không, là ta có phúc mới đúng. Gặp được phu quân chính là tam sinh hữu hạnh của ta. Nhưng mà, ngươi muốn nói gì thì nói nhanh lên, đừng lề mề nữa." Bắc Đường Du không hài lòng nói.

"Ta thi thoảng vẫn hay nghĩ nếu như ta không mắc phải sai lầm đó, bây giờ ta và ngươi sẽ thế nào? Chắc là chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Không biết có đời sau kiếp sau hay không? Nếu như có, ngươi nguyện ý cho ta cơ hội khác hay không?"

Bắc Đường Du nực cười mai mỉa: "Đời này kiếp này còn không chung thủy mà muốn hứa hẹn đời sau kiếp sau sao? Mạnh Tông Nguyên, ngươi buông tha cho ta đi. Thật ra ta cũng không muốn quá phũ phàng với ngươi. Ngươi về quê cũng tốt, tìm một người yêu đàng hoàng một chút, cùng người đó hứa hẹn đi, miễn đừng là cái loại lên giường được với mọi nam nhân như Bắc Đường Vũ."


Mạnh Tông Nguyên thở dài nói: "Bắc Đường Vũ nói với ta Bắc Đường gia có kết cục thế này là do ngươi hại, bảo ta nhìn cho rõ con người ngươi độc ác thế nào nhưng ta không nghe hắn. Ta biết ngươi không như thế, chắc đều do bọn họ hiểu lầm ngươi."

"Ta luôn là như thế. Lời hắn nói cũng là sự thật." Bắc Đường Du khẳng định thản nhiên.

Mạnh Tông Nguyên chới với mở to hai mắt nhìn Bắc Đường Du. Bắc Đường Du nhìn thấu biểu cảm hoang mang cùng hoảng loạn này của y, chợt cười khẽ một tiếng: "Khi bọn họ hại ta, bọn họ không nói là mình độc ác. Khi bọn họ bị ta đâm ngược mũi giáo lại nói rằng ta độc ác. Nếu biết độc ác mới có thể sinh tồn tốt, ta hận rằng mình không độc ác sớm hơn họ một bước. Ngươi còn nhớ A Cát không? Lúc trước ngươi nói con bé ngây ngô khả ái, sau này sẽ gả được một nơi tốt. Nhờ ơn người tình của ngươi, A Cát của ta chết rồi." Nói đến đây, nụ cười trên môi Bắc Đường Du cay sè tới tận sóng mũi: "Bị người ta xâm hại đến chết, chết rồi còn bị nhét chật chội trong chiếc vại đem giấu xuống đất. Ta muốn mỗi người trong Bắc Đường gia cũng phải chết thảm khốc như thế, đáng tiếc ta làm còn chưa tốt, vẫn để bọn họ chết lành lặn nguyên vẹn. Giá mà ta chính tay cầm dao phanh thây mổ bụng bọn họ ra được."

Mạnh Tông Nguyên sợ hãi run run nói: "Ta biết ngươi thương con bé thế nào nhưng dù sao đó cũng chỉ là một nha hoàn thôi. Ngươi không cần phải làm đến thế này vì con bé đâu. Ngươi như vậy...thật sự rất đáng sợ."

Bắc Đường Du nghiến răng phẫn nộ hỏi lại: "Một nha hoàn sao? Ngươi cũng có lúc khốn khó, từ hai bàn tay trắng thi đỗ công danh sự nghiệp, vậy mà lại nói với ta đó chỉ là một nha hoàn? Phu quân ta sinh ra trong nhung lụa, ngậm vàng bạc từ nhỏ, còn chưa từng coi khi sinh mạng của một nha hoàn như thế? Thì ra lại khác biệt đến vậy cơ đấy. Nói đến đây thôi, vì có nói tiếp cũng vô ích. Chúc ngươi lên đường bình an, một đời này vĩnh viễn đừng gặp nhau nữa."

Mạnh Tông Nguyên thất thểu rời khỏi xe ngựa. Sài Thất ôm hai giỏ đựng thức ăn và rượu chạy tới bỏ vào trong xe ngựa trước rồi hỏi Bắc Đường Du: "Phu nhân, tên đó có làm khó gì ngươi không?"

"Hắn không làm khó nổi ta, chỉ là mỗi lần gặp mặt thì ta lại càng thất vọng thêm về người lớn lên từ nhỏ cùng mình. Những ngày tháng đó...ta thật có mắt không tròng. Về phủ thôi."

"Được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận