Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần

Bên ngoài căn phòng, Satome xoay chiếc vòng đá trên tay. Gió từ hành lang thổi qua. Mùi hăng hắc trong không khí khiến cho cô nhíu mày. Có tiếng bước chân từ trong đêm tối vang vọng. Satome cẩn thận ngồi xuống, chạm tay xuống sàn nhà bằng đá. Tiếng bước chân không còn.
- Ai?
Trên hành lang dài, chỉ vang vọng lại tiếng nói của một mình Satome. Từ bàn tay trái một con dao nhỏ xuất hiện, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn. Loáng thoáng một người nào đó đang đứng nơi cuối hành lang dài. Satome chạm một bàn tay lên cánh cửa sơn đỏ, một phép thuật ngăn cách âm thanh và bảo vệ. Mất khoảng chừng mười giây, Satome biến mất trong màn đêm. Cô đã ẩn thân bằng phép thuật. Lợi dụng ánh sáng mờ ảo nơi hành lang dài. Một đợt gió lạnh ùa qua. Satome thấy cánh tay phải đau nhói. Một vết cắt dài xuyên qua lớp áo, máu đang tuôn ra. Vết cắt có độc. Satome nhắm mắt, dùng bàn tay trái đóng băng bàn tay phải, tránh cho độc phát tán vào sâu hơn, cũng tránh cho mất máu quá nhiều. Hơi thở trở nên hỗn loạn. Tâm trí dường như mơ màng. Cô không nhìn thấy người bí ẩn đó. Lấy một chiếc còi nhỏ bằng bạc, đặt lên môi. Lập tức xung quanh Satome xuất hiện ba người mặc trang phục màu trắng. Họ nhìn thoáng qua vết thương của cô, không nói gì, hai người lao về phía người bí ẩn. Người còn lại đưa cho cô một viên thuốc màu xanh. Cắn đôi viên thuốc, Satome nuốt một nửa, một nửa nghiền thành bột và đưa lên mũi hít vào. Cảm giác một luồng khí nóng chạy dọc cơ thể. Băng trên tay phải biến mất, máu chảy ngày càng nhiều. Người con trai lấy con dao nhỏ từ tay của Satome, bôi một chút bột màu xanh lên đó, cắt một vết trên tay phải của cô. Satome cắn chặt răng, máu trên tay phải ngừng chảy.
Hai người lao đi chưa thấy quay lại. Satome định rời khỏi hành lang, một áp lực lớn thổi tung cánh cửa màu đỏ. Hai người lao nhanh về phía căn phòng. Trên tường xuất hiện những vết nứt lớn, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn. Gió mang theo hương hoa tràn ngập khắp căn phòng.
Luhan nhìn người con gái trước mặt mình. Hình ảnh này, không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Tuy nhiên, nhờ ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, Luhan có thể trông thấy đôi mắt màu đỏ. Đôi mắt tràn ngập sự tức giận. Thì ra, đây là dáng vẻ thực sự năm xưa của Haru. Chống tay trên sàn nhà bằng đá, Luhan chậm rãi đứng dậy. Lực đẩy khá mạnh khiến cho anh bị văng ra xa. Đồ thủy tinh đều bị vỡ, cây đèn bên cạnh Haru cũng không còn đúng hình dạng ban đầu.
Trong ánh sáng mờ ảo của trăng, Haru tay bám chặt vào chiếc ghế, cố gắng kìm nén sự giận dữ đang bộc phát.
Trước tình huống ấy, Satome không biết phải xử lý như thế nào. Đôi mắt màu đỏ như muốn giết người. Khi đối diện với ánh mắt đó, đôi chân cô trở nên run rẩy. Muốn cất bước nhưng lại không thể. Người con trai bên cạnh Satome bình tĩnh hơn, chầm chậm tiến đến gần Haru.
Bất chợt một đợt áp lực tỏa ra, chàng trai dừng bước. Luhan hiểu rằng đó là lời cảnh báo, nếu như bước tiếp thì không bảo toàn tính mạng. Haru không còn là cô gái mà Luhan gặp cách đây một tháng. Cô đã thay đổi theo một hướng hoàn toàn khác biệt. Luhan không muốn thừa nhận, giữa hai người, chênh lệch sức mạnh không phải là nhiều như xưa. Chính vì vậy, anh không đủ tự tin để bước về phía người con gái ấy.
Một mùi hương khó chịu quen thuộc khiến cho Luhan giật mình, bóng đen lao về phía Haru. Hai bóng trắng xuất hiện ngay sau, chỉ kịp hét lên:

- Cẩn thận.
Bóng đen lao về phía Haru không chần chừ, không một động tác thừa nào. Mọi người trong căn phòng đều giật mình. Một đợt gió mạnh tràn vào căn phòng. Mọi người đều cố gắng bám trụ. Khi nhìn lại, Haru cùng bóng đen đều biến mất.
Tất cả diễn ra chưa đầy một phút. Bóng đen đến và đi trong chớp mắt.
Ba người mặc đồ trắng cùng Satome nhanh chóng di chuyển. Qua ánh mắt, hai người áo trắng lúc nãy lao ra bên ngoài cửa sổ. Satome cùng người còn lại cũng rời khỏi căn phòng. Chỉ còn lại một mình Luhan.
Chẳng hiểu sao, giây phút còn lại một mình trong căn phòng tan hoang, Luhan thật sự muốn cười. Giờ anh hiểu được cảm giác thế nào là cười mà lòng đầy xót xa.
Bước gần đến bên cạnh cửa sổ, Luhan ngẩng đầu nhìn mặt trăng khuyết trên cao.
Bóng đen xuất hiện trong căn phòng ấy mang một mùi hương quen thuộc. Luhan kịp để ý thấy sự ngỡ ngàng trong đôi mắt của Haru. Đôi mắt chưa bao giờ cô dùng để nhìn anh. Nó ấm áp, dễ chịu. Luhan cười khổ. Ai nói con trai không có quyền yếu đuối, ai nói là con trai thì không được khóc. Giây phút này, Luhan cảm thấy thật sự tuyệt vọng. Là anh ảo tưởng về tình cảm mà mình dành cho cô sẽ được đền đáp? Là anh hi vọng bằng tấm chân tình của mình có thể khiến cô thay đổi suy nghĩ.
Suy cho cùng, Haru vẫn là Haru, vẫn chỉ nhìn anh bằng sự thờ ơ ấy. Người thay đổi, chỉ có mình anh mà thôi. Chẳng biết từ bao giờ, đôi tay của anh đã thôi nhuốm máu. Chỉ vì Haru ghê tởm nó. Luhan không muốn đặt bàn tay nhuốm máu của mình lên cô. Không muốn chạm vào cô bằng đôi tay nhơ bẩn ấy. Không chỉ cô ghét bỏ nó, mà chính anh cũng cảm thấy ghét bỏ. Anh đã cố gắng không tham gia vào những việc “không sạch sẽ” vì Haru. Và cũng là vì chính mình. Nhưng đôi mắt màu tím ấy, chưa từng một lần nhìn anh đầy thiện cảm. Một chút yêu thương cũng trở nên khó khăn.
Đã có nhiều lúc anh muốn buông tay, muốn để cô có thể đi tới bất cứ nơi đâu mà mình thích. Nhưng nỗi nhớ, tình cảm mà anh dành cho cô, khiến cho bản thân anh ích kỉ muốn giữ cô lại bên mình. Bởi vì anh vẫn nuôi hi vọng dù là mong manh ấy. Có lẽ bây giờ, đã đến lúc trả tự do cho cô và cũng là giải thoát cho chính tình cảm của mình.

Cảm nhận được hơi ấm từ người đang ôm mình, Haru cảm thấy lòng bình lặng. Đợt sóng ngầm đã được dập tắt. Gió mơn man qua làn da, luồn qua mái tóc. Dưới ánh trăng, gương mặt của người đang ôm Haru bị che khuất.
Khu rừng âm u đã ở phía trước. Phía sau lưng Haru xuất hiện một nhóm người. Tiếng bước chân ngày càng gần. Chạm nhẹ lên người đang ôm mình, Haru rơi tự do.
- Chủ nhân.
Khoảng cách giữa Haru và mặt đất chỉ còn một mét, một bóng trắng đã kịp ôm được cô vào lòng.
- Chủ nhân không sao chứ? – Satome lo lắng, đôi mắt của cô có phần hơi xa cách. Một chút sợ hãi.
- Không sao.
Haru đứng thẳng người. Người mặc đồ đen vẫn đứng ở đó không di chuyển.
- Chủ nhân...
- Đừng lo. Đây là người của ta.

Chiếc mũ được lấy xuống, gương mặt của người con trai dần lộ rõ dưới ánh trăng mờ ảo. Nở một nụ cười đầy miễn cưỡng.
- Người này... chủ nhân, anh ta...
- Được rồi. Chúng ta đi thôi. Đêm nay, trời sẽ rất lạnh đấy.
Nhóm người biến mất vào khu rừng âm u. Gió bắt đầu thổi nhè nhẹ. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, dẫm nát những lá khô rơi rớt trên mặt đất. Haru lấy từ trong người ra một chiếc khăn màu tím, choàng lên đầu, chỉ để lộ rõ đôi mắt. Một mùi hương nhè nhẹ lan tỏa trong không khí, đánh thức những kẻ đang ngủ im.
Trong bóng đêm, những bóng đen khác bắt đầu di chuyển. Mùi trầm hương lấn át đi mùi tanh tưởi, hôi hám.
Dừng chân. Trước mặt Haru là những cây tầm gửi mọc kín. Xung quanh tự dưng yên tĩnh tới lạ. Haru đặt một bàn tay xuống đất. Tháo chiếc khăn xuống, nếm một chút đất vừa mới lấy.
- Chủ nhân. – Satome kinh ngạc.
- Quen rồi.
- Có dấu hiệu gì không ạ? – Một giọng nói trầm thấp bên cạnh Haru.
- Lùi lại đi.

Những người bên cạnh Haru đều giữ một khoảng cách với cô. Haru nhẹ nhàng đặt hai bàn tay xuống đất. Chỉ có các đầu ngón tay tiếp xúc với mặt đất, phát ra ánh sáng màu tím. Vòng tròn phép thuật của Haru xuất hiện, mặt trăng khuyết màu tím trông càng ảo diệu giữa đêm tối. Khu rừng trước mắt bỗng chốc biến mất, Một ngôi nhà xuất hiện giữa rừng. Một ngôi nhà nhỏ được bao bọc bởi cây tầm gai. Một người trong nhóm nhẹ nhàng ném đi một viên kẹo màu đỏ, viên kẹo tới gần ngôi nhà thì bốc cháy. Haru thu hồi vòng tròn phép thuật, vỗ vỗ hai bàn tay. Những cây tầm gai tự động dạt sang hai bên, cánh cửa của ngôi nhà tự động mở ra. Bên trong, không có chút ánh sáng nào.
- Đợi ở đây.
Haru cất bước, đi vào ngôi nhà. Không dùng phép thuật tạo lửa. Bước chân không hề ngập ngừng. Dường như nơi này đã quá quen thuộc với cô vậy. Haru cứ đi thẳng, rẽ phải, rẽ trái rồi lại đi thẳng. Chẳng hề va chạm tới bất cứ thứ gì trên đường đi. Đôi mắt màu tím thậm chí còn nhắm lại. Bên tai, chỉ còn tiếng gió thổi.
Đi được một lúc, còn có cả lên xuống cầu thang. Haru dừng bước, chạm nhẹ vào một bức tường bên phải. Ngôi nhà chỉ là ngụy trang thôi, đây vốn dĩ là một cái hang. Bức tường bằng đá lạnh giá. Trong bóng tối, chẳng thể nhìn ra được vẻ mặt hay nụ cười của cô lúc đó.
Haru bước đúng năm bước chân rồi ngồi xuống. Không khí rất trong lành, còn có gió thổi, cẩn thận có thể lắng nghe được tiếng nước chảy róc rách vang vọng đâu đây. Có tiếng thở đều đều trong không khí. Haru im lặng ngồi nguyên vị trí của mình. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi.
Mặt trăng bị mây che kín. Bầu trời đột nhiên tối đen. Gió thổi qua những tán cây lao xao. Satome quay đầu nhìn sang hướng Bắc. Những người còn lại cũng chậm rãi đứng dậy. Mỗi người đều sẵn sàng chờ đớn. Bên trong căn nhà vẫn không nghe ngóng được chút động tĩnh gì. Satome không muốn can thiệp vào chuyện của chủ nhân. Lắc lắc đầu, vươn vai, Satome xoay xoay chiếc vòng đá trên tay, hôn nhẹ lên đó rồi mỉm cười. Đó là vật quan trọng của cuộc đời cô, là thứ quý giá nhất mà cô có.
Satome vẫn nhớ tới giây phút chủ nhân đưa cho cô chiếc vòng tay này. Giây phút ấy cả đời cô cũng không sao quên được. Chủ nhân cầm lấy bàn tay nhơ bẩn của cô, bàn tay dính đầy máu tanh. Cẩn thận lau đi những vết máu thật nhẹ nhàng. Lần đầu tiên, có người không nhìn cô bằng đôi mắt sợ hãi. Lần đầu tiên có người không ghê tởm mà chạm vào cô. Satome thực sự cảm động. Sau khi lau đi máu dính trên tay Satome – máu không phải của cô – đôi mắt màu tím sáng long lanh, nhìn cô đầy ấm áp. Đặt vào tay cô một chiếc vòng đá.
- Ta cho ngươi. Nó rất đẹp.
- Chủ nhân. Cảm ơn người.
Từ khi là một đứa trẻ, đến bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp. Chủ nhân vẫn mãi là người mà Satome nguyện dùng cả đời để bảo vệ. Nguyện hi sinh tính mạng của cô để đạt được mục đích của chủ nhân, điều đó là hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui