Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần

Căn phòng tối không hề có một tiếng động nào, chỉ có mùi trầm hương lan tỏa trong không khí. Mùi trầm hương nhè nhẹ khiến cho bản thân cảm giác có chút thỏa mãn. Bỗng dưng ánh sáng chói lóa thắp sáng toàn bộ căn phòng. Bộ bàn ghế cũ, tủ quần áo màu xanh, chiếc giường đơn, tất cả đều phủ một lớp bụi mỏng. Bàn tay đưa lên, gió từ đâu ùa về, thoáng chốc, mọi bụi bẩn biến mất. Trên chiếc bàn nhỏ, chiếc đồng hồ được chỉnh lại, nặng nề nhích từng chút một. Đặt một bông hoa màu đỏ lên cửa sổ. Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó.
***​
Haru chạm nhẹ những ngón tay lên một cuốn sách còn mới.
“Thiên thần ư? Rõ ràng là có ý đùa giỡn, là cố ý khinh thường, mỉa mai cô”. Haru không tỏ thái độ gì rõ ràng trên gương mặt, Satome nhìn cuốn sách mới được đặt trên bàn của chủ nhân. Trên cuốn sách còn vương lại hương thơm rất quen thuộc, tuy nhiên Satome chợt không nhớ tới của ai. May mắn là Haru không hỏi, nếu không cũng khó để trả lời.
"Thần chết cũng mỉm cười".​
Satome kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình. Haru rất ít khi dùng phép thuật bằng lời nói, chỉ thường dùng hành động hoặc suy nghĩ để điều khiển mà thôi. Lần thứ hai Satome được chứng kiến sự việc này, quả thật là hiếm có. Cuốn sách trong tay Haru bay lên, lơ lửng. Một quả cầu trong suốt bao bọc lấy nó. Những đốm lửa màu đen xoay tròn xung quanh. Cuốn sách được bảo vệ?
Haru dừng phép thuật, cuốn sách lại rơi xuống tay của cô, quả cầu nhỏ đã biến mất. Bìa sách còn mới nguyên, những dòng chữ trên đó khiến cô không thoải mái.
Satome mặc dù là người thân cận bên cạnh chủ nhân, nhưng cô cũng không hiểu rõ được phép thuật đặc trưng của Haru là gì.

Haru có thể sử dụng băng, không khí, lửa, thậm chí là đất. Có thể sử dụng những loại đặc tính riêng của chúng. Ví dụ như Haru có thể sử dụng lửa bình thường, lửa màu tím, lửa màu đen. Mỗi màu sắc khác nhau sẽ có mức độ tấn công hay tổn thương khác nhau. Mức độ cao nhất chính là lửa màu đen, hay với tên gọi khác là lửa địa ngục. Có thể thấy được mức độ tấn công của nó cao đến mức nào trong hội trường, thực hiện bởi Hattrick Moran. Ngay cả tro cốt cũng không còn sót lại chút nào. Nếu như có bị giết chết bằng lửa địa ngục, thì cũng sẽ không có ai tìm ra dấu vết.
Satome nhớ lại lần đầu tiên cô được gặp chủ nhân của mình. Một cô gái với làn da trắng, tinh khiết không vương vấn chút nhơ bẩn nào. Mái tóc dài màu đen, đôi môi đỏ và đặc biệt đôi mắt màu tím rất cuốn hút. Satome cứ mãi theo đuổi đôi mắt màu tím đó. Chẳng hiểu sao cô rất thích nhìn đôi mắt đó, muốn giữ nó cho riêng mình. Giọng nói nhẹ nhàng mà cảm giác lạnh lẽo. Mặc dù từ nhỏ đã quá quen thuộc với máu tanh, đã quá quen thuộc với sự tàn nhẫn của người đứng đầu. Lần đầu tiên Satome cảm nhận được cái lạnh lẽo trong lời nói, chỉ bởi một đứa trẻ mới chỉ bảy tuổi. Mặc dù Haru cười, mặc dù cô nô đùa, Satome vẫn luôn cảm nhận được sự đáng sợ nơi cô. Từ yêu thích, đến sợ hãi và cuối cùng là ngưỡng mộ, tin tưởng. Trọn đời này, Satome nguyện chết vì Haru.
Chủ nhân của Satome rất khó nắm bắt, bởi gương mặt của Haru rất ít khi thể hiện cảm xúc. Còn nếu như có thể hiện cảm xúc, cũng không ai dám khẳng định nó là thật lòng hay không. Do đó, không ai đoán được suy nghĩ qua biểu hiện trên gương mặt của chủ nhân. Những người nằm trong nhóm nắm bắt suy nghĩ của người khác cũng chịu thua. Họ nói: "Chủ nhân là một trong số những người không thể nắm bắt được suy nghĩ. Những người này rất hiếm".
Lần mà chủ nhân rời đi, Satome không có mặt ở biệt thự. Lúc cô hoàn thành nhiệm vụ trở về, mang cho chủ nhân một ít đồ dùng mà cô mua, chủ nhân đã không còn có mặt ở đó nữa. Cánh cửa đóng kín, chẳng còn tiếng cười đùa, chẳng còn những câu hỏi vu vơ. Con mèo màu đen cũng không còn. Satome có chút mất mát. Tuy nhiên, cô nghĩ chủ nhân sẽ không quên mình. Satome tin tưởng Haru, dù cho có lâu như thế nào, cô vẫn đợi.
Trong những lần thực hiện nhiệm vụ, Satome đã tìm kiếm chủ nhân. Cô lại được thấy gương mặt ấy, mái tóc ấy và đôi mắt màu tím ấy. Lần nào cũng cố gắng thật nhanh hoàn thành nhiệm vụ, để có thời gian lâu hơn để quan sát chủ nhân.
Thiếu gia đã dặn dò cô, không được để chủ nhân phát hiện. Bởi chủ nhân đang cần “trưởng thành”. Cô tuyệt đối không được ngăn cản nó. Chỉ cần liên quan tới chủ nhân, Satome nhất định sẽ hoàn toàn tận tâm phục vụ. Có những nguy hiểm tiềm ẩn, Satome cũng sẽ loại trừ trước.
- Satome.
- Vâng. Chủ nhân.

- Chuyện ta bảo ngươi làm tới đâu rồi?
- Vâng. Chúng tôi đã mang cô gái đó đến đúng nơi chủ nhân dặn dò. Đã xóa toàn bộ dấu vết. Sẽ không có khả năng tìm ra nơi này đâu ạ.
- Được rồi. Ra ngoài đi.
Haru lấy một sợi tóc của mình, đốt bằng lửa màu tím. Một mùi hương nhè nhẹ lan tỏa. Dưới ánh sáng của chiếc đèn màu xanh, hình ảnh một người phụ nữ đang mỉm cười. Haru chống cằm, đôi mắt màu tím lười biếng quan sát. Trong căn phòng kín, chỉ có tiếng nói như gió thoảng vang lên nhẹ nhàng.
Luhan bước vào một khu rừng. Anh đã ra bên ngoài của biệt thự, đi qua một hành lang dài như vô tận. Qua một vườn hoa có mùi hơi khó chịu. Một khu rừng âm u, nhưng lối đi rất gọn gàng. Hương hoa hồng thoang thoảng trong gió, thị giác của Luhan đột nhiên trở nên tinh tường hơn thường ngày. Bước chân nhanh chóng bám theo người đi phía trước. Càng đi vào sâu Luhan càng cảm thấy lạnh, nhiệt độ hình như được giảm xuống khá nhanh. Nếu như không biết trước ở đây là mùa thu, nhìn thấy ánh sáng từ mặt trăng chiếu qua những tán cây, Luhan sẽ nghĩ sắp có tuyết rơi. Quả thật, bộ trang phục mặc trên người khiến cho Luhan không cảm thấy ấm áp. Để tránh cho bị phát hiện, anh không thể sử dụng thêm phép thuật để giữ ấm bản thân.
Đột nhiên không khí có sự xao động lớn, một luồng gió từ phía sau Luhan tràn qua. Đến khi kịp bình tĩnh trở lại, Luhan đã mất dấu vết của người mà anh bám theo. Trước mặt Luhan chỉ là một ngõ cụt, cây cối um tùm, không tìm thấy lối đi. Dù cố gắng vận dụng phép thuật tìm kiếm, Luhan cũng không thể tìm ra được dấu vết hay sự tồn tại của bất cứ bức tường nào mà anh nghĩ tới.
Luhan quay về biệt thự trong những suy nghĩ của riêng mình. Lúc đi được nửa hành lang dài, Luhan bắt gặp những người mặc trang phục màu trắng nổi bật. Khẽ nhíu mày, anh vẫn tiếp tục bước đi. Người con gái duy nhất trong số những người có mặt ở đó, cô ta đang đánh giá anh. Đôi mắt của cô ta có chút gì đó khiến Luhan hơi cảnh giác. Có tất cả bốn người mặc trang phục màu trắng.

- Mời ngài đi theo chúng tôi một chút.
- ... Được thôi.
Luhan tin tưởng, bản thân sẽ không thể chết ở nơi như thế này được. Do đó, anh hoàn toàn tự tin để tham gia mọi vở kịch trong biệt thự bí ẩn này. Bước chân chậm rãi theo cô gái đó, phảng phất trên người cô gái lạ, có mùi của Haru. Tự dưng Luhan thấy nhớ cô. Không biết bây giờ Haru đang làm gì.
Cánh cửa nhỏ dẫn đến một cầu thang hình xoắn ốc. Luhan cứ tiếp tục bước theo cô gái. Ba người còn lại đã biến mất ở chân cầu thang. Hai người dừng chân trước một cánh cửa sơn màu đỏ. Cô gái cẩn thận gõ cửa. Bên trong căn phòng, ánh sáng nhàn nhạt màu xanh từ chiếc đèn bàn chiếu rõ gương mặt của người đang ngồi ở đó. Haru chậm rãi đặt ly trà xuống, nhìn thẳng vào Luhan.
Luhan trông thấy cô, có chút vui mừng. Cánh cửa màu đỏ được khép lại, ngăn cách hai thế giới.
- Anh vừa đi đâu về?
- ...
- Trên người anh, có mùi lạ.
- Em cứ như Andy vậy, đánh hơi mọi thứ mà mình tiếp xúc.

Luhan rót cho mình một ly trà, thoải mái ngồi xuống đối diện với Haru. Anh muốn xem sắc mặt của cô. Haru không chớp mắt, chờ đợi câu trả lời của Luhan. Trong căn phòng kín, không vang lên bất kì một âm thanh nào khác.
- Anh vừa đi dạo trong rừng.
- ...
- Em đoán xem, anh trông thấy ai?
Luhan uống một ngụm trà. Vị giác của Haru khá khác biệt, chính vì vậy anh luôn cẩn thận thử từng chút một trước khi ăn hay uống bất cứ thứ gì. Hoa quả chua tới mức chảy nước mắt, Haru khen rất ngọt. Ớt cay tới mức nóng cả người, Haru ăn như không có gì xảy ra. Bao năm tiếp xúc với Haru, anh cũng đã có một quyển sách bí quyết để sống sót nếu như ăn cùng cô. Luhan khẽ liếc mắt để quan sát thay đổi trên gương mặt xinh đẹp ấy. Tuy nhiên, dưới làn hơi nước mỏng manh từ ly trà hơi đắng, Haru vẫn nghiêm túc nhìn Luhan. Không tỏ một thái độ gì đặc biệt. Luhan mong chờ khoảnh khắc, khiến cho một Haru luôn bình lặng có phản xạ như một người bình thường.
Luhan đã từng trông thấy Haru nổi giận, trông thấy cô cười, đã rất lâu về trước. Nhưng chưa từng thấy Haru ngạc nhiên. Đôi mắt màu tím luôn ánh lên vẻ thờ ơ khi nói chuyện với anh, dạo gần đây mới có chút nghiêm túc. Luhan vẫn đang mong chờ giây phút đặc biệt. Anh khẽ mỉm cười, đặt ly trà xuống chiếc đĩa sứ màu nâu. Vị đắng bây giờ mới kịp cảm nhận rõ rệt, Luhan lấy một miếng bánh ngọt trên bàn. Vị giác may mắn đã được trung hòa.
- Haru, anh đã nhìn thấy Kabo.
Ly trà trên tay Haru bỗng rơi xuống, tấm thảm dưới chân nhuộm một mảng màu nâu nhạt. Chiếc dĩa trong tay Luhan chợt sững lại. Đôi mắt của anh không giấu nổi sự ngạc nhiên. Anh vẫn luôn mong chờ khoảnh khắc Haru thay đổi. Tuy nhiên, trái tim anh bỗng nhiên nhói đau. Tại sao, chưa bao giờ Haru thay đổi một chút thái độ khi nghe về anh. Với anh, cô luôn luôn thờ ơ.
Trăng bên ngoài cửa sổ bị che lấp bởi mây. Ánh sáng chiếu qua những tán cây trở nên yếu ớt. Trong khu rừng bí ẩn, những bụi cây đang dần dần chuyển động, một ánh sáng màu tím khẽ tỏa ra, chiếu sáng gương mặt một người đang cười. Một nụ cười thật lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận