Ác chất lão công

Đúng vậy! Nếu bọn họ không có quan hệ mập mờ, nữ nhân kia đâu cần chột dạ trốn đi. Khương Minh Hi lắc đầu, không thể, cô còn chưa có chứng cứ, không nên vội vã định tội.
- Lục Hạo Doãn không phải loại người như vậy.
Đây là cô tự an ủi chính mình. Kỳ thật, càng ngày cô càng không xác định được hắn là loại người như thế nào.
Đang khi cô quyết định chấm dứt những ngờ vực vô căn cứ thì nhận được một tin khủng hoảng, hắn đột nhiên thay đổi thành người khác. Mỗi đêm dài yên tĩnh, đoạn đối thoại của hắn cùng Lục phu nhân quẩn quanh tai cô, một lần, lại một lần nữa, thì ra hắn lấy cô về chỉ là để làm tròn nghĩa vụ, hắn làm sao có thể ôn nhu đối với cô?
Cô thực ngốc, hắn đương nhiên có thể ôn nhu đối với cô, bởi vì bản tính hắn vốn thế, chỉ là do cô không nhận ra, ngộ tưởng rằng hắn đối xử đặc biệt với mình.
Kỳ thật hắn chưa từng thay đổi, mà là trong mắt cô hắn thay đổi, cô rốt cuộc không có cách nào làm cho hắn thành một người thường được.
- Không lâu trước, cháu còn cho hắn là tên biến thái mà.
Đúng vậy, hiện giờ cô mong lúc nào cũng có thể mang ánh mắt như thế nhìn hắn…
- Trong lúc này, cháu tin hắn.
- Dì thật sự khâm phục cháu, chồng cháu ở bên ngoài cùng nữ nhân khác quậy tung dư luận, sao cháu còn có thể lạnh lùng như thế?
Trương Mẫn Kinh kích động, mặc dù bà không có quan hệ gì tới chuyện này, nhưng…
Chứng kiến nữ nhân ngốc nghếch này, cơn tức trong lòng không tự giác tràn lên.
Khương Minh Hi vẫn bình tĩnh mà chống đỡ.
Chẳng lẽ muốn cô tức giận sao? Ngay từ đầu, hắn đã không thuộc về cô, hôm nay hắn gặp được nữ nhân làm hắn cảm động, cô cũng không có tư cách gì tức giận hắn.
Cô không có tư cách tức giận hắn, nhưng vì cái gì mà lồng ngực nói như thế? Cô không biết làm sao, nếu không phải cô sinh ra đúng giờ lành tháng tốt, sao có thể phút chốc hóa phượng hoàng, cô nên thỏa mãn, không có gì oán hận…
Đáng giận! Hắn nghĩ muốn làm gì ở ngoài thì làm sao, không chờ thời gian lâu hơn một chút được à? Nghiêm túc mà nói, hiện tại bọn họ mới cưới, sao hắn có thể ác độc như thế?
- Mặc hệ bọn họ có quan hệ gì, ít nhất cháu cũng phải làm rõ tình hình, đừng ngốc nghếch như thế, dì không thích bộ mặt này của cháu chút nào!

Trương Mẫn Kinh ghét nhất nữ nhân ngu ngốc.
Cho dù cô không hỏi, cô tin tưởng rằng Lục Hạo Doãn cũng sẽ chủ động giải thích với cô. Ít nhất, trước mặt cô hắn vẫn là một người có văn hóa, hắn sẽ không im lặng như đối với cái tạp chí lá cải kia.
Bởi vì cô tin tưởng hắn sẽ nói, cho nên dù buổi sáng không ngủ nhiều, tối cô vẫn kiên nhẫn ngồi chờ ở phòng khách.
Nhưng là, phản ứng của người vợ nên mềm dịu thế này sao?
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, cô muốn hắn giải thích, đây là ý niệm duy nhất trong đầu cô giờ phút này.
Từng giây, từng phút trôi qua, tâm trạng càng lúc càng tệ, càng băng lạnh, nếu hắn nhớ đến người vợ có cưới hỏi đàng hoàng này, mấy ngày nay không nên lưu luyến bên ngoài, mặc kệ chân tướng thế nào, hắn nên cho cô công đạo, trừ phi đối với hắn – người vợ này không có ý nghĩa gì.
Đoạn đối thoại giữa hắn và Lục phu nhân lại vang lên bên tai cô, hắn nguyện ý cưới cô, đã là ân huệ quá lớn lao cho cô rồi, hắn không cần phải cho cô công đạo, cũng không cần phải giải thích với cô…
Chuông cửa vang lên, Khương Minh Hi khiếp sợ nhảy dựng lên, hít sâu. Cô bước nhanh ra mở cửa. Cô quên mất một việc, Lục Hạo Doãn cũng có chìa khóa, hắn có thể tự mở cửa đi vào, cho nên lúc nhìn thấy Lục Hạo Doãn say khướt đứng dựa ở cửa, cô kinh ngạc vô cùng.
- Phu nhân khỏe không, tôi là trợ lý Lý Nguyên Hách, là đệ đệ học dưới một khóa, hôm nay là đêm 30… À, không phải, hôm nay Lục tổng kêu muốn uống rượu, tôi thật có lỗi, để Lục tổng say thế này. Bình thường Lục tổng uống rất khá, không ngờ hôm nay có mấy chén đã… Ai, nói linh tinh rồi, tôi nghĩ tình trạng này nên lái xe đưa Lục tổng về thì tốt hơn…
Bình thường tại văn phòng, trợ lý đều là nữ nhân có bản lãnh lớn, khó chứng kiến được một mỹ nữ có khí chất xuân phong thế này, không cẩn thận, trợ lý một hơi trình bày.
Mùi rượu tận trời, cô hận không thể bịt mũi chính mình… Là rượu sao???
- Cám ơn anh, anh có thể giúp tôi đưa anh ấy vào phòng không?
Gật gật đầu, Lý Nguyên Hách cùng cô đưa Lục Hạo Doãn đến giường.
Hắn nên cáo từ bỏ của chạy lấy người, nhưng không nhịn được lên tiếng:
- Bình thường Lục tổng rất ít khi uống rượu, hôm nay xảy ra chút sự tình nên mới uống nhiều như thế.
Khóe môi cô khẽ cong lên, sao vừa rồi kêu “uống vài chén”…
- Tôi biết rồi, cám ơn nhé.

Khương Minh Hi dịu dàng mời Lý Nguyên Hách đang lưu luyến không muốn rời đi. Thực không hiểu, sao Lục tổng lại ra ngoài làm chuyện xấu sau lưng vợ mình? Trực giác nói cho hắn, chuyện này nhất định có uẩn khúc,
- Nếu ngày mai ngài ấy còn chưa tỉnh, xin phu nhân gọi điện báo cho tôi, tôi sẽ báo cho thư ký hủy lịch làm việc trong ngày.
- Dạ, vất vả cho anh quá.
Trời ạ! Làm sao giọng nói cũng mê người như thế? Lý Nguyên Hách thực muốn ở lại thêm chút nữa, làm rõ sự việc, Lục tổng ra ngoài làm chuyện xấu, điện thoại gọi tới liên tay, ra khỏi cửa thì phóng viên bu tới, trong công ty thì xôn xao… Qua một ngày, còn có thể được hưởng sự đối đáp ôn nhu này, hắn cảm động muốn khóc.
Lúc này, vốn đang ngồi ở trên giường, Lục Hạo Doãn đột nhiên nhảy dựng lên, nghiêng ngả lảo đảo hướng phòng tắm.
- Xin lỗi, tôi sợ không đưa anh xuống nhà được..
Khương Minh Hi hạ thấp người nói.
- Tôi có thể tự xuống được, phu nhân cứ chăm sóc cho Lục tổng đi, tôi sẽ đóng cửa.
Tuy lưu luyến không tời, nhưng Lý Nguyên Hách cũng đành bước.
Khi cô đi vào phòng tắm, Lục Hạo Doãn đang ngất ngưởng đứng dậy ở chỗ bồn cầu, cô nhanh chạy tới dìu hắn, hắn ôm lấy cô.
- Tôi muốn tắm rửa.
Hắn ngây cô cười, giống như một đứa trẻ.
Cô đồng ý, hắn muốn tẩy rửa mùi rượu. Vì thế cho hắn ngồi ngoan ở trong bồn tắm chờ cô vặn nước ấm.
Hắn im lặng không có ồn ào, để im cho cô tắm rửa, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
Tuy rằng cô rất thích bơi lội, ở bể bơi nhìn thấy nam nhân mặc độc chiếc quần bơi bé xíu mỏng manh là chuyện bình thường nhưng cũng không tới mức mặt đỏ thế này. Hơn nữa tim đập thình thịch, tai ù đi…
- Tôi muốn tắm.

Hắn ngã nhào trong bồn tắm, ôm theo cả cô kéo xuống nước.
Khương Minh Hi kinh ngạc, sao lại phát sinh tình huống này, tên đầu sỏ kia ha ha cười, hai tay khoát nước sang người cô, cô không chú ý hét toáng lên, hắn lại càng vui, hăng say khỏa nước.
Cô tức giận bắt lấy tay hắn, định hung hăng báo thù, nhưng đôi mắt hắn sao mà nóng bỏng quá, khiến đầu óc rối loạn, tâm cũng rối loạn.
Một giây đồng hồ, hắn nhào lên ôm lấy cô. Đôi môi dán trên cái cổ trắng nõn của cô, tức thời cô hóa đá.
Nên làm gì trong tình huống này đây? Đùa giỡn? Khiêu khích? Hấp dẫn, Cô khó tin rằng người say làm được chuyện này – chỉ có thể là giả vờ.
Nếu kệ hắn tiếp tục làm gì thì làm, đêm tân hôn đầu tiên của cô có thể là ở đây sao? Đừng náo loạn, cô không nên, hay là… nhanh tay đẩy hắn ra??
- Anh tắm mau lên, đừng ngâm lâu, dễ bị cảm, tôi lấy quần áo đặt ở giường ấy.
Nhưng cô nhanh phát hiện ra một điều, nam nhân này khó đối phó vô cùng, khi cô định trốn ra, trong này hơi nước mù mịt, không cẩn thận dễ bị ngã.
Nói thực ra, cô đang rất tức giận, cô vì lời giải thích của hắn mà chờ tới bây giờ, kết quả hắn say như chết, cô còn biện pháp nào đây?
Cô nghĩ có nên để hắn ngủ ở bồn tắm kia thay cho trừng phạt không a!
Nhưng sau khi trở lại phòng khách chuẩn bị quần áo, Khương Minh Hi không đành lòng quay lại phòng tắm
- Anh không thể ngủ trong này, nếu không sẽ bị cảm.
Chứng kiến Lục Hạo Doãn mặc áo ngủ đứng bên giường, cô lập tức thở dài nhẹ nhõm…
- Không được rời khỏi tôi…
Tay cô vừa mới đụng tới hắn, hắn liền ôm cô vào lòng, – Nhan Linh, tôi van cầu em đừng rời xa tôi.
Nháy mắt, tâm bị một vết đâm, mất mát, hụt hẫng, chân tướng là đây…!
- Tôi biết em sẽ rời tôi đi… Em sẽ không bỏ tôi chứ? Em sẽ không rời khỏi tôi chứ?
Hắn nhẹ nhàng bên tai cô nỉ non, giống như ngái ngủ.
Cô tức giận, tức giận mình không ngờ tới hắn như thế, tức giận vì hắn tàn khốc làm cô tổn thương.

Hỗn đản! Chẳng lẽ hắn nghĩ hắn nguyện ý cưới cô, mời cô từ chim sẻ hóa phượng hoàng, là cô nên cảm kích hắn, để cô phải chịu nhục nhã sao?”
- Anh không thể cho tôi hạnh phúc, vì cái gì muốn tôi ở lại bên cạnh anh?
- Tôi sẽ cho em hạnh phúc.
- Trong lòng đã có nữ nhân khác, sao anh có thể cho tôi hạnh phúc?
Đây là bản chất của nam nhân sao? Rõ ràng làm không được chuyện, lại nói dối không biết ngượng, đối với bọn họ, hứa hẹn chính là một loại thủ đoạn.
- Tâm trí của tôi chỉ có em.
- Vợ anh bây giờ thì sao? Anh không thấy có lỗi với cô ấy sao?
Hiện tại cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn nói một tiếng có lỗi với cô, cô sẽ cảm thấy mình không buồn bã nữa sao?
- Không biết, lòng tôi chỉ có em.
Giờ khắc này, cô đột nhiên muốn khóc, vì mình mà bi ai khóc, vì mình mà cười lớn, cô giả bộ không quan tâm hắn, nhưng lại không biết tằng, tới giờ cô mới là người có ý.
- Ngày mai còn phải đi làm, anh nên ngủ đi.
Cô nhiều lần giãy dụa rốt cục thoát khỏi tay hắn, sau đó lôi hắn lại gần giường, đẩy xuống.
Đứng ở bên giường, nhìn nam nhân đang nằm kia, miệng hắn còn thì thào,
- Không được rời khỏi tôi.
Hít một hơi sâu, ngăn cản cái lạnh tràn lên, cô tự giễu chính mình.
Thật sự là đủ rồi, nếu cô tiếp tục ở lại chỗ này lãng phí thời gian cho hắn, khẳng định đầu óc có vấn đề!
Cái gì dịu dàng mềm mại, bổn tiểu thư mặc kệ!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui