Ác chất lão công

Loáng thoáng nghe tiếng chuông cửa, Khương Minh Hi kháng cự trong chốc lát, sau đó đành rời giường xuống.
Thời gian nghỉ của việc kết hôn đã xong, cô phải trở về với công việc, vừa vặn cuối tuần này có buổi họp mặt khách hàng, có thể nghĩ, tuần này có bao nhiêu việc gấp. Đêm qua cô còn mang công việc về nhà làm, tận hai giờ mới lên giường đi ngủ, bây giờ vẫn còn đang rất thèm ngủ.
Dặt dẹo đi tới cửa, cánh cửa chuẩn bị mở ra, cô mới phát hiện bộ dạng mình hiện tại không thích hợp để đón khách, ít nhất nên sửa sang dung mạo với trang phục.
Nhưng khi cô chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì nghe từ phòng khách truyền tới cước bộ, cước bộ càng lúc càng lớn, tuy rằng nghe lén là một hành vi thiếu đạo đức nhưng cô không nhịn được lòng hiếu kỳ đang dâng lên.
- Con không thèm nói gì sao, mẹ đang chờ con giải thích, vì sao vợ chồng các con chia đôi phòng ngủ?
Lục phu nhân xinh đẹp động lòng người, nhìn ra được dung mạo của Lục Hạo Doãn đúng là di truyền từ mẹ hắn.
Đêm qua bà nghe được chuyện từ đám người phái tới đây quét dọn, thiếu gia cùng thiếu phu nhân không có ngủ chung một phòng, điều này làm bà nóng lòng. Đùa sao, bà ngóng trông kim tôn đã nhiều năm, vợ chồng chúng không chịu ngủ cùng chỗ, tiểu bảo bối làm sao ra đời đây?
- Mẹ, mẹ có biết giờ mới mấy giờ không?
Lục Hạo Doãn giống như lo lắng đánh thức Khương Minh Hi, hướng phòng khách liếc nhìn.
- Mẹ mặc kệ là mấy giờ, mẹ phải biết có chuyện gì xảy ra, làm gì có vợ chồng nào ngay khi tân hôn chia phòng ngủ?
Trằn trọc một đêm không thể ngủ được, bà mau chóng đi tới đây giải quyết, hôm nay không xong thì tối nay cũng không ngủ được.
- Con đã thuận theo ý mẹ lấy cô ấy về, còn về chuyện khuê phòng, đó là chuyện riêng của vợ chồng, mẹ không nên can thiệp…
Khẩu khí của hắn so với gió lạnh còn hơn vài phần.
Lòng khẽ nao nao, con trai của bà khi nào lại nói ra những lời không có trách nhiệm như vậy?
- Đúng vậy, cô ấy là con dâu mẹ chọn cho con, nhưng người nói muốn kết hôn là con, ngay từ đầu tới đuôi, mẹ không có bức con. Còn nữa, chuyện gì của 2 đứa mẹ mặc kệ, chỉ cần cho mẹ biết, bao giờ mẹ mới có thể bế cháu nội?
- Nếu như không phải mẹ nói cô ấy bát tự quá tốt, là con nên chọn người vợ như thế, con đã không cưới.
Lục phu nhân chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn. Hoài nghi không biết đây có phải Lục Hạo Doãn con bà không? Bà biết con trai bà là người có chí hướng, thậm chí cố chấp làm người ta không chịu nổi, chẳng qua từ trước tới nay tao nhã, lễ phép, tức giận cũng không để lộ, nhưng lúc này hắn không ngừng kích động bà, ý định làm bà tức giận, đứa con trời đánh, bị trúng tà hay sao vậy?
- Con nhớ rõ mẹ nói. Thầy tướng bảo cô ấy sẽ làm cho Lục gia thịnh vượng, mẹ cần gì phải lo lắng không được ôm cháu nội?

- Ách.. được rồi, cho dù như thế, nhưng mỗi đứa một giường, Lục gia làm sao có cơ hội hưng thịnh?
Lúc này không có thời gian rỗi mà truy cứu thằng con tại sao bất thường thế này, bà chỉ có một quan tâm – khi nào mới có thể bế cháu nội.
- Trừ phi ly hôn, còn nếu không, mẹ sẽ được bế cháu nội.
Ly hôn. Bà suýt té xỉu, Hai chữ này sao có thể chạy ra từ miệng hắn?
- Xin mẹ yên tâm, con không có ly hôn, cho dù con có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cũng không ly hôn, con biết Lục gia không chấp nhận điều này, cho nên mẹ hãy nhẫn nại chờ tin tốt đi.
Toàn thân Lục phu nhân suy yếu. Tiểu tử này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao? Hắn làm sao dám làm bà tức chết thế này. Quên đi, chuyện đó không quan trọng.
- Con nói đợi một ngày, thế phải đợi bao lâu nữa?
- Con có phải thầy tướng đâu, làm sao biết được bao giờ thì nó xảy ra.
- Đừng có lừa mẹ.
Thằng con này đúng uống nhầm thuốc, chỉ vài câu cũng đoán được nó bệnh gì.
- Nếu mẹ muốn dự đoán, đi tìm thầy số đi.
- Lục Hạo Doãn, con muốn làm mẹ tức chết hả?
Lục Phu nhân nhìn như muốn thiêu cháy hắn. Tiểu tử này không phải uống nhầm thuốc, mà đang đùa cợt bà, nếu không, sao tự nhiên dám tạo phản?
- Con không có cách nào trả lời cho mẹ vừa lòng, đành chờ mẹ cho ý kiến, có gì không đúng sao?
- Con… Mẹ không nói với con nữa, kêu vợ con hôm nay lựa lúc gọi điện cho mẹ.
Bà sắp xuất huyết não mất, nên tìm con dâu mà ra tay thì dễ dàng hơn.
Lục phu nhân tới như một cơn cuồng phong, rồi biến mất không còn tăm hơi đâu, trong phòng còn lại Khương Minh Hi ngã trên mặt đất. Cửa đóng lại rầm, có kinh hãi tới Lục Hạo Doãn hay không cô cũng mặc kệ, hiện tại không có tư tưởng để ý.

Tuy rằng sớm biết mình nên duyên với Lục gia là do bát tự, nhưng mà nghe chính mồm Lục Hạo Doãn nói ra, trong lồng ngực cô như bị nghẹn lại, có thứ gì đó chặn lên. Khó chịu, khó chịu vô cùng…
Cốc, cốc, cốc! Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, Lục Hạo Doãn ôn nhu đi vào.
- Minh Hi. Em dậy chưa?
Cô không nghĩ nổi gì nữa, mấy ngày nay trong đầu cô nảy sinh một ý niệm, cô có thể trở thành một người vợ thực sự của hắn.
Bình thường, buổi sáng hắn lái xe đưa cô đi làm, qua quán ăn sáng, sau đó đưa cô qua công ty, không biết vì sao hắn biết cô không thích ăn sốt cà chua, sandwich của cô tuyệt đối không nhìn thấy sốt cà chua, tới chiều tối, hắn gọi hỏi cô bao giờ tan tầm, nếu thời gian hai người cùng về, hắn qua đón cô, hay nếu muộn thì sẽ mua gì cho cô ăn.
Hôm trước, bọn họ ăn vịt áp chảo, tuy rằng hắn chủ động đề cập muốn ăn vịt áp chảo, nhưng cô một cảm giác kỳ quái – hắn là vì cô mới ngồi ăn, hắn không thích ăn vịt áp chảo.
Đó là lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra nhìn vào một người là một điều thú vị như vậy! Hắn khiến cô có cảm giác mình là một nữ nhân hạnh phúc.
Nhưng đột nhiên, cô phát hiện mình thật buồn cười, như thế nào lại tin tưởng rằng hành động của hắn đối với cô là đặc biệt?
- Minh Hi, nếu em không dậy, đi làm muộn đấy.
Cô dịu dàng lui ra,
- Tôi dậy rồi, xin lỗi, tôi quên đặt báo thức, hôm nay anh đi trước đi, chiều tôi mới tới văn phòng.
- Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?
Giọng Lục Hạo Doãn tỏ ra lo lắng.
- Không phải, trước khi qua văn phòng, tôi có chuyện cần xử lý, chút tôi sẽ gọi taxi đi.
- Anh biết rồi, em đừng quên ăn sáng.
- Anh cũng thế, lái xe cẩn thận.

Cô nghe tiếng hắn quay đi, sau đó tiếng bước chân càng lúc càng xa, cô mềm nhũn tựa vào cửa, lồng ngực khó chịu, tâm trống rỗng. Cô bị sao vậy?
Lục Hạo Doãn không có nói cho cô chuyện gọi điện cho mẹ hắn, giờ phút này cô cũng thấy mình vô tâm với bà, nhưng tránh được bà lúc này là có thể tránh được vô khối rắc rối.
Nhưng là, cơm trưa còn chưa ăn, cô liền nhận được điện thoại của bà, yêu cầu cô đưa bà đi mua sắm, cô có thể từ chối sao?
Đương nhiên không được, cô đành vội vàng đi. Nhanh chóng hai người đi tới quầy hàng bán đồ ngủ.
- Mẹ, mẹ muốn mua áo ngủ?
Ngoài ngũ quan giống Lục Hạo Doãn thì tính cách của bà và hắn hoàn toàn trái ngược nhau. Tính bà nhiệt tình, hoạt bát. Nhưng, bà kêu con dâu tới phụ bà đi mua đồ ngủ, không phải là quái lạ lắm sao?
- Đúng, chúng ta phải chọn mấy bộ đồ ngủ gợi cảm mê người cho con.
Lục phu nhân hoàn toàn biết dù không có tình ý thì áo ngủ cũng vô dụng, nhưng là nó khiêu khích đến thế…- Con nhất định phải biết, nam nhân cũng chỉ là một loài động vật, nếu con cho hắn một chút kích thích, hắn sẽ như một chú cún, đứng trước mặt con mà chảy nước miếng.
Tuy rằng cô nhìn ra được tình hình, nhưng cô không thể nói cho bà, vấn đề không phải cô không biết hấp dẫn chồng, mà là cô không muốn.
- Mẹ, chuyện này thật lộ liễu quá….
Khương Minh Hi biểu lộ vẻ nhẹ nhàng, mềm mại mà bản thân cũng thấy muốn nôn ra, cô thích mặc quần áo ngủ, như vậy rất thoải mái. Nhưng là cô không thoát khỏi cảm giác đang ăn nhờ ở đậu, tạm thời không thoải mái mặc áo ngủ đi lại…
- Nữ nhân không hở ra, làm sao khiến mắt nam nhân tỏa sáng?
Lục phu nhân hưng phấn nói, như thể bà mới là người chuẩn bị đi kích thích, – Đừng sợ, lớn gan chút đi, hai con là vợ chồng, không phải người xa lạ, con không phải ngượng ngùng.
Cô thuận theo ý gật đầu. Cô đồng ý với lời giải thích của bà, nam nhân rất dễ bị nữ nhân có sắc dụ dỗ, chả như Tây Thi đó thôi.
- Tối nay, mẹ sẽ gọi điện thoại kêu A Hạo ngủ cùng phòng con, còn con đừng có ngại nhé, hãy biểu hiện thật tốt, mẹ đảm bảo chồng con sẽ bị mê hoặc, vài hôm nữa mẹ sẽ gọi cho con, xem cần mẹ giúp đỡ gì không.
Thế này không phải là giám sát cô sao? Thần kinh Khương Minh Hi rơi vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày, ba ngày trôi qua, nháy mắt đã nửa tháng, thần kinh buộc chặt sớm đã co giãn, Lục Hạo Doãn vẫn chưa cùng phòng với cô, cũng không gọi điện thoại cho cô khi tan tầm, cô thậm chí không rõ hắn về nhà mấy tiếng đồng hồ nữa.
Còn cả mẹ chồng nữa, hầu như không có liên lạc…
Có mấy lần, cô cầm điện thoại lên, nghĩ muốn gọi đến hỏi thăm sức khỏe bà, nhưng cô lại không có cách nào dối bản thân làm chuyện đó, cho nên cuối cùng lại cất điện thoại đi.
Có phải cô rất buồn cười? Không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng vì không thích sao? Nhưng, vì sao mà tâm tình ngày càng buồn bã? Chuyện công tác cũng không có hứng thú làm.

- Tiểu Hi, đại sự không ổn!
Trương Mẫn Kinh kinh thiên động địa chạy vọt vào công ty, trên tay ôm một lô báo mới.
Khương Minh Hi đang nằm dài gục đầu lên bàn, tâm trí đang suy nghĩ về hình ảnh Lục Hạo Doãn. Vì sao gần đây buổi chiều hình như rất bận, muộn mới về.
- Chồng cháu xuất hiện trên tạp chí này, mấy tay phóng viên chó săn chụp được hắn đi cùng một người mẫu mới, có biết con người mẫu kia không? Rất có khí chất, gần đây rất nổi tiếng đấy.
Nước miếng Trương Mẫn Kinh bay tứ tung, nữ nhân nằm sấp trên bàn kia, mau tỉnh dậy, – Chồng cháu bị người ta cướp kìa, còn ở nơi này bò dài giả chết sao.
Run lên trong giây láy, Khương Minh Hi rốt cục có phản ứng,
- Dì nói cái gì?
Trương Mẫn Kinh không muốn tiếp tục lãng phí nước miếng, trực tiếp dâng tạp chí cho cô cháu gái, để cho cô cháu rượu tự mình nhận thức đang gặp phải chuyện gì.
Nhìn ảnh bìa cùng tiêu đề, cô đã lo sợ bất an, lật vào bên trong, giây lát, trái tim dường như hụt hẫng, nội dung là hai người kia cùng nhau đi ăn tối, tạp chí kia nói rằng họ qua đêm cùng nhau, nhưng cô biết rõ là không vì tối hắn có về nhà.
- Tiểu Hi, cháu có khỏe không?
Trương Mẫn Kinh lo lắng nhìn cô, chỉ thấy cô giật mình trong chốc lát, chắc chắn có chuyện.
- Loại báo chí này không đáng tin.
Không đủ tin sao? Trương Mẫn Kinh cầm điều khiển mở tivi, chuyển tới kênh tin tức, tin tức cho biết, nam chính không hề nói bất cứ điều gì, nữ chính thì tắt máy cắt đứt liên lạc với truyền thông, chuyển kênh khác cũng vẫn thông tin tương tự như thế,
Đoạt lấy điều khiển từ tay Trương Mẫn Kinh, Khương Minh Hi hừ một tiếng, tắt tivi đi, đồng thời là tắt đi hình ảnh kẻ đang làm lòng mình phiền muộn.
- Hiện tại cả Đài Loan đang thảo luận chuyện này, cháu còn bảo không có việc gì sao?
- Chẳng qua là vài bữa ăn cơm, có cần thiết ngạc nhiên như vậy?
Truyền thông luôn thích phóng đại, như vậy mới có thể thu hút người xem.
- Nhưng chỉ là vài bữa cơm, có cần thiết tắt máy không liên lạc với bên ngoài? Mỗi lần nghệ nhân đụng tới tình huống này, luôn nói câu – chúng tôi là bạn bè, mặc kệ thật hay giả, rồi trốn đi, mập mờ. Loại tình huống này chứng tỏ ả ta giật mình, bởi vì biết mình quyến rũ người có vợ rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận