Ác chất lão công

- Giác quan thứ sáu nói cho tớ biết, rõ ràng cậu đang âm mưu gì.
Mặc dù người này tâm tư không dễ lộ ra ngoài, nhưng dù sao cũng là bạn tốt lớn lên bên nhau, Lôi Tân Dương ít nhiều ngửi ra mùi tin tức.
Không trả lời, Lục Hạo Doãn đưa ánh mắt nhìn vài bức tranh, Lôi Tân Dương đương nhiên không dễ dàng buông tha hắn như thế, tiếp rục líu ríu quấn bện quanh hắn không rời.
Lúc này đây một tiếng nói vang lên, nguyên lai nhân vật chính của buổi triển lãm – Nguyên Diệc Thánh có mặt, bởi vì Tập đoàn Lục Thị lần này là đơn vị tài trợ nên Lục Hạo Doãn được mời tới tham dự, đương nhiên, trong trường hợp này phải lôi kéo Lôi Tân Dương tới giúp đỡ vì hắn am hiểu nghệ thuật, hơn nữa, Lôi Tân Dương rất thích sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
- Cậu muốn qua chào hỏi?
- Không cần, buổi tối mọi người sẽ gặp nhau trong bữa ăn, cậu cũng đứng lên đi?
- Phu nhân của cậu có chuyện gì sao?
Lôi Tân Dương cảm thấy có điều không hay quanh Khương Minh Hi.
- Vợ tớ không có thói quen giao thiệp với người xa lạ.
Phải không? Hiện tại hắn cũng không xác định được. Cô đúng là khiến người khác ngạc nhiên hết lần này qua lần khác. Nếu không phải trái tim quậy cường, chắc khó bảo toàn trước cô. – Còn nữa, cậu không cần hứng thú như thế với vợ của tôi đây, lại làm cho Tâm Tâm – chị dâu nhỏ ghen đó.
Ghen tuông cũng tốt, hắn chẳng qua thuận miệng nói thế, nhìn bộ dạng mập mờ của Lôi Tân Dương, Lục Hạo Doãn giận run, hắn đối với mình có vẻ thích thú là thế nào chứ!
Không hiểu tên bạn tốt này nghĩ cái gì? Chẳng qua hắn vô ý giải thích, Khương Minh Hi là vợ hắn, hắn có trách nhiệm bảo vệ cô, chiếu cố cô, không cho những người khác làm phiền vợ mình.
Bữa cơm gặp mặt tối nay Lục Hạo Doãn vắng mặt, đơn giản là vì Khương Minh Hi.
Bộ dạng buổi chiều của cô và buổi sáng như không có chút liên quan nào tới nhau? Đến tột cùng cô là dạng nữ nhân nào?

Vấn đề này không dưới một lần làm hắn nhức đầu, hắn suy nghĩ, sau đó canh chừng tan sở là về, cho mình một lí do quang minh chính đại – về giúp vợ nấu bữa tối.
Khi hắn về, cô không có ở nhà, vậy có phải lúc đó là cô ở triển lãm không? Nếu là hắn, lúc rời triển lãm đi, chắc chắn sẽ về nhà đề phòng có người kiểm tra đột kích.
Chẳng lẽ cô cho rằng cô không bị lộ tung tích sao?
Chẳng lẽ cô không thấy hắn, không phải, nếu không phải thấy hắn sao lại vội vã rời đi? Cô không dám ngóc đầu quay lại, nhanh chóng bỏ về, rốt cuộc như nào.
Cởi áo khoác, cất cặp vào trong thư phòng, Lục Hạo Doãn thư giãn thân mình trong nước ấm, sau đó mang tạp chí ra phòng khách ngồi, thấy bên cửa sổ, bên ghế tựa có một cái gối ôm rớt xuống đất, hắn không tự giác nhíu mày nhặt lên, để nó về chỗ cũ
Hắn không phải loại người sạch sẽ thái quá, chỉ là ưa mọi chuyện đâu vào đấy, bởi vì không có quy củ, sinh hoạt sẽ hỗn loạn, hỗn loạn sẽ dẫn đến không có hiệu suất, đối với một người mang trên vai gánh nặng một tập đoàn lớn như hắn, thời gian là tiền bạc, hắn phải tiết kiệm từng giây từng phút, bởi vậy mọi chuyện đều phải nằm trong kế hoạch, kể cả việc kết hôn và sinh con.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ghế sofa Poltrona Frau [1] màu trắng khảm đá quý của Ý. Bản tính hắn thích những vật cao quý ưu nhã, vốn hắn lựa chọn vật này cũng vì Khương Minh Hi, thế nhưng, cô lại trái ngược toàn bộ những gì mà hắn nghĩ.
Hắn chán ghét tình hình này, nhưng lại lạ một điểm, từng tế bào trong cơ thể hắn lại đang hưng phấn nhảy nhót, là thứ cảm giác chưa bao giờ có, cô quả thật khơi mào lòng hiếu kỳ trong hắn.
Cuối cùng hắn ngồi một mình ở ghế sofa hồi lâu. Đây là lần đầu tiên hắn chờ đợi một nữ nhân, hắn không nhịn được phỏng đoán, cô sẽ có phản ứng gì? Không để ý thời gian trôi bao lâu, 3h sau, 9h30’, từ ngoài cửa mới truyền tới động tĩnh, một lát sau, Khương Minh Hi với dáng vẻ mệt mỏi đi vào.
- Em đã về.
Lục Hạo Doãn nở nụ cười ấm áp thân thiết.
- Ách, xin lỗi, anh nói tối nay có cơm khách, tôi nghĩ anh không về nên về muộn thế này.
Ánh mắt cô hiện lên sự bất an, thật không đoán được hắn sẽ ở nhà. Cảm giác không ổn, cô như sắp kiệt sức, hắn lại nhàn nhã thong dong.
Vì cô lo lắng hắn gọi điện về mình không có nhà, cho nên lúc rời phòng tranh liền tiến quay về văn phòng, dì cô đương nhiên mừng rỡ sai cô làm việc, nghĩ nhanh thôi, ai ngờ làm tới tận giờ.

- Em còn đang trong thời gian nghỉ của trăng mật, làm sao tôi để em ăn tối một mình được?
- Tôi ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, dì gọi tôi qua hỗ trợ, cuối tuần có sự kiện mà nhân lực thì ít quá, hôm nay tôi phải xử lý hết mấy chuyện, thời gian ăn cơm cũng chưa có.
Lời của cô có phải nhiều quá không? Không còn cách nào khác, hiện tại cô mệt quá rồi, lại còn đói bụng nữa, bữa tối chỉ có một miếng sandwich và ly trà sữa, dì thật là ngược đãi nhân viên a.
- Em đi tắm trước đi đã.
Gật gật đầu, cô khẩn trương lao về phòng tắm, tình hình thân thể của cô không thích hợp đối mặt với hắn.
Tuy rằng căn nhà này gần trăm mét vuông, nhưng vẻn vẹn hai phòng, phòng ngủ lớn gấp đôi phòng khách, đại khái là suy tính đến tiện ích người sử dụng, phòng khách cũng có nhà vệ sinh, đương nhiên bồn tắm ở phòng này kém xa so với phòng ngủ.
Nếu mỗi ngày tan tầm về có thể nằm trong này hưởng thụ một lúc, thật sự là rất hạnh phúc!
Đương khi Khương Minh Hi say mê với hạnh phúc của cô, Lục Hạo Doãn vô thanh vô thức xâm lấn phòng khách.
Hắn biết hành vi này của mình thất lễ, là việc hắn không nên làm, nhưng hắn không nhịn được, chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội này tìm chứng cớ, xác nhận cô hôm nay có ở phòng tranh không?
Không! Hắn sẽ không nhân cơ hội làm chuyện ấy. Vậy là hắn muốn gì? Hắn không rõ lắm, có lẽ là muốn nhìn nàng trong bộ dạng không phòng bị.
Trong phòng tràn ngập một luồng khí ngọt ngào, như thế này thật ngoài ý nghĩ của hắn, bởi vì hình ảnh mềm mại này của Khương Minh Hi với hình ảnh lúc ở triển lãm, hoàn toàn khác nhau.
Không đếm xỉa đông tây nữa, ánh mắt hắn bị hấp dẫn bởi 1 vật trên bàn trang điểm – điện thoại di động.
Hắn làm một việc rất không đúng với phong cách của mình, cầm điện thoại của cô lên, màn hình điện thoại là hình cô đang mặc áo tắm rất đáng yêu. Nữ nhân này tuyệt đối không phải hình ảnh mà hắn nhận thức về Khương Minh Hi.

Thả di động xuống chỗ cũ, hắn đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng chờ người trong phòng tắm đi ra.
Thật thoải mái a! Khương Minh Hi lười biếng tiêu sái đi ra, đương nhiên cô định đến bên cửa sổ… đang định lau tóc thì bị dọa cho rớt khăn xuống thảm.
- Xin lỗi đã dọa em.
Lục Hạo Doãn tao nhã đứng trước mặt cô nói, ánh mắt cố không chú ý tới áo tắm màu đỏ khoác trên thân thể cô. Màu đỏ thực sự rất thích hợp với cô, khiến cô càng trở nên kiều diễm gợi cảm. – Tôi gõ cửa, nhưng không có đáp lại, tôi liền tự mở cửa vào. Bụng của tôi réo nãy giờ, muốn hỏi em có thể cùng tôi ra ngoài ăn không?
- Anh chưa ăn tối sao? Anh chờ tôi chút, tôi thay đồ.
Cô vội vàng cầm lấy đồ chuẩn bị để ở bàn trang điểm quay lại nhà tắm, tuy rằng hắn ở phía sau nói theo cô không cần gấp gáp, nhưng là chưa đầy một phút đồng hồ cô đã thay xong xuôi. Cô hại hắn chưa ăn tối, trong lòng khó tránh khỏi băn khoăn.
Sau đó bọn họ đi tản bộ tìm đồ ăn nhét đầy bao tử, đi ngang qua vài tiệm tạp hóa một nhà là nhà bác Khương bán vịt, may mắn quá rồi, trời lạnh như thế này, ăn vịt là hợp nhất, thấy mắt cô đăm đăm, nước miếng chảy ra cả, nhưng Lục Hạo Doãn rất để ý chỗ dùng cơm, cho nên sau cùng cả hai ngồi thoải mái ở quán cafe yên tĩnh.
Bọn họ uống café ăn bánh sandwich.
- Sandwich ăn không ngon sao?
- Không có, ngon mà.
Một buổi tối ăn liên tục hai cái sandwich, dù là mỹ vị thế nào cũng khó nuốt. Chẳng qua, không thể khước từ thịnh tình, đành đồng ý.
- Nhưng em đang nhíu mày.
Hắn hiếu kỳ. Cô tuyệt đối không phải là dạng nhu mì, nhưng sau lớp mặt nạ này là gì? Hắn muốn tìm hiểu cho tới cùng.
- Tôi có nhíu mày sao?
Trải qua một ngày mệt mỏi, nếu lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, chắc cô chuyển qua đi đóng kịch, diễn phim quá.
- Đúng thế, em đang có chuyện, em luôn có thói quen che giấu một mình sao?

- Tôi… Tôi không hiểu ý anh.
Có phải là cô bị lộ? Hắn phát hiện cô trong ngoài không đồng nhất sao?
- Em chưa bao giờ nói lên ý nghĩ của bản thân.
- Tôi có chuyện gì?
Cô chỉ biết, nam nhân này tuyệt đối không giống vẻ bên ngoài ôn hòa vô hại, hắn phi thường nguy hiểm, từ giờ trở đi, cô phải thận trọng từ lời nói tới việc làm.
Hắn lắc đầu nói không phải. Bởi vì hắn biết xoay quanh chủ đề này sẽ không đưa ra đáp án gì. Trước mắt, cô biết sẽ chỉ còn cách đánh du kích với hắn, tuyệt đối không thành thật thẳng thắn với hắn.
Không vội, cô ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, còn sợ hắn không tìm thấy cơ hội bức cô sao?
Khí lạnh bỗng dưng vây kín người. Chỗ này rất lạnh sao? Nhưng ở đây ấm mà, tại sao toàn thân cô lại nổi da gà?
Không biết, chỉ có một điều có thể khẳng định, cảm giác bất an này đến từ nam nhân đối diện kia.
Bệnh đa nghi của cô quá nặng, kỳ thật mà nói, hắn chỉ từ tốn quan sát cô, có phải cô cho rằng ai cũng có thói quen quan sát như cô?
Thoải mái tinh thần chút đi, nếu không cô sẽ rất nhanh bị suy nhược tâm thần mất.
——————————————————————————-
chú giải
[1]Poltrona Frau: Thương hiệu đồ nội thất nổi tiếng.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận