A Hạnh cùng tỷ muội Trần thị đi theo nha hoàn xuyên qua một đình viện, qua một cái hành lang uốn cong, đi vào một sân viện nhỏ. Nha hoàn nói với tỷ muội Trần thị: "Nơi này là tân phòng, xin các vị cô nương hãy chờ ở chỗ này một lát."
A Hạnh nhìn tỷ muội Trần thị ý bảo mình không có việc gì, bảo các nàng không cần lo lắng. Tỷ muội Trần thị thấy tân phòng của người ta, cũng không lỗ mãng, nghĩ cho dù A Hạnh có chuyện gì, các nàng ngoài này cũng sẽ tới cứu viện kịp thời, nên không nói gì. Nhưng trong lòng có chút kỳ quái, Lục tiểu thư này muốn nói gì cùng A Hạnh trong ngày tân hôn chứ?
A Hạnh cũng thấy kỳ lạ, nhưng đã tới thì an tâm ở lại, chắc hẳn nàng cũng sẽ không làm gì mình trong ngày tân hôn.
Nha hoàn dẫn A Hạnh đi xuyên qua tiền viện, đi qua một hành lang uốn cong, sau đó lại đi qua một cổng vòm, đi tới trước cửa phòng. Trên cửa phòng cùng cửa sổ đều dán giấy song hỉ màu đỏ, chắc là tân phòng của Lục tiểu thư.
Nha hoàn đi đến ngoài cửa nói một tiếng: "Tiểu thư, Lý cô nương đến đây".
Bên trong vang lên giọng nói của Lục tiểu thư: "Mời nàng vào đi".
Nha hoàn đẩy cửa ra, mời A Hạnh đi vào.
A Hạnh đi vào, chỉ thấy tân phòng rất lớn, đập vào mắt là không khí vui mừng đều một màu đỏ, trên bàn một đôi nến đỏ thô to, bởi vì chưa đến tối, cho nên còn chưa châm.
Bên phải là hỉ giường rất lớn, màn màu đỏ, chăn đệm màu đỏ. Trên giường ngồi một nữ tử đội mũ phượng khăn quàng qua vai, trên đầu trùm khăn hỉ, chắc hẳn chính là Lục tiểu thư.
Nha hoàn ở bên ngoài kéo rèm lên.
Giọng nói của Lục tiểu thư truyền đến: "Là Lý cô nương sao?"
A Hạnh đi qua, nói: "Đúng, ta là Lý Hạnh, không biết Lục tiểu thư tìm A Hạnh có việc gì?"
Lục tiểu thư nói: "Vì bà mối nói không thể tùy ý vén hỉ khăn, cho nên Bảo Châu không thể gặp mặt cô nương, nếu như có chỗ thất lễ, xin cô nương hãy thứ lỗi!" Giọng nói vô cùng nhu hòa khách khí. Tay nàng chỉ chỉ bên cạnh: "Mời Lý cô nương ngồi."
A Hạnh thấy mép giường có một cái ghế nhỏ, chắc là đã sớm chuẩn bị xong. A Hạnh ngồi xuống trên ghế, có chút khó hiểu với thái độ thay đổi của Lục tiểu thư.
A Hạnh nói: "Lục tiểu thư không cần khách khí, có lời gì xin cứ nói thẳng."
Lục tiểu thư nhẹ nhàng thở dài: "Chắc chắn là Bảo Châu để lại ấn tượng vô cùng xấu với tỷ. Cũng đúng, nếu đổi lại là ta, ta cũng hận chết mình!"
A Hạnh cười một tiếng: "A Hạnh chưa bao giờ hận tiểu thư". Chỉ là trò đùa của tiểu cô nương, hơn nữa nàng cũng không tổn thất gì, tất nhiên sẽ không so đo với nàng.
Lục tiểu thư ngẩng đầu: "Thật sao"? Giọng nói tràn ngập vui sướng. "Thật ra qua thi hội, Bảo Châu muốn đi tìm tỷ tỷ, nhưng lại xấu hổ, hôm nay nghe nói tỷ đến đây, nhịn không được sai nha hoàn bên người mời tỷ lại đây".
"Tiểu thư tìm A Hạnh có chuyện gì sao?"
Lục tiểu thư cúi đầu, hai tay túm váy, có chút ngượng ngùng, nàng nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật ta vẫn muốn nói cùng tỷ tỷ hai câu, một là rất xin lỗi, hai là cám ơn. Trước kia ta vẫn nghĩ đến tỷ là cái loại nữ nhân…kia, cho nên vẫn không thích tỷ. Nhưng hiện tại ta suy nghĩ cẩn thận, tỷ xinh đẹp, lại thông minh như vậy, tất nhiên được người thích, phu quân ta từng có ý nghĩ như vậy căn bản không phải là lỗi của tỷ, tỷ cũng không làm chuyện gì có lỗi với ta. Ta không nên đối với tỷ như vậy. Ta biết ngày đó tỷ vốn muốn bỏ qua cho ta, là ta quá mức tùy hứng, mới náo loạn thành cục diện không thể vãn hồi. Nếu không phải tỷ tấm lòng thiện lương, không so đo với ta. Hôm nay… hôm nay ta có thể ngồi ở chỗ này hay không còn chưa nói được. Dù vậy, về sau ta cũng sẽ bị phu quân khinh thường. Ngày đó tỷ muốn ta đánh đàn, sau đó hắn lại nói với ta, nói không nghĩ tới ta đánh đàn dễ nghe như vậy…”.
Nói tới đây, giọng nói của Lục Bảo Châu lộ ra một chút ngượng ngùng, một chút ngọt ngào.
"Đây đều là công lao của tỷ, chẳng những không để ta bị xấu mặt, còn cho ta cơ hội thể hiện trước mặt mọi người, cho nên ta muốn nói cám ơn tỷ!" Nàng dừng một chút, giọng nói nhỏ dần: "Có lúc thật khó mà nói, ở thời khắc mấu chốt những tỷ muội khuê mật của mình lại lựa chọn im lặng, ngược lại người mình vẫn cho rằng là người không tốt, lại cứu mình. Có thể thấy được nhìn người thật không thể nhìn bề ngoài. Tỷ giúp Bảo Châu học được không ít thứ."
Lục Bảo Châu dơ tay ra, nhẹ nhàng cầm tay A Hạnh: "Ta thực sự thích tỷ, tỷ là người đáng giá tín nhiệm, không giống một số người, ở mặt ngoài là một kiểu, trong lòng lại là một kiểu khác… Không biết tỷ có đồng ý làm bằng hữu với Bảo Châu không"?
Lời nói thành tâm thành ý của Lục Bảo Châu, làm cho A Hạnh có chút cảm động, nàng nói: "Có thể làm bằng hữu cùng Lục tiểu thư là phúc của A Hạnh".
"Tỷ đừng nói như vậy, vậy thì quá khách khí rồi. Sau này tỷ gọi ta là Bảo Châu đi! Chúng ta phải qua lại nhiều hơn nữa!"
A Hạnh cười vỗ tay nàng: "Được, Bảo Châu".
"Tỷ yên tâm, sau này nếu ai nói xấu tỷ, ta nhất định sẽ thay tỷ mắng họ"!
"Vậy thì không cần, vốn là chuyện không có thật, lời các nàng nói cũng không có ý nghĩa, giải thích như vậy ngược lại đúng ý của các nàng!"
Lục Bảo Châu cười một tiếng: "Vẫn là tỷ nghĩ chu đáo".
A Hạnh thấy sắc trời không còn sớm, liền đứng lên nói: "Bảo Châu, hôm nay là ngày lành của ngươi, chúng ta sẽ không nói nhiều, sau này có thời gian chúng ta lại tiếp tục! Đến lúc đó ta mời ngươi xem diễn kịch!"
"Vâng, Bảo Châu sẽ không tiễn tỷ tỷ"!
A Hạnh đi ra tân phòng, vì người bằng hữu Bảo Châu này mà lo lắng trong lòng mà tiêu tan không ít. Nàng thở dài một hơi, trong cuộc đời của nàng không chỉ có Thẩm Nguyên Phong, còn có người nhà quan tâm nàng, bằng hữu, còn có rạp hát, nàng còn muốn mua đất xây trang viên, cuộc đời của nàng còn có nhiều người nhiều việc như vậy, không nên luôn vì chuyện không thể mà chán nản sa sút.
Vực lại tinh thần! A Hạnh ưỡn ngực, tự nhủ.
Trời đất tựa hồ lập tức trở nên sáng ngời.
Nha hoàn muốn đưa nàng đi ra ngoài, A Hạnh ngăn nàng ta lại: "Ta biết đường đi ra ngoài, ngươi ở trong này cùng tiểu thư nhà ngươi. Nàng vừa tới nơi này, trong lòng nhất định rất khẩn trương!"
Sắc mặt nha hoàn cảm động: "Cô nương thật là quan tâm tiểu thư, Nguyệt Hà tạ ơn cô nương".
A Hạnh khoát tay, liền đi ra viện nhỏ.
Cửa viện, tỷ muội Trần thị nghển cổ nhìn quanh vào bên trong, thấy A Hạnh đi ra, vẻ mặt lộ ra vui mừng. Trần Anh đi đến bên cạnh lôi kéo tay nàng, trên dưới trái phải nhìn một chút: "Không có việc gì chứ, vị tiểu thư điêu ngoa kia không làm khó dễ ngươi chứ"!
A Hạnh cười lắc đầu, "Không có, không có chuyện gì!" Tiếp liền kể lại những lời Lục tiểu thư nói với nàng cho tỷ muội Trần thị.
Trần Tĩnh cười khoác cánh tay A Hạnh, vui vẻ nói: "Không nghĩ tới kẻ thù biến thành bằng hữu, A Hạnh của chúng ta mị lực thật vô biên!"
A Hạnh cười khổ: "Tỷ tỷ lại đang chê cười ta"!
Ba người cười hì hì chuẩn bị rời đi vương phủ.
Đi ngang qua đình viện nhìn thấy Thẩm Nguyên Phong tựa vào một thân cây, nhìn thấy các nàng, ánh sáng trong mắt chợt lóe, sau đó vội vã đi về phía các nàng.
Ba người không khỏi dừng bước, nhìn hắn càng đi càng gần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...