Trò chuyện được một lúc với nhau Tiết Minh Vương mới sựt nhớ ra mà lấy cuốn tiểu thuyết đưa cho Diêu Lạc Lạc xem, vừa mở trang đầu tiên Diêu Lạc Lạc cũng giống như mọi người đều sững sờ với tranh minh họa quá chân thật tới run hết cả tinh thần, mà cô lại đang bệnh nên dưới cái nhìn cơ hồ còn thấy bức tranh đang chuyển động.
Khẽ nheo mi chẳng biết có phải do mình tưởng tượng ra không vì hình như đôi mắt đó vừa chớp một cái, Diêu Lạc Lạc hơi choáng lắc đầu cùng bóp mi tâm để trấn tỉnh lại. Tiết Minh Vương thấy cô có biểu hiện mệt mỏi liền rời chỗ sang bên cạnh lo lắng.
-Lạc Lạc chưa khỏi bệnh, nghỉ ngơi thêm đã.
Nói đoạn, cậu cầm lấy cuốn tiểu thuyết để qua một bên tính dìu cô về phòng nhưng nghĩ lại mình là con trai không thể tuỳ tiện vào trong nên chỉ có thể đưa người tới cửa phòng. Diêu Lạc Lạc hơi yếu sức cười cười chào tạm biệt Tiết Minh Vương cũng như nhờ cậu đóng cửa nhà giúp mình luôn.
-Hay là, mày ở lại đi.
Xử Nữ thấy bạn thân cứ đứng chần chừ rối rắm ở trước không vào cũng không định đi về nên thành tâm góp ý. Tiết Vương Minh chẹp miệng buồn rầu vì Diêu Lạc Lạc đang ở một mình khiến cậu không an tâm, cũng may vì cậu rề rà mãi nên tầm mười phút sau đã gặp được người nhà của cô bạn mới nhẹ nhõm có thể ra về.
Tối cùng ngày hôm đó, Diêu Lạc Lạc ngủ thêm một giấc thì thấy trong người đỡ mệt hơn, cô ăn cơm xong thì mang cuốn tiểu thuyết về phòng định sẽ đọc thử, tất nhiên vì có chút sợ bức tranh minh họa kia nên cố tình tránh đi.
Mở đầu câu chuyện kể về một học sinh thường xuyên bị bắt nạt từ năm này qua năm nọ nhưng lại không đủ sức phản kháng, từng chi tiết trong lời kể rất kĩ lưỡng như rằng chính tác giả là người tận mắt chứng kiến sự việc, làm nên một loại cảm giác cuốn hút càng đọc càng tò mò không ngừng được. Diêu Lạc Lạc thầm nghĩ đề tài bạo lực học đường trong tiểu thuyết thường rất phổ biến nhưng ở Sát Mệnh Truyện lại phát triển nó theo hướng kinh dị máu me hơn gần như vượt qua khỏi phạm vi học đường với những màn tra tấn tàn nhẫn. Đọc đến đoạn nhân vật chính bị kẻ bắt nạt dùng kim may đâm khắp cơ thể, kể cả những đầu móng tay cũng chẳng tha Diêu Lạc Lạc không khỏi rùng mình một cái ớn lạnh.
Thậm chí còn có một cảnh nhân vật chính bị bẻ hết răng bằng kìm sắt, máu chảy đầy miệng, nước mắt trào như lũ quét.
Trong truyện viết, sở dĩ đám người bắt nạt có thể thoải mái hành hạ ngược đãi nhân vật chính như thế mà chẳng lo sợ pháp luật can thiệp, là vì trong số bọn chúng có người sở hữu năng lực chữa trị. Thay vì dùng nó giúp đỡ người gặp hoạn nạn thì một năng lực lương thiện như thế đã bị chính chủ sở hữu vấy bẩn với hành vi xấu xa của mình. Nó trở thành thứ năng lực giết người mà đáng ra nó phải được tôn vinh đúng với giá trị vốn có, chỉ hận năng lực lại rơi trúng kẻ độc ác.
-Người chọn năng lực hay năng lực chọn người, cũng có thể không là cái nào hết. Tất cả đều chỉ là rủi ro.
Diêu Lạc Lạc kết luận, gắp lại cuốn sách đã đọc được một nửa. Bất chợt cô nhận được tin nhắn từ Tiết Minh Vương hỏi rằng ngày mai cô có thể đến lớp được chưa, cậu sẽ sang đón. Diêu Lạc Lạc vui vẻ hồi đáp: ''Rồi''.
~~~
Hơn 12 giờ khuya, Xử Nữ vẫn ở bên bàn chuyên tâm đọc Sát Mệnh Truyện và hình như cậu cũng không để ý tới giờ giấc cho lắm. Hiển nhiên Xử Nữ sẽ tiếp tục say mê nếu như dưới nhà cậu chẳng phát lên những âm thanh lục đục.
-?
Xử Nữ rời mắt khỏi vô vàn con chữ, xoay người bình tĩnh nhìn về phía cửa phòng. Âm thanh kỳ quái kia vẫn tiếp tục cất lên mặc dù hiện tại cậu đang ở nhà một mình, Xử Nữ thở dài đứng dậy khẽ khàng đi xuống kiểm tra thử, kiểu người có niềm yêu thích mãnh liệt với chủ đề kinh dị như Xử Nữ thì chút quái lạ này vẫn chưa đủ dọa sợ cậu đâu.
Bước xuống từng bậc thang uốn vòng, Xử Nữ nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy có một cái bóng đen đang nhúc nhích tìm kiếm gì đó vô cùng gấp gáp, trước cảnh này cậu lại chỉ nghĩ được một câu: ''Ahh, phiền chết''.
Sau đó Xử Nữ đi xuống và âm thầm đứng phía sau lưng tên trộm mà chẳng biết hắn chui từ cái đường nào để vào nhà chôm chỉa. Trong bóng tối, Xử Nữ đưa tay tháo mắt kính thì bất ngờ đôi mắt cậu bỗng sáng lên như có ánh dạ quang, đồng thời còn cố ý ấn cổ họng để có giọng nói khàn khàn âm khí.
-Ngươi tìm đường xuống âm phủ sao?
Quả nhiên tên trộm giật bắn mình quay người lại trực tiếp đối diện với một cái bóng lập lờ cùng cặp mắt phát sáng như qủy hiện hình, lập tức bị dọa sợ cho khiếp vía ngất xỉu luôn tại chỗ. Xử Nữ đeo lại kính đi qua bật đèn lên nhìn tên mập nằm dưới sàn ngao ngán, trộm cắp dạo này yếu bóng vía quá. Sau đó cậu gọi cảnh sát tới hốt hắn đi, giải quyết nhanh gọn để trở về phòng đọc tiếp cuốn tiểu thuyết đang vào hồi gây cấn.
Hậu quả vì thức cả đêm nên sáng nay dưới mắt Xử Nữ đã có quầng thâm còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn đi đến trường, tuy nhiên cậu lại cảm thấy tâm trạng rất tốt khi trong một đêm đã đọc xong cuốn Sát Mệnh Truyện, thật không uổng công hâm mộ khả năng sáng tác tuyệt vời của cô chủ nhiệm.
~~~
Ở nơi khác, có một cậu thiếu niên đã điển trai lại tốt bụng đang cẩn thận dìu dắt bà cụ qua đường, tô vẽ nên hình ảnh đẹp đẽ ấm áp giữa lòng thành phố sa hoa rộng lớn, sau khi sang được vỉa hè bà cụ liền đưa cho cậu thiếu niên vài viên kẹo cảm ơn.
-Bà đi đường cẩn thận nhé.
Vẫy tay chào bà cụ, cậu thiếu niên xoay người và xé kẹo bỏ vào miệng ăn, hương chanh cùng vị chua ngọt ở đầu lưỡi làm cậu có chút tê. Đúng lúc này cậu thu được vào tầm mắt một màu đỏ rực ấn tượng ở khoảng cách không hề gần, lập tức nhoẻn môi cười thích thú chạy vọt tới chỗ người đó.
-Bạn học Nhạc, chào buổi sáng.
Nhạc Bảo Bình không đổi sắc mặt chẳng những bước nhanh hơn còn cố ý làm lơ đi sự có mặt của cậu thiếu niên phía sau đang líu lo gọi tên mình, tuy nhiên dù cô có lạnh nhạt cỡ nào thì người ở sau vẫn ương bướng bám theo nói không ngừng miệng. Rốt cuộc hồi lâu cậu ta cũng chạm được tới giới hạn chịu đựng của Bảo Bình, cô ngừng ngước quay đầu cau mày bực bội.
-Tần Nhân Mã cậu có thôi đi không hả, tại sao cứ bám theo tôi vậy? Chúng ta không có thân nhau.
-Mình là bạn cùng bàn mà, sớm muộn cũng thân thôi.
Mặc cho Bảo Bình xa cách, Nhân Mã vẫn rất vui vẻ thậm chí thái độ của cậu còn thấy được tia hứng thú với cô. Đối diện trước loại ánh mắt sẽ không dễ dàng từ bỏ này, Bảo Bình cảm thấy rất muốn đánh người, cũng chẳng biết vì nguyên do gì mà từ khi hai người trở thành bạn cùng bàn Nhân Mã lại thường hay quanh quẩn bên cạnh cô đuổi cũng không đi, thậm chí đã ra khỏi trường vẫn chạm mặt thế này đây.
-Cậu không thấy bản thân đang làm phiền tôi sao? -Bảo Bình thẳng thắn.
Nhân Mã chớp mắt tay xoa cằm, cố tình ngơ ngác như nghe không hiểu lời cô nói. Nhưng bây giờ Bảo Bình cần về nhà sớm để chuẩn bị đến trường không có thời gian cãi nhau với Nhân Mã, cậu muốn theo thì cứ theo đi, bởi vì nếu Nhân Mã biết được cô sinh ra như thế nào thì chắc chắn sẽ chán ghét ngay thôi.
Nhà Bảo Bình nằm trong một con hẻm còn có kha khá hàng xóm, chỉ có điều từ lúc theo cô bước vào khu vực này Nhân Mã luôn cảm thấy có nhiều ánh mắt kỳ thị xa lánh của bọn họ nhắm tới Bảo Bình cực kỳ lộ liễu giống như đó là một hành động họ cần thực hành mỗi ngày. Mà đáng nói hơn khi họ nhìn tới Nhân Mã thì lại thay đổi thành ánh mắt tội nghiệp, chính là cái dạng thương tiếc một chú nai vàng sắp lọt vào hang sói hung ác.
-...
Nhân Mã giật mi mắt nghẹn lời, hướng về Bảo Bình vẫn mặt lạnh đi phía trước thầm tự hỏi rốt cuộc động lực nào khiến cô có thể mạnh mẽ đương đầu với cuộc sống có những người hàng xóm ''thiện lành'' này.
-Con về rồi, mẹ ra ăn sáng đi.
Bảo Bình để hai túi đồ ăn lên bàn mà trước khi gặp Nhân Mã đã mua, lên tiếng. Từ trong phòng một người phụ nữ ở độ tuổi tứ tuần vậy mà nhan sắc không bị thời gian bào mòn bước ra, vừa bắt gặp có mặt thêm một người khác trong nhà mình liền không khỏi bỡ ngỡ đứng hình hết mấy giây, có gì đó lạ lẫm khó tin.
-Cậu ta là Nhân Mã, học cùng lớp với con.
Bảo Bình giới thiệu, trước sau không quen liếc ai đó một cái. Nhân Mã lập tức bật chế độ con ngoan trò giỏi, ngay ngắn cúi đầu thưa.
-Dạ chào dì, cháu là Tần Nhân Mã, bạn tốt của Bảo Bình ạ.
-?
Tốt chỗ nào?
Bảo Bình ở sau lưng mẹ mình trừng trộ với Nhân Mã, tiếc là cậu thấy nhưng coi như không thấy, biểu hiện tự nhiên không chút khả nghi.
-Chào cháu, dì là Nhạc Ánh Vân, cứ gọi là dì Vân đi. Ây, lần đầu tiên Bảo Bình dắt bạn về nhà nên dì không kịp chuẩn bị gì đãi cháu cả, hay cháu ăn sáng với dì và Bảo Bình nhé?
Trong khi Nhân Mã còn mang tâm trạng vui vẻ sắp đồng ý thì Bảo Bình đã cười híp mắt đánh phủ đầu.
-Không cần đâu mẹ, con chỉ mua hai phần vả lại khi nãy cậu ấy đã ăn rồi. Nếu lại ăn nữa sẽ không thở nổi mất, đúng không bạn tốt Nhân Mã?
-...
Nở lại một nụ cười y chang Bảo Bình, diễn xuất tài tình Nhân Mã lễ phép nói:
-Đúng vậy thưa dì, cháu cũng có chế độ ăn uống để giữ gìn vóc dáng nữa.
-Là vậy sao, đúng là một đứa trẻ có nguyên tắc.
Nhạc Ánh Vân càng tiếp xúc càng thấy yêu thích cái tính hiền lành ngoan ngoãn của Nhân Mã, lại có nét hoạt bát hồn nhiên khác hẳn với đứa con gái luôn có thái độ gây sự với cuộc đời của bà, trong đoạn thời gian hai người trò chuyện đã có tới năm lời Nhạc Ánh Vân khuyên nhủ Bảo Bình nên học theo Nhân Mã nhiệt tình một chút, những lời còn lại tất nhiên là khen cậu hết mức được dạy dỗ tốt.
Chậc.
Bảo Bình đột nhiên thấy trong lòng hơi cay.
Cái gì mà cô khó hòa nhập mong Nhân Mã giúp đỡ, còn thường hay một mình lẻ bóng nên nhờ Nhân Mã thường xuyên trò chuyện để Bảo Bình đỡ tủi thân hơn.
Mẹ cô cũng nghĩ nhiều quá rồi.
-Dì yên tâm đi ạ, cháu sẽ luôn bảo vệ che chở cho bạn ấy.
Nhân Mã dùng ánh mắt cương trực chững chạc xin hứa với phụ huynh bạn cùng bàn, nói được làm được thật sự đáng tin vô cùng, Nhạc Ánh Vân quả thật cảm động sắp giao phó con gái đi rồi.
Bên cạnh, Bảo Bình căm tức bẻ gãy đôi đũa thành bốn khúc, sâu trong đáy mắt nhìn Nhân Mã chính là thú dữ chuẩn bị nuốt cậu vào bụng không chừa đoạn xương nào. Nhân Mã đối diện ngoài mặt vẫn điềm nhiên duy trì nụ cười hòa nhã trên môi, tuy nhiên trước vẻ đáng sợ kia cũng không nhịn được ớn lạnh đằng sau lưng.
.
.
.
.
.
Thay đồng phục xong chuẩn bị đi học, Bảo Bình ngó ra cửa có Nhân Mã đang đứng đợi mình rồi xoay gót xuống bếp tìm Nhạc Ánh Vân đang rửa bát.
-Mẹ cần gì phải niềm nở với Nhân Mã như thế, con cũng không nói mình muốn có bạn.
Nhạc Ánh Vân quay lại, một mặt mờ mịt nhìn Bảo Bình, nếu đã vậy sao còn đưa Nhân Mã về đây?
-Con...
Một hồi lâu sau ngẫm nghĩ, Nhạc Ánh Vân mới hiểu được lý do khiến Bảo Bình dù gặp được người tốt như Nhân Mã nhưng vẫn từ chối kết bạn. Vốn dĩ khi nhìn thấy cô dẫn Nhân Mã đến nhà chơi bà đã thật sự vui mừng cho rằng Bảo Bình đang muốn vượt qua rào cản trong lòng để sống một cuộc sống đúng nghĩa hơn, vậy mà rốt cuộc đó cũng chỉ là do bà tưởng tượng ra thôi. Bảo Bình vẫn không thay đổi, ngược lại càng lúc càng đẩy bản thân ra khỏi những mối kết nối với mọi người.
-Xin lỗi con Bảo Bình, do mẹ mà con...
-Nếu con trách mẹ thì chúng ta không sống cùng nhau tới ngày hôm nay rồi, nên mẹ đừng luôn nói xin lỗi con nữa. Con không còn là đứa trẻ để mẹ phải nhọc lòng giống như xưa, con đủ biết mình đang làm gì. Mẹ yên tâm đi, Nhạc Bảo Bình này sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu.
Dẫu Bảo Bình có nói thế nào để bà an lòng thì sâu trong tim Nhạc Ánh Vân vẫn tồn tại đá tảng đè nặng tự trách chính mình vì làm ảnh hưởng đến tương lai của con gái.
-Ừm, thôi con đi học kẻo trễ đó.
Bà tháo găng tay bước tới chỉnh lại cổ áo Bảo Bình cho ngay ngắn, cười nhẹ.
-Dạ.
Bảo Bình gật đầu quay người, tuy không nhìn lại nhưng thừa biết mẹ mình đang lau vội những giọt nước mắt chua chát buồn tủi đã cố gắng kiềm nén không rơi trước mặt cô.
-Chàng trai cháu nên cẩn thận với mẹ con nhà đó, họ không phải thứ tốt lành gì đâu mà kết giao. Người phụ nữ đó rất giỏi quyến rũ đàn ông, ở gần họ ngày nào cũng lo chồng dì bị dụ đi đấy.
Vừa bước ra ngoài Bảo Bình đã nghe hàng xóm đang nói chuyện với Nhân Mã, còn chỉ chỉ trỏ trỏ thái độ khinh bỉ về phía cô chẳng hề kiêng dè, có điều dù người kia nói xấu mình bao nhiêu đi nữa thì Bảo Bình một chút biểu cảm bực tức cũng không có, giống như nghe nhiều đến mức chai sạn cả cảm xúc rồi.
Mà người đang sa sầm mặt mày khó chịu lại chính là Nhân Mã.
Thấy Bảo Bình tới gần, người hàng xóm kia lập tức nhăn hết cả mặt quay đi như trong mắt bà ta cô là một loại dịch bệnh cần tránh càng xa càng tốt.
-Sao? Đáng kinh tởm lắm đúng không?
Bảo Bình nhạt nhẽo hỏi Nhân Mã, biết sự thật về gia đình cô sao có thể không khinh cho được. Ai ngờ Nhân Mã trước mặt Bảo Bình lại trở nên bình tĩnh tới lạ thường, cậu hỏi ngược lại:
-Hả, cái gì tởm cơ?
-...
Thái độ này là sao?
-Bà ta chắc phải kể chút gì đó với cậu rồi chứ? -Bảo Bình khó hiểu.
Nhân Mã gãi cằm, nhìn trời đáp buâng huơ.
-Ờ.
Không lường được biểu hiện này của Nhân Mã, cứ như là cậu chưa biết rõ hết mọi chuyện nên mới không phản ứng mạnh như thế khiến Bảo Bình hơi buồn bực quyết định kể cậu nghe kỹ hơn.
Rằng bản thân Nhạc Bảo Bình là kết quả của Nhạc Ánh Vân cùng một người đàn ông đã có gia đình, bọn họ đã ngoại tình với nhau rồi sinh ra cô, sau đó người đàn ông kia cũng là bố ruột của Bảo Bình không chịu trách nhiệm, còn phũ bỏ quan hệ rất nhanh và bảo rằng do Nhạc Ánh Vân muốn trèo cao nên đã gạ gẫm ông ta lên giường. Thậm chí cũng mặc kệ người vợ hợp pháp tìm đến đánh đập chà đạp Nhạc Ánh Vân phải chịu tai tiếng liên tục chuyển đi. Nhưng không ngừng lại ở đó, người vợ kia cực kỳ hung dữ và ghen tuông đáng sợ, chỉ cần Nhạc Ánh Vân ở đâu bà ta vẫn sẽ cho người tới gây rối lăng mạ và còn tung tin giật chồng cho hàng xóm xung quanh nghe để hai mẹ con cô không được sống yên thân ngày nào, Nhạc Ánh Vân căn bản nào đấu lại người có tiền, bất lực cam chịu riết thành quen. Bởi vì như thế, từ nhỏ Bảo Bình đã phải chịu đựng áp lực trước những lời cay nghiệt dồn dập đánh vào tinh thần từ người lớn cho tới bạn bè cùng trang lứa, đến nỗi cô nên có sự hồn nhiên thơ ngây của một đứa trẻ thì hoàn cảnh lại buộc cô phải trở thành đứa con gái gai góc bất cần mà lớn lên.
-Có thật là như vậy không?
Nhân Mã nghe xong thì hỏi, trong lời cậu còn có hàm ý câu chuyện của Bảo Bình kể vẫn còn một sự thật khác.
-Cậu nghĩ sao?
-Dì Vân không giống người sẽ đi phá gia can người khác. Vả lại, thái độ của cậu cư xử với dì không phải nói lên tất cả rồi sao?
Nếu mẹ mình thật sự là người có lỗi thì chắc chắn Bảo Bình đã oán trách không thể sống hòa thuận được. Đằng này mọi tác động bên ngoài đều vô dụng với cô, chứng tỏ Bảo Bình rất tin tưởng bà không làm sai.
Bảo Bình lắc đầu rũ mắt, đáp:
-Tôi đã từng trách mẹ khi còn nhỏ, mãi tới năm 13 tuổi tôi vô tình đọc được nhật ký của bà ấy thì mới sinh hoài nghi và đến nhà họ Âu để tìm kiếm sự thật. Không ngờ, mẹ tôi mới là nạn nhân.
Người đàn ông đó lừa gạt Nhạc Ánh Vân rằng bản thân vẫn còn độc thân để yêu đương với bà trong khi sự thật đã có vợ và một người con trai. Không những chối bỏ trách nhiệm khi ngoài ý muốn có mặt Bảo Bình và vứt một cọc tiền rồi để Nhạc Ánh Vân tự sinh tự diệt, ông ta sau đó tiếp tục cặp thêm vài người phụ nữ khác rất vui vẻ để thoả tính trăng hoa của mình.
-Họ Âu? Có phải Âu Tấn Chung không? -Nhân Mã hỏi thử.
Bảo Bình ngạc nhiên, gật đầu.
-Cậu biết ông ta?
-Gặp một lần thôi.
Nhân Mã hoàn toàn không muốn nói nhà cậu từng hợp tác làm ăn với Âu Tấn Chung, vốn dĩ họ Âu không phải hiếm nhưng Âu Tấn Chung cũng có mái tóc đỏ rực như Bảo Bình nên cậu chẳng nghĩ đây chỉ là trùng hợp. Nào ngờ, thật sự có quan hệ.
-Nói vậy, giáo viên dạy Toán là anh cùng cha khác mẹ với cậu rồi.
Con trai Âu Tấn Chung là giáo viên của trường mới vào dạy đầu năm nay thôi. Nhân Mã từng gặp anh ta khi thay bố mình dự tiệc mừng thọ của bà nội cậu nên vừa thấy giáo viên bộ môn này cậu liền nhận ra ngay.
Giờ thì Nhân Mã mới giải đáp được vì sao cứ tới tiết Toán là Bảo Bình lại hay có sắc mặt khó coi như thế, còn người giáo viên kia ánh mắt nhìn Bảo Bình cũng rất kỳ quặc khó nói thành lời.
Hết Chương 5.
*Nhạc Ánh Vân.
*Âu Tấn Chung.
*Thiệt tạo oc lão tra nam này mệt ghê á :v
Ổng có thể cặp nhiều người tất nhiên phải có chút nhan sắc, mà không sống tự tế không nên quá đẹp trai :v
Tui làm mấy tấm đầu cái nào cũng ngon trai nên sau 7749 bức chọn lọc mới được tấm này vậy mà vẫn còn khá đẹp =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...