Phùng Hiểu giương mắt nhìn người trước mặt đang ôm ly mì mãi không chịu động đũa mà thầm thở dài, nhưng đồng thời cũng rất thông cảm vì sao mới sáng sớm lại bày ra vẻ mặt buồn bực như thế. Tuy nói Thẩm gia giàu có nhưng mức độ quyền lực trong và cả ngoài nước khi nhắc tới thì ai cũng đều sẽ có cùng một đáp án là Chúc gia, mà người ngồi trước mặt Phùng Hiểu đang chau mày không vui đây chính là nhị tiểu thư của hào môn thế gia bậc nhất Chúc Ma Kết. Chỉ là nếu không phải cô nàng mang họ Chúc độc nhất chưa thấy qua có ai trùng họ thì thật không tin nổi Ma Kết là con nhà thế gia, bởi vì một khi ra khỏi nhà cô liền chẳng ngần ngại vứt sạch thân phận tiểu thư trở thành con người thiếu sức sống, trong mắt mọi thứ đều nhạt nhẽo một màu.
-Nè, cậu nghĩ sao về việc mình bỏ nhà đi bụi?
Gì!?
Phùng Hiểu xém sặc nước mì trước lối suy nghĩ bá đạo của Ma Kết, cô nhìn nét mặt không hề nói suôn kia mà gian nan lắc đầu.
-Vẫn là thôi đi, cậu nghĩ mình sẽ trốn được chỗ nào?
Thế lực nhà họ Chúc trải rộng khắp nơi, muốn tìm người về căn bản không tốn bao nhiêu thời gian cho nên ý nghĩ bỏ nhà đi của Ma Kết từ đầu đã không có khả năng thành công, thêm việc khi bị bắt về sẽ rơi tình cảnh càng tàn khốc hơn. Huống hồ chi là một tiểu thư ăn sung mặc sướng, quay trái quay phải đều có người phục vụ thì cớ gì phải trốn đi rồi rơi vào cuộc sống phải tự mình lo liệu mọi thứ, nhưng mà một khi đã nuôi dưỡng ý định đó thì tất nhiên phải có sự tình phía sau khiến cho Ma Kết luôn cảm thấy khó chịu và muốn giải thoát chính mình khỏi xiềng xích nặng nề trên người để được tự do tự tại.
Chậc.
Ma Kết nhức đầu tặc lưỡi, cũng không có khẩu vị ăn sáng nữa nên đẩy ly mì sang cho Phùng Hiểu.
-Đói không? Ăn giúp đi, mình ăn không nổi.
Phùng Hiểu không biết nói gì với Ma Kết trong lúc này, im lặng nhận mệnh ăn thêm mì, tuy là có no rồi nhưng không được lãng phí đồ ăn đâu đó. Vì nhà Phùng Hiểu khá giả đủ sống nên cô đã sớm tập thói tiết kiệm, thậm chí là đi làm thêm kiếm chút tiền sau giờ học. Sở dĩ Phùng Hiểu có thể chơi thân được với Ma Kết cũng là một dịp tình cờ vào đầu năm lớp 10, Phùng Hiểu đã vô ý làm đổ đồ ăn trưa của Ma Kết mà đó còn là món ăn thượng hạng từ nhà mang theo nên cô muốn đền cũng không biết lấy đâu ra tiền để đền, Phùng Hiểu lúc đó lo sợ vô cùng vì chọc trúng tiểu thư nhà giàu nhất định thời gian sau này ở môi trường học đường của mình sẽ đầy khổ sở, người có tiền thật sự rất đáng sợ, cô đã nghĩ như thế. Ai ngờ Ma Kết hời hợt nhìn đồ ăn rơi trên mặt đất không chút để tâm gần như đã ngán tới độ sao cũng được. Dẫu cho sau đó Ma Kết có bỏ qua nhưng Phùng Hiểu cũng sợ Ma Kết khó tính không ăn được đồ trong trường nên đề nghị Ma Kết ăn thử đồ ăn của mình cũng là do chính cô tự nấu. Ban đầu Ma Kết có hơi chần chừ nhưng khi ngửi được mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn cô đã không kiềm được nên đồng ý, kết quả đây chính là lần đầu Ma Kết cảm thấy thức ăn ngon miệng tới vậy, Phùng Hiểu rất có tài nấu ăn so với đầu bếp nhà mình Ma Kết vô cùng thiên vị đặt cô bạn lên vị trí nhất bảng sáng chói. Kể từ đó Ma Kết đảm nhận việc cung cấp nguyên liệu còn Phùng Hiểu chỉ cần đứng bếp là đủ, dần dà thì hai người thân thiết khi nào không hay dù rằng vốn học khác lớp nhau.
Phùng Hiểu học lớp thường còn Ma Kết là học sinh ưu tú của lớp chọn.
Mà chính vì từng là học sinh ưu tú mới dẫn tới tình trạng đau đầu của Ma Kết hiện giờ.
Lớp chọn của Thượng Nhất Hoa luôn ở trong bầu không khí căng thẳng bởi các học sinh giỏi đều khao khát đứng nhất lớp chọn, nơi có một chiếc vương miệng phát ánh hào quang rực rỡ mà chỉ có người tài giỏi thật sự xứng đáng chạm vào nó. Bọn họ điên cuồng tranh đua thứ hạng, xem nhau là kẻ địch cần phải giẫm đạp để bản thân được hưởng thụ cảm giác đứng trên đỉnh cao vinh quang ngạo nghễ người người ngưỡng mộ. Ma Kết đã có hai năm trải nghiệm loại lớp học địa ngục đó, dường như mỗi ngày đến lớp cô luôn thấy bản thân không thể nào thở đều được, ngột ngạt cực kỳ thề với lòng chỉ muốn rời khỏi ngay lập tức. Ma Kết trụ được suốt hai năm mà tinh thần vẫn còn ổn định chưa vào nhà thương điên là may lắm rồi, nhưng rốt cuộc vẫn tới giới hạn chịu đựng Ma Kết dứt khoát chạy khỏi cái lớp điên rồ kia bằng cách cố tình làm sai bài thi cuối năm. Quả nhiên vì không đủ điểm tiêu chuẩn cô bị gạch tên khỏi danh sách, rất nhiều giáo viên lấy làm tiếc nuối cho cô nhưng đối với Ma Kết nó là quyết định đúng đắn nhất mà cô không hề hối hận chút nào.
Ngặt cái Chúc gia có gia quy nghiêm khắc cực kỳ, con cháu trong nhà tuyệt đối không được làm mất mặt tổ tiên. Mọi thứ đều phải khiến người khác ngước nhìn sùng bái, mỗi một cử chỉ hành động phải theo khuôn khổ không được tuỳ ý làm loạn. Ma Kết từ nhỏ đã được dạy dỗ làm một tiểu thư danh giá phải hành xử như thế nào, đến cả một bữa ăn cũng không được quá hai chén cơm. Trang phục mặc không được lộ da thịt chủ yếu toàn là váy dài, đi đứng ngẩng đầu bước đi uyển chuyển duyên dáng, Ma Kết nhiều khi còn hoang mang cho rằng nhà mình tồn tại hoàn toàn sai thời đại rồi, kiểu gia đình quy tắc đi đầu thế này chắc chắn phải sống ở thời phong kiến mới đúng.
Cho nên việc cô rớt khỏi lớp chọn là một đều xấu hổ cho Chúc gia. Nhưng bản tính được giấu kĩ lưỡng của Ma Kết vốn rất hờ hững, mặc người nhà không ngừng chỉ trích cô như đồng hồ hẹn giờ tới giờ là phát Ma Kết vẫn không chút si nhê. Nhưng vấn đề là ngày hôm nay vì thái độ cứng đầu của cô mà ông Chúc quyết định để cô ra nước ngoài học, Ma Kết nghe xong rất hoảng hốt vì cô biết ngôi trường ở ngoại quốc mà ông Chúc muốn tống cô vào còn hà khắc hơn lớp chọn của Thượng Nhất Hoa gấp hai lần.
Ma Kết rất phiền lòng, ai bảo cứ sinh ra trong một gia đình có tiền có quyền là sung sướng hạnh phúc đâu, cô muốn chạy mà chạy không thoát đây.
-Dù sao dự tính đi nước ngoài là tháng sau mà, biết đâu tới đó có cách giải quyết thì sao.
Phùng Hiểu động viên bạn thân, Ma Kết đi rồi cô vừa buồn vừa lo nên tốt nhất phải mau tìm ra cách.
-Thật ra nếu có Sát Mệnh mình cũng không ngại tham gia. Nghe nói ở trong Sát Mệnh thì tồn tại của mình với thế giới bên ngoài sẽ tạm thời biến mất.
Phùng Hiểu nghe vậy không khỏi giật mình, đây là cái suy nghĩ quái qủy gì nữa đây?
Vào Sát Mệnh khả năng đi gặp tổ tiên cũng rất cao đó cô gái.
Thấy Phùng Hiểu trợn mắt khiếp sợ nhìn mình, Ma Kết tay chống cằm nhàn nhạt nói:
-Giỡn thôi.
-Không vui.
Phùng Hiểu hậm hực đứng dậy đem hai ly mì đã ăn xong đi vứt, tuy nói thật hư Sát Mệnh chưa xác định được nhưng mang ra bàn tán cũng rợn sống lưng lắm không đùa được đâu, chưa nói Phùng Hiểu còn yếu bóng vía không có được gan dạ như Ma Kết nên xin đừng dọa đến trái tim bé nhỏ của cô nữa.
-Hiểu Hiểu đừng sợ, năm nay chúng ta chung lớp có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Phùng Hiểu giật mi mắt, phúc họa gì đó cũng không cần lắm, cô chỉ muốn an nhàn bình lặng qua ngày thôi.
Ma Kết còn đang muốn nói gì đó thì chợt nghe thấy một giọng nói chế giễu ở sau lưng.
-Ủa bạn học Chúc đây mà, rớt khỏi lớp chọn chắc khóc hết nước mắt rồi đúng không?
Ma Kết nhìn cũng không nhìn, cầm lấy ly nước ngọt lên uống một ngụm coi như không nghe thấy. Phùng Hiểu đối diện tất nhiên biết được người kia đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn từ sau Ma Kết. Tên này là học sinh lớp chọn ba năm liền, giảm bớt một đối thủ cạnh tranh như Ma Kết thì tự mừng trong lòng đi mắc gì còn kiếm chuyện người ta, thấy ghét.
Ma Kết hơi lắc đầu ngụ ý bảo Phùng Hiểu không cần phải tức giận làm gì, coi như tên đó không tồn tại là được.
Quả thật tới nhạo bán nhưng lại không thành công lại bị lơ đẹp, tên học sinh lớp chọn đùng đùng khinh bỉ một câu rồi bỏ đi tránh rước nhục về mình.
-Ngu xuẩn.
Ma Kết nhếch cười, hẳn đi xem thường học sinh lớp bình thường nhiều lần rồi bị người ta đáp trả lại thành ra rút được kinh nghiệm không chọc được thì nên rút lui sớm để giữ lại chút sỉ diện còn sót.
Bên cạnh việc Ma Kết hay bị người khác che cười bởi vấn đề rớt khỏi lớp chọn thì Phùng Hiểu cũng có phiền toái đó là làm bạn với Chúc nhị tiểu thư là muốn kiếm chút lợi ích, bám theo người giàu để hưởng ké giàu sang. Phùng Hiểu vài lần muốn đính chính nhưng làm gì có ai chịu tin, Ma Kết hằn giọng cảnh cáo cũng chỉ khiến họ giảm bớt nói xấu trước mặt mà thôi, dần dần hai người cũng mặc kệ luôn.
-Thôi về lớp.
Ma Kết đứng dậy nói. Sắp vào học rồi.
Đến khi vừa bước tới cửa lớp thì một chiếc máy bay giấy được xếp kỳ công từ đâu rơi xuống chân Ma Kết, lúc cô định nhặt lên xem thì có người kịp thời cản.
-Ấy đừng nhặt.
Tay Ma Kết khựng lại cách chiếc máy bay giấy một chút, ngẩng đầu nhìn người vừa đoạt lại nó.
-Haha, ngại quá. Hồi nãy nó có rơi vào thùng rác nên cậu đừng chạm vào.
Chàng trai với khuôn mặt hiền lành, đến giọng nói cũng dịu dàng dễ nghe nhất thời làm Ma Kết hơi sững sờ. Phùng Hiểu đứng bên cạnh thấy người bất động lén cười huýt tay một cái lôi kéo Ma Kết về hiện thực.
Ngày đầu đã có điểm danh nên cậu tất nhiên biết thân thế của Ma Kết thế nào, nhưng trước mặt nhau cậu vẫn rất thoải mái như ở chỗ này thì ai cũng như ai không khác biệt gì cả. Đối với kiểu người như cậu Ma Kết rất có thiện cảm, thùng rác của lớp cũng chỉ toàn là giấy không bẩn gì vậy mà cậu vẫn tinh tế tránh việc cô chạm vào, quả thật là một chàng trai tốt.
-Sư Tử mau phóng qua đây.
Có người reo lên, Sư Tử cười cười với Ma Kết rồi xoay người phóng máy bay giấy qua, Ma Kết nhìn đường bay của máy bay giấy mà rơi vào trầm lắng, cảm thấy chiếc máy bay giấy này còn tự do hơn một con người như cô.
Sư Tử lại vô tình thấy ánh mắt đượm buồn ngập mệt mỏi của Ma Kết tự nhiên cũng có chút chua xót cho cô, cậu dù không hiểu rõ Ma Kết nhưng lại ngầm đoán được việc một cô tiểu thư nhà danh giá với hào quang đã mờ nhạt sẽ khó khăn tới đâu trước áp lực gia tộc đè nặng lên tinh thần của mình chỉ vì không còn là ứng cử viên tài giỏi tranh giành vương miệng nữa.
Đã mang họ Chúc, dù là con trưởng hay con thứ nhất định đều phải xuất sắc toàn vẹn. Kể cả con gái mai này gả ra ngoài cũng phải có học thức địa vị cao để luôn khiến kẻ khác nể sợ dù có ở nơi nào, đó chính là gia quy hàng đầu mà Ma Kết không thể tránh khỏi suốt từ thuở nhỏ phải thực hiện.
Xiềng xích, số phận áp đặt khắc khe, dường như ấm áp hạnh phúc của một gia đình với cô gái nhỏ ấy cao như trời xanh.
Ma Kết luôn muốn chạy khỏi họ Chúc quấn bên mình, căm ghét cuộc đời bị thao túng. Cô không cần giàu sang phú qúy, không cần người ta xem mình là thánh nhân gì cả mà chỉ mong mỗi ngày có thể ngủ nướng, ăn bất cứ thứ gì mình thích, đi đứng thật thoải mái không nề hà kiểu cách, nói chuyện cũng có thể mắng người hả giận và nhiều thứ giản dị khác nữa.
Ma Kết rất muốn được tự do.
Đang thẩn thờ bất chợt Ma Kết thấy tay mình bị kéo lên sau đó được thả vào một viên kẹo có vỏ bọc bảy sắc cầu vòng xinh xắn, cô ngỡ ngàng nhìn người trước mặt.
-Hi vọng Ma Kết sẽ tìm được ánh sáng của đời mình, một ngày nào đó cậu sẽ vô tư bay lượn trên bầu trời mà không có phiền muộn khổ sở nữa. Vạn vật trên đời đều có quyền tự do của chính mình nên tôi tin Ma Kết cũng vậy.
Bởi vì đó là lời chân thành nên giọng nói của Sư Tử cũng tự động tràn trề tình cảm tha thiết cuốn vào lòng Ma Kết một loại gió xuân ngào ngạt hương vị mới mẻ làm cô phải ngẩn người hồi lâu. Chưa bao giờ được trải qua cái cảm giác thanh thản mát lòng mát dạ như thế, chỉ là một lời nói động viên thật tâm hóa ra cũng có thể đem đến kỳ diệu cho người ta có thêm niềm tin sống.
Tìm được ánh sáng đời mình sao?
Sư Tử đối mặt Ma Kết, bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng vô hạn. Còn tưởng rằng cậu sinh ra đã lấy hết ngọt ngào của thế gian, Ma Kết trong mắt hiển nhiên giờ phút này chỉ toàn là nụ cười tỏa nắng ấy.
Ánh sáng, hình như cô tìm được rồi.
Reng!
Tiếng chuông vào học reo lớn làm choàng tỉnh Ma Kết, cô khẽ cười nói:
-Ừm, cảm ơn cậu.
-Đừng khách sáo.
Sư Tử đáp rồi cũng trở về chỗ ngồi của mình, Phùng Hiểu nãy giờ hóa vô hình theo dõi không xót biểu hiện nào của bạn thân, ngược lại không hề trêu chọc Ma Kết mà còn thở phào trong lòng vì chí ít giờ Ma Kết đã có được niềm vui nho nhỏ bớt đi nhọc lòng.
-Cậu ấy tốt lắm đó.
Phùng Hiểu học cùng Sư Tử hai năm trước nên cũng biết cậu là người thế nào, thân thiện hay giúp đỡ bạn bè cho nên mọi người xung quanh đều qúy mến. Đương nhiên dạng người ấm áp như cậu là mẫu bạn trai ao ước của bao nhiêu cô gái thế nhưng Sư Tử luôn có chừng mực với các bạn nữ cái gì cần thì giúp, không dư thừa bất kỳ hành động gây thương nhớ nào, càng chẳng có nụ cười mê hồn kia nên hầu như không gieo hi vọng gì cho bọn họ, đơn giản nói con gái là hâm mộ cậu thì chính xác hơn.
Như vậy cũng có thể Sư Tử là tuýp người khó mở lòng hoặc là do cậu chưa gặp được định mệnh của mình mà thôi, vì Sư Tử đâu có nói về vấn đề đó nên cũng không ai rõ.
Nhưng vừa nãy Sư Tử đã dành cho Ma Kết một nụ cười ngọt ngào hiếm hoi như thế, xem ra là sắp có phát triển mới cũng nên.
Ma Kết ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt nhìn bóng lưng của Sư Tử cùng dãy và cách nhau một bàn có hơi suy tư. Cô chưa rõ mình đây liệu có phải là rung động với Sư Tử rồi hay không, tuy nhiên viên kẹo vỏ cầu vòng của cậu đã thành công tô thêm màu sắc trong mắt cô vì thế Ma Kết nghĩ rằng bản thân chỉ cần nhìn thấy Sư Tử là tự khắc tâm trạng bất ổn sẽ hòa hoãn lại ngay.
Hết Chương 3.
*Phùng Hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...