[ 12 Chòm Sao ] Sát Mệnh.

Đình Bách Vĩ đang trên đường đi tìm Kim Ngưu và Song Tử thì giật bắn mình khi một bóng người thình lình từ trong phòng học xông ra, hại cậu suýt nữa sợ tới văng luôn giới tính, còn tưởng đâu là zombie tập kích. Mà ở cái không gian này ngoài những thứ bất thường của Sát Nhân ra thì làm gì có ai lạ mặt, chỉ đến khi người nọ lướt qua Đình Bách Vĩ mới nhận ra đó là Đường Hữu Thiên, cậu ta ngồi bàn tư cùng dãy với cậu nên cũng từng có nói chuyện vài lần. Nhưng điều khiến Đình Bách Vĩ chấm hỏi là Đường Hữu Thiên lại chạy ngược về hướng mà cậu trước đó vừa đi qua, bởi vì chỗ đó đã xuất hiện zombie rồi nên sẽ rất nguy hiểm, tuy chẳng thân thiết gì cho lắm nhưng nếu bây giờ nhìn thấy cậu ta lao vào đường chết mà không cứu thì lương tâm cậu sẽ rất cắn rứt, vì thế Đình Bách Vĩ chạy theo, vung tay nắm lấy cổ áo của Đường Hữu Thiên kéo lại nhắc nhở.

-Zombie ở đằng đó, mày chán sống rồi à? 

Đường Hữu Thiên bị giật ngược nên hơi loạng choạng, cậu ta chau mày nhìn người trước mặt, thái độ dường như khá đắc ý.

-Sợ gì, tao đã có biện pháp đối phó tụi nó.

Đình Bách Vĩ giờ mới để ý Đường Hữu Thiên đang giấu thứ gì đó sau lớp áo khoác, bình thường cậu sẽ không quan tâm nhưng tình hình này thì buộc phải có nhiều cách giải quyết càng tốt, liền hiếu kỳ hỏi:

-Cách gì, có chắc ổn không?

Đường Hữu Thiên cười khửa khửa, mang điệu bộ của một người dày dặn kinh nghiệm khi đứng trước kẻ nghiệp dư đang cần thỉnh giáo như Đình Bách Vĩ, cậu ta chậm rãi lấy thứ trong áo ra để cậu chiêm ngưỡng.

-Chính là nó.

?

Đình Bách Vĩ mặt không biến sắc nhìn một túi quả óc chó mà Đường Hữu Thiên đang cầm tòn ten đưa tới trước mắt, nhất thời cảm thấy rất may mắn vì cậu ta gặp mình chứ không phải là Kim Ngưu, vì với cái việc ngu ngốc này của Đường Hữu Thiên chắc chắn sẽ bị Kim Ngưu đập cho một trận ra trò.

-Rồi mày tính đi tìm hoa hướng dương không? -Đình Bách Vĩ tiện miệng hỏi.

Vừa nghe tới chuyện này Đường Hữu Thiên đã có phản ứng, cậu ta hào hứng.

-Có tìm, nhưng chưa thấy.

Khỏi tìm, mày sớm sẽ bị zombie làm gỏi thôi. Hướng dương cũng không cứu nổi mày đâu.

Đình Bách Vĩ ánh mắt kỳ thị nhìn Đường Hữu Thiên, nói thì nói vậy nhưng cậu cũng không thể bỏ rơi cái tên ảo game sai thời điểm này được, mặc kệ việc cậu ta đang vùng vẫy kháng cự muốn lấy óc chó đối đầu zombie thì Đình Bách Vĩ vẫn nắm cổ cậu ta mạnh mẽ lôi đi. Để Đường Hữu Thiên sống được giờ phút nào thì hay lúc đó, cũng coi như cậu làm việc thiện tích đức đi.

-Bỏ tao ra, tao phải đi xử đẹp tụi zombie kia.

-Nín!
.
.

.
Cùng thời điểm đó, Ma Kết vẫn chưa tìm ra Phùng Hiểu đang ở nơi nào và cô bạn hiện tại có an toàn hay không, tuy nhiên Ma Kết lại gặp được một người khác là Nhạc Bảo Bình. Cả hai người này, tính cách gần như không khác biệt nhau cho lắm.

Ở trong lớp. Ma Kết và Bảo Bình đều ngồi vị trí bàn cuối của hai dãy sát bên, chỉ cách nhau mỗi bàn ở giữa là Nhân Mã thôi, có điều lại chưa từng mở lời nói chuyện với nhau mà chỉ là vài cái gật đầu xã giao. Có thể Ma Kết chưa rõ về Bảo Bình, nhưng ngược lại Bảo Bình lại biết kha khá về cô, dù sao thì cái tên Chúc Ma Kết rất nhiều lần là chủ đề bàn tán của đám học sinh dùng để buôn dưa lê. Vào đầu năm, khi biết tin học sinh ưu tú của lớp chọn còn là Chúc đại tiểu thư học cùng mình nhiều người đã vô cùng thích thú cùng phấn khởi, nhưng sau khi biết Ma Kết là bị loại bỏ khỏi lớp chọn mới rớt xuống đây thì mức độ chào đón cô của phần đông thành viên trong lớp đã tụt như nước chảy ào ào.

-...

-...

Hiện giờ hai người ít nói gặp nhau thì nên mở lời gì đầu tiên, đã thế còn trong tình cảnh khốn đốn này?

Bốn mắt vẫn chăm chú thăm dò đối phương, bởi vì thẻ Mệnh chỉ có Bảo Bình là người sở hữu được biết nên nếu không có tác động gì để chứng minh cô là người may mắn ngày hôm nay thì sẽ không ai biết để cướp thẻ cả. Ý nói, nếu cô cùng những người khác bị bao vây và kẻ địch chỉ tấn công bọn họ mà trừ cô ra thì chắc chắn sẽ lộ việc bản thân đang cầm thẻ Mệnh.

-Ừm... -Ma Kết chợt lên tiếng trước.

-Cậu có nhìn thấy Phùng Hiểu ngồi cạnh tôi không?

Nghe hỏi, Bảo Bình vẫn lạnh mặt đáp:

-Không thấy.

-Vậy à. Cảm ơn.

Ma Kết sốt ruột, vội vã xoay gót đổi hướng khác không đi lại con đường mà Bảo Bình vừa đi qua kia nữa. Hôm trước lúc ngồi ăn mì cô chỉ là tiện miệng đùa một chút về Sát Mệnh thôi mà Phùng Hiểu đã sợ xanh mặt, bây giờ thành hiện thật rồi lo rằng cô bạn ở một mình sẽ ngất xĩu là rất cao. Ma Kết lo lắng vô cùng, hi vọng Phùng Hiểu đừng có bất tỉnh tại chỗ, dù đang hoảng loạn cũng được chí ít vẫn còn chút lý trí để còn mà chạy trốn. Zombie sẽ không thông cảm đợi người dậy rồi mới truy đuổi đâu.

~~~

Bốp!

Cự Giải tìm thấy một cây lau sàn nên cô đã bỏ đi phần giẻ lau để lấy khúc thân sắt ở trên làm vũ khí, ngoại trừ số lượng áp đảo ra thì sức tấn công của zombie đối với cô không phải là vấn đề, tuy nhiên đánh liên tục không ngừng chắc chắn sẽ dẫn tới lúc kiệt sức.

Hàaa...

Thở ra một hơi nhìn hành lang đông nghẹt zombie đang chen chút gầm gừ tiếp cận mình, Cự Giải nheo mi đầy sát khí, cô đã giao đấu được một lúc rồi nên biết chúng không thể bị đánh hạ theo cách thông thường được, dù chém đầu hay bứt chân tay đều không ăn thua gì, nhất định phải tìm ra điểm yếu thật sự. Nhưng trước đó, cách duy nhất để giữ an toàn ở các tầng lầu là mọi người phải cùng chung sức ném chúng ngược lại xuống sân dưới, nãy giờ Cự Giải đã vứt được hơn 30 con ra khỏi lan can rồi. Mặc dù là còn sức để tiếp tục nhưng một mình thì thật tình không xuể, cô muốn kêu gọi những người khác mà chẳng biết kêu kiểu gì mới được, cũng đâu có cách liên lạc lại với Hồ Nhiễm Anh để nhờ vào năng lực của cô bạn. Tạm thời, chỉ có thể tự mình gồng gánh thôi.


-Được rồi, tiếp tục nào.

Cự Giải toan vung vũ khí, nào ngờ vào thời khắc đó cô chợt bắt được một tia ác ý ở ngay sau lưng mình, lập tức xoay đầu. Nhưng ánh mắt của Cự Giải còn chưa nhìn được cái gì thì người nọ đã dồn một lực lớn đẩy mạnh Cự Giải về phía trước, vì bởi mất đà mà Cự Giải cứ thế bay tới đám zombie đang chực chờ để cắn xé cô.

Cự Giải trong tình cảnh nguy hiểm như thế cũng không kịp xác định kẻ muốn giết mình là ai, dù sao thì hắn đã cố tình ăn mặc rất kín, xong việc liền quay đầu tẩu thoát ngay, cô chỉ thấy được bóng lưng mà thôi.

-Không dễ vậy đâu.

Cự Giải reo lên, thành thạo xoay khúc sắt để ra ngang trước ngực mình như một rào chắn đơn giản nhưng lại rất có hiệu quả, khi va chạm với zombie nó liền trở thành thứ ngăn cản ở giữa cô và chúng, thậm chí là thứ hoàn hảo ngay lúc này để Cự Giải tự cứu lấy mình. Cô đạp một chân lên thanh sắt, rất nhanh nhẹn không để zombie có thời gian đụng tới mình liền dùng lực đẩy người bay ngược ra lại phía sau.

Kenggg...

Thanh sắt mất lực giữ rơi xuống, mà bên này Cự Giải dùng tay chống đất lộn mèo hết mấy vòng mới có thể dừng lại. Đã an toàn nhưng lại mất vũ khí, cô cũng từ chối đánh tay không với zombie nên tạm thời rút lui.

Trong lúc chạy, Cự Giải tự hỏi không biết là ai lại muốn giết cô như thế.

Hiện tại ở đây chỉ có các thành viên trong lớp thôi nên rất có thể thủ phạm là một trong số những người cô quen. Có điều, Cự Giải đúng là đã từng gây thù với người của lớp khác chứ đối với bạn bè học chung cô đều rất thân thiện, hầu như trước giờ không thấy sự đối địch của ai cả.

Hoặc là, có người bằng mặt không bằng lòng với cô mà chính bản thân cô lại chẳng nhìn ra, nếu vậy thì người này rất giỏi diễn trò rồi.

Rũ mắt thở dài, cô vô tội mà, từ khi chuyển tới đây học cô đã rất cố gắng ngoan ngoãn rồi, sao cứ tìm cô gây sự thế. Công lý ở đâu?

Hức hức...

Đột nhiên nghe được tiếng nấc khẽ từ trong phòng vọng ra, Cự Giải dừng chân ngẩng đầu nhìn bảng tên lớp, rồi lại bình thản kéo cửa kiểm tra.

-CÚT ĐI QUÁI VẬT!!!

Sau tiếng hét thất thanh là một cái ghế không cánh mà bay lao tới Cự Giải, cũng may cô có thân thủ nhanh nhẹn mới né được một chiêu công kích có tính sát thương cao thế này, chứ bị một cái ghế đập thẳng vào mặt chắc bố mẹ nhìn không ra rồi.

Sau đó, Cự Giải nhìn cô gái đang nhắm chặt mắt, cả người run rẩy cực độ với một khuôn mặt toàn là nước mắt đằng kia, khẽ thở dài chẳng buồn để trách cứ việc cô ấy vừa nhầm mình thành zombie nữa.


-Mình không phải quái vật.

Cô gái nghe được giọng người bình thường, chậm rãi mở mắt, dường như lúc này hào quang của Cự Giải giống thứ ánh sáng ở sau lưng các vị thần cứu thế, soi sáng trấn an cơn sợ hãi của bầt kỳ ai.

-Huh huhu Cự Giải, là cậu, thật tốt quá.

Cự Giải nhìn Vãn Kim Châu kích động lao tới ôm chằm lấy mình, hơi mất tự nhiên vì cô chưa từng bị ai ôm chặt như vậy nên không mấy đón nhận, có điều cũng miễn cưỡng không đẩy cô bạn ra, để Vãn Kim Châu lấy lại chút bình tĩnh.

Sở dĩ Cự Giải phải nhẫn nại là vì người hôm trước để cô cùng đi tưới hoa chính là Vãn Kim Châu, không những vậy cả hai còn là bạn ngồi cùng bàn nên tính ra không mấy xa lạ cần giữ kẽ.

-Đừng khóc nữa.

Cự Giải vỗ vỗ vai cô bạn, sau đó cùng nhau rời khỏi đây trước khi zombie kéo tới.

May mắn thay, cũng có một người vừa hay có chung suy nghĩ với Cự Giải, hiện tại các tầng lầu nếu tràn ngập zombie tất cả sẽ không còn đường thoát thân nữa, chính vì thế phải cố gắng ném ngược lại bọn chúng xuống sân và tìm cách hạ triệt để.

Hộc...

Sư Tử vươn tay lau vội giọt mồ hôi mệt nhọc vừa trượt xuống cằm, cậu đã gặp được một người bạn khác là Hạc Thần Uy và bắt tay nhau chiến đấu. Hạc Thần Uy khá là khoẻ mạnh nên số lượng zombie bị ném đi khá nhiều, chỉ là cậu ta trong rất nóng lòng lo lắng một điều gì đó nên đã vài lần lao vào bọn zombie rất liều lĩnh, cũng hên là Sư Tử điềm tĩnh ở bên cạnh can ngăn trước khi cậu ta tự mình hại mình. 

-Làm sao để nói chuyện với những người khác đây, phải cùng hành động mới mong sống sót.

Sư Tử vừa né zombie, đồng thời tóm lấy sau gáy nó quật ngã khỏi thành lan can, có chút buồn bực. Hạc Thần Uy thì như đứng trên chảo dầu, vừa tức giận lại bí bách máu dồn lên não, cậu ta hít một hơi thật sâu rồi chồm người ra lan can, hét thất thanh.

-HỒ NHIỄM ANH, CÓ NGHE GỌI THÌ MAU LÊN TIẾNG ĐI.

Sư Tử giật mi nhìn cậu bạn, làm như vậy cũng được nữa hả?

Nhưng kết quả lại không khiến Sư Tử thất vọng, nhờ tiếng gào vang vọng bốn phương của Hạc Thần Uy thế mà đã truyền được tới tai của Hồ Nhiễm Anh, một giọng nói cùng lúc cất lên trong đầu hai người.

-Ai vậy? -Hồ Nhiễm Anh cũng bị giật mình bởi tiếng gọi.

-Tôi là Sư Tử, cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu có thể để mọi người cùng nghe giọng của tôi không?

Hồ Nhiễm Anh nghe vậy thì gật đầu, bảo Sư Tử đợi cô vài phút để mình kết nối sóng não với tất cả những thành viên mà cô nhớ. Hạc Thần Uy lập tức lên tiếng nhờ vả.

-Chờ đã, cậu hãy nhớ cả cô bạn thổi sáo lúc chúng ta bị Sát Nhân cho xem cảnh kinh khủng kia nữa.


-Hả...

Hồ Nhiễm Anh có hơi sững sờ, quả thật cô có nhớ khuôn mặt của cô bạn ấy mà sao không nhờ Hạc Thần Uy nhắc thì bản thân lại quên bén đi mất tiêu. Bởi vì cách thức hoạt động của năng lực mà Hồ Nhiễm Anh luôn phải luyện cho mình một trí nhớ cực tốt, sao có thể quên dễ dàng như thế được.

-Bây giờ cậu nhớ là được rồi, mau kết nối đi. -Hạc Thần Uy hối thúc.

Sư Tử nhìn điệu bộ khẩn trương của cậu bạn, cơ hồ đoán ra được gì đó.

.

Ba phút sau, lần này Hồ Nhiễm Anh đã liên lạc được với toàn bộ thành viên có mặt tại hiện trường, Sư Tử không lãng phí thêm thời gian nữa lập tức vào vấn đề.

-Để có được nơi an toàn phòng thủ, mọi người hãy ném bọn zombie lại xuống sân đi, vả lại nếu có ai đang ở tòa B thì nhanh chóng di chuyển sang tòa A, chúng ta cần tập trung lại để bàn kế hoạch tác chiến. Hẹn gặp mọi người ở lớp của chúng ta.

Để những người khác có thể dễ dàng tới được lớp học, Sư Tử và Hạc Thần Uy quyết định tiếp tục lo liệu ngăn chặn lũ zombie ở khu vực này, dọn đường cho mọi người.

Ma Kết nghe được giọng của Sư Tử, có chút an tâm.

Hồ Nhiễm Anh cũng vừa nói để kết nối với nhiều người cùng một lúc khiến bản thân chủ năng lực tiêu hao rất nhiều sức lực nên tranh thủ trước khi năng lực bị thu hồi, Ma Kết lên tiếng:

-Phùng Hiểu đừng sợ, mình đang đi tìm cậu, hãy cố sức đi về hướng lớp học nhé. Tìm thứ gì đó làm vũ khí đi.

-...

Phùng Hiểu hai chân mềm nhũng đang co rúm dưới hóc bàn giáo viên, nghe được giọng Ma Kết cũng hồi lại chút lý trí, cô nắm chặt cổ áo nuốt nước bọt chậm rãi chui ra ngoài, lẩm bẩm.

-Vũ khí...vũ khí...

.

Kề đó, Xử Nữ vừa mở cửa phòng thư viện ra đã thấy mấy con zombie đang luẩn quẩn bên ngoài, chúng nghe tiếng động cùng với hơi người cũng đồng loạt xoay đầu về hướng cậu. Xử Nữ không gấp gáp vẫn án binh bất động, bọn zombie thì nghiêng đầu qua lại quan sát người trước mặt, nước dãi chảy dài rớt xuống sàn bốc mùi hôi thối khiến Xử Nữ khó chịu nhíu mày.  Chúng nhìn một lúc và không hề tấn công cậu mà hoàn toàn coi người sở hữu thẻ Mệnh là không khí, nối đuôi nhau rời đi. Tuy nhiên Xử Nữ sẽ không để chúng thoát, có điều cậu ghét phải trực tiếp chạm vào bọn dơ bẩn này nên quay lại vòng trong, xé lấy hai mảnh vải của rèm cửa sổ quấn lấy quanh tay mình rồi mới an tâm hành động. Đúng là cậu tiện hơn người khác ở chỗ là ném zombie đi không lo bị chúng cắn, rất tiết kiệm sức lực, nhưng nếu để bị phát hiện thì nó trở thành mối phiền toái cực to.

Hết Chương 10.

*Đường Hữu Thiên.

*Vãn Kim Châu.

*Hạc Thần Uy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận