Sau khi một lô thủ tục như diễn văn khai mạc của Ma pháp Vương và các quan khách quý diễn ra xong xuôi, toàn bộ Đấu trường được nghỉ giải lao khoảng mười lăm phút trong lúc các thí sinh hoàn tất quy trình tham dự thi đấu bên dưới khán đài. Về phần các đội trưởng đội phó, Quân Xà Phu đã chu đáo sắp xếp một căn phòng trống làm phòng nghỉ, có bày biện bàn ghế đầy đủ, thức ăn cùng đồ uống nhẹ cho mọi người tranh thủ giết thời gian.
Đây cũng là dịp để ai nấy đều có thể gặp gỡ mấy vị đồng nghiệp hồi lâu chưa thấy mặt, nên không khí ở đây khá sôi nổi và thân thiện, tràn đầy những chiếc ôm hôn nồng nàn và những cái bắt tay hữu nghị.
Kiều Xử Nữ nhăn mũi nhìn cảnh tượng tình thương mến thương trước mặt mình, đảo mắt chán nản.
Bọn họ cũng đâu có ưa nhau, lại cứ phải tỏ vẻ giả nai làm gì.
Mới đây thôi, người ta còn đồn loạn lên là đội trưởng đội 3 - Lục Phân Nghi từng dìm hàng đội trưởng đội 2 - Nam Yển Diên khi nói làn da bà ta chăm sóc gìn giữ hơn ngọc trông y hệt vỏ quá táo khô nhăn nheo và rúm ró. Tất nhiên Nam Yển Diên cũng đánh hơi được và lồng lên như một mụ phù thủy già, ấy thế mà hôm nay hai người đó vẫn cả gan trước mặt tất cả cười nói tâng bốc nhau.
Nếu không phải bởi Quân Xà Phu đang có mặt ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không kìm được xông vào cấu xé một trận phải biết mất. Xử Nữ bĩu môi tiếc nuối, thôi thì dẫu sao cô cũng đang buồn ngủ đến chết, không phải tâm trạng phù hợp để hóng biến. Ghế bành ở phòng giải lao thoải mái quá, lớp lông cừu mềm mại bên dưới đang mời gọi cô nằm xuống và đánh một giấc ngon lành ngay bây giờ. Nghĩ là làm, Xử Nữ hấp tấp tuột giày ra khỏi chân rồi cuộn tròn người theo tư thế em bé, đôi mắt đầy nước cay xè như thể có ai đang đặt hai quả tạ lên trên mí mắt vậy.
- Do ta lẩm cẩm hay tính em đã thế này từ lâu rồi nhỉ? - Quân Xà Phu thở dài bất lực, Ngài vân vê ly rượu vang đỏ trong tay. - Cốc cà phê ban sáng ta đưa em vẫn chưa đủ mạnh hay sao?
Xử Nữ mồm miệng méo xệch, cảm nhận tiếng ngáp dài đang chuẩn bị trào ra khỏi vòm họng:
- Ngài thừa biết mấy thứ đó chưa bao giờ có tác dụng với thần mà.
Trách ai thì trách lão già Xà Phu ấy, tự nhiên đang yên đang lành nổi hứng dựng cô dậy từ lúc sáu giờ rưỡi sáng, cái giờ mà ai cũng đang mơ màng trong giấc ngủ, để hầu chuyện mình. Xử Nữ cảm thấy cả người sắp bị rút hết sạch sinh khí đến nơi, đến cái động đậy tay chân cũng khó. Ma pháp Vương thấy thế, liền gọi một tách cà phê rồi đưa nó cho cô, ánh mắt ám chỉ rằng Xử Nữ nên ngoan ngoãn uống hết đi để còn tỉnh táo tham dự Đại hội. Mặc dầu hậm hực ra mặt, cô vẫn đành cắn răng nuốt thứ chất lỏng đắng ngắt ấy vào bụng, thầm nguyền rủa tính khí quỷ quái của Quân Xà Phu.
Rõ ràng là trà ngon hơn gấp bội lần.
- Đội phó Hàm, đã lâu không gặp. Em vẫn ổn chứ? Ta vẫn luôn khâm phục em vì là người duy nhất trên toàn vương quốc Soria có thể chịu đựng ở bên cạnh người như Xử Nữ lâu đến vậy.
Xử Nữ liếc xéo nhìn Ma pháp Vương điềm nhiên nói xấu mình ngay trước mặt, chỉ để nhận lại cái nhún vai vô tội từ chính chủ.
Trong lúc cô đội phó và Ma pháp Vương vô tư tán gẫu với nhau, Xử Nữ kín đáo lướt một lượt khắp căn phòng với sự hả hê, chỉ muốn vỗ ngực tự hào khiến cho ai đó tức chết. Ngay khi vừa mới bước vào phòng, Ngài ấy chỉ chủ động trò chuyện với đội số 7, đội cô đó nha, chứ không phải đội nào khác. Hầu hết tất cả các đội trưởng đội phó còn lại đều chẳng buồn che giấu nỗi ghen tị của họ vì thấy Xử Nữ nhận được sự chú ý từ Ma pháp Vương; ngay cả Lục Phân Nghi và Nam Yển Diên cũng phải dừng trò khen ngợi đối phương mà im bặt dỏng tai nghe ngóng. Nếu có ai không thể hiện biểu cảm gì thì chỉ có thể là Tố Bắc Giải, dẫu Xử Nữ dám cá hắn ta cũng đang tức đến lộn ruột trước cảnh tượng này. Khuôn mặt méo mó biến dạng Cẩn Thiên Hạt đang trưng ra đậm chất giải trí vô cùng, Xử Nữ vừa nhấm nháp chút cà phê vừa sung sướng bình phẩm trong lòng.
Xét về thực lực, cứ coi đội số 7 kém cỏi nhất toàn cõi Soria này đi; nhưng xét về mối quan hệ với Ma pháp Vương Quân Xà Phu, Xử Nữ cô đây sẽ chống mắt lên xem có ai hơn được đội 7 hay không.
- Lục địa Talmhaithe gọi Xử Nữ. - Tiếng gọi bất ngờ khiến Xử Nữ giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ lơ mơ vừa rồi. - Rốt cuộc ta là Ma pháp Vương nhưng vẫn không đủ năng lực để thu hút sự chú ý của em hay sao? - Trông Ngài có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Xử Nữ phì cười, tay gãi gãi đầu làm điệu bộ nịnh nọt, cố gắng lấy lòng Vương:
- Đâu có, thần chỉ đang mải nghĩ xem nếu Ngài cứ ở đây trò chuyện với chúng thần, những đội trưởng kia sẽ cảm thấy buồn tủi thế nào thôi. Không lại có người bảo thần đánh bả Ngài thì chết, tội thần lắm.
Quân Xà Phu chậm rãi lắc đầu, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được cong lên:
- Bọn họ thì luôn luôn tìm gặp ta thường xuyên, còn em họa hoằn lắm mới trông thấy mặt nên mới giữ lại vài phút, thế mà đã bị đuổi rồi kìa.
- Vậy Ngài đang muốn hỏi thần chuyện gì ấy nhỉ? - Xử Nữ không chút xấu hổ đánh trống lảng sang chủ đề khác luôn. Cô biết Xà Phu chẳng mấy hài lòng vì sự vắng mặt liên tiếp của mình ở hàng loạt những sự kiện quan trọng như Đại hội Ma thuật Hoàng gia, vậy nên hẳn Ngài vô cùng bất ngờ khi cô đột nhiên thông báo mình sẽ tham gia lần Đại hội thứ hai trăm lẻ chín. Xử Nữ chưa từng chia sẻ lí do cho Xà Phu, hay kể cả với Song Ngư; cô nghĩ rằng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để sáng tỏ mọi chuyện. Trong cuộc đối thoại riêng giữa hai người họ lúc trước, Ngài đã gặng hỏi cô liên tục về quyết định ấy, nhưng lần nào Xử Nữ cũng chỉ trả lời bằng điệu bộ lảng tránh.
Đôi mắt thiên thanh của Quân Xà Phu xoáy sâu vào người Xử Nữ khiến cô khẽ rùng mình, Ngài ấy hẳn cũng chẳng phải là một đứa bé con bốn, năm tuổi gì cho cam để Xử Nữ có thể tự tiện qua mặt. Nhưng tất nhiên Xà Phu sẽ không lật tẩy ý đồ đó tại nơi này.
- Không, ta chỉ muốn xem thử xem em đang tung tăng trên tầng mây số mấy thôi.
Xử Nữ tính đáp lại thì thấy Tố Bắc Giải đang chuẩn bị tiến đến phía sau Quân Xà Phu; cô lập tức đứng phắt dậy, vươn vai co dãn gân cốt, rồi vỗ bùm bụp vào vai Ma pháp Vương như thể chỗ thân quen lâu ngày. Mà đúng thế thật.
- Ôi trời, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy nhỉ? Thế là đã hết giờ giải lao rồi đó.
Cùng lúc ấy, đội trưởng đội 1 nghiêm túc cúi mình trước Ma pháp Vương, giọng nói trầm ổn vang lên hoàn toàn đối lập với nét thản nhiên của người nào đấy vừa mới đây xong:
- Thưa Vương, Đại hội đã sẵn sàng.
Thấy hắn ta, Quân Xà Phu khẽ gật đầu, từ tốn bước ra khán đài chính. Đợi Ma pháp Vương rời đi, các đội khác mới lục đục bắt đầu rồng rắn kéo nhau theo số thứ tự từ nhỏ đến lớn. Trước khi biến mất sau tấm rèm, ánh mắt lạnh buốt của Tố Bắc Giải ghim thẳng về phía Kiều Xử Nữ không một chút kiêng nể, còn cô chỉ đơn giản ngó lơ sự tức tối đó đi. Tuy là người được đánh giá mạnh nhất trong số bảy đội trưởng và là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Ma pháp Vương kế nhiệm, Bắc Giải thực sự không hề khinh thường Xử Nữ như những người khác, ấy là theo cô phán đoán. Hắn ta là kẻ duy nhất đứng ngoài mọi cuộc đấu đá giữa các đội săn quỷ, luôn luôn giữ vị thế trung lập. Điều mà Bắc Giải khó chịu với cô, chính do hắn ta nghĩ cô lợi dụng lòng nhân hậu của Quân Xà Phu, nịnh bợ bám theo Vương vì đội số 7 chẳng khác nào đám phế vật.
Ừ nhưng thế cũng đâu có sai nhỉ?
Xử Nữ thầm tán dương sự thông minh và may mắn của mình khi nhận được hậu thuẫn dồi dào từ Quân Xà Phu; chắc hẳn kiếp trước cô phải tu tâm tích đức cật lực lắm mới có thể như ngày hôm nay. Hơn nữa, sau buổi Đại hội này, đội 7 sẽ có một màn thay da đổi thịt đến choáng ngợp mà cô chắc chắn không ai ngờ tới, kể cả Ma pháp Vương.
Song Ngư ngơ ngẩn nhìn biểu cảm đắc ý của Xử Nữ, trong lòng rối bời vì khó hiểu.
- Đội trưởng, chị có chuyện gì vui à? - Em đánh bạo hỏi.
Xử Nữ nhướn mày, khóe môi hơi nhếch lên, trước khi kiêu hãnh bước ra ngoài sảnh chính đã kịp ghé sát vào tai Song Ngư, thì thầm:
- Đội phó, em cứ chờ xem.
Đôi lông mày em ấy khẽ nhíu lại trước lời khẳng định mơ hồ kia. Ngay lúc Song Ngư định níu tay áo cô để hỏi cho ra lẽ, Xử Nữ đã nhanh chóng đặt ngón tay trỏ lên môi em ấy, ra hiệu hai người không nên mất thời giờ cho chuyện này nữa. Với tính cách Song Ngư, cô biết chắc rằng tuy phải miễn cưỡng nghe lời mình, em ấy vẫn sẽ tò mò chết đi được thôi. Dẫu sao tiết lộ chuyện vui sớm quá sẽ mất hết cái hay của nó.
Xử Nữ và Song Ngư là hai vị đội trưởng đội phó cuối cùng rời khỏi phòng giải lao. Bảy đại diện các đội săn quỷ Hoàng gia đã tập trung đầy đủ tại khán đài để dẫn chương trình tiếp tục Đại hội.
Bốn cánh cổng từ bên dưới khán đài dẫn đến Đấu trường đều đồng loạt mở ra, chào đón hàng trăm ngàn thí sinh trên khắp vương quốc tham gia thử sức ở cuộc thi tầm cỡ này. Cùng lúc đó, tiếng cổ vũ từ phía khán đài rộ lên, tạo thành một khung cảnh náo nhiệt hừng hực khí thế. Xử Nữ trông dòng người ùn ùn phía dưới, mắt thì hoa lên, đầu thì choáng váng, sau bao năm lánh mặt ở Đại hội Ma thuật, cô thực sự không nhớ nổi cảm giác ấy thế nào nữa. Cơ thể Xử Nữ, vốn đã quen với trạng thái an tĩnh ngày ngày chỉ quanh quẩn trong căn cứ, dường như không tải nổi sự hỗn loạn của màu sắc và âm thanh trước mặt.
Xử Nữ đã nhớ thêm một lí do vì sao cô ghét cay ghét đắng chuyện tham gia Đại hội rồi.
Sau khi chắc chắn các thí sinh đều đã ra sân đầy đủ, người dẫn chương trình mới tiến hành thông báo về luật lệ Đại hội năm nay. Xử Nữ không biết các vị Ma pháp Vương trước ra sao, nhưng cô có thể khẳng định Quân Xà Phu chúa thích mọi chuyện nhanh gọn nhẹ để Ngài đỡ phải nhọc công bày ra đủ trò. Nguyên việc lên kế hoạch cho màn ra mắt hẳn đã tiêu tốn không ít tế bào não của Xà Phu, nên thành ra đến những hoạt động chính như này Ngài ấy chẳng muốn đau đầu thêm nữa.
Thay vì tổ chức thành chuỗi sự kiện liên tiếp kéo dài, Đại hội chỉ cần đúng một ngày duy nhất là đã sàng lọc ra những hạt giống tinh tú nhất trên toàn lục địa Talmhaithe. Tất cả các thí sinh sẽ được đưa vào một thế giới giả lập và phải vượt qua, về mặt lý thuyết, tổng cộng tám tầng thử thách thiết kế riêng bởi bảy đội trưởng cùng với Ma pháp Vương. Tuy nhiên trong thực tế hiếm khi có trường hợp đầy đủ cả tám tầng, vì có vài đội trưởng từ chối (hoặc với trường hợp của Kiều Xử Nữ thì là quá lười) tham gia thiết kế thử thách, vậy nên số chướng ngại vật nhiều nhất mỗi đợt Đại hội chỉ tầm khoảng năm tầng.
Năm nay còn có bốn.
Luật của Đại hội Ma thuật rất đơn giản: không sử dụng Cấm thuật và không sát hại những thợ săn nghiệp dư khác. Còn việc các thí sinh đập nhau te tua như thế nào trong đó thì mặc xác bọn họ. Mỗi người sẽ được phát một chiếc khăn tay màu đỏ, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm tới tính mạng phải ngay lập tức vứt nó xuống đất, sau đấy ban tổ chức sẽ đưa ra bên ngoài để sơ cứu và chữa trị.
Kiều Xử Nữ gật gà gật gù trên ghế, lời dẫn chương trình truyền từ tai nọ sang tai kia, chẳng đọng lại được tí tẹo trong đầu. Đột nhiên, Song Ngư phấn khích kéo tay Xử Nữ khiến cô suýt dập trán xuống tay vịn, chỉ về phía thanh niên với mái tóc bạch kim dài buộc gọn đang khoanh tay ở góc Đấu trường, cách xa những thí sinh khác:
- Đội trưởng, kia là Bạch Dương em trai em.
Như thể cũng nghe thấy lời này của Song Ngư, cậu trai ngẩng mặt lên cùng lúc Xử Nữ vừa kịp liếc mắt theo. Song Ngư vẫy nhẹ Bạch Dương, còn cậu ta thì chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu rồi tiếp tục lắng nghe dẫn chương trình phổ biến quy chế tham gia Đại hội.
- Đội trưởng, mong chị thông cảm, em đã cố gắng khuyên nhủ nó để lựa chọn đội mình suốt bao lâu nay rồi, nhưng có lẽ với năng lực vượt trội, thằng bé sẽ thích vào những đội thành tích cao hơn chúng ta.
Dẫu sao thì, mọi năm đều do đội phó Hàm Song Ngư một mình tuyển chọn, tay trắng thất thểu ra về cũng không đến nỗi bị người khác dị nghị. Nhưng lần này đích thân đội trưởng ra mắt mà đội 7 còn không chiêu mộ được thêm nhân tài nào, sợ rằng dễ dàng bị đánh giá lên xuống. Mà cũng chẳng thể nào tùy tiện muốn kết nạp thành viên mới nào đều được, chí ít nên có gọi là chút thực lực mới có thể vớt lấy phần nào danh tiếng của cả đội.
Đội 7, so với sáu đội còn lại, hoàn toàn lép vế và mờ nhạt về mọi mặt, chỉ trừ duy nhất phần 'tai tiếng' là không ai bì kịp. Quỹ đội thì chẳng còn một xu, sao vàng thì âm đến hơn hai trăm, bảng nhận nhiệm vụ thì đã đóng mạng nhện từ lâu, thành viên thì suốt ngày phang nhau đến nát cả trụ sở. Nếu không nhận được sự trợ giúp từ Ma pháp Vương, đội 7 tàn đời lâu rồi.
Với tình hình này, còn ma nào muốn về với Kiều Xử Nữ nữa chứ?
- Đừng lo, tôi biết Bạch Dương là chàng trai thông minh, em ấy sẽ đưa ra quyết định đúng đắn thôi. - Xử Nữ cười xòa, trông có vẻ chẳng có chút lo lắng về diễn biến Đại hội sắp tới.
Thấy Song Ngư vẫn còn băn khoăn, Xử Nữ liền quay sang vỗ vai em ấy, trong giọng nói ẩn chứa sự chắc chắn:
- Cứ tin ở tôi.
Khi dẫn chương trình vẫn đang thao thao bất tuyệt, một cảnh vệ Hoàng gia bất chợt hớt hải chạy vào khán đài chính, rồi quỳ xuống thưa với Ma pháp Vương điều gì đó khá gấp gáp. Tuy ngồi ở tít đằng xa và hiển nhiên không nghe thấy bất cứ lời nào người lính kia đang bẩm báo Quân Xà Phu, Xử Nữ hoàn toàn đoán trước được nội dung cuộc trò chuyện ấy. Những vị đội trưởng khác dường như không mấy chú tâm đến chi tiết này, vẫn mải mê theo dõi bên dưới. Nghe xong, Xà Phu lén đưa mắt về phía Xử Nữ đang ngồi, ngầm ý ra hiệu; trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt hai người giao nhau, và chỉ cần có thể, Ngài đã hiểu cô đang muốn nói gì.
Xà Phu ung dung phẩy tay, người cảnh vệ liền lập tức hiểu chuyện, lui ra sau tấm rèm. Hình như Tố Bắc Giải ngồi ngay cạnh Vương đã nghe được phần nào, hắn ta cùng Xà Phu có tranh luận với nhau một lúc, nhưng cũng đủ khéo léo để các đội trưởng khác không biết được. Xử Nữ đoán chắc người cứng rắn và nguyên tắc như hắn sẽ phản đối, tuy vậy mệnh lệnh từ Vương thì không ai có quyền can thiệp.
Khoảng vài phút sau, một thân hình bé nhỏ bước vào bên trong Đấu trường, với mái tóc ánh kim cùng đôi mắt màu thạch anh tím xinh đẹp. Với khuôn mặt non nớt và phong thái rụt rè, sự hiện diện bất ngờ của cô bé ở nơi này không hề lộ liễu chút nào, người ngoài tự nhiên sẽ không để ý rằng có thí sinh vừa được thêm vào danh sách thi đấu chính thức.
Xử Nữ ngay lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ trong người mình bay vèo một phát rồi biến mất. Cô hơi nhỏm người dậy, lơ đãng vuốt tóc, cố tỏ ra thật tự nhiên để có cớ nhìn về phía Ma pháp Vương đang ngồi.
Lông mày Quân Xà Phu nhướn lên chốc lát, cử chỉ tuy chỉ thoảng qua nhưng đã được Xử Nữ kịp thời ghi lại. Môi Ngài khẽ cong lên tỏ vẻ thích thú, đôi mắt thiên thanh đảo về phía cô đang ngồi ra dấu rằng Ngài rất hài lòng. Xử Nữ mỉm cười, tự tán dương bản thân.
Cô đã bao giờ làm Ngài thất vọng chưa?
*
Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng khiến não bộ Tiêu Cự Giải không thể nào bắt kịp tốc độ vận hành của thế giới xung quanh.
Thôi, có gì điểm qua một loạt diễn biến từ đầu đến cuối cho rõ ngọn ngành vậy.
Nghe lời cậu trai lạ mặt đã giải thoát mình khỏi bọn cướp nọ, con bé mất gần nửa tiếng đồng hồ hớt hải đuổi theo bọn chúng, mặc dầu cái đầu gối của nó đau đến mức có thể chết đi được. Vòng vèo mãi mọi ngóc ngách thì nó phát hiện ra chiếc túi xách tội nghiệp đã bị thủ tiêu gọn gàng và vứt bỏ ở bãi phế liệu; vài tờ tiền lẻ bên trong cũng không tránh khỏi số phận mọc cánh mà bay. Tồi tệ hơn là tấm thẻ dự thi của con bé bị bẻ nát thành từng mảnh vụn như thể hung thủ có hận thù từ kiếp trước, bây giờ quay lại xả hết hận thù với nó vậy. Dẫu tâm trí Cự Giải mơ hồ nhận thấy điều gì đó không đúng ở đây, con bé cũng không còn thời gian để suy xét xem động cơ lũ trộm này cuối cùng là thế nào nữa.
Chạy thục mạng đến Đấu trường, Cự Giải mới vỡ lẽ rằng Đại hội đã bắt đầu được tầm hai mươi phút rồi, các thí sinh không được phép ra vào tự do. Con bé tủi thân đến phát khóc ngay trước mặt mấy ông cảnh vệ gác cổng sau hồi lâu loay hoay thuyết phục đủ điều, nhưng vẫn chỉ được đáp lại bằng cái lắc đầu nghiêm nghị. Ấy thế mà ngay sau đó, một người mang phục trang cận vệ Hoàng gia lừ lừ tiến đến, chẳng nói chẳng rằng lôi xềnh xệch con bé đi theo anh ta; rồi trước khi Cự Giải kịp phản ứng, nó nhận ra mình đã được dẫn vào thẳng bên trong Đấu trường.
Con bé lập tức định quay sang kéo người kia hỏi cho ra lẽ, để rồi nhận ra anh ta đã biến mất bí ẩn y hệt cách anh ta xuất hiện vậy.
Cự Giải cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Con bé len lén hòa mình vào dòng người đông đúc đang đứng xung quanh, thầm cầu mong không ai để ý tới sự hiện diện bất ngờ của mình. Đấu trường Hoàng gia còn kì vĩ hơn những gì nó tưởng tượng: một khoảng sân rộng ngập tràn các thí sinh, bên trên là bốn khu khán đài với sức chứa cả vạn khán giả đang hò reo. Không khí ồn ào náo nhiệt này Cự Giải không hề cảm thấy quen thuộc, nhưng nó nghĩ mình khá thích được chìm đắm trong đó. Ở vị trí cao nhất là khán đài chính, nơi Ma Pháp Vương cùng các đội trưởng đội phó thợ săn quỷ đang ngồi. Cự Giải tiếc hùi hụi vì đã bỏ lỡ màn ra mắt và bài phát biểu khai mạc của Ma Pháp Vương; con bé luôn mong muốn được chứng kiến năng lực người mạnh nhất vương quốc Soria bằng chính đôi mắt mình. Nó ngước nhìn lên khán đài, gần như ngộp thở khi trông thấy những vị anh hùng huyền thoại mình ngưỡng mộ bấy lâu nay bằng xương bằng thịt.
Dáng vẻ cao quý cùng chiếc mũ miện trên đầu đã đủ để Cự Giải kết luận chắc chắn rằng người ngồi ngay đầu dãy ghế ở khán đài chính là Ma pháp Vương. Bên cạnh Ngài là đội trưởng đội 1 Tố Bắc Giải, vị thợ săn quỷ nức tiếng với bảng thành tích dài dằng dặc có khả năng gây thót tim cho người đọc; anh ta không khác mấy so với những bức tranh được in đầy trong các số nhật báo. Cự Giải cũng không dám tự nhận mình hâm mộ bảy đội săn quỷ Hoàng gia đến mức nhận mặt được hết tất cả các vị. Ngoài Ma pháp Vương và đội trưởng Tố, những người còn lại hoàn toàn xa lạ với con bé.
Cự Giải bất giác thấy rờn rợn người như có ai đang nhìn về phía mình chằm chặp. Con bé kín đáo ngước đầu lên, loáng thoáng cảm nhận ánh mắt của Ma pháp Vương và vị đội trưởng nào đó từ cuối dãy. Nó không tài nào giải thích được, con bé rõ ràng không nghĩ rằng hai người đó cố ý theo dõi nó đâu, nhưng phần sâu thẳm trong não đang trầm giọng cảnh báo Cự Giải điều gì đó. Con bé lo lắng, chẳng lẽ nó đã làm gì sai để khiến Ma Pháp Vương và một thợ săn quỷ cấp cao phải chú ý đến mình?
Ngày hôm nay còn chưa trôi qua hết buổi sáng, thần thánh còn muốn trêu ngươi nó hay sao?
Hẳn chỉ là trùng hợp thôi, Cự Giải tự trấn an, họ chắc đều đang đánh giá các thí sinh, không ngoại trừ mình đâu.
Tiếng thở tự trấn an còn chưa thoát ra khỏi buồng phổi, mặt đất bên dưới bỗng rung chuyển mạnh mẽ. Cự Giải bị bất ngờ, không phòng bị chút nào ngã khuỵu xuống, bên đầu gối đang đau nhức lại bị va chạm mạnh khiến con bé xây xẩm cả mặt mày. Nó nghĩ mình không đứng nổi lên được nữa, chỉ biết căng mọi giác quan đánh giá tình hình xung quanh. Gió nổi lên, cuốn cát bụi bay mịt mù, táp vào khuôn mặt con bé rát lạnh. Hai bên tai nó đã ù ù đi từ lúc nào, đôi mắt đành phải nhắm tịt lại.
Phải chăng tận thế là đây?
Cự Giải thấy thế giới chao đảo, lộn xuôi lộn ngược, còn con bé chỉ biết mò mẫm bám thật chặt xuống nền đất với tình trạng mù dở. Trong trạng thái mất tỉnh táo, Cự Giải chỉ kịp nghe thấy một giọng nam vang dội:
- Hãy để Đại hội Ma thuật Hoàng gia lần thứ hai trăm lẻ chín, bắt đầu!
Sàn thi đấu vỡ vụn ra thành từng mảnh, hố đen sâu hoắm bên dưới nuốt chửng lấy toàn bộ các thí sinh vào bên trong.
Cự Giải lúc này mới nhận ra, mình còn chưa được nghe phổ biến quy chế thi đấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...