12 Chòm Sao - Đội Săn Quỷ Số 7

Hàm Song Ngư đi đi lại lại trong vườn thượng uyển Hoàng gia, không nhịn được mà mỗi phút trôi qua đều phải giơ tay lên xem đồng hồ. Xung quanh vắng tanh không một bóng người, hẳn bởi vì phần vườn phụ này không mở cửa tự do cho mọi thần dân vào thăm quan. Mặc dầu trở thành đội phó đã được một thời gian, Song Ngư chưa bao giờ có diễm phúc được đi thăm thú mọi ngóc ngách trong cung điện cả, và cô ngờ rằng mình không phải vị đội phó duy nhất như vậy. Cung điện Ma pháp Vương rộng lớn và được thiết kế vô cùng rối rắm, có nhiều khu vực chỉ để dành riêng cho người nắm giữ quyền tối cao, các đội trưởng cũng không được phép ra vào tùy tiện. Bình thường cùng lắm Song Ngư chỉ loanh quanh ở chính điện rồi ngay lập tức khăn gói trở về căn cứ, thành ra đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này. 

Vì là đội duy nhất không có căn cứ nằm trong nội thành kinh đô Douro, thêm cả việc lần này có đội trưởng Kiều Xử Nữ tham dự cùng, Ma pháp Vương đã tốt bụng mời hai người đến cung điện từ chiều ngày hôm trước rồi qua đêm ở đó luôn để đỡ phần vất vả. Nhưng Song Ngư nghĩ lí do chính cho quyết định ấy của Quân Xà Phu là Ngài thừa biết nếu để đến sáng hôm nay mới khởi hành thì đội trưởng Kiều kiểu gì cũng sẽ nằm bệt trên giường đến tận giữa trưa, mà lúc ấy cuống cuồng chạy lên thì thật phí công vô ích.

Thế mà sáng nay khi Song Ngư tỉnh dậy thì nghe mấy nữ hầu báo rằng Xử Nữ đã được Ma pháp Vương triệu kiến riêng từ trước rồi, và Ngài còn dặn là cô có thể nhân thời gian chờ đợi mà tản bộ quanh khuôn viên gần đó một cách thoải mái. Thực sự đến giờ cô vẫn không hiểu Xà Phu dùng loại bùa mê gì để có thể lùa con sâu ngủ siêu hạng như Xử Nữ ra khỏi giường, đặc biệt là còn sớm hơn cả cô. Song Ngư thầm tưởng tượng trong đầu cảnh nàng đội trưởng bước đi vật vờ giống một xác sống cùng khuôn mặt tối sầm mỗi khi bị ai đó cướp mất giấc ngủ ngon, không khỏi cảm thán ma lực của Quân Xà Phu.

Cũng phải có lí do chính đáng để Ngài ấy trở thành Ma pháp Vương chứ?

Tuy vậy, chỉ còn vài phút nữa đã đến giờ khai mạc Đại hội mà người vẫn chưa thấy đâu, Song Ngư đâm ra khá sốt ruột.

Song Ngư không biết trước lúc cô gia nhập đội thì thế nào, nhưng đây quả là lần đầu kể từ khi cô nhận chức đội phó Xử Nữ trực tiếp tham dự Đại hội Ma thuật Hoàng gia thay vì chỉ ngồi nhà rồi đổ trách nhiệm tuyển chọn người mới lên vai cô. Tất nhiên Song Ngư tò mò ghê gớm lắm, nhưng việc cạy miệng đội trưởng còn khó hơn việc tỉ thí thắng Ma pháp Vương nên cô đành lắc đầu chịu thua. Trong tâm Song Ngư thầm hi vọng Xử Nữ đã dần nhận thức được trách nhiệm của mình với toàn đội, mặc dầu cô biết khả năng điều ấy xảy ra dường như có thể làm tròn xuống con số không. Cô cũng không thể nào trách móc chị ấy được, dẫu sao mối quan hệ giữa Xử Nữ và Xà Phu chính là điều cuối cùng duy trì sự tồn tại của cả đội; và tuy có thể chị ấy chưa thực hiện tốt vai trò đội trưởng, Xử Nữ vẫn cố gắng làm những gì mình có thể làm.

Hàm Song Ngư thơ thẩn ngồi xuống chiếc ghế cẩm thạch bên cạnh bồn hoa chuông trắng, bàn tay vô thức đưa lên mân mê từng cánh hoa. Vườn thượng uyển Hoàng gia quả thực tuyệt diễm như lời đồn, đầy rẫy những loài cây cỏ lạ mắt Song Ngư chưa từng thấy một lần trong đời, song cô cũng chẳng còn tâm trạng gì để mà ngắm nhìn chúng cả. 

Bất thình lình, một bàn tay đập bộp vào vai cô, tay còn lại choàng qua cổ làm Song Ngư suýt nữa thì kêu ré lên vì giật bắn người.

- Em chờ lâu chưa? - Giọng nói ngái ngủ vang lên đều đều bên tai khiến Song Ngư nghĩ người mình nóng đến độ đầu có thể bốc khói được. Cô chậm rãi quay đầu lại đối mặt với người kia, trong lòng hận không thể cốc một phát thật đau lên mái tóc trắng muốt bên cạnh. Vẻ mặt đang phấn khích của Xử Nữ, ngay khi chạm với ánh mắt rực lửa của Song Ngư, ngay lập tức xịt xuống như quả bóng bay bị chọc thủng.

Song Ngư nhắm hờ mắt lại, cố hít thở thật sâu để lấy bình tĩnh. Cô khoanh tay nhìn Xử Nữ, giọng nói có vẻ không hài lòng:

- Chị chán em đến mức muốn có đội phó mới rồi hay sao?

- Thôi nào, đùa xíu thôi gì mà căng. - Xử Nữ vô tư khoác vai cô, hoàn toàn lơ đi biểu cảm u ám trên khuôn mặt xinh đẹp. - Em còn trẻ trung vậy mà cứ cau có như thế thì không khác gì bà thím trung niên đâu. 

Song Ngư vẫn còn chút bực bội vì trò hù dọa trẻ con này, cũng hiểu tính khí Xử Nữ nên đành nhịn cục tức xuống bỏ qua cho chị ấy. Mỗi lần Xử Nữ biết cô chuẩn bị cằn nhằn về thứ gì đó, chị ấy liền nhanh chóng chặn trước bằng cách đánh vào trái tim thiếu nữ của cô. Song Ngư dẫu sao cũng chỉ mới hai mươi, đúng là không nên vì những chuyện lặt vặt mà tăng xông. 

- Ma pháp Vương gọi chị có việc gì vậy?

Song Ngư dò hỏi, không khỏi cảm thấy tò mò vì sao Xà Phu phải dựng Xử Nữ dậy sớm đến thế, hơn nữa là vì sao Xử Nữ trông vẫn khá tươi tỉnh so với những gì cô nghĩ sẽ xảy ra. Chị ấy gãi đầu gãi tai, chép miệng một cái như thể cuộc trò chuyện đó chẳng phải điều quá to tát:


- À có mấy đâu, em biết đấy. Vài câu hỏi thăm thông thường thôi. Đại loại là đã lâu tôi với lão già ấy mới gặp mặt, thành ra có nhiều thứ để tán dóc trên trời dưới biển lắm.

Song Ngư nhướn mày ngờ vực, nếu chỉ thế thôi thì nghe có vẻ kì lạ. Cô không rõ thực sự giữa Xử Nữ và Xà Phu là chuyện thế nào, bởi dẫu sao Song Ngư vào đội khá lâu sau khi Xử Nữ lên chức đội trưởng. Hai người họ đã thân thiết quá mức từ trước rồi, hỏi mấy thành viên khác trong đội thì cũng không ai biết và không ai để tâm mấy, nhưng Song Ngư thì rất muốn biết đáp án. Tuy nhiên, nếu đội trưởng muốn nói chị ấy sẽ nói, còn không thì chẳng ai có thể ép buộc chị ấy cả; sau vài năm ở bên cạnh Xử Nữ, cô đã thấm nhuần suy nghĩ này rồi.

Đúng là không phải ai cũng có gan gọi Ma pháp Vương - người đứng đầu đất nước, người sở hữu quyền năng lớn nhất trong vương quốc - là một "lão già" cả.

- Ngài ấy có nhắc đến em không?

- Tất nhiên rồi. - Xử Nữ dừng lại một chút, trước khi cười phá lên. - Lão ấy còn hỏi xem vẻ mặt của em trông thế nào khi nghe tin tôi sẽ cùng tham dự Đại hội Ma thuật lần này.

Để tóm tắt thì kì thực lúc ấy Song Ngư cảm tưởng mắt mình mở to đến độ tròng mắt có thể rớt ra ngoài, còn khuôn miệng thì há hốc đến tê liệt. Chính vì thế mà từ đó đến giờ Xử Nữ cứ thỉnh thoảng đào chuyện ấy lên rồi lại tự mình cười ngặt nghẽo khi hình dung lại. Còn cô chỉ muốn dập đầu vào tường chết quách đi cho xong. Ai đời lại để hình tượng vung vãi thế kia, nhất là rơi vào tay đội trưởng của mình nữa. 

- Đừng bảo em chị đã diễn vẻ mặt đó cho Ma pháp Vương xem nhé. - Song Ngư đau khổ, tự vấn lương tâm xem kiếp trước mình có trót dại đụng độ với nghiệp không mà kiếp này vơ phải một cấp trên như Kiều Xử Nữ. Dẫu sao thì, đó cũng là điểm cô thích nhất ở chị ấy. Xử Nữ không hề giống các vị đội trưởng khác. Chỉ khi ở bên cạnh chị, Song Ngư mới có cảm giác thoải mái không bị gò bó như khi cô phải tiếp xúc với sáu vị còn lại. 

Kiều Xử Nữ chỉ nháy mắt liên hồi đáp lại với vẻ mặt em-thử-đoán-đi. 

Một nữ hầu cúi đầu đi đến chỗ hai người đang đứng, giữa lúc Song Ngư suýt nữa không kìm được mà đạp cho Xử Nữ một cú đau điếng vào cẳng chân. Khuôn mặt nàng ta hơi tái đi khi nhận ra mình đã vô tình chen chân vào khung cảnh mấy giây sau thôi sẽ trở thành hiện trường án mạng, nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ cung kính:

- Thần xin kính chào đội trưởng Kiều và đội phó Hàm. Hiện tại đã đến giờ khai mạc Đại hội, mời hai vị đi theo thần đến Đấu trường Hoàng gia.

*

- Đội trưởng, mau lên. Chúng ta trễ giờ rồi đấy.

Thiếu nữ với mái tóc đen huyền đang bước đi phăng phăng về phía trước bất chợt dừng lại, giọng nói có phần mất kiên nhẫn nhắm đến hình thù không ra người ngợm đang uể oải lết từng bước một phía sau mình. Xử Nữ đi đứng xiêu vẹo đến độ sắp lăn quay ra ngất xỉu ngay tại trận, chính là hậu quả của việc phải leo vài trăm bậc thang bộ để tới Đấu trường. Khi nữ hầu hỏi hai người về việc lựa chọn cung đường, Xử Nữ đã không ngần ngại lựa chọn quãng tắt và hiểm hóc hơn, có lẽ bởi nghĩ nó sẽ là một trải nghiệm thú vị. Nhưng chị ấy đã rất sớm phải hối hận khi phát hiện ra quãng đường ngoằn nghèo lên xuống như leo núi đang đón chờ mình phía trước.

Song Ngư cảm thấy việc cuốc bộ khá bình thường, nhịp thở của cô thậm chí còn không thay đổi. Xử Nữ thì, ngược lại, cảm thấy mình sắp kiệt sức đến nơi. Không thấy tốc độ di chuyển của vị đội trưởng có chút thay đổi nào, Song Ngư thở hắt một hơi thật mạnh, nắm lấy cánh tay người kia rồi kéo theo mình. Đôi mắt nãy giờ nhắm tịt của Kiều Xử Nữ trợn trừng, chị ấy nhăn nhó xoa xoa chỗ in hằn năm ngón tay của cô:


- Song Ngư, em có thể bình tĩnh được không? Tôi. Thật. Sự. Không. Cố. Được. Nữa. - Xử Nữ thở hổn hển dừng lại một lúc. Song Ngư không nén nổi tiếng thở dài, hai người đang đứng giữa hành lang dẫn đến khán đài chính, nơi mà người người đang tất bật chạy ngược xuôi để chuẩn bị cho buổi lễ. Cô chỉ thầm cầu mong không ai để ý đến mình để bản thân còn giữ được chút liêm sỉ cuối cùng.

Sau khi đã nghỉ ngơi xong xuôi, Xử Nữ vươn vai co dãn xương cốt, lắc lắc đôi chân mỏi nhừ sắp lìa khỏi cơ thể đến nơi, tạm gọi là đã ổn định phong độ. Hai cảnh vệ canh gác kính cẩn cúi đầu chào Song Ngư và Xử Nữ, rồi khó khăn đẩy cánh cửa khổng lồ được thiết kế với họa tiết bằng vàng ròng uốn lượn. Cảnh tượng trước mắt hai cô gái mở ra là khán đài chính của Đấu trường Hoàng gia - vị trí cao nhất và long trọng nhất chỉ dành cho Ma pháp Vương cùng những đội trưởng đội phó thợ săn quỷ. Trước khi buổi lễ khai mạc bắt đầu, các đại diện phải đứng sau tấm rèm nhung kín mít, đến lúc nào người dẫn chương trình giới thiệu mới được ra mắt khán giả. Các vị trí ngồi được xếp lần lượt theo thứ tự số từ bé đến lớn, nên khu dành cho đội 7 nằm ở tít phía dưới cùng. Điều tồi tệ chính là Xử Nữ và Song Ngư phải đi qua khu vực sáu đội khác, giáp mặt tất cả bọn họ vì hiển nhiên ai cũng đã đến đúng giờ, thì mới đặt đít được xuống ghế ngồi. Kinh khủng hơn nữa là Ma pháp Vương sẽ có mặt sau tất cả mọi người, vì thế sẽ không có ai đứng ra bao che cho lỗi đến muộn của Xử Nữ cả.

Tuy bị che phủ bởi một lớp rèm, bên trong khán đài được thắp sáng bởi những ngọn lửa xanh lơ lửng. Vừa mới bước vào, ánh mắt lạnh lẽo của đội trưởng đội 1 Tố Bắc Giải ghim chặt vào người Xử Nữ và Song Ngư khiến nàng đội trưởng khịt mũi chán ghét. Bắc Giải nhàn nhạt lên tiếng, biểu cảm trên mặt có chút mỉa mai:

- Đội trưởng Kiều, cô định đến sau cả Ma pháp Vương hay sao? Thật không biết quy củ phép tắc gì cả.

Song Ngư tính bỏ ngoài tai câu nói móc của hắn ta, nhưng hình như hiện tại Xử Nữ đang có tâm trạng tốt nên ngay lập tức trưng lên bộ dạng ngọt ngào thảo mai cô thường thấy khi chị ấy trò chuyện với Ma pháp Vương:

- Ôi, thật lòng xin lỗi Tố đội trưởng đáng kính nhé. Thực lòng chúng tôi cũng không muốn đến muộn đâu, nhưng Ma pháp Vương và tôi trót cùng nhau trò chuyện đã đời quên cả thời gian, anh biết đấy, Ngài ấy một khi đã mở miệng thì đúng là khó có thể dừng lại được. Thôi, làm người tốt phải biết thông cảm, tôi với Ma pháp Vương hiếm khi lắm mới gặp nhau nên nhân cơ hội hỏi han chuyện cũ, mong anh không phiền.

Sau khi tuôn một tràng dài vào mặt Tố Bắc Giải, Xử Nữ tốt bụng tặng kèm theo một nụ cười tươi rói tựa thiên sứ để chứng minh cho lời nói hết sức trung thực ấy. Song Ngư đứng một bên yên lặng nhìn Xử Nữ hoa tay múa chân phóng đại, cảm thấy khâm phục tài năng ăn nói của chị ấy thật. Hai người đến muộn một phần bởi cuộc hội ngộ giữa Ma pháp Vương và Xử Nữ, nhưng cái chính là do đội trưởng không lết nổi lên bậc thang đấy chứ. Dẫu sao Xử Nữ nói đâu phải sai hoàn toàn, chí ít vế được Ma pháp Vương triệu kiến riêng là sự thật, và nguyên điểm này đã đủ để chọc tức người luôn bày ra khuôn mặt lạnh lẽo như Tố Bắc Giải rồi. Tay đã nắm thành quyền, Bắc Giải đành phải tặc lưỡi buông tha cho hai đại điện đội số 7, không quên kèm theo lời cảnh báo:

- Ma pháp Vương không thể nào là lá chắn mọi lỗi lầm cho cô suốt đời được đâu, Kiều Xử Nữ.

Xử Nữ đáp trả bằng nụ cười toe toét, cũng chẳng có ý định gây gổ thêm gì. Song Ngư chứng kiến màn đấu khẩu, bất giác lo sợ về tính mạng mình. Mối quan hệ ngoại giao mong manh cô cố gắng duy trì với Tố Bắc Giải mấy năm nay, đều bị một tay Xử Nữ vứt sạch ra chuồng gà hết. Ông trời muốn cô sống sao đây?

Hai mươi tư tuổi gì chứ. Hai phẩy tư tuổi thì đúng hơn.

Chạm trán Tố Bắc Giải được độ vài giây, khi đi ngang qua vị trí đội 4, thêm một cái đinh lắm mồm lắm miệng khác nhảy ra chắn giữa đường khiến Song Ngư tự hỏi đây có phải điềm báo cho một ngày đầy bất hạnh hay không. Cẩn Thiên Hạt ngang nhiên chặn hai người bọn họ lại, mái tóc vàng óng lắc lư qua lại đầy vẻ khiêu khích; tròng mắt vàng nhạt ánh lên vài tia khinh bỉ mà cô ả thậm chí chẳng buồn che giấu:

- Chà, đội trưởng Kiều, đã lâu không gặp cô.

Song Ngư chán nản đảo mắt, nhưng vì thời gian không còn nhiều, cô phải nhẫn nhịn cúi đầu, giả vẻ thiện chí:


- Đội trưởng Cẩn, tôi chắc rằng chị rất nóng lòng muốn bắt chuyện với đội trưởng chúng tôi, chỉ e rằng giờ khắc khai mạc sắp sửa đến, đứng đây bàn luận không hẳn là chuyện tốt. Nếu chị muốn, chúng ta có thể gặp nhau trong buổi tiệc hậu Đại hội ma thuật...

Xử Nữ bước một bước về trước, chen ngang vào lời Song Ngư đang nói, không kiêng nể gì liếc xéo người kia, nụ cười rộng ngoác trên môi đã tắt lịm:

- Đội trưởng Cẩn, có phải khi biến đổi từ dạng ếch về con người thì cô đã quên biến đổi cái miệng của mình không? Tiêu hóa xong đống ruồi nhặng kia đi rồi hẵng kiếm chuyện với chúng tôi nhé. 

Rồi trừng mắt cảnh cáo trước khi nắm tay Song Ngư kéo đi. Tiếng cười lanh lảnh của Cẩn Thiên Hạt phía sau khiến cả khán đài im phăng phắc:

- Thế thì tốt quá, cuối cùng đội trưởng Kiều cũng đã ra mặt bảo vệ được cô tình nhân bé nhỏ rồi kìa.

Xử Nữ bất chợt đứng khựng lại trên đường khiến Song Ngư tưởng chị ấy đã giận đến mức đờ cả người. Không ngờ chị ấy không chỉ chậm rãi quay lại với khuôn mặt bình thản mà còn ngoáy ngoáy tai phun ra một câu rất thản nhiên vào thẳng mặt Thiên Hạt:

- Ừ, đúng. Rồi sao? Ít ra tôi còn bảo vệ được người khác, còn cô thì đến cái danh dự bản thân còn chẳng có để bảo vệ nữa kia.

Mọi đôi mắt trên khán đài chính đều dừng lại và dõi chằm chằm theo Song Ngư và Xử Nữ với chút ít gì đó kinh ngạc trước sự mạnh miệng ấy. Bình thường Xử Nữ không bao giờ xuất hiện ở các sự kiện công cộng nên các đội trưởng đội phó khác hoàn toàn không lường trước được tính khí chị ấy như thế này. Thực ra bình thường Xử Nữ dễ tính lắm, có thể là không khí ở Đấu trường cùng sự soi mói từ dư luận khiến chị ấy bực bội thôi. Đội trưởng ngang nhiên hất tóc bước đi, bàn tay vẫn đan chặt với Song Ngư không rời. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy sự căng thẳng trong từng đốt ngón tay, Xử Nữ dường như cũng đang run rẩy trước lời xúc phạm trực tiếp từ Cẩn Thiên Hạt. Bàn tay ấy có lúc siết lại đến đau điếng, nhưng khi nhận ra người bên cạnh đang nhăn mày giãy giụa, chị ấy nhẹ nhàng thả tay cô ra, gương mặt khôi phục vẻ mềm mại:

- Xin lỗi em.

Khi cả hai đã yên vị trong chỗ ngồi, ánh mắt của sáu đội còn lại vẫn nhìn theo chòng chọc như lũ diều hâu đói. Song Ngư cố không để tâm tới mấy lời xì xào to nhỏ xung quanh, len lén nhìn sang bên cạnh, Xử Nữ có vẻ yên lặng hơn mọi ngày. 

- Bọn họ lúc nào cũng thế à? - Chị ấy đột nhiên quay sang hỏi.

- Thế là thế nào cơ?

- Khi tôi không có ở đây, có phải bọn họ sẽ vì thế mà nói lời xúc phạm đến em như vậy không? - Xử Nữ lặp lại, trông nghiêm túc lạ thường. 

Song Ngư mở to mắt, chị ấy là đang quan tâm đến cô sao?

- Mọi người thường không để ý gì đến em nhiều, nên em đoán là mình không sao. 

Đúng là thế thật. Có lẽ Song Ngư khá im hơi lặng tiếng nên không trở thành cái gai trong mắt những vị còn lại. Còn Xử Nữ thì khác, mặc dầu chị ấy không làm gì (hoặc chính vì chị ấy không làm gì) thì cũng đã bị tai tiếng bao vây kể từ khi mới lên nhậm chức. Đội trưởng chăm chú nhìn cô hồi lâu, đôi mắt một bên nâu sẫm một bên tím nhạt sâu hoắm khiến Song Ngư bất giác cảm thấy khó thở. Sau khi chắc chắn rằng cô không hề nói dối, chị mới yên tâm ngồi thẳng về trước. 

Tiếng trống kèn tưng bừng ở ngoài báo hiệu thời điểm khai mạc đã đến. Cách một tấm rèm nhung, Song Ngư thực sự chỉ nghe được bập bõm những gì người dẫn chương trình đang ba hoa, nhưng cô đoán mình chẳng cần để tâm làm gì. Với vốn liếng ba năm tham dự Đại hội Ma thuật, Song Ngư biết điều duy nhất mình phải làm là trưng lên bộ mặt tươi tắn nhất khi tấm rèm kia được kéo ra. 


Chỉ khoảng năm mười phút sau khi khai mạc, mấy chiếc loa gắn xung quanh Đấu trường đã réo lên:

- Và bây giờ, chúng tôi xin vui mừng được giới thiệu, bảy đội săn quỷ cao quý nhất toàn cõi Soria!

Rèm nhung từ từ được kéo từ hai bên. Ánh nắng rực rỡ đầy choáng ngợp khiến mắt Song Ngư trong một vài giây chưa thể điều chỉnh để thích nghi được. Khoảng không trước mắt lóe lên, rồi hiện rõ khung cảnh tấp nập, sôi động trên những khán đài bên dưới của Đấu trường. Hàng nghìn người dân tụ tập đông đúc, ai cũng hò reo, vẫy vẫy những tấm băng rôn cổ vũ cho các thí sinh và các đội săn quỷ; cảnh tượng dẫu đã thấy hàng chục lần trước kia, Song Ngư vẫn cảm thấy vui vẻ lạ thường. Kể cả khi đội số 7 có bị cư dân Soria hắt hủi đi chăng nữa, đây hẳn là dịp hiếm hoi cả đội có thể nhận "ké" một chút tình cảm từ phía người dân.

- Đội trưởng đội 1, Tố Bắc Giải cùng đội phó Phùng Viên Quy!

Bắc Giải cùng Viên Quy lãnh đạm đứng lên, vẫy tay chào. Tiếng vỗ tay trong phút chốc nhân lên gấp bội, dường như mọi người đều đang gân cổ ra gào thét tên hắn giống chào đón một thần tượng thứ thiệt. Cả khán đài hô to ba chữ Tố Bắc Giải đến độ Song Ngư cảm giác hai tai mình sắp vỡ ra đến nơi. Sau khi khó khăn ổn định lại trật tự, dẫn chương trình tiếp tục giới thiệu đến những đội săn quỷ khác. Người nào cũng được chào đón với màn pháo tay tưng bừng, điều này khiến Song Ngư thấp thỏm lo sợ. Sau những năm trước, cô đã quen với thái độ lãnh đạm, thờ ơ mà mình nhận được; năm nay Xử Nữ lại đích thân tham gia, cô lo lắng chị ấy sẽ không vui. Tuy Xử Nữ mọi lúc đều vô tư, chẳng mảy may bị xúc phạm bởi những điều lặt vặt thế này bao giờ, Song Ngư vẫn không yên tâm nổi.

- Đội trưởng đội 7, Kiều Xử Nữ cùng đội phó Hàm Song Ngư!

Xử Nữ tự tin đứng dậy cúi chào giữa khán đài đang lặng im vì bất ngờ, Song Ngư cũng lật đật nở nụ cười cứng ngắc. Một vài tiếng la ó vang lên trong số khán giả, nhưng nhanh chóng chìm xuống vì không có ai hưởng ứng cùng. Người dân Soria ngồi phía dưới còn đang bận trố hết mắt lên nhìn bộ dạng của vị đội trưởng tiếng tăm lừng lẫy này, hẳn không ai nghĩ sau hai ba năm không hề xuất hiện trước công chúng, Kiều Xử Nữ vẫn cả gan quay trở lại tham dự Đại hội Ma thuật năm nay. 

Bảy đội săn quỷ đã xong xuôi, bây giờ mới đến phần tâm điểm mà ai ai cũng háo hức mong chờ: màn ra mắt của Ma pháp Vương Quân Xà Phu. Thật sự Song Ngư đây là một đội phó với bề dày kinh nghiệm tham gia Đại hội Ma thuật, nhưng chưa lúc nào cô không thôi tò mò với phần xuất hiện của Quân Xà Phu. Vị Ma pháp Vương này hẳn sẽ được mệnh danh là lắm chiêu trò nhất trong lịch sử hai trăm lẻ tám vị, bởi mỗi năm ngài sẽ dựng nên vài màn trình diễn ấn tượng khác nhau.

Một tiếng nổ đùng trên bầu trời khiến Xử Nữ suýt nhảy bổ ra khỏi ghế ngồi, kèm theo đó là một làn khói dày màu xanh dương nhạt tạo thành mái vòm bao trùm kín Đấu trường Hoàng gia. Khói dần dần nhào nặn thành những con quỷ bay lơ lửng trên không trung, nhưng trái với vẻ hung dữ kinh khiếp bắt gặp ở trên chiến trường, chúng được chế thành những bộ dạng hài hước khiến các khán giả bật cười thành tiếng. Loài quỷ sừng cong nổi tiếng ác độc bây giờ trông giống những chú dê bồng bềnh có thắt nơ, lũ cự nhân khổng lồ biến thành những con búp bê xúng xính mặc váy, bầy dạ xoa mắt trắng dã, mặt mũi méo mó thật tức cười.

Một thân ảnh lao vụt trong không trung, từng đường kiếm bén nhọn ánh lên hệt những tia chớp chẳng chịt trên bầu trời. Tốc độ di chuyển quả thật đáng kinh ngạc, người ta chỉ kịp thấy gió lạnh phảng phất trên làn da sau mỗi lần bóng người kia vụt qua trước mặt. Trong tích tắc, những đám mây quỷ đồng loạt tan ra, rơi xuống tạo thành cơn mưa óng ánh kim tuyến.

Thần dân Soria vỗ tay như sấm dậy, tất cả các đội trưởng đều tấm tắc đứng lên tán thưởng. Xử Nữ làu bàu gì đó, chép miệng không hề ấn tượng trước một màn đầu tư hoàng tráng này, vẫn phải miễn cưỡng làm theo. Song Ngư thì cố hành xử thật bình thường, trong khi lòng đã sớm ngập tràn ngưỡng mộ. 

Ma pháp Vương Quân Xà Phu đứng sừng sững trên một đám mây, từ từ lướt xuống. Tuổi tác của Quân Xà Phu hiện vẫn là một bí ẩn lớn đối với cư dân vương quốc Soria, ngài trông trẻ măng như chỉ mới ngấp nghé ba mươi, với mái tóc bạc để dài cùng đôi mắt màu thanh thiên trong veo, một vẻ đẹp cao quý mà gần gũi vô cùng. Ngài diện hoàng bào vàng rực rỡ, trên đầu là mũ miện nạm đá quý dành riêng cho bậc đế vương.

Đám mây trôi xuống đến đúng khán đài chính, nơi các đội trưởng đội phó đang yên vị, thì lập tức tan biến. Ma pháp Vương đường hoàng, đĩnh đạc đứng trước hàng nghìn thần dân của mình để phát biểu khai mạc Đại hội.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận