Zsww Nam Phong Tự


An bài xong xuôi cho thiếu niên Tiêu Chiến mới ung dung theo sau vị công công đi vào trong điện.

Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu nhìn thân ảnh lấp ló nơi cửa ra vào đang tắm mình trong ánh nắng, gã phất tay hương người cung nữ và thái giám bên cạnh rồi mới hướng người kia mà mở miệng, "Hoàng huynh, sao hôm nay lại có thời gian tiến cung thăm trẫm?"
Người kia cười cười đi đến chiếc ghế chạm trổ tinh xảo bên cạnh gã ngồi xuống, "Hoàng thượng, mấy ngày sắp tới ta muốn ra khỏi thành một phen."
"Ra khỏi thành? Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là muốn nhân dịp này mang Nhất Bác ra ngoài dạo chơi một chút mà thôi."
"Nhất Bác? Chính là người mà hai ngày trước hoàng huynh đã nói đến sao?"
Hoàng đế thấy hắn gật nhẹ đầu liền mở miệng nói, "Không phải trước đây ngươi nói cần mật hàm là vì muốn lôi kéo người đó về sao? Sao hôm nay tựa hồ nhìn không giống như những gì ngươi đã nói?"
"Hoàng thượng, con người có dã tâm mới có thể tồn tại, nếu có thể hoàn toàn đem người giấu vào trong túi thì không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Hoàng huynh quả nhiên tâm tư vẫn luôn kín đáo như vậy." Hoàng đế khẽ cười, "Có đôi khi chính trẫm còn tự cảm thấy may mắn vì có hoàng huynh đứng bên cạnh, người văn võ song toàn như này, trên thế gian quả thực khó kiếm."
"Không dám." Tiêu Chiến tự châm một ly trà đem đến trước mặt gã, "Chẳng bằng cùng ta sảng khoái uống một trận thì hơn."
Hoàng đế cầm ly trà uống một hơi cạn sạch sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Trẫm cũng muốn cùng ngươi uống một trận thật thống khoái, nhưng đáng tiếc dạo gần đây nơi biên cương đang xảy ra giao chiến, các nước ngoại bang đang không ngừng nhìn chằm chằm vào chúng ta, trẫm thực sự không còn thời gian bận tâm tư khác."
"Chớ có lo lắng, đợi sau khi chuyện này thành công chúng ta sẽ nắm giữ một nửa ám các, đến lúc đó thì bất kể là tin tức gì ta cũng sẽ nắm giữ trong lòng bàn tay."
Hoàng đế gật nhẹ đầu, lại như nghĩ đến điều gì mà hỏi, "Đúng rồi, Hoàng huynh, lần trước ám sát ngươi có bị thương không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, "Không sao."
"Hoàng thúc để ngươi che giấu võ công cốt cũng chỉ muốn ngươi an ổn mà sống, vậy mà bây giờ ngươi lại dùng nó để âm thầm hỗ trợ trẫm điều tra sự tình ở ngoại bang, trẫm thật sự cảm thấy hổ thẹn với hoàng thúc."
"Nếu không nhờ Hoàng thượng thì ta làm sao mà có được một vài năm yên ổn đây? Có rất nhiều người ham muốn vị trí này ta đều biết, Hoàng thượng thau ta gánh vác bao việc lớn nhỏ trong lòng ta cũng tường tận, giữa huynh đệ với nhau không cần so đo nhiều như vậy."
"Lần này ra khỏi thành phải hành sự cẩn thận, người bên ám các truyền tin đến nói người của ngoại bang đã để mắt đến ngươi." Hoàng đế trầm mặc một lát, "Còn Nhị công tử phủ Tiêu vương đệ nữa, có gián điệp đã từng thấy y và phó tướng Lưu cùng nhau ra vào kỹ viện, chuyện này ngươi cũng phải lưu ý."
"Việc này ta đã sớm sai người để ý kĩ, Hoàng thượng không cần lo lắng." Tiêu Chiến khẽ vuốt cằm, "Chuyện trong cung toàn sự giao cho Hoàng thượng định đoạt."
"Đi sớm về sớm."
"Được, thần xin cáo lui."
Tiêu Chiến và Hoàng thượng ăn ý cùng nhìn nhau cười, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn vốn định đưa người đang nửa tỉnh nửa mê ở ngoài điện kia về Vương phủ dùng cơm, không ngờ lại đụng phải một vị khách không mời mà đến.

"Ôi, ta còn tưởng là vị cao nhân nào, thì ra là một tiểu thị vệ mới tuyển à."
Người kia khinh miệt liếc nhìn thiếu niên, lại bị đáy mắt lạnh lẽo ẩn hiện sát khí vô hình làm cho run rẩy.


Hắn ta ho nhẹ một tiếng làm bộ trấn định, nói, "Huynh trưởng, trước đây vào cung với ngươi không phải là tên thị vệ thiếp thân kia sao? Sao bây giờ một tiểu thị vệ mới tuyển như y cũng có thể cùng ngươi hồi cung vậy? Chuyện này hình như cũng quá không hợp lễ nghĩa đi."
Đôi mắt sắc của Tiêu Chiến bỗng nhiên chìm nặng, sau đó thanh âm lạnh lùng hướng người kia mà nói, "Nhị đệ, bổn vương mang ai vào cung hình như cũng không cần phải bẩm báo với ngươi đâu nhỉ?"
Người kia tức đến mức nghẹn lời, "Ngươi!"
"Nhất Bác, chúng ta đi thôi." Tiêu Chiến quay đầu nói với Vương Nhất Bác, mắt nhìn thẳng không thèm liếc Tiêu Ý đứng một bên tức muốn bốc khói, đợi đi được một xa mới khẽ nói, "Nhất Bác, chuyện vừa rồi ngươi đừng để trong lòng, tên Tiêu Ý này tính tình là vậy, không coi ai ra gì, ngươi sau này khi một thân một mình mà thấy hắn thì tuyệt đối không nên lấy cứng đối cứng với hắn, cố gắng chờ ta đến giải quyết."
Vương Nhất Bác im lặng gật gật đầu, y đã sớm nghe qua nhị công tử phủ Tiêu vương không phải người tốt lành gì, bây giờ lại càng sâu sắc cảm nhận rõ ràng hơn, Cũng không biết cái tên kiêu ngạo đó khi nào mới xuất hiện trên danh sách ám sát của y nữa.

Tiêu Chiến nhìn thiếu niên không nói một lời nên cho là y còn buồn bực vì chuyện vừa nãy liền ôn nhu nói tiếp, "Nếu ngươi cảm thấy không vui thì có thể xuất phủ chơi nửa ngày."
Lời nói của hắn đem Vương Nhất Bác đang chìm nổi trong thế giới riêng giật mình tỉnh lại, y quay đầu nhìn người kia đại khái đã biết là hắn đã hiểu lầm y liền khẽ khàng lắc đầu nói, "Không sao, ta vốn dĩ cũng không để trong lòng."
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm y giây lát cũng không thể nhìn thấu được tâm tình thiếu niên, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc mang người trở về Tiêu vương phủ.

"Trở về nghỉ ngơi đi."
Thiếu niên nhẹ gật đầu, chậm chậm biến mất sau góc rẽ hành lang.

Lúc Vương Nhất Bác trở về biệt viện thì Trịnh Phồn Tinh đã bày xong một bàn đầy đồ ăn, cậu đứng ở cửa phòng hết nhìn đông rồi lại ngó tây chờ y trở về.

Tiếng gió thu xào xạc thổi tan cơn buồn ngủ mông lung, đợi lúc y đã tỉnh táo hơn nhiều thì mới hậu tri hậu giác phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

Y ngồi vào bàn tựa như vô ý mà hỏi thăm, "Phồn Tinh, lúc trước ngươi cùng Vương gia tiến cung đều cùng nhau ngồi trong xe sao?"
Trịnh Phồn Tinh cầm bát cơm ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi, "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, ăn cơm đi."
Thiếu niên gắp lên một miếng thịt bỏ vào miệng âm thầm ai oán một câu.

Vấn đề không phải ở xe ngựa, chắc chắn là Vương gia có điều không ổn.

Hai canh giờ sau Tiêu Chiến lại cho gọi Trịnh Phồn Tinh, trước ánh mắt khó hiểu của cậu, hắn đưa ra một chiếc hộp gỗ.

"Phồn Tinh, ngươi giúp ta đem số trầm hương này cho Nhất Bác, dặn y khi ngủ thì đốt lên.


Giấc ngủ y không sâu, trầm hương có thể giúp y ngủ ngon hơn một chút."
Sau đó hắn còn bổ sung, "Đừng nói với y là ta đưa, nếu không ta sợ y sẽ không dùng."
Trịnh Phồn Tinh nhận lấy hộp gỗ trong tay Thần Vương, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị đuổi khỏi nội viện, không hiểu gì mà đi về nơi ở của mình.

Lúc cậu đến trước gian phòng ngủ của Nhất Bác người kia khó khăn lắm mới tỉnh lại được.

"Nhất Bác, tỉnh chưa?"
Vương Nhất Bác vuốt vuốt thái dương hơi giần giật nhàn nhạt đáp, "Ừm."
Trịnh Phồn Tinh đặt hộp gỗ trong tay lên bàn trà nói, "Đây là trầm hương, nó có thể giúp ngươi ngủ ngon hơn."
Vương Nhất Bác mang giày xong mới chậm chạp đi đến trước bàn, mở hộp trầm hương ra đánh giá một lượt mới mở miệng nói, "Trầm hương quý như vậy, ngươi làm sao có nhiều thế?"
Trịnh Phồn Tinh ngẩn người, trong đầu hiện ra bộ dạng dọa nạt của Thần Vương, không khỏi cà lăm một chút, "Trong...!trong kho phủ có rất nhiều."
Thiếu niên tựa như suy nghĩ gì đó mà gật đầu, Trịnh Phồn Tinh thấy y phản ứng như vậy tưởng mình đã qua ải liền thở một hơi nhẹ nhõm, ai ngờ một giây sau người kia lại dò hỏi, "Sao ngươi biết ta khó ngủ?"
"Chuyện này..." Người kia hỏi cậu vấn đề này thật không lường trước được, đại não trống rỗng, thật lâu sau mới phản ứng, "Hôm nay ta thấy ngươi tinh thần không tốt lắm nên đoán bừa là giấc ngủ ngươi không ổn, vì vậy mới vào kho phủ lấy cho ngươi một ít trầm hương."
Vương Nhất Bác yên lặng liếc mắt nhìn cậu rồi mới khe khẽ đáp, "Cảm ơn."
Trịnh Phồn Tinh chột dạ vuốt ngực một cái, chậm rãi đi ra cửa.

"Ta còn có việc, đi trước đây, buổi tối ngươi nhớ đốt trầm hương rồi hãy ngủ nhé."
Vương Nhất Bác nhìn người kia nhanh như chớp đã biến mất, lạnh nhạt khép cửa phòng lại, lại cẩn thận đánh giá hộp trầm hương một phen, xác nhận thật kĩ không có gì bất ổn mới cất kĩ vào tủ.

Thời điểm Tiêu Chiến đến viện tử của Vương Nhất Bác, người nọ đang yên tĩnh ngồi trên đầu tường đến xuất thần.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống thân thể y, theo lọn tóc đen yên lặng trượt xuống, tựa như dát lên người thiếu niên một tầng ánh sáng bạc trong veo.

Tiêu Chiến ngắm nhìn gò má tinh xảo hồi lâu, cuối cùng nhịn không được lên tiếng, "Nhất Bác."
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn hắn một cái liền phi thân nhảy xuống.

"Vương gia."

"Đi cùng ta một lát đi."
"Vâng, Vương gia."
Tiêu Chiến đứng tại chỗ trầm mặc một lát mới mở miệng, "Nhất Bác, ta không muốn nghe câu trả lời này."
Mặc dù gương mặt thiếu niên phần lớn bị đêm đen vây lấy nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được đôi lưu ly trong veo đang hướng hắn mà khó hiểu.

"Ngươi chỉ cần nói "được", thế là được rồi."
Vương Nhất Bác nghe vậy hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên rơi vào ánh mắt ôn nhu của người kia không kịp phòng bị.

Ánh trăng và ánh mắt quyện lấy nhau rơi vào sắc màu lưu ly nhàn nhạt, tựa như có một dòng điện chạy toàn thân, y bỗng nhiên cúi đầu, thật lâu sau mới khẽ đáp, "Được."
Hai người im lặng đi dạo quanh đình nhỏ rất lâu, một chút nóng nảy dưới đáy lòng đột nhiên xuất hiện, thiếu niên không kiên nhẫn đem vầng trăng hình lưỡi liềm đung đưa trước ngực giấu vào trong áo, nhưng không ngờ động tác nhỏ này lại bị người kia phát hiện.

Một giây sau đó, Tiêu Chiến chậm rãi nói, "Nhất Bác, ngày mai ta dẫn ngươi ra khỏi thành du ngoạn."
"Ra khỏi thành? Đi đâu?"
"Sang tiểu trấn bên cạnh thăm thú một chút, thế nào?"
"Chỉ có ta và ngươi?"
Tiêu Chiến khẽ đáp một tiếng, "Ừm."
Vương Nhất Bác lại càng khó hiểu hơn, "Sao đột nhiên lại như vậy?"
Thanh âm người kia trong trẻo rót vào tai, "Không phải đột nhiên, ta rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng."
Thiếu niên yên lặng cả nửa ngày, lâu đến nỗi Tiêu Chiến lo rằng y không có ý định nói tiếp thì giọng nói ấy lại vang lên, "Được."
Một vài kí ức ngắn ngủi bỗng hiện lên trong tâm trí, chớp nhoáng tựa như một cục đá ném vào mặt hồ êm ả tại ra từng dòng gợn sóng, hắn cúi đầu cười cười, bước chân cũng ngừng lại.

"Vậy, giờ Tỵ ngày mai gặp."
"Được."
Thiếu niên nhìn thân ảnh người nọ biến mất sau đình viện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thâm ý.

Hai người cùng đi, ngược lại lại là một cơ hội tốt.

Có lẽ là do tác dụng của trầm hương nên một đêm này thiếu niên ngủ vô cùng yên ổn, ổn đến mức sáng hôm sau còn bị Trịnh Phồn Tinh trêu đùa một phen.

"Nhất Bác, mặc dù ta biết tinh thần ngươi rất tốt nhưng ngươi cũng không cần mới sáng sớm đã chạy ra đây nhìn bọn ta tập luyện đâu." Trịnh Phồn Tinh quay đầu nhìn bóng người đang đứng dưới gốc cây, "Võ công ngươi cao cường như vậy sẽ làm ta cảm thấy áp lực đó."
Vương Nhất Bác mím môi một cái, quay đầu nhìn sang hướng khác.

Y không hiểu tại sao trên đời này lại có người tưởng tượng phong phú đến vậy.


Vốn dĩ y đến đây để tập luyện, muốn dò xét thực lực của Vương phủ một chút, không ngờ lại bị hiểu nhầm.

Trong đầu y đem tất cả cách thức ám sát liệt kê ra một hồi, lại chọn ra cách thức có tính khả quan nhất thì phía bên kia mới dần yên tĩnh lại, chỉ còn lại mình y ngồi ngốc dưới gốc cây.

Mặt trời vừa mọc tỏa ra một vệt sáng mờ mờ ảo ảo, càng phơi người càng lười biếng, thiếu niên chậm rãi khép mí mắt, tựa người vào gốc cây nghỉ ngơi.

Đột nhiên tia sáng trước mắt tối đi trông thấy, còi báo động trong lòng Vương Nhất Bác vang lên mãnh liệt, đôi mắt lưu ly lập tức mở lớn.

Tiêu Chiến ngồi xổm bên cạnh y, đối diện với cặp mắt thanh lãnh xa cách nhuốm vài phần sát ý kia cười cười, "Sao không về phòng mà ngủ?"
Người kia hoàn hảo trưng ra bộ mặt ôn nhu vô đối.

Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc hắn một cái, hơi tựa người về sau.

"Ta chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần."
Thanh âm thiếu niên mềm mại còn mang theo âm sữa chưa tan, hòa cùng tiếng gió rót vào tai, Tiêu Chiến nghiêng đầu híp mắt, nụ cười trên mặt lại càng sâu.

"Ta nghe Phồn Tinh nói mới sáng sớm ngươi đã đến xem bọn họ tập luyện."
Thấy người kia không nói lời nào, Tiêu Chiến liền tiếp tục, "Đêm qua lại ngủ không ngon sao?"
"Không phải." Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu nói, "Nhờ có trầm hương của Vương gia mà đêm qua ta ngủ rất ngon"
Tiêu Chiến nghe vậy hơi giật mình, ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ ôn nhuận thường ngày, "Sao ngươi biết đó là của ta?"
Vương Nhất Bác cúi đầu nhặt một mảnh lá khô bên cạnh tùy ý nghịch.

"Trầm hương quý như vậy, nếu không có sự đồng ý của Vương gia thì Phồn Tinh không thể nào có được."
Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, nhìn chằm chằm vài sợi tóc bay loạn của y, "Ngươi vậy mà rất thông minh."
"Vương gia quá khen."
"Vốn dĩ ta muốn để ngươi ngủ muộn một chút nên mới quyết định giờ Tỵ xuất phát, nếu bây giờ ngươi không có chuyện gì để làm thì chúng ta lên đường sớm một chút đi."
Lời vừa dứt thiếu niên liền ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, đôi lưu ly phản chiếu chút ánh nắng nhẹ nhàng.

"Được."
Suzie.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui