Zsww Nam Phong Tự


Ngoài điện tiếng gió thổi vi vu mang theo vài chiếc lá rơi rụng, không gian yên lặng bao trùm cả thế gian.

Trong điện một mảnh vắng lặng, bậc thang làm bằng gỗ lim cổ xưa chạm khắc đủ loại hoa văn phức tạp làm lộ ra mấy phần trang nhã nghiêm khí, đám người đứng ở dưới đài nhìn chăm chú vào thân ảnh thanh tú của thiếu niên.
Vương Nhất Bác đem chiếc đĩa trong tay thả vào chậu đồng, nước trong chậu hiện lên vài gợn sóng rồi dần dần chuyển sang màu đen.
Bẩm Hoàng Thượng, chiếc đĩa này đã được tẩm độc dược qua, chỉ cầm điểm tâm dính vào thì sẽ bị trúng độc."
Hoàng Đế ngồi trên long ỷ chạm trổ tinh xảo cúi đầu nhì đám người, "Bây giờ thị vệ hạ độc đã trốn khỏi Vương phủ, trẫm sẽ cho hạ lệnh đuổi bắt.

Nhưng Vân phi và đứa con của nàng lén lút thông đồng với ngoại bang, lại thêm việc mưu hại Vương gia, chứng cứ đã vô cùng rõ ràng, tội này đáng chết."
"Hoàng Thượng tha tội!" Vân Bùi Cảnh quỳ xuống nắm lấy góc áo Tiêu lão Vương gia, "Vương gia, thần thiếp một lòng một dạ với người.

Thần thiếp quả thật lúc bắt đầu có ý đồ khác với Vương gia nhưng sau đó thần thiếp đã loại bỏ ý định này.

Nhưng bọn họ uy hiếp ta, nếu ta không chịu giúp bọn họ thì bọn họ sẽ đe dọa đến Ý, thần thiếp dưới tình thế cấp bách mới không cẩn thận hành động bất chính, Vương gia người cứu Ý được không? Hãy cứu thằng bé đi, thằng bé vô tội!"
Tiêu lão Vương gia khẽ thở dài một tiếng, thất vọng hất tay nàng ra, ông hướng đến Hoàng Đế chắp tay thi lễ, "Mong Hoàng Thượng định đoạt."
Lời vừa dứt cũng là khi Vương Nhất Bác bước lên một bước nhỏ, y cúi đầu chắp tay hành lễ, "Hoàng Thượng, tiểu nhân to gan xin Hoàng Thượng nghe tiểu nhân nói một lời."

Hoàng Đế nhíu mày nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn y, "Nói."
"Tin tức Thần Vương tỉnh lại người ngoài không biết, nếu ta đoán không sai thì phía bên ngoại bang rất nhanh sẽ có động tĩnh, hai mẫu tử Vân phi vốn đã quen thuộc với ngoại bang nên giữ bọn họ lại có thể giúp ích cho việc diệt trừ ngoại bang của Hoàng Thượng.

Cho nên tiểu nhân to gan, xin Hoàng Thượng miễn cho bọn họ tội chết."
Đáy mắt Tiêu Chiến lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn cũng bước tới nửa bước nói tiếp, "Hoàng Thượng, nếu hai người bọn họ có thể góp chút sức lực thì đợi đến khi mọi việc kết thúc hãy tính toán cũng không muộn."
"Thần Vương, ngươi không sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho ngươi sao?"
"Nếu bọn họ gây bất lợi cho ta, ta sẽ đích thân kết liễu bọn họ."
Hoàng Đế nhìn lướt qua đám người, hắn ta suy nghĩ một lát mới mở miệng, "Thần Vương, chuyện này giao cho ngươi xử lý, đừng làm trẫm thất vọng.

Người đâu, nhốt hai kẻ này vào."
Lời còn chưa dứt, một vị công công đã vội vã tiến vào trong điện.
Hoàng Đế có chút không vui liếc mắt nhìn kẻ vừa tới, hỏi, "Hà công công, tạ sao lại hốt hoảng như vậy?"
"Bẩm Hoàng Thượng, biên cảnh báo tin ngoại bang đã mang theo xe pháo và binh lính đến biên giới, khí thế vô cùng hung hãn."
"Xe pháo?" Hoàng Đế lập tức nhíu mày, "Lập tức phái Hà tướng quân mang theo binh lính viện trợ, chuẩn bị nghênh chiến.


Ngoại trừ Thần vương, tất cả những người khác đều lui ra đi."
Vương Nhất Bác nghe vậy liền đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, nói khẽ, "Ta ở bên ngoài chờ huynh."
"Được." Tiêu Chiến gật gật đầu nhìn bóng lưng y biến mất ngoài cửa điện, hắn chợt quay đầu nhìn Hoàng Đế, "Hoàng Thượng, ngươi có chuyện tìm ta?"
"Tiểu thị vệ của ngươi rất hiểu ngươi."
Tiêu Chiến cười cười, "Hoàng Thượng chắc hẳn không gọi ta lại chỉ vì nói những chuyện này đâu nhỉ?"
"Bọn chúng hành động nhanh hơn dự đoán." Hoàng Đế bỗng nhiên nghiêm mặt, "Huynh trưởng, ngươi vừa rồi cũng đã nghe, ngoại bang đã chế tạo được xe pháo, trận chiến này không dễ dàng."
"Thần nhất định sẽ dốc toàn lực thắng trận chiến này."
Vì quốc gia, cũng vì y.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác chậm rãi đi ra khỏi cửa cung, trong tiếng gió xào xạc truyền đến một âm thanh quen thuộc.
"Huynh trưởng."
Ngày 18 tháng 11 âm lịch, hai vị công tử Tiêu Vương phủ bắt tay với ám các diệt trừ vô số căn cứ điểm của ngoại bang trong nội thành.
Ngày 21 tháng 11 âm lịch, uy lực của xe pháo không gì sánh bằng, biên cảnh thành Ngân Châu chìm ngập trong nguy hiểm rình rập.
Vương Nhất Bác ngồi trong viện nghe Trịnh Phồn Tinh lẩm bẩm mãi không thôi về chuyện này, sau lưng đột nhiên có một lồng ngực ấm áp dính vào.
"Vương gia." Trịnh Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn người vừa tới một chút liền thức thời chạy đi, "Hai người trò chuyện vui vẻ."
"Chiến ca."

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh y, nắm lấy tay y nâng niu trong lòng, nói, "Biên cảnh báo nguy, lát nữa ta sẽ xuất phát đến thành Ngân Châu."
Vương Nhất Bác có chút nhíu mày, "Nhanh vậy sao?"
Đôi mắt Tiêu Chiến rủ xuống, che giấu ý tứ không tình nguyện trong lòng, "Xin lỗi đệ, tình huống quá cấp bách, ta..."
Hắn còn chưa nói xong Vương Nhất Bác đã ngắt lời, "Ta đi cùng huynh."
Đôi mắt hắn phút chốc ngước nhìn thiếu niên, "Không được, quá nguy hiểm."
"Tiêu Chiến, đồng sinh cộng tử." Vương Nhất Bác trở tay nắm chặt lấy bàn tay của hắn, đôi mắt y sáng long lanh chăm chú nhìn người kia, vừa cười vừa nói, "Năng lực của ta đâu phải huynh không biết?"
"Vương Nhất Bác..."
"Bất kể thế nào ta vẫn sẽ đi cùng huynh."
Tiêu Chiến bỗng nhiên ôm chặt y vào lồng ngực, hắn trầm mặc thật lâu mới phun ra một chữ.
"Được."
Ngày 22 tháng 11 âm lịch, hai vị công tử Tiêu Vương phủ và ám các cùng nhau dẫn binh đến thành Ngân Châu thương lượng đối sách.
Ngày 25 tháng 11 âm lịch, bách tính thành Ngân Châu toàn bộ bị sơ tán, trong một đêm tòa thành đã không còn một bóng người.
Ngày 28 tháng 11 âm lịch, thành Ngân Châu bị công phá, một lượng lớn xe pháo bị đá vụn ngăn trở, nửa bước cũng khó đi, binh sĩ ngoại bang bị đánh úp thê thảm.
Ngày 30 tháng 11 âm lịch, Tiêu Ý hợp tác với sát thủ ám các bắn hỏa tiễn ra ngoài thành, tạo nên một bức tường lửa đỏ rực mênh mông.
Ngày mùng 3 tháng 12 âm lịch, quân ngoại bang bị ép rời khỏi thành Ngân Châu.
Ngày mùng 10 tháng 12 âm lịch, ngoại bang thất bại thảm hại, buộc phải lui binh.
Ngày 15 tháng 12 âm lịch, Trắc phi và hài tử Tiêu Vương phủ lấy công chuộc tội, được xá tội chết, bị đày đi lưu vong nơi biên cương trong vòng năm năm.
Năm năm sau.

Ngoài phòng, từng bông tuyết bay lả tả che lấp mái ngói xanh đỏ đan xen và tầng tầng lớp lớp những mái hiên sát rạt, tiếng gió vi vu mang theo vài tiếng cành khô gãy truyền trong không trung.
Hai thân ảnh thanh tú chậm trãi ra khỏi nhà, thiếu niên đang đợi sẵn vội vội vàng vàng chạy lên phía trước, "Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, hắn nắm lấy bàn tay hơi lạnh của y, "Đi thôi, chúng ta cùng đón mẫu tử bọn họ trở về."
"Được." khóe miệng Vương Nhất Bác cong cong, đôi mắt nhu hòa lóe lên vài tia sáng nhỏ vụn.
Hai người đi dọc theo hành lang chậm rãi ra ngoài, Trịnh Phồn Tinh im lặng đi theo cả hai tỉ mỉ nhìn từng bông tuyết trắng tinh rơi trên mái hiên cong cong, cõi lòng bình yên đến lạ.
Thời điểm đến trước cửa Vương phủ, Tiêu Chiến bỗng nhiên quay đầu nói với Trịnh Phồn Tinh, "Phồn Tinh, mua giúp bổn vương vài bình cao thơm."
Lời vừa dứt hai bên tai Vương Nhất Bác liền đỏ lên trông thấy, y giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Trịnh Phồn Tinh nín cười mở miệng, "Đã rõ, Vương gia, hai người mau chóng lên đường đi, đi sớm về sớm."
Tiêu Chiến gật đầu dắt Vương Nhất Bác lên xe ngựa.
Bánh xe trên mặt tuyết in lại một dải dài, một lúc sau lại bị gió đông vô tình vùi mất.
Ngoài biên cảnh tuyết trắng mênh mông vô bờ vô bến, thiếu niên hứng thú rút kiếm múa một đường, lưỡi kiếm trong như suối nước, toàn thân y phục màu trắng thuần như hòa vào màu tuyết tinh mịn.
"Tiêu Chiến, tiếp kiếm!"
Khóe miệng Tiêu Chiến khẽ nhếch lên một độ cong vừa phải, hắn nghiêng người mũi châm chạm đất, thoắt cái đã đem đối phương ôm vào trong ngực, tay phải phủ lên mu bàn tay hơi thấm tuyết của người nọ.
Hai thân ảnh ăn ý khiêu vũ trong tuyết lạnh, một kiếm, một đối tay, một đôi phu phu.
Tuyết trắng mông lung không biết hồi dứt, chỉ cần ngươi vẫn ở trong lòng ta, thế là đủ rồi.
- -------------- HOÀN CHÍNH VĂN -------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui