Kết thúc nụ hôn Tiêu Chiến dựa lưng vào thành giường, Vương Nhất Bác mềm nhũn vùi trong lồng ngực của hắn, mặc kệ cho hắn không ngừng vuốt ve bàn tay trắng nõn của y.
"Chiến...!Chiến ca..." Một giọng nói ấm áp rơi vào tai, Tiêu chiến nghe được lập tức cười híp cả mắt, "Chuyện gì?"
"Sinh thần vui vẻ."
"Đa tạ bảo bảo."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn hắn nói, "Quà mừng..."
Tiêu Chiến khẽ mổ lên vành tai y một cái, "Có đệ là đủ rồi."
Khóe miệng Vương Nhất Bác khẽ nâng, nắm lấy một lọn tóc trước ngực đối phương khẽ vuốt, "Tại sao huynh lại đột nhiên đến đây?"
"Ta lo lắng cho đệ nên đi tìm, đến nơi thì nghe Phồn Tinh nói đệ đã đi rồi nên ta liền đoán đệ đã về đây."
"Vậy còn yến hội?"
"Đừng lo, có phụ thân ta lo rồi."
"Thật chứ?"
Tiêu Chiến nắm hai bàn tay y đặt trước ngực, "Thật."
Chốc lát sau đó Vương Nhất Bác như nhớ đến điều gì mà rút một tay lại khẽ đánh đối phương, "Huynh ở bên ngoài nghe lén lâu như vậy, còn giả say nữa."
"Nếu ta không làm như thế thì làm sao nghe được lời thật lòng của đệ?"
"Hai ngày trước không phải huynh không thừa nhận sao?" Vương Nhất Bác khẽ hừ một tiếng, vờ quay đầu đi không thèm để ý đến người kia.
"Ta đã nói với đệ rồi, ta rất ngưỡng mộ đệ tiêu dao tự tại.
Đệ là người lớn lên ở giang hồ, ta sợ nếu ta cứ cố chấp giữ đệ bên người sẽ làm đệ cảm thấy khó chịu, ta không muốn những thứ như lễ nghi hoàng thất ràng buộc cuộc sống của đệ." Tiêu Chiến lại cầm lấy hai bàn tay mềm mại của y, ôm vào ngực, ôn nhu dỗ dành, "Ta đã từng muốn ích kỉ giữ đệ bên cạnh, sẽ giấu đệ đi không để người khác biết, nhưng ta sợ ở bên cạnh ta đệ sẽ bị những thói ganh đua làm cho tổn thương, ta sợ ta sẽ không thể bảo vệ đệ an toàn."
Vương Nhất Bác nghe vậy liền ngồi thẳng người dậy, "Ta có thể tự bảo vệ bản thân, cũng có thể bảo vệ cho huynh."
Thấy hắn chỉ cười không nói thiếu niên liền trấn an hôn hôn lên khóe miệng hắn, "Mặc dù bây giờ ta vẫn sống ở Vương phủ nhưng mỗi ngày trôi qua đều bình yên vui vẻ, huynh thật sự đã bảo vệ ta rất tốt rồi.
Huynh đó, mỗi ngày đều nghĩ nhiều như vậy thì đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi, sau này để ta giúp huynh đi, được không?"
Đôi con ngươi tràn đầy ý cười của Tiêu Chiến thoáng qua một chút kinh ngạc, hắn vừa định mở miệng nói vài câu thì bị một âm thanh vừa đến cắt ngang.
"Nhất Bác, ta mang đến cho ngươi chút điểm tâm khuya..."
Trịnh Phồn Tinh mang theo một khay đồ ăn đi vào, còn chưa đi được mấy bước đã bị hai thân ảnh ngồi ôm nhau trên giường dọa sợ đến nỗi không dám nhấc chân lên nữa.
Trịnh Phồn tinh đứng im tại chỗ, run run rẩy rẩy hồi phục tinh thần, "Vương...!Vương gia..."
"Để đó rồi đi đi."
Trịnh Phồn Tinh có ngốc cũng nghe hiểu được ý tứ đuổi người của người kia, cậu vội vàng đặt khay gỗ lên bàn rồi nhanh chân bước ra ngoài.
"Huynh làm gì vậy?" Vương Nhất Bác nhìn thân ảnh chạy trối chết của cậu liền không nặng không nhẹ đánh Tiêu Chiến một cái, "Ngày mai nói không chừng toàn bộ người trong Vương phủ đều sẽ biết Thần Vương thích "Long Dương" đó."
Tiêu Chiến cố tình hướng y bĩu môi một cái giả bộ đáng thương, "Vậy thì ta sẽ giết người diệt khẩu."
Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ liếc hắn một cái rồi xoay người xuống giường.
"Ta sắp chết đói rồi."
Y vừa dứt lời liền bị người nào đó bế lên.
Vương Nhất Bác thấp giọng hô lên một tiếng sau đó liền cảm thấy cơ thể mình vững vàng ngồi trên đùi Tiêu Chiến, Còn chưa để y kịp mở miệng âm thanh của hắn liền rơi vào bên tai, "Sao lại không mang giày?"
Thiếu niên quay đầu cười với hắn, "Đói quá nên quên mất."
Tiêu Chiến vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịnh thở dài một tiếng kéo chiếc khay gỗ lại gần đem vài đĩa thức ăn đặt xuống bàn rồi lại đặt vào tay y một đôi đũa.
Vương Nhất Bác thỏa mãn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nhưng chưa kịp nuốt xuống liền nghe thấy một tiếng mèo kêu thật nhỏ vang lên dưới chân.
Y cúi đầu liếc nhìn bé mèo con lên tiếng hỏi, "Thế nào? Ngươi cũng đói sao?"
Mèo con meo một tiếng như trả lời.
Thiếu bnên cười nhẹ một tiếng, lấy cùi chỏ đụng đụng người phía sau, "Chiến ca, nó đói bụng rồi."
Tiêu Chiến khẽ xoa đầu y bất đắc dĩ nói, "Bảo bảo, đệ thay đổi rồi."
Vương Nhất Bác lại ăn một miếng, mơ hồ hỏi, "Ta làm sao?"
"Đệ hôm nay cười rất nhiều." Từ khóe mắt đến đuôi mày hắn đều ngập tràn tiếu ý, "Lại còn sai ta."
Vương Nhất Bác quay đầu cười với hắn rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, thả người ngồi lại trên ghế, ôm bé mèo con ra ngoài, "Đi thôi bé vàng, phụ thân ngươi không cần ngươi nữa rồi."
"Chiến ca, gọi Bánh Mật!"
Từ sau lần bày tỏ hôm đó, Vương Nhất Bác liền trở nên hoạt bát hơn xưa, đến mức Tiêu Chiến ôm người thích đến mức không nỡ buông tay, vì vậy hắn dứt khoát ở lại phòng y đến hừng đông mới chịu rời đi.
Người vừa rời đi không bao lâu Vương Nhất Bác liền cảm thấy nhàm chán cực kì, cuối cùng y nhịn không được ôm Bánh Mật chạy đến phòng Tiêu Chiến.
Vừa đến nơi Vương Nhất Bác liền thả Bánh Mật xuống cửa phòng rồi bước nhanh lại chỗ Tiêu Chiến.
Hắn đương nhiên vô cùng vui vẻ, dang tay ôm chặt thiếu niên vào lòng.
"Đây chính là bản vẽ mà hôm qua huynh đã thảo luận với Hoàng Thượng sao?"
"Ừm." Tiêu Chiến giúp y sửa sang vài lọn tóc rối, "Đệ quả nhiên nghe được tất cả rồi."
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn hắn, đôi lưu ly lấp lánh cực kì, "Huynh muốn giết ta sao?"
"Nói bậy gì vậy?" Bàn tay Tiêu Chiến đang đặt trên eo thiếu niên siết chặt, trán cụng trán thân mật nói, "Tiêu Chiến ta, mãi mãi sẽ không làm gì tổn thương đến Vương Nhất Bác."
Hơi thở hai người quyện vào nhau, làn da mỗi nơi va chạm đều nóng muốn bỏng cả da thịt, Vương Nhất Bác cười cười đẩy hắn ra, "Được rồi, ta trêu huynh thôi, để ta xem đây là bản vẽ gì mà khiến Vương gia của ta hao tâm tổn sức nào."
Tiêu Chiến hé miệng cười cười nghiêng đầu nhìn gò má tinh xảo của thiếu niên.
Rõ ràng cả người đều là da bọc xương vậy mà đôi má trắng nõn lại nộn nộn chút sữa chưa tan, ánh nắng sau giờ Ngọ rơi trên trán của y làm nổi bật làn da trắng như trứng gà bóc, vừa mờ ảo lại yên tĩnh, phảng phất như một thiên sứ lạc xuống trần gian.
Chốc lát sau đó Vương Nhất Bác lắc đầu nói, "Ta hiện tại không tìm được manh mối nào cả, hai ngày nữa giúp huynh ra ngoài tra xét, ta sẽ tìm cách giúp huynh."
Tiêu Chiến xoa xoa đầu y, "Đệ còn biết cả những cái này sao?"
"Lúc trước cũng từng nghiên cứu qua."
Tiêu Chiến cười cười hôn lên khóe miệng đối phương, "Thật thông minh."
Vương Nhất Bác bỗng nhiên che lại khóe miệng, ánh mắt mơ hồ rơi vào một cục bông tròn tròn mơ ngủ bên cửa, "Bánh Mật còn ở đây, mèo con không thể nhìn thấy những thứ này."
"Không sao, Bánh Mật ngủ rồi." Tiêu Chiến lại ôm siết y vào ngực, "Bảo bảo, sao trước đây ta không biết đệ thông minh vậy nhỉ?"
"Đó là do huynh nhìn không thấy."
Y vừa dứt lời Trịnh Phồn Tinh đã vội vàng chạy vào, Tiêu Chiến hơi cau mày nói, "Phồn Tinh, ngày thường không phải ta vẫn hay dạy ngươi gặp chuyện gì cũng phải thật bình tĩnh sao, có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?"
Trịnh Phồn Tinh vừa thở hổn hển vừa vái chào, cậu cũng không thèm quản việc tư thế mờ ám của hai người hiện tại, mở miệng nói, "Vương gia...!A Tứ...!A Tứ chết rồi..."
Vương Nhất Bác nghe vậy liền giật mình ngồi thẳng người dậy, "Chết ở đâu?"
"Phát hiện thi thể ở sau núi, vừa nãy đã khiêng trở về sảnh." Trịnh Phồn Tinh dừng một chút, "Lão Vương gia đã cho triệu tập tất cả thị vệ, cho nên Nhất Bác..."
"Ta đi cùng ngươi."
Tiêu Chiến thấy hai người ta một câu ngươi một câu đã ra đến cửa liền gào lên, "Hai người các ngươi còn không thèm nói cho ta biết A Tứ là ai!"
Lúc ba người đến đại sảnh thì người bên trong đã loạn thành một đoàn, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng của hắn đã tự giác dạt ra thành một con đường nhỏ.
Tiêu Chiến mang theo hai người chậm rãi đi vào chắp tay cúi đầu thi lễ, "Phụ thân."
"A Chiến, con đến rồi, chuyện này giao cho con xử lí đi."
"Vâng." Tiêu Chiến gật đầu ra hiệu rồi xoay đầu nhìn đám người nhấp nhổm phía sau, "Thị vệ trưởng, ngươi trình bày cho bổn vương tất cả những gì ngươi biết."
Trịnh Phồn Tinh nghe vậy liền đi đến trước mặt Tiêu Chiến, "Bẩm Vương gia, A Tứ là một thị vệ trong phủ đã đi dưới trướng ta lâu năm.
Giữa trưa hôm nay có một gia đinh phát hiện ra thi thể A Tứ ở ngọn núi phía sau, nguyên nhân tử vong và quá trình vẫn đang còn trong quá trình điều tra."
Tiêu Chiến nhăn nhăn đầu lông mày cùng Vương Nhất Bác hai người nhìn thoáng qua nhau, y liền hiểu ý đi đến bên cạnh thi thể ngồi xuống xốc tấm chiếu đang phủ lên.
Vương Nhất Bác cẩn thận kiểm tra thi thể một lượt sau đó nhẹ nhàng đắp chiếu lại, còn chưa để y kịp mở miệng thì một giọng nói mắng chửi đã vang lên, "Vương gia, rất có thể Vương Nhất Bác chính là hung thủ."
Tiêu Chiến nghe vậy hàng lông mày lại càng nhíu chặt hơn, hắn nhìn chằm chằm thân ảnh không mấy nổi bật trong đám người kia trầm giọng nói, "Chớ có ngậm máu phun người."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến kín đáo lắc nhẹ đầu rồi lạnh nhạt nói, "Có chứng cứ gì?"
Tiêu Chiến cũng mấp máy môi nhìn gã, "Nói, chứng cứ đâu?"
Gã kia chậm rãi bước ra khỏi đám người, vái chào Tiêu Chiến, "Bẩm Vương gia, tiểu nhân tên gọi Lý Nam, là bạn đồng môn của A Tứ, đêm qua trong yến hội lúc ta cùng A Tứ đùa vui thì chỉ có Vương Nhất Bác lạnh lùng ngồi bên cạnh, dường như còn có chút bất mãn, không lâu sau đó liền rời đi.
Hôm qua A Tứ còn rất tốt, sang hôm sau liền chết bất đắc kì tử, vì vậy Vương Nhất Bác chính là nghi phạm lớn nhất."
Đôi mắt Tiêu Chiến âm trầm lạnh lùng nói, "Hôm qua các ngươi đã nói gì?"
Lý Nam bị hỏi đến không kịp xoay sở, "Chuyện này..."
Ánh mắt Tiêu Chiến liền rơi vào trên người Trịnh Phồn Tinh, "Phồn Tinh, ngươi nói."
Trịnh Phồn Tinh chợt cảm thây mi tâm nhảy lên một cái, do sự nói, "Vương gia..."
Thấy vẻ mặt lấm lét của hai người Vương Nhất Bác cũng cúi đầu không nói, Tiêu Chiến nhìn ra ba người bọn họ có chút kì lạ nên khẩu khí cũng cứng rắn hơn bội phần, "Nói."
Trịnh Phồn Tinh cắn răng lấy hết can đảm nói, "Bẩm Vương gia, hôm qua bọn họ thảo luận về chuyện cưới hỏi của người."
Lời vừa dứt trong đại sảnh liền lặng ngắt như tờ.
Vương Nhất Bác hung hăng trừng Trịnh Phồn Tinh một cái sau đó nhìn về phía kẻ đầu sỏ đang cố nhịn cười trừng tiếp một cái, trong lòng đột niên có chút nóng nảy.
Tiêu Chiến ho nhẹ một cái thu lại ý cười, "Không có chứng cứ thì không thể chứng minh người là do Vương Nhất Bác giết.
Việc này bổn vương sẽ tra xét đến cùng trả lại công bằng cho A Tứ, mọi người nên bình phục tâm trạng, không nên trách nhầm người vô tội."
Mọi người trong sảnh liền lập tức giải tán, Vương Nhất Bác theo dòng người cũng vội vàng bước đi, chỉ để lại một Tiêu Chiến vội vàng đuổi tới.
Đợi khi mọi người đều đã tản đi Tiêu Chiến liền lập tức tung người ngăn lại bước chân của thiếu niên, người nọ thấy hắn liền quay đầu bỏ đi, sau đó lại bị hắn cường ngạnh ôm lại, "Sao vậy? Bị oan nên không vui sao?"
Vương Nhất Bác lung tung vùng vẫy hai cái nhưng đối phương vẫn như cũ ôm siết lấy y như gọng kìm, thân thể thiếu niên tức thì mềm nhũn.
"Bọn họ đổ oan cho ta thì thôi đi, huynh vậy mà còn ngồi cười được.
Có gì đáng cười lắm sao, Vương gia?"
Giọng nói buồn buồn vang lên từ trong lòng, Tiêu Chiến mặt dày vuốt ve gáy y dụ dỗ nói, "Ta xin lỗi a bảo bảo, ta không nghĩ đến mấy cái lí lẽ hùng hồn của tên kia lại là bởi vì đệ ăn giấm..."
Lời còn chưa dứt Vương nhất Bác liền yếu ớt đẩy nhẹ hắn một cái, "Huynh im miệng!"
"Bảo bảo, bộ dạng xù lông của đệ rất đáng yêu đó."
Vương Nhất Bác lại trừng hắn một cái, "Bây giờ người kia bị giết liền đổ oan cho ta, huynh có thể nghiêm túc một chút được không?"
"Được." Tiêu Chiến gác cằm lên vai thiếu niên ôn nhu nói, "Ta tin đệ, sẽ che chở cho đệ."
"Nhưng mà Chiến ca, huynh lúc trước cũng sẽ xử lí theo cảm xúc như vậy sao?"
Tiêu Chiến nghe vậy liền khẽ lắc đầu, mái tóc đen tuyền cọ cọ bên tai Vương Nhất Bác có chút ngứa, âm thanh ôn nhu chậm rãi rơi vào tai thiếu niên rồi hòa vào gió rét.
"Chỉ vì việc này có liên quan tới đệ thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...