15.
Tôi điên cuồng đào đất như một con chồn.
Làm người đàn ông lực lưỡng đang trốn trong bóng tối nhìn thấy cũng phải choáng váng.
Hai tay tôi chạm vào một vật cứng, trong lòng mừng rỡ.
Là một… Một cái rương lớn!
Chỉ là nó hơi nặng, tôi phải đào sâu thêm một chút mới có thể kéo cái rương ra.
Lúc này người đàn ông đột nhiên nhảy ra.
“Ngu ngốc! Thay vì để cho mày tự đào đất chôn mình, không bằng để cho tao gi ết mày luôn, như vậy cũng bớt đau đớn hơn một chút!"
Con dao của người đàn ông lóe lên trong mắt tôi, nhưng hắn ta giống như nhìn thấy cái gì đó, lại thu tay rút con dao trở về.
Ngay lập tức hắn cười đến hòa ái dễ gần, từ trong hố đất kéo tôi ra:
"Tổ trưởng câm điếc, sao cô có thể ở chỗ này đào đất chơi chứ? Như vậy sẽ làm thủ lĩnh lo lắng.”
Ôi trời, khi tôi vừa quay đầu lại, thấy sắc mặt nặng nề của thủ lĩnh.
16.
Người đàn ông kia nhân cơ hội đó chạy mất.
Và bỏ tôi một mình đối mặt với cơn giận dữ của thủ lĩnh.
Tôi vội vàng ngụy biện: "Abba...”
Nhưng anh ấy nghe không hiểu.
Thủ lĩnh nhìn tôi một lúc lâu, rồi sau đó đột nhiên nở nụ cười tươi.
Anh ấy kéo tôi tiếp tục đào đất, và đào cái rương lớn kia lên.
Anh ấy mở rương ra ở ngay trước mặt tôi, và thứ bên trong là —
Đá!
Một thùng đầy đá!
Tôi mặt xám mày tro ngồi phịch xuống đất, ánh mắt dại ra.
Thủ lĩnh cười to:
"Hừ!Ngây thơ!”
Không ngờ nơi chôn kho báu mà anh ấy nhắc đến trước khi ch ết đều là giả, thủ lĩnh thực sự rất gian xảo.
17.
Một lần nữa, tôi ở trên cây nghe thấy âm mưu của tổ trưởng tổ một.
Người đàn ông lực lưỡng kia:
"Còn thiếu chút nữa! Ôi không biết sao thủ lĩnh đột nhiên xuất hiện!”
Tổ trưởng tổ một:
"Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp cuối cùng..."
Phương pháp gì?
Tôi vểnh tai lên để nghe.
Tổ trưởng tổ một hung dữ nói:
"Đẩy cô ta vào đám zombie! Biến cô ta thành zombie!”
Hả?
Tôi kinh ngạc đến mức suýt ngã khỏi cây.
Đây thật đúng là một ý kiến hay đấy.
18.
Tôi đã ở căn cứ được một tháng, và cuối cùng cũng sắp thực hiện nhiệm vụ cùng đội tìm kiếm.
Chị gái đưa cho tôi một khẩu súng duy nhất của chị ấy.
Chị ấy dặn đi dặn lại:
"Bên ngoài rất nguy hiểm! Phải chú ý một chút! Chỉ cần em an toàn trở về!"
Chị ấy đúng là đối với tôi không có yêu cầu gì cả.
Tôi gật đầu, và đi ra ngoài với một vài thành viên của tổ già yếu bệnh tật.
Tổ trưởng tổ một cũng dẫn theo mấy tổ viên cao lớn đi tới, họ giống như khiêu khích cố ý va chạm với tổ viên gầy yếu của tôi một chút.
Hầy, có chút kiêu ngạo nha.
19.
Một nhóm mở đường, dẫn mọi người đến khu A.
Trước ngày tận thế, khu A là một khu phố lớn rất nhộn nhịp hoa lệ, nơi này có rất nhiều vật tư nhưng cũng có rất nhiều zombie.
Đội xe bán tải của chúng tôi dừng lại trước một siêu thị đổ nát.
Tổ trưởng tổ một xuống xe, đi tới gõ cửa sổ xe tôi:
“Đồ câm, cô không thể ăn không uống không đâu, lần này cô đi mở đường đi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu xuống xe.
Tôi đã ngửi thấy mùi của đồng loại.
Nó làm tôi hơi phấn khích.
20.
Tổ trưởng tổ một cắt dây xích sắt trước cửa siêu thị và đẩy tôi vào.
Tôi phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay đang đẩy tôi của anh ta, vì thế mà anh ta bị tôi kéo ngã xuống đất.
Tổ trưởng tổ một còn chưa kịp mắng ra miệng, thì tôi đã giẫm lên mặt anh ta đi vào siêu thị.
“Tổ trưởng, thế nào rồi tổ trưởng!”
"Oa, tổ trưởng, trên mặt anh có dấu chân lớn như vậy!"
Tôi là người giỏi giẫm lên mặt người khác nhất.
21.
Bên trong siêu thị rất tối.
Các thành viên trong tổ gầy yếu của tôi đã gọi với theo tôi với vẻ lo lắng và họ còn muốn đi theo vào.
Tôi dùng ngôn ngữ ký hiệu bảo họ chờ ở bên ngoài.
Có một vài zombie đang ẩn nấp sau các kệ hàng ở tầng một, tôi muốn đi đến đó chào hỏi bọn họ một câu.
Zombie ở đây đều là mới bị nhiễm, bọn họ mới làm zombie chưa lâu, thân thể còn cứng ngắc tính công kích cũng yếu.
Tôi nhét cho họ vài trái cây đỏ.
Bọn họ nhìn thấy người so với người nhìn thấy zombie còn sợ hãi hơn, miệng ngậm trái cây bỏ chạy xa.
Kỳ thật lúc mới làm zombie ai cũng đều như vậy, chỉ là người bình thường hình như không biết.
Tôi rất hài lòng khi nhìn thấy đám Zombie bỏ chạy, rồi sau đó gọi những người khác tiến vào.
22.
Thấy bên trong đã an toàn, Tổ trưởng tổ một dẫn các đội viên khác đi vào tìm kiếm vật tư.
Nhưng đột nhiên có một luồng khí tức nguy hiểm đang tới gần.
Tôi kéo những người khác: "Abba Abba!"
Đội viên của tổ bên cạnh vẻ mặt nghi hoặc:
"Câm điếc này nói cái gì vậy?”
Tôi điên cuồng ra dấu ngôn ngữ ký hiệu.
Tổ viên của tôi xem hiểu, theo chỉ thị của tôi rút lui trước.
Sau đó các thành viên trong tổ tôi nói với những người khác:
"Có zombie tới, chúng ta chạy mau!”
Tổ trưởng tổ một nghe xong nhanh chân bỏ chạy, còn tôi thì ỷ vào thân phận zombie của mình mà đi sau cùng.
Nhưng ai có ngờ, tổ trưởng tổ một sau khi thấy những người khác đã đi ra ngoài, thì trực tiếp dùng xích sắt khóa tôi lại.
Tôi điên cuồng cào vào cửa.
Nhóm zombie cấp cao ở phía sau tôi cũng đã chạy tới, bọn họ ngửi thấy hơi thở của con người ngoài cửa, và đứng ở một bên cùng tôi cào cửa.
Tôi nghe thấy tổ trưởng tổ một ở ngoài cửa nói với mọi người:
"Đội trưởng câm đã hy sinh vì căn cứ, và tất cả chúng ta đều rất đau buồn."
Từ khe hở nhỏ ở cửa, tôi nhìn thấy hắn ta đang lấy tay che miệng, giống như muốn đè nén không được phát ra tiếng cười.
Tôi không nhịn được đạp vào cửa mấy cái tỏ vẻ phẫn nộ.
Tiếng động mạnh ở cửa làm những người khác sợ tới mức vội vàng lên xe chạy trốn.
23.
Khi tôi và đám zombie đột nhiên xuất hiện vẫn còn đang điên cuồng cào cửa.
Thì có một luồng khí nguy hiểm đột nhiên lại gần ở phía sau
Tôi nhảy lên cao ba thước, lên dãy kệ hàng trống gần nhất, và nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ giống như tôi.
Con zombie đó nhanh chóng áp sát lại, ngửi ngửi cổ tôi, sau đó mở miệng: "Abba-Abba-"
A, tên này có tiến hóa chủng loại giống như tôi này, anh ta cũng biết nói tiếng Zombie.
Đôi mắt đỏ của anh ta có chút u buồn.
Anh ta nói mình là vua Zombie, tên là A Tổ, và anh ta còn nói ngửi được mùi rất thơm trên người tôi.
Tôi tỏ vẻ lễ phép cũng ngửi ngửi lại anh ta, hình như có một tia mùi vị quen thuộc, nhưng không thơm lắm.
24.
A Tổ là một người nói nhiều.
Tôi là zombie đầu tiên có thể nghe hiểu những gì anh ấy nói.
Vì thế mà anh ấy kéo tay tôi nói chuyện rất lâu.
Tôi nói tôi muốn quay về căn cứ.
Anh ấy hình như vẫn còn có chuyện chưa nói hết, nên đã hỏi tôi có thể thường xuyên ra ngoài nói chuyện phiếm với anh ấy hay không.
Tôi nghĩ đến bức tường bao quanh cực cao của căn cứ và lắc lắc đầu.
Với vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, anh ấy đã triệu tập những Zombie bình thường hướng dẫn cho tôi xem làm thế nào để trèo tường.
Đã có một zombie đang phân huỷ mạnh rơi tự do từ cửa sổ tầng hai xuống.
Cạch cạch một tiếng, nghe vô cùng thê thảm.
Nhưng con zombie kia vẫn cố giãy dụa bò dậy, dùng thân hình cứng ngắc nhảy một đoạn lấy lòng A Tổ.
Tôi không thể tiếp thu được và chấp nhận sự kém cỏi của mình, rồi điên cuồng lắc đầu từ chối loại phương thức gặp mặt này.
25.
Mắt thấy trời sắp tối.
Nếu giờ không trở về thì hôm nay sẽ không vào được căn cứ.
Zombie hoạt động mạnh hơn vào buổi tối nên bình thường căn cứ sẽ không mở cửa khi trời tối.
Tôi nói với A Tổ rằng tôi sẽ đi.
A Tổ thở dài và để tôi ngồi lên cổ anh ấy rồi cùng tôi nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai một cách nhẹ nhàng.
Cơ thể rất nhanh nhẹn, thật sự rất tốt.
Anh ấy đặt tôi xuống, và tôi chỉ vừa cao tới ngực anh ấy.
Bạn mới A Tổ của tôi thật sự rất cao.
Tôi vẫy tay tạm biệt anh ấy.
Khi quay đầu nhìn lại, ánh mắt A Tổ nhìn tôi u buồn, những chiếc lá khô rơi trong gió, trong khoảng trời đất chỉ có một mình anh ấy đứng sừng sững ở đó.
26.
Tôi kéo túi lớn, túi nhỏ trở về căn cứ.
Cậu nhóc trông cửa chào hỏi tôi:
"Tổ trưởng câm, chị đây là... đi họp chợ?"
Tôi hào hứng lấy ra một thanh kẹo quá hạn đưa cho cậu ta.
Cậu nhóc vì được quà mà kinh ngạc, đưa tay ra nhận lấy lắp bắp nói:
"Cái này...... Quá quý giá rồi! Đây Vật tư khan hiếm mà!”
Tôi xua xua tay và bước đi rất hào phóng.
Khi tôi chạy tới đại sảnh căn cứ, tổ trưởng tổ một đang đi khắp nơi nói với mọi người rằng tôi đã ch ết.
Chị gái không thể tin được.
Sắc mặt của thủ lĩnh cũng rất trầm trọng.
Mấy thành viên trong tổ gầy yếu của tôi khóc đến mức thở không ra hơi.
Tôi ném gói hàng lớn xuống đất, chống nạnh mắng to:
"Abba! Abba!”
Tổ trưởng tổ một sợ tới mức nhảy dựng lên:
"Ai... Ai đang học kiểu nói chuyện của đứa câm?"
27.
Tôi ngẩng cao đầu đứng ở cửa, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn tình cờ chiếu vào tôi.
Kẻ câm bé nhỏ trong quá khứ đã ch ết, hôm nay tôi là người câm thắng lợi trở về.
Sự hoài nghi của chị gái đã biến thành sự tự tin hoàn toàn:
"Tôi đã nói rồi tiểu câm không có khả năng ch ết mà.”
Sắc mặt thủ lĩnh đang nặng nề biến thành vui vẻ.
Mấy thành viên trong tổ gầy yếu của tôi ngừng khóc, và nấc lên mấy cái, giống như bị dọa sợ.
Tổ trưởng tổ một liên tục lùi về phía sau: "Không thể nào, không thể nào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...