Zombie Bao Vây Hướng Dẫn Sống Còn Ngày Tận Thế


“Không phải, không phải người, thì là quỷ à?” Tiểu Bàn ngơ ngác nhìn chúng tôi, nghe đến đây thì sợ tới mức suýt nữa bật khóc, “Tiểu Trang ca, anh đừng làm em sợ, em nhát gan lắm mà.”Tôi lắc đầu vén vạt áo của "người đó" lên.Ở phần eo bên hông, rõ ràng có một ổ cắm USB.“Vừa mới gặp mặt liền tiếp xúc thân mật như vậy có phải không ổn lắm không?” Tiểu Bàn ngượng ngùng.Trần ca lườm cậu ta một cái, trên mặt viết rõ ba chữ: Đừng cợt nhả.Tiểu Bàn thấy thế cũng không làm ầm lên mà nghiêm túc giải thích: "Anh à, không phải em không nghĩ.

Nguyên nhân chính là thứ này bị mất điện và không thể kết nối được.

Đó giống như điện thoại di động, trừ khi nạp điện khởi động máy, bằng không cho dù dùng dây kết nối cũng không cách nào để xem nội dung lưu trữ cả.

"Ngừng một chút, Tiểu Bàn tiếp tục, "Thực ra em có mang theo một cục sạc dự phòng.

Hay cắm sạc thử xem?"Trần ca không nói lời nào.Tôi biết anh đang do dự điều gì.


Người máy trên mặt đất lai lịch không rõ, sức mạnh tấn công cũng không rõ.

Nếu tùy tiện nạp điện khởi động có thể gây ra mối đe dọa lớn hơn."Trói lại trước đã."Dưới tầng hầm có một cây cột to chừng hai người ôm, sau khi tìm được sợi dây, chúng tôi trói người máy lại, như vậy dù sau khi khởi động có làm điều gì bất thường thì chúng tôi cũng có thời gian chạy thoát thân.Công suất của pin dự phòng không cao, trước khi cắm điện tôi đã lo không biết có tác động gì đến người máy hay không.Nhưng cũng không tồi, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy ánh sáng màu xanh lá cây nhấp nháy sau cổ.Tiểu Bàn nhìn chằm chằm vào đèn xanh một cách khôn ngoan, "Khá ổn."Tôi bỏ qua ánh mắt hâm mộ của cậu ta, đề phòng kéo hai người họ trở lại phía sau, đến gần lối ra.Khoảng năm phút nữa là hết pin sạc dự phòng, nhưng đèn xanh vẫn chưa tắt.Trần ca là người linh hoạt nhất, vội vàng chạy tới mở máy rồi quay lại."Bạn từ đâu đến?""Thủ đô."Âm sắc đều đều, chính là quá mức rõ ràng, nghe hơi hiếm thấy.Tiểu Bàn không dự đoán được "anh ta" sẽ trả lời, mở miệng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người máy như một con khỉ."Bạn tên gì ...!Bạn có tên không?""Số 002."Liên tiếp hai câu, 002 trả lời ngay lập tức, không có biểu hiện chật vật, tinh thần căng thẳng của tôi thả lỏng một chút, mắt Tiêu Bàn sáng lên, "Anh ta có thể nói chuyện!"Tôi bất lực liếc nhìn cậu ta, vừa nhìn đã thấy công nghệ cao rồi, sao có thể không nói được chứ.Tiểu Bàn không dám đi quá gần, liền hỏi: "Bạn giết mấy con thây ma đó?"Người máy vô cảm, gật đầu một cách cứng nhắc."Ai cử bạn đến đây và mục đích là gì? Để tiêu diệt lũ thây ma? Tại sao lại chạy vào tầng hầm, mà không có điện.

Có cần pin hay gì không?"002 dừng lại một lúc lâu, dường như đang xác định câu hỏi của Tiểu Bàn, "Chạm đến nội dung riêng tư, không thể trả lời; tôi vào tầng hầm để khám phá không gian để đảm bảo rằng tất cả các dị nhân đã được dọn sạch; nhãn cầu 002 được trang bị những tấm pin mặt trời thu nhỏ có thể sạc bằng năng lượng ánh sáng.

Không cần ăn pin.

"Nói xong liền nhìn xuống sợi dây trên người.Tôi cau mày.

Điều mà người máy không thể trả lời rõ ràng là câu hỏi đầu tiên của Tiểu Bàn.

Danh tính của chủ nhân người máy, và mục đích của anh ta, rốt cuộc nội dung nào là nội dung riêng tư?Tiểu Bàn và người máy cứ thế người hỏi tôi đáp, đã sớm không còn cảnh giác, còn hưng phấn mà hỏi tôi và Trần ca, "Hắn nhìn qua không giống sẽ động thủ, hơn nữa căn cứ theo luật khoa học, anh ta không thể làm tổn thương con người.

Hay là chúng ta tháo dây thừng cho anh ta đi.


"Trần ca hoài nghi, "Cậu có chắc là anh ta có quy tắc gì không?""Có! Nhất định có."Rốt cuộc, dưới sự lảm nhảm phổ cập khoa học của Tiểu Bàn, sợi dây đã được cởi ra.Chúng tôi ăn bánh mì dưới lán, 002 đang đứng dưới nắng, nhìn lên mặt trời để sạc điện.Còn có thể hướng đầu theo ánh nắng mặt trời, giống như một bông hoa hướng dương.Không dễ để lấy thông tin từ miệng của người máy.Nhưng sau một hồi vấn đáp, chúng tôi cũng nhận được một số thông tin hữu ích.

Ví dụ: miễn là không đề cập đến sứ mệnh hoặc mục đích rời khỏi Bắc Kinh, thì sẽ không vi phạm vào nội dung riêng tư của 002, anh ta sẽ trả lời.Hơn nữa anh ta thực sự không thể chủ động tấn công con người, trừ khi là zombie, thì được dán nhãn là một dị nhân trong hệ thống.Tôi im lặng, đã biết được tình hình.Chủ nhân và người chế tạo ra 002 đều là cùng một người, là tiến sĩ thuộc một tổ chức nào đó."Anh ta" được ra đời cách đây 2 năm.

Là một robot mô phỏng hình người có chức năng học sâu.

Nó có chỉ số IQ siêu cao.

Tốc độ tìm kiếm và lọc dữ liệu đã đạt đến mức công nghệ hiện có.

Nó được tích hợp các mô-đun chiến đấu, mô-đun học tập, mô-đun đồng hành và chăm sóc ...Nói tóm lại là vô cùng quý giá.Hiện tại, một con robot đắt tiền như vậy đã được tổ chức bí mật cử ra khỏi thủ đô để thực hiện một nhiệm vụ bí mật.Vì vậy, phần còn lại không khó đoán.


Ví dụ: một tổ chức với mức độ nghiên cứu và hỗ trợ tài chính này có thể thuộc về quốc gia.

002 đến từ thủ đô và cơ sở của tổ chức chắc chắn cũng ở thủ đô.Nhưng cuối cùng đó chỉ là suy luận và không thể kiểm chứng được.Nếu đối phương là con người, chúng tôi còn có thể quan sát phản ứng bằng cách đề cập đến các từ khóa và đánh giá xem đúng hay sai.

Tuy nhiên, 002 thì khác.

Anh ta không có cái gọi là biểu cảm, muốn lừa cũng không lừa được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui