– Kim JaeJoong! Muốn nhắn tin thì ra ngoài hành lang mà nhắn!!!
Vị giáo sư già đáng kính bực bội xướng tên cậu lên bằng chất giọng nhuốm màu khói lửa, JaeJoong ngước mắt lên nhìn bà ta cười khổ một thoáng, nhưng rồi phát hiện ra là không ăn thua, cậu đành bĩu môi, phụng phịu thu dọn đồ đạc đi ra khỏi lớp.
– Học sinh Kim, tôi sẽ trừ cậu 1 điểm cho bài kiểm tra kì tới!
Canh đúng lúc JaeJoong sắp đi ra khỏi cửa lớp, vị giáo sư mới tuyên bố, khiến cậu học sinh của bà mặt mũi biến dạng, môi nhếch lên rủa thầm vài câu.
Đúng là số đen như quạ mà!
Lớp học của JaeJoong tan lúc 5h, không muộn, nhưng cũng không thể nói là sớm nếu cậu muốn trở về nhà nấu một bữa ăn tử tế. Dù sao cũng là vợ chồng với nhau, cho dù là hôn nhân sắp đặt, cậu cũng phải cố gắng thu hẹp khoảng cách lại chứ, chẳng nhẽ mãi mãi sống với nhau như những kẻ xa lạ hay sao?
Con đường đi vào trái tim người đàn ông nhanh nhất chính là dạ dày của họ, phải không? Một bừa cơm gia đình ấm cúng có lẽ sẽ tốt hơn, tạo nhiều không khí hơn cho cuộc sống của 2 người.
Nhưng khi bước vào Siêu thị, JaeJoong lại thấy băn khoăn, không biết phải nấu gì đây? Cậu không phải không biết nấu cơm, càng không phải dạng nấu ăn dở tệ như Hyun Joong và TaeGoon vừa đặt điều… Chỉ là cậu không biết rõ lắm nấu mấy món cầu kì mà thôi.
Chặc lưỡi, JaeJoong quyết định làm theo lời HanKyung, làm cơm rang trứng. Đơn giản thật mà, nhanh nữa, dù sao thời gian cũng không có nhiều. Cũng thử nấu những món đơn giản như vậy để xem khẩu vị của YunHo như thế nào đã.
Căn bếp của nhà YunHo, à không, bây giờ thì nó cũng là nhà cậu, khá ngăn nắp và giản dị. Hay nói trắng ra là quá nhạt nhẽo và vô vị. Tủ lạnh thì trống trơn, bếp gas và nồi niêu xoong chảo đều bám bụi. Bắt tay vào làm bếp nhanh chóng hết mức có thể, nhưng rồi JaeJoong cũng phải mấy đến 3 tiếng để nấu cho ra hồn một bữa cơm đàng hoàng.
Nhìn đồng hồ đã hơn 8h mà YunHo vẫn chưa về, JaeJoong bỗng thấy bồn chồn, có cả sự hồi hộp. Cậu chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng đến lúc YunHo về để cùng hắn thưởng thức bữa tối do chính cậu nấu.
Ngồi đợi được một lúc, JaeJoong lại thấy sốt ruột, cầm điện thoại lên định gọi cho YunHo, nhưng rồi cậu lại thở dài thả máy xuống, phải rồi, cậu đâu có biết số điện thoại của hắn đâu. Chưa bao giờ gọi điện cho nhau, thậm chí còn chưa cả mở lời ra hỏi số nữa. Đấy, lại là một sự vô tâm rồi.
Bữa cơm nguội lạnh dần dần tỉ lệ thuận theo thời gian trôi đi. Đã gần 10h mà cánh cửa nhà vẫn im lìm. JaeJoong nằm bò trên cái bàn ăn trong bếp. quay mặt ra phía cửa đợi chờ. Trong tâm trí lúc này bỗng thấy hẫng hụt. Hoá ra cuộc sống vợ chồng của cậu là như vậy sao? Nhàm chán, vô tâm và hời hợt! JaeJoong không kiềm nén nổi mà thở dài thật dài một cái nữa. Cũng không biết từ ngày lấy chồng đến giờ, JaeJoong đã thở dài bao nhiêu cái, nhưng ít ra cũng có thể biết được, tần suất của những cái thở dài đang ngày càng tăng.
JaeJoong gục mặt xuống bàn, khẽ nhắm mắt lại chờ đợi cho thời gian qua đi. Ừ thôi, có lẽ YunHo chẳng ăn nổi bữa cơm này đâu, thôi thì cậu đợi cho đến khi hắn về vậy.
Cánh cửa khẽ mở ra, giọng nói trầm của YunHo vang lên
– Em chưa đi ngủ à?
– Anh về rồi!
JaeJoong mỉm cười tươi tỉnh, cất giọng hào hứng chào đón hắn mà không để ý đến nét mặt hắn có biểu cảm lạ lùng.
– anh ăn cơm chưa? để em đi làm nóng thức ăn lại nhé?
– Khỏi, tôi vừa đi ăn với đói tác về, no rồi
– ăn thử một chút đi, hôm nay em nấu ngon lắm – cậu cố gắng
– tôi nói là không! – hắn lạnh lùng đi lên phòng – tôi đi ngủ trước
Nói rồi bỏ đi, để lại JaeJoong đứng sau trân trối đứng nhìn. Cậu thất vọng đến suýt khóc. Không ăn thì thôi, việc gì phải làm ra vẻ kì thị, tức giận ấy chứ?
Uể oải đi về bàn ăn, JaeJoong lúc này mới bắt đầu bữa tối của mình. Miếng cơm trứng lạnh ngắt đưa vào miệng sao nhạt nhẽo quá. JaeJoong, mày nấu chả ra sao cả, thé này mà cũng dám mời chồng ăn, may mà anh ấy không động vào, không thì anh ấy sẽ chê mày đấy! Cơm vừa nhạt, vừa khó nuốt. Tại sao lại khó ăn đến thế? Họng lại hơi đau đau, nuốt miếng cơm mà khó chịu, mũi lại cay cay…. Ăn cơm một mình chả có gì vui hết.
Và vội cơm vào miệng, ăn uống qua loa máy móc rồi thu dọn bát đũa. Đã hơn 11h đêm rồi cơ đấy. Ngày mai thì không phải đi học, JaeJoong chợt nghĩ sẽ nấu một bữa cơm thịnh soạn hơn một chút để cùng ăn ngon lành với YunHo.
[ Mong là anh sẽ hợp tác, đúng như anh đã mong ở em khi chúng ta nói chuyện lần đầu…]
Cuối cùng cũng có thể kết thúc một ngày dài. JaeJoong mệt mỏi thả mình xuống giường cạnh YunHo, không hề gây ra một tiếng động mạnh nào. Bất chợt YunHo quay người lại quàng tay qua ôm eo cậu.
– Anh chưa ngủ à? – cậu lấy giọng nhẹ nhàng hỏi. Tự dưng hôm nay lại ôm ấp nhẹ nhàng thế này?
– Tôi hơi khó ngủ, chắc đau đầu – hắn không mở mắt, đều đều giọng trả lời cậu
JaeJoong hơi nhướn người dậy, gỡ tay hắn ra khỏi người mình, hỏi lo lắng.
– Đau lắm không? – cậu vươn hai tay ra trước trán hắn – để em xoa đầu cho anh một chút nhé?
Nói rồi cậu đặt tay lên hai thái dương hắn, bắt đầu những vòng xoay nhẹ nhàng. YunHo nhắm nghiền đôi mắt, thi thoảng lại hơi nhíu mày lại vì tay cậu day mạnh vào huyệt. Đầu óc có đôi phần nhẹ nhàng đi đôi chút, hắn để yên cho cậu chăm sóc mình.
Không gian tuyệt đối im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của cả 2. JaeJoong vừa chăm chú làm, vừa tranh thủ nhìn ngắm khuôn mặt của chồng. Đẹp trai, cho đến bây giờ cậu vẫn phải thốt lên hai từ này. YunHo có khuôn mặt đẹp trai một cách hết sức nam tính, đôi mày rậm, mũi thẳng, và đôi môi hơi dày. Nước da màu bánh mật quyến rũ, cơ thể hoàn hảo….
Mỉm cười vô thức, ông trời đã rất ưu ái cậu đấy chứ, đã cho cậu một người chồng đẹp hoàn hảo như vậy, chỉ là tính cách hơi tẻ nhạt và lạnh lùng thôi. Có khi rất tốt, rất quan tâm cậu. Cho nên cậu không ghét hắn được mãi. Thậm chí cậu tin, rồi cậu sẽ yêu YunHo nhiều, rất nhiều là khác.
Có điều, đó không thể là ngay bây giờ.
– A, mai em được nghỉ học, em sẽ nấu cơm tối, anh cố gắng về sớm nhé! – cậu nhìn hắn thăm dò
– Tuỳ em. – hắn đáp cộc lốc
– Ưm..anh thích ăn gì?
– Sao cũng được.
JaeJoong bỗng thấy hẫng 1 nhịp, cậu đã quan tâm hỏi han vậy mà sao cứ lạnh lùng thế chứ? Rốt cục có coi cậu là vợ không vậy?
Chán nản, JaeJoong bỏ tay ra, không xoa đầu cho YunHo nữa, chỉ lẳng lặng xoay người lại nằm xuống giường ngủ.
– Muộn rồi, anh ngủ đi mai còn đi làm sớm.
Bất ngờ trước thay đổi thái độ của JaeJoong, YunHo hơi nhíu mày khó hiểu, nhưng rồi hắn cũng không để tâm lâu, xoay người về hướng ngược lại, từ từ nhắm mắt để chìm vào sự nghỉ ngơi của bản thân.
Giấc ngủ đến nhanh.
Sáng sớm hôm sau khi JaeJoong tỉnh dậy thì chỗ nằm cạnh cậu đã trống vắng từ lâu rồi.
Đồng hồ lúc này đang hiện 1 góc 90o hoàn chỉnh….Đã 9h sáng!
– Aaaaaa….. – JaeJoong hoảng hốt tung chăn bay thẳng vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Sao lại dậy muộn như vậy chứ? Đã nói có bao nhiêu việc phải làm cơ mà, thế mà chỉ biết ngủ.ngủ.ngủ.ngủ và ngủ….
Điên tiết, JaeJoong cú vào đầu mình một cái rồi xuýt xoa tự kêu đau. May là YunHo đã đi làm từ sớm, chứ hắn mà ở nhà thì cậu không biết hắn sẽ tỏ thái độ gì ra với cậu nữa….
JaeJoong ở nhà một mình chăm chỉ hết sức.!
Cậu tung hoành ngang dọc, bới móc ngược xuôi. Hết quét tước lại lau dọn. Đồ đạc trong nhà cũng được sắp xếp lại cho vừa mắt hơn, cố gắng là cho không gian đỡ bí bức hơn trước. Thay rèm cửa, thảm lót sàn. Dọn lại toàn bộ đống tài liệu ngổn ngang trên bàn làm việc của YunHo. Tỉ mỉ từng chút, từng chút một. Cậu đang cố gắng ra dáng là một người chủ gia đình đấy.!
Phải rồi, bây giờ thì cậu cũng là chủ nhân của căn nhà này mà. Cậu sẽ là người tận tay chăm chút nó, cậu và YunHo rồi sẽ cùng nhau ở đây, sau đó sẽ có những đứa nhóc nữa. Chúng nó rồi sẽ thấy, Umma JaeJoong của chúng nó đã chu đáo như thế nào.
Căn vườn nhỏ trước nhà cũng được cậu hì hụi làm cỏ trong một buổi chiều..mà không, chính xác 1h trưa cậu đã vác xác ra làm vườn rồi. JaeJoong không ăn trưa, cậu tính để bụng cho bữa tối, cậu sẽ nấu thật ngon, để có thể ăn thật nhiều với YunHo.
Làm việc cật lực như thế, nên chỉ vài tiếng sau JaeJoong đã dọn sạch cỏ vườn nhà. Quang cảnh đã thoáng mắt hơn rất nhiều. Đấy, ít ra là phải như vậy! Nhà ở của cậu cơ mà, cho dù không biệt thự năm tầng, bể bơi sân bóng, thì ít ra, nó cũng phải thuận mắt một chút.
Cảm giác thấy hài lòng, JaeJoong vui vẻ tung tăng xách đồ đi chợ. Hí hửng chuẩn bị một bữa ăn gia đình. YunHo đã nói là hôm nay sẽ về sớm mà.
Cho đến khi JaeJoong hì hục làm xong bữa cơm thì cũng đã hơn 6h chiều. Ngó ra ngoài cửa sổ, JaeJoong thấy trời đang ùn ùn một đám mây đen từ xa. Báo hiệu một cơn mưa lớn sắp tới. Trời đất tối dần, những tiếng sấm ầm ì từ xa vọng lại. Gió cuốn lên từng đám lá khô.
– Trời chắc sắp mưa to lắm – JaeJoong tự nhủ. Nhưng rồi cậu chợt nghĩ tới YunHo, người chồng vô tâm của cậu. Mưa thế này không biết anh có về được không? Đi làm anh không có mang ô theo. Lại tự trách mình cái tật đãng trí vì tối qua đã không lấy số điện thoại của YunHo, JaeJoong cắn môi suy nghĩ một lúc, tìm cách nhắc YunHo về đúng giờ.
UỲNH!!!!!
Bầu trời bị rạch đôi bởi một tia sét lạnh lùng. Cơn mưa đã kéo tới, rất nhanh và lớn. Mưa ào ào xối xả. những hạt mưa to và nặng đập vào cửa kính lộp bộp như đang muốn trào vào nhà.
Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, JaeJoong vơ lấy chiếc ô, quýnh quáng chạy ra khỏi nhà. YunHo làm Giám đốc ở chi nhánh của Tập đoàn Shyu, chắc chắn vậy, vì trước lúc cưới JaeJoong có nghe mẹ cậu quảng cáo về nghề nghiệp của chồng cậu vậy mà. Cho nên lao ra khỏi nhà là JaeJoong đã vội vã vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến chi nhánh Seoul của Tập đoàn Shyu, nơi YunHo làm.
TRỤ SỞ CHI NHÁNH SEOUL TẬP ĐOÀN SHYU
– Xin lỗi, cho tôi gặp Giám đốc Jung YunHo – JaeJoong e dè hỏi nữ nhân viên ở quầy tiếp tân
Cô gái ấy ngước lên nhìn cậu khó chịu. JaeJoong vừa phải chạy qua cơn mưa lớn từ ngoài kia vào đây cho nên người đã bị ướt ít nhiều. Mái tóc đen ướt nước bết lại, chiếc áo phông mặc ở nhà cũng đang loang lổi những mảng nước thâm thâm. Khuôn mặt cậu lại đang thở hồng hộc mệt mỏi. Tóm lại là, đứng ở Đại sảnh của một công ty lớn mà có dáng vẻ như JaeJoong lúc này, chỉ thiếu nước bị Bảo vệ tới túm cổ lẳng ra ngoài.
– Anh có hẹn trước với Giám đốc Jung không? – Nhân viên lấy giọng điệu khinh khỉnh hỏi cậu
– Hẹn trước? – JaeJoong hơi thoáng đơ mặt ra – tôi có…à không, nhưng phiền cô cứ báo cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ gặp thôi.
Nữ nhân viên nhìn cậu thoáng vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không làm theo yêu cầu của cậu ngay. Nguyên tắc chung, gặp kẻ rắc rối thì phải từ chối, cho nên cô ta giở giọng nhũn nhặn giả tạo ra nói
– rất tiêc, nhưng YunHo shii đang họp, cảm phiền anh đến tìn gặp lúc khác.!
– A..không, không có gì cả! – JaeJoong vội xua xua tay – tôi đến đưa ô cho anh ấy, nếu anh ấy bận thì thôi, cô có thể chỉ cho tôi phòng làm viêc của YunHo không? Tôi sẽ lên đó đợi vậy?
– Đùa hả? Cậu nghĩ cậu là ai mà dám tự tiện lên ngồi đợi trên phòng Giám đốc chứ? – tất nhiên nhân viên kia chỉ dám suy nghĩ trong đầu như vậy thôi, sao dám phun ra miệng. Nhân viên tiếp tân là bộ mặt của công ty mà, phải luôn tươi cười nhã nhặn…luôn tươi cười nhã nhặn….hừm hừm….phải tự nhắc nhở mình như vậy
Cô ta lại nói – Rất tiếc thưa anh, nhưng không thể được ạ!
– Tôi…- JaeJoong đang định mở lời thì từ sau lưng cậu đã có tiếng gọi
– Ô… JaeJoong hyung!
JaeJoong giật mình quay lại để nhìn, một khuôn mặt vui vẻ hào hứng đang tươi cười với cậu. Nhìn quen quá, nhưng JaeJoong cố mãi cũng không nhớ ra đó là ai, đã từng gặp ở đâu nữa.
– Cậu là…..
– Em là JunSu, Kim JunSu đây! Em họ của YunHo hyung! – JunSu mặt mày rạng rỡ tươi cười đáp
– A..a… – JaeJoong cười gật gật đầu. Đúng rồi, Kim JunSu, người duy nhất không mời rượu cậu trong lễ cưới…..
– Hyung chạy đến đây có việc gì vội thế? Sao lại ăn mặc thế này? – JunSu hơi nhíu mày, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ hỏi
Lúc bấy giờ JaeJoong mới để ý đến tình trạng bản thân, cúi xuống nhìn lại bộ dạng của mình. Áo phông bị dính nước, quần thể thao dài vì chạy mưa nên xoắn tới tận đầu gối. chân vẫn còn xỏ nguyên đôi dép đi trong nhà hình Doreamon rất bắng nhắng.
Tóm lại là mất hình tượng hết sức!
– Hyung đến tìm YunHo – cố gắng lờ tịt hình tượng lúc này của mình đi, JaeJoong bàn sang chuyện khác. – Trời mưa, hyung sợ YunHo không có ô mà về
– ôi chao hyung ngốc! – JunSu nhe răng cười – YunHo hyung đi xe ôtô, ôtô lại để trong Gara, Hyung yên tâm là trời mưa lớn thế chứ lớn nữa thì về đến nhà YunHo vẫn khô ráo triệt để!
– Ưm…- JaeJoong tự thấy mình lo quá hoá mất khôn rồi
– Thôi, để em dẫn hyung lên phòng YunHo hyung nhé – JunSu cười láu cá – mất bao nhiêu công sức chạy đến đây tìm chồng.
– Cảm ơn em, JunSu, em tốt quá!
– Ten ten! Xem ai đến này YunHo hyung! – JunSu thò mặt qua cửa nói vọng vào
– Vào đi! – YunHo không rời mắt khỏi tờ giấy trên tay mà điềm nhiên nói
– YunHo, YunHo à…
Cái giọng nói này…YunHo chợt khựng lại để suy nghĩ vài giây, phân tích âm thanh ấy. Đến khi xác định được, hắn giật mình, ngẩng phắt lên nhìn. JunSu đã bứơc ra ngoài để không gian riêng lại cho 2 người, chỉ còn JaeJoong đang đứng đó nhìn hắn bối rối
– JaeJoong?
Đôi môi cậu vừa vẽ lên được nụ cười thì lập tức bị hắn dập tắt.
– Em đến đây làm gì? Lại còn ăn mặc lôi thôi thế kia? Nói em là vợ tôi thì người ta sẽ nghĩ sao hả? – hắn lớn tiếng
– YunHo..em…..em… – JaeJoong lúng túng cúi mặt xuống. Cậu làm hắn giận rồi..
– Em có biết giữ thể diện cho người khác không vậy hả? – YunHo tiếp tục quát – đã sống bằng này tuổi rồi, lớn mà không có khôn gì hả?
– Em….xin lỗi.. -JaeJoong lí nhí…YunHo như đang xúc phạm cậu vậy
– Em đi về đi, đừng có nói với ai em là vợ tôi đấy, tôi không muốn trờ thành chủ đề nóng của cả công ty vào ngày mai đâu!
– YunHo ah… – cậu nghẹn lời nói vớt lại
– Đi về đi! – hắn lạnh lùng đáp
– Vâng – JaeJoong thở dài, nặng nề quay lưng bước đi, trên khuôn mặt buồn bã ấy đã có giọt nước mắt lăn nhanh.
Trước khi bước ra khỏi phòng, JaeJoong cố nén lại giọng nói sắp vỡ oà của mình ra, nhắc YunHo nhẹ nhàng:
– Anh về sớm ăn cơm nhé! Em để ô ở sau cánh cửa này.
Cánh cửa phòng Giám đốc khẽ đóng lại, JaeJoong cố gắng bước đi thật nhanh ra khỏi công ty này, lao ra ngoài đường đang mưa tầm tã. Không áo mưa, không ô che chở. Cậu cứ thế mải miết chạy đi. Nước mưa có vị mặn khó ưa…JaeJoong đang khóc.
Tại sao người cậu coi là chồng lại có thể đối xử với cậu như thế? Cái danh dự của anh ta? Và sự lo lắng cho hắn đến quen hết mọi thứ của cậu…hắn không quan tâm hay sao?
Có lẽ cậu đã thừa hơi đi lo lắng cho một kẻ vô tâm ích kỉ rồi…Buồn cười thật! Cậu đã từng nghĩ là cậu có thể sẽ yêu hắn.
Tất cả chỉ là cậu tự tưởng tượng ra thôi.
[ Jung YunHo, em không hiểu ý nghĩa của cụm từ hợp tác hôn nhân mà anh nói chút nào! Anh muốn hợp tác? Vậy kiểu hợp tác của anh là như thế nào? Em có phải là đối tác tồi không? Tại sao anh lại như thế? ]
——————— End chap 5—————————–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...