Yamasan Sano ngây ra một lúc, nó căn bản không nghĩ tới Changmin sẽ dùng cách một cách cấp tiến* như vậy để cứu người, chưa nói đến việc cực kì khó khăn trong điều khiển máy bay trực thăng khi nó ngưng lại, ngay cả khi nó có thể tạm thời dừng lại, cánh quạt là nguyên nhân chính, khiến máy bay không có khả năng hoàn toàn tiếp cận được với mặt phẳng tường của tòa nhà, vậy khoảng cách đó, JaeJoong bọn họ làm thế nào nhảy sang được?! Nhưng bất chấp tất cả, Shim Changmin giây phút này triển khai phương án cuối cùng, là do tình hình hỗn độn hiện tại, điều duy nhất có thể làm được chỉ còn cách này.
Giương kính viễn vọng lên, bởi vì mặt kính của tòa nhà phản quang, khiến cho Changmin căn bản không nhìn rõ được vị trí của JaeJoong cùng YunHo, nhưng tại cửa sổ hướng vào phòng khách sang trọng ở tầng hai, Changmin vẫn có thể thấy được một đoàn vệ sĩ đang chạy lên tầng trên, xem ra lần này, đặt cược của Ruimang Julier cuối cùng cũng chỉ có con tin mà hắn cố chiết giữ lại bằng được, ngay cả khi Gia tộc Julier bị tiêu diệt, ngay cả khi chỉ còn lại một mình Ruimang, thì chỉ cần trong tay hắn có súng, đặt trên đầu YunHo và JaeJoong, hắn đến cuối cùng vẫn không phải là kẻ bại trận.
Hàng lông mày của Changmin sít sao nhăn lại, bên cậu không có vũ khí tầm xa hủy diệt hoàng loạt, cho nên không có cách nào khống chế đoàn vệ sĩ đang chuẩn bị giáp chiến với YunHo cùng JaeJoong, giây phút này, tình hình của bọn họ càng trở nên nguy cấp.
YunHo dựa cơ thể vào tay vịn cầu thang, một cước đá văng tên thuộc hạ, sau đó nhìn JaeJoong phía sau kéo cò súng, nhưng không còn đạn, cậu nhanh chóng đổi tay cầm súng, dùng báng súng đánh mạnh vào đầu tên thuộc hạ, nhìn đối phương kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, JaeJoong vứt khẩu súng trong tay xuống đất, âm thanh va chạm phát ra giống như đang bực mình, sau đó lấy ra “Quả Chuông Tử Thần”, xoay người, JaeJoong nhìn thấy ánh mắt YunHo đang hướng về mình, liền nhoẻn miệng cười, trong tình huống này, một nụ cười đơn giản như vậy, lại khiến cả hai người cảm thấy yên tâm cũng như củng cố sức mạnh.
Trong tay YunHo giây phút này chỉ có một cây bút dao được khắc chế tinh xảo của Châu Âu được dùng làm vũ khí có tính công kích cao, hai tên thuộc hạ ngã xuống, khẩu súng trong tay không còn viên đạn nào, anh cùng JaeJoong lại tiếp tục đối phó với những tên khác. Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, cuộc giao tranh bên ngoài dường như vẫn chưa có kết quả gì, YunHo cùng JaeJoong đã phải giải quyết dồn dập bảy đợt đột kích lớn nhỏ, cộng với ý muốn thôi thúc lên tầng cao nhất, anh và JaeJoong hiện đang ở trong một góc khuất của tầng mười, sức lực tiêu hao đã không nhỏ.
Bên ngoài dãy hành lang tầng mười, trong lòng thầm dự tính chắc chắn tiếp tục có người ngăn chặn, dựa theo tình hình của hai người trước mắt, lúc này bắt buộc phải thay đổi vũ khí, hơn nữa còn cần thời gian để phục hồi thể lực. Nhưng mà, những điều này vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, mà việc khiến cho YunHo và JaeJoong cảm nhận tình hình càng dần càng dần càng trở nên nguy cấp chính là, thời điểm hai người ở tầng chín, dãy hành lang thủy tinh dài, bị một vụ nổ máy bay trực thăng ảnh hưởng khiến nó vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ, YunHo ôm JaeJoong ngăn không cho những mảnh vỡ bắn vào người cậu, hai người nhìn nhau một chút, trong lòng cả hai đều thầm đoán được có chuyện chẳng lành.
Nếu máy bay trực thăng bị công kích, cho thấy rõ ràng Ruimang đối với tầng thượng đã có chuẩn bị sẵn, cũng đồng nghĩa với việc, cho dù hai người có chạy được lên tầng cao nhất, thì việc bỏ trốn tưởng chừng như an toàn lại lập tức trở nên vô cùng khó khăn.
Hai người dựa vào hai bên của cửa thoát hiểm, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của đám thuộc hạ bên ngoài, “Quả Chuông Tử Thần” trong tay JaeJoong chỉ còn bốn viên đạn, YunHo nhìn xuyên qua lớp cửa kính, nhận ra đối diện cửa thoát hiểm có một cánh cửa khác, xem ra, đó cũng là một căn phòng trọ. Trao đổi ánh mắt nhanh chóng với JaeJoong, trước khi bị đám người ở phía sau đuổi tới đây, hai người họ phải chạy được vào căn phòng kia tính toán bước đi tiếp theo.
Lấy tay ra dấu đếm ngược từ ba, hai người nhanh chóng lao ra khỏi lối thoát hiểm, YunHo dùng cây dao bút hạ gục trực diện hai tên thuộc hạ, JaeJoong bắn ba phát đạn giải quyết được ba tên khác, sau đó nhanh chóng mở cánh cửa căn phòng kia ra, trước khi đám thuộc hạ phía sau đuổi kịp, đóng cửa, khóa trái.
Tiếng bước chân bên ngoài càng dần trở nên hỗn loạn, tiếng quát tháo mỗi lúc một gần khiến YunHo biết, những tên thuộc hạ phía sau đã đuổi được tới nơi, đang bao vây trước cửa, JaeJoong chỉ còn một viên đạn, nếu lúc này đám thuộc hạ phá cửa xông vào, hai người nhất định bị tóm gọn.
Cùng JaeJoong dịch chuyển tủ tivi đến tạm thời chặn trước cửa, nhưng là bên ngoài đạn bắn phá quá ác liệt, căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Hai người hiện đang đứng trong một căn phòng rộng rãi, nhiều ô cửa sổ thoáng đãng hướng ra bên ngoài, đứng đây có thể nhìn được toàn cảnh Kathmandu ngập trong khói lửa, bụi đỏ ngút trời. Từ xa, cơ hồ có thể nghe được tiếng còi xe của cảnh sát vang lên, cuộc chiến diễn ra đã lâu như vậy, vậy mà lúc này cảnh sát mới bắt đầu can thiệp, chuyện này quả thật chỉ xảy ra ở Nepal. Ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng đạn bắn phá, bên cạnh đó còn có tiếng đập cửa của đám thuộc hạ. Nhìn ra cửa sổ, YunHo trông thấy hai chiếc máy
bay trực thăng có vẻ như đang muốn tiếp cận tòa nhà này để tiếp ứng, dựa theo kí hiệu trên thân máy bay, có thể xác định là của Nhật Bản. Xem ra đây quả thật là người của Yamasan Sano, nhưng là, cho dù trực thăng có thể rút ngắn khoảng cách với tòa nhà tối đa nhất, thì việc cứu viện cho YunHo và JaeJoong vẫn hoàn toàn khó khăn. Bởi vì khoảng cách này, cho dù dùng thang dây, hai người có khả năng bám vào thang dây để di chuyển tới phi cơ, thì cũng trở thành bia ngắm giữa không trung cho đám thuộc hạ, tính mạng sẽ bị đe dọa. Đó là chưa kể tới việc, người trên trực thăng căn bản không xác định được hai người bọn họ hiện tại đang ở tầng bao nhiêu, vị trí nào.
Quay đầu lại, YunHo nhìn thấy trên một vách tường trong căn phòng, có một cái nút được đánh dấu màu đỏ, bước nhanh qua đó, dùng tay ấn xuống, bức tường chìm xuống rồi bất ngờ mở ra một ngăn tủ, bên trên còn ghi sáu chữ rõ ràng, căn phòng thoát hiểm chuyên dụng.
YunHo quay đầu lại nhìn JaeJoong, người phía sau cũng nhìn anh để lộ một nụ cười tuyệt đẹp.
Tình huống hết sức nguy cấp, Changmin nắm chắc bộ đàm chỉ huy toàn bộ lực lượng tiếp cận Silver Home, cửa tây cùng cửa đông đã mở được một lối đi nhỏ, nhưng là cho dù người bên ngoài thật sự có thể tiến vào, việc cứu trợ vẫn rất khó khăn, mà cũng bởi vì người bên ngoài xâm nhập được vào trong, cho nên rất nhiều thuộc hạ của Gia tộc Julier đã chuyển hướng lên lầu để bắt lại con tin. Máy bay trực thăng tiếp cận tòa nhà cũng đã bị tấn công, mà vấn đề mấu chốt là vị trí của YunHo cùng JaeJoong bọn họ vẫn chưa thể xác định được.
Vùng trời của Hotel Silver Home như bị nổ tung bởi biển lửa sáng lòa, khói súng cuồn cuộn theo cột bay lên, Shim Changmin lo lắng chỉ huy chiến cuộc, trong lòng lại luôn cảm thấy bản thân bất lực.
Ngay lúc này, từ phía tây bỗng vang lên tiếng gầm rú rất lớn của động cơ cánh quạt máy bay trực thăng, Changmin ngẩng đầu nhìn lên bốn chiếc phi cơ đang tiến về phía Silver Home, toàn bộ đều được sơn đen, các bộ phận được lắp ráp hoàn hảo gọn gàng, hơn nữa được sử dụng sáu cánh quạt, khiến cho Changmin cảm thấy đau đầu chính là, trên thân của những chiếc phi cơ mới tới đều có biểu tượng đặc trưng của Quốc gia Italy.
Là máy bay trực thăng của Gia tộc Julier?!
Đang lúc còn nghĩ ngợi, lại nhìn thấy ba chiếc phi cơ bao vây thành hình tam giác, từ từ tiếp cận Hotel Silver Home, một chiếc may bay khác cũng chậm rãi đáp xuống mặt đất,
nhưng lại là hạ cánh tại doanh trại của Deman, ngay sau khi chiếc phi cơ chạm đất, hơn mười chiếc xe Hummer đen được lái xuống, bước ra là những tên thuộc hạ toàn thân tây trang đen, trước ngực còn có dấu hiệu đặc thù. Vũ khí trong tay họ đều cực kỳ tối tân, tất cả bọn họ sau khi xuống xe, đầu chĩa nòng súng về phía Silver Home, Changmin và Deman cùng nhìn nhau một chút, những người mới đến đây không trực tiếp nổ súng với người của Deman, xem ra không phải là người của Gia tộc Julier, nếu vậy họ thật sự là ai?
Ngay sau đó, một người đàn ông Italy thoạt nhìn tầm bốn mươi tuổi bước về phía Deman, Deman theo bản năng nâng súng lên, đối phương mỉm cười, thái độ rất thân thiện, mở miệng nói tiếng Anh vô cùng lưu loát
“Xin cho hỏi, trong Hotel Silver Home hiện tại toàn bộ là người của Gia tộc Julier sao?”
Deman khẽ nhíu mày
“Các ông là ai?”
Người kia vẫn như cũ mỉm cười, trịnh trọng đưa tay ra trước Deman
“Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa không hẳn là vấn đề quan trọng, mà quan trọng là ngài Deman có thể hiểu được, kẻ địch của chúng ta chỉ có một, chính là Gia tộc Julier, còn mục đích của chúng ta cũng đều rất giống nhau, chính là muốn cứu người đang bị mắc kẹt trong tòa nhà đó.”
Nhìn phong thái, người kia hẳn cũng thuộc một tổ chức trong thế giới ngầm của Italy, về việc đối phương biết danh tính của mình, Deman cũng không cảm thấy lạ. Chỉ là …. Changmin nghĩ, có chút ngạc nhiên, nhưng theo bản năng vẫn thử đoán
“Người các ông muốn cứu … là …”
Người đàn ông nhìn trực thăng đã hoàn toàn hạ cánh, sau đó quay đầu lại, bình tĩnh nói
“Tôi là quản gia của Gia tộc Uno ở Florence, ngày hôm nay tới đây là theo lệnh của tiểu thư Ailuo Lin, cứu ngài Uknow Choeng.”
Changmin cùng Deman trong lòng đều cảm thấy bất ngờ. Thực sự là Gia tộc Uno Italy, tổ chức đứng trên Gia tộc Julier một bậc, một Gia tộc vững mạnh như vậy ở Italy, lại cưu nhiên xuất hiện tại Kathmandu Nepal này. Quả thật, ba người hiện đang bị mắc kẹt trong tòa nhà, có mối liên quan với Italy, chỉ có thể là YunHo, nhưng YunHo hiện tại là cố vấn đầu tư tại YZ, như thế nào lại dính líu tới Gia tộc Uno?
Dường như nhận ra sự nghi hoặc trong lòng Changmin, người đàn ông nhìn vào cục diện, từ tốn giải thích
“YZ chính là sản nghiệp trụ cột của Gia tộc Uno, mấy năm gần đây vì vấn đề lợi nhuận bị Gia tộc càng ngày càng coi trọng, ây, không có thời gian để tường tận giải thích, cứu người quan trọng hơn.”
Ông quản gia nhanh chóng bước trở về bên cạnh máy bay, mở cửa, Changmin liền nhìn thấy một cô gái thong thả bước ra.
Nhìn dáng vẻ có thể đoán người này hai mươi tuổi, mang đôi giày da đen, quần dài màu hồng nhạt, trên người còn khoác chiếc áo lông thú đen xa xỉ, mái tóc được buộc cao khiến người ta có cảm giác cô gái trước mặt hết sức tài giỏi, bỏ kính mắt xuống, khiến Changmin kinh ngạc phát hiện, cô cư nhiên lại là con lai Á – Âu. Nhưng là, vóc dáng người này quả thật rất hoàn hảo, dung mạo lại rất xinh đẹp, đứng trên nền đất của Kathmandu nói ra những lời đầu tiên, cũng là dùng ngữ khí dễ nghe của Italy quát
“Cái nơi quái quỷ này!!”
“Ailuo Lin tiểu thư, người bên chúng ta đã đánh giá sơ lược về tình hình hiện tại, ngài Uknow hẳn vẫn đang bị kẹt lại trong tòa nhà kia, tôi đã điều máy bay trực thăng bao vây nơi đó để tìm cách đáp xuống, nhưng nhìn toàn bộ cục diện, muốn phá vỡ một khoảng trống từ dưới lên, chúng ta cần tốn một chút thời gian. Mặt khác, hai người bên kia là …”
Hàng lông mày Ailuo Lin nhíu lại
“Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa, tôi chỉ hỏi ông Uknow hiện tại đang ở tầng thứ mấy?”
“Cái này …”
Ailuo Lin nhìn chằm chằm vào ông, quay người trở lại máy bay trực thăng, ngang nhiên túm lấy loa bộ đàm, sau đó hét lên, giọng nói dĩ nhiên không được tính là giọng Hàn Quốc chuẩn
“Uknow, anh có ở đó không? Tôi là Ailuo Lin! Uknow, anh nhất định phải chờ tôi! Uknow! Uknow!”
Shim Changmin cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương đang muốn nhảy lên, lại phát hiện Ailuo Lin kêu vài tiếng, YunHo không thể trả lời cô, khiến cho cô có chút nôn nóng, mất bình tĩnh nói với người đàn ông đối diện
“Còn không mau đi cứu người! Đứng cạnh tôi làm cái gì!”
Người đàn ông cung kính cúi đầu, đưa cho Ailuo Lin máy bộ đàm, Ailuo Lin nhanh chóng nắm lấy
“Tiểu thư, cửa chính đã bị đối phương dùng hỏa lực ngăn chặn, tình hình có chút khó khăn …”
“Khó khăn?”
Đặt lại mày bộ đàm, Ailuo Lin lấy từ phi cơ ra một khẩu súng thuộc loại vũ khí hạng nặng có đường kính nòng 8 cm, dùng hai tay nâng lên, hướng về phía cửa chính của Hotel Silver Home, chỉ là một phát bắn, nhưng lực công phá lại vô cùng mạnh, phát đạn tạo ra một lỗ hổng lớn, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, nghiêng đầu nói
“Bây giờ không có vấn đề?”
Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh đã bắt đầu hành động, chỉ có điều Ailuo Lin vẫn chưa buông khẩu pháo hạng nặng trong tay xuống, cô nhìn vào cửa sổ bên trong tầng hai, những tên thuộc hạ mặc đồ đen đang di chuyển rất nhanh, lại bồi thêm một phát bắn nữa nhắm vào lầu hai, phát súng này bắn ra, toàn bộ cuộc chiến cơ hồ đều bởi vì Gia tộc Uno tham gia mà trở nên khả quan hơn, giương súng lên, đang muốn nhắm bắn thêm một lần nữa, lại bị một người giữ lại, mạnh mẽ áp chế.
Ailuo Lin có chút ngạc nhiên, lại nhìn thấy Shim Changmin đang giữ lấy khẩu súng của mình, cậu nhíu mày dùng tiếng Anh chậm rãi nói
“Cô dùng súng bắn lung tung như vậy, chưa đợi đến lúc cô cứu được người cô muốn cứu, toàn bộ tòa nhà kia đã bị sập rồi!”
“Anh là ai?!”
“Tôi là ai không quan trọng, trong tình huống này, mỗi phát súng đều phải động não, hành động bốc đồng như vậy đều có thể giết chết họ!”
“Này! Anh là ai?! Cư nhiên dám lên mặt với tôi!”
Shim Changmin không bận tâm tới việc cùng cô tranh cãi, nghiêng người hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt cậu bỗng nhiên gần sát hai má của Ailuo Lin, Ailuo Lin hơi ngẩn ra, mặt đỏ lên, ngay lập tức nhảy ra, đang muốn tức giận, lại nhìn thấy Changmin lấy được máy bộ đàm từ thắt lưng mình, Ailuo Lin vội vàng nói
“Này! Yeah! Anh không được chỉ huy lộn xộn!”
Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Ailuo Lin, Changmin ghé miệng vào máy bộ đàm, dùng giọng Italy vô cùng chuẩn nói
“Máy bay trực thăng, tầng thượng có pháo đài dựng sẵn, không dễ hạ cánh được, hiện tại mọi người theo ba phía tây, bắc, nam tiếp cận tòa nhà, khu vực xung quanh tầng mười một ngừng di chuyển.”
Nhìn ba trực thăng sau khi nhận lệnh ngay lập tức tiến hành, Changmin một lần nữa hô lớn vào bộ đàm
“Tất cả những vệ sĩ có vũ khí, theo phía cổng tây cho nổ cửa chính thâm nhập vào trong tòa nhà, đụng độ quân địch thì ngay lập tức giải quyết, không được phép cho bọn chúng rút lên tầng.”
Nhìn những tên thuộc hạ có vũ khí ngay lập tức thi hành mệnh lệnh, Ailuo Lin vẫn là đánh trống trong ngực, cô rất ít khi nhìn thấy sự chỉ huy rõ ràng cùng dứt khoát như vậy, mặc dù tham gia vào những trận chiến chưa phải là nhiều, nhưng anh chàng này quả thật quá hung dữ, đang muốn bộc lộ bất mãn của bản thân, lại nhìn thấy trong tay Changmin là khẩu pháo hạng nặng của mình, liếc mắt nhìn, liền vứt xuống thứ đồ xa xỉ 1,5 triệu đô, Changmin bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng ngời của cậu khiến cho toàn bộ lời nói oán giận của cô muốn bật ra lại nuốt trở vào.
“Có khẩu súng sức công phá nhỏ hơn, nhưng tầm bắn lại xa hơn khẩu này không?”
“Tôi, tôi tại sao phải cho anh mượn!”
Lông mày Changmin giật giật, nắm lấy cổ tay Ailuo Lin
“Tôi không có thời gian để tranh luận với cô, có, hay là không?”
Nhìn Ailuo Lin không nói gì, Changmin tự mình nghiêng đầu nhìn vào trực thăng, một lúc sau, lấy một khẩu súng ánh sáng nhỏ gọn mang ra. Sau đó cậu nâng súng nhắm bắn một vị trí an toàn ở lầu bốn. Ailuo Lin đứng bên cạnh có chút lo lắng
“Khoan đã! Khẩu súng này tuy có tầm bắn dài, nhưng khoảng cách quá xa, anh không được phép sử dụng.”
Changmin nhắm mục tiêu, vẫn không cử động, sau đó một phát đạn dứt khoát bắn ra, Ailuo Lin giương ống nhòm, kinh ngạc phát hiện, tại vị trí lầu bốn bị bắn phá, thực sự có thể nhìn thấy vị trí cầu thang an toàn, còn có những tên thuộc hạ áo đen vì bị tấn công bất ngờ mà không thể di chuyển lên trên. Ailuo Lin thêm phần ngạc nhiên khi nhìn thấy Changmin tiếp tục nhắm tới những vị trí ở tầng năm, tầng sáu, tầng bảy, tầng tám, tầng
chín, dùng phương thức đường Z, nổ súng. Mỗi phát đạn bắn ra đều vô cùng chính xác, không phát nào trượt.
Cô không kìm được thốt lên
“My God ….”
Nhìn Changmin buông súng xuống, cô gái theo bản năng mấp máy khuôn miệng
“Trên máy bay, vẫn còn đạn.”
“Không cần, họ hiện tại có thể ở tầng mười, hoặc cao hơn một chút, vì không thể xác định cụ thể vị trí cho nên không thể bắn.”
Ailuo Lin nhìn Shim Changmin nắm súng trong tay rất giống một vị anh hùng, thứ đồ vật trị giá 1,2 triệu đô cũng bị cậu ném lên mặt đất, quay người định rời đi, lại bị Ailuo Lin giữ lấy tay
“Khoan đã, anh rốt cuộc là ai?”
Changmin nhìn cô một chút, nhưng không trả lời, chỉ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô thêm một lần nữa, nhàn nhạt bật ra câu nói có chút chân thành
“Để tôi cho cô một gợi ý.”
Ailuo Lin có chút mơ hồ
“Ah?”
Changmin đứng trong khói lửa, để lộ một nụ cười vô cùng đẹp
“Mau chóng buông tha cho Uknow Choeng sẽ tốt hơn, bởi vì một khi Kim JaeJoong ăn dấm chua, rất đáng sợ.”
——-
*cấp tiến: nhanh chóng và mới mẻ
*Phần này edit rất vội, vì sau hai sự cố quên không save với cả ấn nhầm Shift +Delete, tớ phải làm lại từ đầu, cho nên thời gian dài mà lại không hay cho lắm, cho nên mong mọi người góp ý thẳng để dễ sửa -_____-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...