[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Leman bị tiếng động lớn bên ngoài làm cho giật mình, nằm trên người Rees nhìn JaeJoong đang bình tĩnh tiến từ ngoài vào, ở đằng sau cậu còn có đám thuộc hạ đang kinh ngạc tới mức chưa kịp phản ứng. Tay chân của Rees bị trói vào các góc giường, quần áo lộn xộn, sắc mặt xanh xao, Leman dần trở nên bình tĩnh lại, không cảm thấy một chút bối rối, tuy rằng hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, nhưng đôi tay vẫn đặt trên mặt Rees.

“Ngài Kim muốn làm gì vậy, không phải ngay cả chuyện này của tôi cũng có hứng thú muốn quan tâm?”

Hắn biết thân phận của Kim JaeJoong, cũng biết rõ Kim JaeJoong với người đang nằm dưới mình là quen biết cũ, nếu không, cậu sẽ không vì cứu Rees mà phá hủy trận đấu quyền anh, nhưng hắn hiện là người đứng đầu của Nepal, lại đang hợp tác với Ruimang của Gia tộc Julier với mong muốn mở rộng thế lực sang Lisbon, cho nên trong suy nghĩ của hắn, chỉ một người Hàn Quốc tầm cỡ này, hắn không nhất thiết phải e dè.

JaeJoong nhìn Rees, nhận ra từ lúc cậu bước vào, Rees vẫn nhắm chặt đôi mắt đầy tuyệt vọng. JaeJoong hít một hơi thật sâu, trước khi Leman định mở miệng nói thêm điều gì nữa, cậu bước thẳng đến, giáng một cú đấm vào mặt Leman, sau đó nắm lấy cổ áo hắn, kéo cơ thể hắn đang nằm trên người Rees dậy, bồi thêm một cú đấm nữa, quăng hắn xuống đất.

JaeJoong không phải là võ sĩ, cho nên hai cú đấm liên tiếp khiến các khớp tay của cậu có chút đau nhức, đám thuộc hạ bên ngoài nhìn thấy Leman bị đánh, nhanh chóng giương súng lên chỉ thẳng vào đầu JaeJoong, JaeJoong lại chỉ chú ý vào tình trạng của Rees, ngay lập tức cầm chăn che phủ lấy thân thể cậu. Leman vẫn nằm trên mặt đất, có chút xấu hổ, quần vẫn chưa kịp mặc, một vài thuộc hạ chạy đến nâng hắn dậy, Leman nổi cơn thịnh nộ

“Tránh ra, mau bắt cậu ta lại!”

Hắn lau vết máu dính ở khóe miệng rồi mặc lại quần, những tên thuộc hạ nhanh chóng vây quanh JaeJoong, JaeJoong chỉ đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén đảo qua một lượt những người trước mặt, hành động của bọn họ ngay lập tức khựng lại, họ cũng không phải ngu ngốc, thân phận của YunHo và JaeJoong cũng đủ khiến bọn họ e dè, Leman dám động, nhưng không có nghĩa là bọn họ cũng được tùy ý ra tay, họ không phải là chưa bao giờ nhìn thấy Ruimang Julier lúc nào cũng lịch sự khi đứng trước hai người này, cho nên lúc này, không ai dám tiến lên phía trước, chỉ có điều những khẩu súng trong tay là chưa buông xuống.

“Chúng mày điếc hết sao, mau bắt Kim JaeJoong lại cho tao!”

“Ông, ông chủ, ngài Ruimang đã căn dặn chúng tôi, không được tùy tiện ra tay với ngài Uknow và ngài Kim … Ông chủ xem …”

“Mẹ nó, một lũ phế vật!”

Hắn đứng lên, giằng lấy khẩu súng từ tay một tên thuộc hạ, xoay người muốn bắn, nhưng lập tức bị “Quả Chuông Tử Thần” trong tay JaeJoong dí vào thái dương, Leman hết sức kinh ngạc, nhưng rất tự tin cho rằng Kim JaeJoong sẽ không bắn mình

“Kim JaeJoong, cậu dám bắn tôi?”

JaeJoong cực kỳ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đã trở nên lạnh lẽo, rất ít khi cậu có biểu hiện này, ngay cả lúc ở trên võ đài, sắc mặt cậu cũng không nhuốm màu đen như bây giờ.

“Leman Benchelle, tôi có hai điều muốn nhắc nhở ông.”

Cậu gọi đầy đủ họ tên của Leman, ngữ điệu rất tĩnh lặng, nhưng lại có chút nặng nề

“Thứ nhất, hiện tại ông không phải là chủ của Nepal, nếu không có Ruimang Julier, ông chẳng có gì.”

Câu nói vừa dứt, cũng là lúc tiếng lên đạn của “Quả Chuông Tử Thần” vang lên, âm thanh sắc bén khiến Leman khó khăn nuốt nước bọt, sau đó JaeJoong tiếp tục nói

“Thứ hai, cho dù ông có thật sự là người đứng đầu Nepal đi chăng nữa, trong Gia tộc Benchelle, không có được bản hợp đồng kinh doanh chính thức với Hội Con Bọ Cạp Vàng, ông cũng vẫn không có gì.”

Một tiếng súng vang lên, khiến tất cả mọi người trong tòa nhà đều giật mình, Ruimang đang thay đồ muốn tắm rửa, nghe được tiếng súng, hắn nhíu mày, mặc lại quần áo.

YunHo nghe được tiếng súng khi đang trong phòng với Deman, hai người nhìn nhau, Yunho giữ Deman lại không cho hắn ra ngoài

“Sẽ ổn thôi, để tôi đi xem.”

Trong phòng, Leman đứt quãng thở dốc, chỉ một tiếng súng vừa nãy vang lên đã đánh vỡ thần kinh yếu ớt của hắn, bàng hoàng nhìn JaeJoong chậm rãi hạ cánh tay, cất “Quả Chuông Tử Thần” đi, tuy rằng vừa nãy là bắn chỉ thiên, nhưng tiếng súng nổ rất rõ ràng bên tai, ngay gần huyệt thái dương của mình, khiến đầu Leman đổ đầy mồ hôi lạnh.

Phát súng này là JaeJoong đã dồn toàn bộ lý trí của mình để không nhằm chính đầu Leman bóp cò, vì hắn vẫn có giá trị sử dụng trong Gia tộc Julier, cậu không thể giết hắn vào thời điểm này, nhưng nghĩ tới những tổn thương hắn đem lại cho người bsjn của cậu, Kim JaeJoong thực sự không kìm được tức giận.

Tiếng súng nhất định sẽ thu hút Ruimang Julier, vậy cũng tốt, chuyện của Rees, cũng nên kết thúc rồi.

Hơi thở của Leman dần đều trở lại, nhìn chằm chằm vào mắt JaeJoong, từ hàm răng phun ra những câu tàn bạo

“Kim JaeJoong, mày dám làm vậy, tốt nhất mày nên hy vọng Ruimang còn coi trọng muốn hợp tác với mày, nếu không, tao xem mày còn mạng chạy thoát khỏi Kathmandu này để tiếp tục kiêu ngạo hay không.”


Mặc dù không cam lòng, nhưng nhớ lại lần cuối cùng trên võ đài ngày hôm đó, cùng thêm với lần này dù biết chắc sẽ thu hút Ruimang Julier tới đây nhưng vẫn nổ súng, Leman hoàn toàn ý thức được, Kim JaeJoong là một con người kiêu ngạo và ương ngạnh. Những người như vậy, trước tình hình hỗn độn của Nepal như thế này, hoàn toàn khiến người ta cảm thấy không tốt. Hung hăng nhổ một ngụm nước bọt dính máu lên sàn, Leman cùng những tay thuộc hạ ra khỏi phòng.

Căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng, JaeJoong cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, một người như Leman, cá tính hèn nhát cùng cách đối phó tình huống luôn chùn tay kiêng dè, đổi lại ngày hôm nay đứng đây không phải là hắn mà là Deman, e rằng cách này đã không thể hiệu quả. Bất kể nói thế nào, uy hiếp hắn cũng được, đe dọa hắn cũng được, rốt cuộc vẫn phải bảo vệ được an toàn cho Rees.

Rees … Nhìn vào đôi mắt nhắm chặt căn bản không muốn mở của Rees, JaeJoong không nói gì, xoay người bước vào trong phòng tắm, lấy ra một chiếc khăn bông, sau đó trở lại,

đến bên giường Rees, giúp cậu cởi trói tay. Động tác của JaeJoong rất nhẹ nhàng, im lặng một chút, JaeJoong khẽ mở miệng

“Rees, cậu có coi anh là một người bạn không?”

Đôi môi của Rees khẽ cử động, không phát ra tiếng, nhưng JaeJoong lại hiểu hết toàn bộ ý của cậu.

“Anh nghĩ một chút nữa Ruimang sẽ tới đây, Rees, vì chúng ta là bạn, cho nên có một vài lời anh muốn nói với cậu.”

Để bàn tay cậu phục hồi lại nhanh hơn, JaeJoong đặt khăn bông vào tay Rees, cậu biết Rees không muốn cậu giúp cậu ấy lau người, sau đó chuyển tay tới cởi trói cho chân Rees.

“Rees, cậu không phải phụ nữ, chú ý tam trinh cửu liệt*, cậu vì Deman mà giữ lại, cậu lựa chọn hành động như vậy, để tên khốn Leman gây ra trên người cậu mọi chỗ đều là vết thương, đó là dấu vết thể hiện cậu yêu Deman, thể hiện cậu là vì hắn, là bằng chứng tình yêu cậu dành cho hắn. Điều này không đáng xấu hổ, lại càng không hề hèn mọn.”

Rees từ từ mở mắt, Kim JaeJoong thật sự rất hiểu lòng người, một cảm giác tủi nhục mạnh mẽ ùa về, tác động mạnh mẽ tới lòng tự trọng của Rees, khiến cậu đột ngột không thể chấp nhận, cậu là một người đàn ông cứng rắn, lại bị người ta sỉ nhục như thế này, tâm tư đơn thuần như cậu, cảm thấy ngày hôm nay qua đi, cho dù là Deman không biết chuyện này, thì giữa hắn và cậu vẫn có một rào cản vô hình được dựng lên.

“Lúc nãy, nếu YunHo không nhanh chóng ngăn lại, thì người vào đây cứu cậu chính là Deman.”

Rees mở to mắt, toàn thân cứng đờ, hắn đã biết!

Deman thật sự đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra với cậu! JaeJoong nhìn bộ dáng của Rees, lấy chiếc khăn bông đang ở trong tay cậu ra, nhẹ nhàng lau mặt cho Rees

“Rees, cậu biết không? Anh cũng là một người cầu toàn, nhưng cậu thấy đấy, màu lưu ly ở con mắt giả của YunHo, vẫn khiến anh thích tới nỗi không thể kìm chế.”

“Chỉ cần được ở bên người ấy, người ấy có thể không hoàn hảo, không tuyệt vời, nhưng miễn đó là hắn, chỉ có thể là một mình hắn.”

“Miễn là hắn vẫn còn sống, ở bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.”

Tiếng bước chân ngoài cửa ngày một rõ ràng, đặt chiếc khăn bông trở lại trong tay Rees, sau đó JaeJoong giúp cậu kéo lại chăn, mỉm cười, nhẹ nhàng nói

“Nếu ngay cả cậu cũng không tin Deman, thì chẳng một ai có thể cứu được cậu cả.”

Bước đến cửa, JaeJoong mở cửa liền nhìn thấy Ruimang cùng những tên thuộc hạ, ở một hướng khác, còn có YunHo vì lo cho cậu mà tới đây, JaeJoong chậm rãi mỉm cười.

Ruimang lấy từ túi quần ra một chiếc khăn tay, che miệng ho nhẹ vài tiếng, những tên thuộc hạ lúc nãy đã báo cáo lại toàn bộ sự việc với hắn, nhìn Leman cùng vài tên thuộc hạ bỏ đi, ánh mắt hắn tràn đầy khinh thường, nhưng không nói bất cứ một điều gì, Ruimang trực tiếp đến đây trước, nhìn thấy JaeJoong, hắn mỉm cười một cách lịch sự

“Dường như ngài Kim đây lúc nào cũng làm mọi việc trở nên đảo lộn, hai người chúng ta đều là người ngoài tới Nepal, ngài lại làm phật lòng Leman như vậy, thật sự khiến tôi quá khó xử.”

JaeJoong cũng mỉm cười

“Ngài Ruimang, hiện tại ai là người đứng đầu Nepal tôi vẫn chưa rõ, ngày trước đã một lần cứu cậu ấy trên võ đài, cho nên lúc này đương nhiên tôi sẽ tiếp tục bảo vệ cậu ấy, ngài Ruimang là người thông minh, Rees được xem là điều kiện để ngài có thể có được bản hợp đồng kinh doanh với bên tôi, vậy tôi không hiểu, như thế nào ngài lại cho phép những hành động ngu ngốc hủy hoại cậu ấy?”

Đôi mắt Ruimang khẽ run rẩy, JaeJoong bình thản nói tiếp

“Hơn nữa, Rees không phải có giá trị lớn nhất đối với tôi, nếu cậu ấy thật sự xảy ra chuyện gì, ngài nghĩ thử xem cuộc đối đầu giữa ngài và Deman, tỷ lệ thắng phía ngài còn lớn hay nhỏ?”

JaeJoong tiến thêm một bước về phía Ruimang


“Tôi biết rằng ở quốc gia của ngài, việc lên giường là một vấn đề được xem nhẹ, nhưng sau cùng, chẳng ai có thể coi việc này giống như bị chó cắn, đúng không?”

Kim JaeJoong nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Ruimang không khỏi bất ngờ, quả thực, lúc nãy nếu vì những dục vọng ích kỷ của Leman mà khiến Rees xảy ra bất cứ chuyện gì, trong hoàn cảnh hiện tại, đối với Ruimang cũng đều không tốt.

“Chuyện tôi cũng đã làm, vấn đề hợp tác giữa ngài và tôi, tôi vẫn cần thời gian suy nghĩ, còn về phần Rees, sống chết của cậu ấy đi liền với thắng bại của ngài, đều nằm trong một quyết định thôi.”

Xoay người nhanh chóng đi tới bên YunHo nãy giờ vẫn chưa nói gì, hai người cùng nhau rời đi, Ruimang đứng bất động vài giây, sau đó phân phó đàn em

“Đây là quân luật, ngoại trừ bác sĩ chăm sóc cậu ta, không ai được phép vào căn phòng này nửa bước.”

“Vâng, ông chủ.”

Nhìn YunHo và JaeJoong phía trước, Ruimang nói thêm

“Còn nữa, Leman không được phép vào đây, hai người vừa nãy lại càng không được.”

Hắn không ngu ngốc, nếu giá trị của Rees thật sự như JaeJoong vừa nói, hắn làm sao có thể cho phép những người khác tới gần. Kim JaeJoong và Jung YunHo đều là người thông minh, đây chính là sự hấp dẫn của họ, cũng là mối nguy hiểm ngầm lớn nhất. Khiến người khác muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng đồng thời lại khiến họ lo sợ vì không thể kiểm soát được.

YunHo và JaeJoong trên đường trở về, cả hai đều im lặng, cuối cùng, người phá vỡ sự im lặng này là YunHo

“Sau ngày hôm nay, chúng ta nếu muốn gặp Rees, lại càng khó khăn.”

JaeJoong thở dài

“Không còn cách nào khác, chỉ có thể để Ruimang biến khu của cậu ấy thành vùng cấm mới có thể bảo đảm an toàn cho cậu ấy.”

YunHo ôm lấy thắt lưng cậu, cũng thở dài

“Deman vẫn ở trong phòng, một khi chưa có tin tức của Rees, hắn sẽ không rời đi.”

JaeJoong lại giống như không chút xúc động, mở cửa phòng, liền nhìn thấy Deman một tay che ánh sáng đứng chờ ở cửa, nhìn thấy JaeJoong và YunHo, Deman bước tới, giọng tràn đầy lo lắng

“Cậu ấy, có khỏe không?”

JaeJoong bước thẳng tới tủ rượu, lấy một chai Chivas, uống một hơi, sau đó quay lại nhìn đôi mắt lo lắng của Deman, cậu nhàn nhạt trả lời

“Không khỏe, một chút cũng không khỏe.”

Mọi chuyện xảy ra như vậy, như thế nào khỏe cho được. Kim JaeJoong nói hoàn toàn là sự thật, có điều nói thẳng như vậy vào thời điểm này, đối với Deman có chút tàn nhẫn, nhưng Kim JaeJoong biết, Deman không cần an ủi, lại càng không cần những lời giả dối thương hại.

Deman cúi đầu im lặng, một lúc sau hắn hít thở sâu, nói

“Hai người đã làm nhiều việc giúp tôi và Rees, Deman tôi nhất định không quên. Hai người đối xử với tôi như vậy, tôi cũng không muốn giấu giếm hai người điều gì nữa. Ruimang Julier cùng Leman hợp tác tôi sớm đã có cảnh giác, lần đầu tiên hắn quay trở lại Nepal, dẫu sao cũng là con trai của ông Benchelle, cho nên tôi phải tiếp đón cẩn thận để tránh người ngoài dị nghị, nhưng chính vì thế đã tạo điều kiện cho hắn ta tiếp xúc với Rees. Thật không ngờ phía bên hắn đánh úp, bọn họ hành động quá nhanh, tôi bắt buộc phải trốn đi trước, nếu không mặc dù về mặt lực lượng không thua kém, nhưng quân đội chắc chắn vẫn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tôi lại không mang Rees theo, tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi, làm thế nào tôi có thể đặt an toàn của cậu ấy vào một người khác được chứ?”

Nói tới đây, Deman bật cười chua chát, đôi mắt tràn ngập đau đớn

“Bất kể Rees có bị làm sao đi chăng nữa, cũng đều là trừng phạt lớn nhất đời tôi, tôi đáng phải chịu đau đớn vì không bảo vệ được cậu ấy. Tôi sẽ không cho phép sai lầm này tiếp tục diễn ra như vậy, nhất định sẽ không.”


JaeJoong nắm chặt chai Chivas trong tay, đột nhiên cảm thấy đau xót, đây là Deman Benchelle, người đàn ông kiêu hùng nhất Nepal, hắn trước đây, có gia tộc, tiền tài, và trách nhiệm đè nặng lên vai, phải cân nhắc từng chọn lựa, tình cảm và lý trí luôn luôn phải đặt cân bằng, nhưng chỉ một lần hắn lỡ lầm trong đường đi nước bước, làm tổn thương tới người hắn yêu, làm trái tim hắn đau đến chết lặng.

Cậu không thể ngăn ánh mắt mình dời về phía Jung YunHo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ điềm đạm của anh, không khỏi tưởng tượng, nếu ngày đó Hội Con Bọ Cạp Vàng vẫn tiếp tục đi trên con đường đó, vậy anh và cậu bây giờ sẽ như thế nào, lại không kìm được mà nhớ lại, trên đảo Fiji năm ấy, ánh mặt trời nhàn nhạt, vết thương trên ngón tay và con mắt của YunHo, cùng buổi hoàng hôn ở Santorini ngày đó, những nụ hôn pha lẫn tiếng cười của YunHo và cậu.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, YunHo quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của JaeJoong, anh không cười, nhưng toàn bộ tình cảm trong đôi mắt đó Kim JaeJoong đều có thể cảm nhận rõ được. Chính trong khoảnh khắc đó, Kim JaeJoong biết, cho dù tưởng

tượng của cậu có mở thêm bao nhiêu con đường đi chăng nữa, thì kết quả vẫn là như vậy, bởi vì người trong cuộc, là cậu và Jung YunHo, cho nên kết quả chắc chắn sẽ không thay đổi.

Bởi vì sự ràng buộc giữa cậu và Jung YunHo, chưa bao giờ tồn tại trong những thứ lộn xộn rườm rà.

Deman ngẩng đầu, nhìn JaeJoong và YunHo, giọng điệu đột nhiên trở nên kiên định

“Sai lầm này không thể tiếp tục kéo dài, tôi không thể ngồi một chỗ từ từ nghĩ cách được nữa, để Rees chịu tổn thương ít nhất, tôi quyết định ngày kia sẽ hành động.”

Đôi lông mày của JaeJoong khẽ nhíu lại

“Hành động? Anh đã có kế hoạch đầy đủ để cứu Rees ra khỏi đây và dựng lại quyền lực tại nơi này?”

Deman không lập tức trả lời, YunHo nhìn dáng vẻ của hắn, cũng cau mày

“Không phải anh sẽ một lần sống mái để mang Rees ra khỏi đây chứ? Phần thắng của anh lớn như vậy sao? Hơn nữa, quân đội và vũ khí của Gia tộc Julier, anh biết rõ không? Không sợ rằng người bên anh vừa manh động, đã bị người của Gia tộc Julier ở trong tòa nhà này tiêu diệt?”

Deman chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình tĩnh ban đầu, cảm xúc vừa nãy giống như đang từ từ lắng đọng xuống

“Cậu không hiểu hết được Nepal này. Trong thế giới ngầm Nepal, mọi hoạt động đều hoàn toàn khác so với những quốc gia khác. Ở nơi này, sử dụng vũ khí, chiến tranh, tranh chấp quân sự, nếu muốn giành chiến thắng, chắc chắn phải bùng nỏ chiến tranh, đồng nghĩa với việc có hy sinh và chết chóc. Tòa nhà này tập trung toàn bộ binh lực của Gia tộc Julier, tôi bắt buộc phải diệt sạch nơi này, không thể để Ruimang Julier còn sống trở về Italy, hắn chết tại nơi này, mới có thể khiến Gia tộc Julier đối với chuyện này tạm thời không có hành động gì nữa, nhưng nếu hắn trốn được trở về Italy, tìm cách trả thù lâu dài, vậy Nepal này đừng nghĩ tới việc được yên bình.”

JaeJoong nhấp một ngụm rượu, hỏi hắn

“Lý trí nói với tôi, ngày kia không phải là thời cơ. Anh quá nóng vội, trận đối đầu lần này liên quan trực tiếp tới việc Gia tộc Benchelle tiếp tục làm chủ Nepal hay không, cho nên trong khoảng thời gian ngắn như vậy, vũ khí, quân đội của anh có đủ thừa sức một lần

diệt sạch sẽ nơi này hay không, nếu không được, nhất định Gia tộc Julier sẽ nhân cơ hội này truy quét, anh chắc chắn mất tất cả.”

Deman khẽ cười

“Đổi lại tôi trước kia, có thể sẽ vì chiến thắng mà chờ đợi vài tháng, chờ cho tới khi thời cơ tốt nhất, tập hợp được quân đội mạnh mẽ nhất mới hành động, nhưng bây giờ, tôi không muốn chờ nữa, tôi có thể đợi, nhưng Rees thì không thể nữa rồi, tôi không muốn lại làm ra một sai lầm gì nữa khiến Rees chịu thương tổn.”

JaeJoong liếc nhìn hắn một chút, thở dài

“Lại là cái xử trí theo cảm tính ngu ngốc.”

Xử trí theo cảm tính, những từ này cách đây vài năm, hay từ cả mọi khi cho tới bây giờ, cậu cùng Jung YunHo, ngay từ lần đầu gặp mặt đã có ràng buộc cùng hấp dẫn, cậu cũng luôn xử trí theo cảm tính. Cậu cảm thấy Deman mở cuộc tấn công vào là cực kỳ ngu ngốc, nhưng cũng lại lý giải được lựa chọn của hắn lúc này.

YunHo khoanh tay, có vẻ như suy nghĩ điều gì đó, sau đó mở miệng hỏi

“Ước tính vũ khí của Gia tộc Julier với thực lực của quân đội anh, thế lực ngang nhau?”

“Nếu phía bên Leman, không tính tới Gia tộc Julier, nhờ vào danh thế của Gia tộc Benchelle để nhờ tiếp viện, thì tình hình thật sự không khả quan.”

JaeJoong mạnh mẽ đặt chai rượu xuống, lườm Deman một cái

“Leman cho dù ngu ngốc tới đâu, khẳng định cũng có thể nhờ cậy được một số người trong Gia tộc Benchelle, cho nên không phải anh nói không khả quan là hết được tình hình trước mắt.”

“Dù sao thì vẫn phải thử một lần, tại Nepal, phần lớn quân đội của Gia tộc Benchelle là do tôi nắm quyền, hơn nữa kho vũ khí của quân đội cũng là người của tôi nắm giữ. Chỉ có điều ….”

Deman có chút do dự ngẩng đầu nhìn YunHo và JaeJoong

“Chỉ có điều, hai bên trực tiếp đối đầu như vậy, tình cảnh của hai người sẽ rất nguy hiểm, tôi sợ hai người sẽ giống như Rees, không ai có thể đảm bảo Ruimang Julier có giữ hai người lại làm con át chủ bài cuối cùng hay không. Đêm ngày kia nổ súng, hai người nhanh chóng di chuyển tới tầng trệt, phòng của Rees, tôi sẽ cố gắng đưa người vào tiếp ứng một cách nhanh nhất.”

YunHo mỉm cười


“Một khi đã bị tấn công, khẳng định bằng bất cứ giá nào Ruimang cũng phải giữ được Rees cùng hai người chúng tôi, nếu chúng tôi thật sự tới đó, không phải đã tạo cơ hội cho hắn một lần quăng lưới mà bắt được hết sao? Anh cố gắng để người của mình cứu Rees trước đi, tôi và JaeJoong sẽ tìm đường khác chạy đi, như vậy cũng phân tán ít nhiều được hỏa lực phía họ.”

Deman chưa kịp nói tiếp, JaeJoong đã bực tức xen vào

“Deman Benchelle, tôi đời này xung khắc với Nepal của anh, cuộc sống ở Hàn Quốc đang thoải mái an nhàn là thế, đột nhiên lại bị anh mời tới đây để phải chạy trốn như thế này, con mẹ nó, Kim JaeJoong tôi đã nợ anh cái gì!”

Nghe JaeJoong nói vậy, YunHo cười cười, anh quá hiểu JaeJoong, cậu còn có thể nói chuyện với Deman như vậy, anh biết JaeJoong sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi cuộc chiến thật sự nổ ra vào ngày kia. Quả nhiên, JaeJoong bước tới sofa phía sau, âm thanh có chút mệt mỏi

“Giúp tôi liên lạc với Changmin, kể cho cậu ấy nghe vắn tắt về tình hình hiện tại của chúng tôi, để cậu ấy nghĩ cách tới đây ứng cứu.”

“Hội Con Bọ Cạp Vàng của cậu không phải đã tẩy trắng rồi sao? Làm thế nào có thể di chuyển vũ khí tới?”

“Làm thế nào là chuyện mà Changmin phải nghĩ, anh không cần lo lắng! Tôi và cưng yêu muốn nghỉ ngơi, anh rời đi cẩn thận một chút, nếu không súng còn chưa kịp bắn, người đã chết trước. Tôi sẽ không thay anh đảm bảo sống chết cho Rees đâu!”

Deman lắc đầu khẽ cười, hắn và Hội Con Bọ Cạp Vàng của Kim JaeJoong, sau khi tẩy trắng, thậm chí còn có thể tin tưởng lẫn nhau giống như Damon và Pythias**, có lẽ số phận thật sự là một thứ tuyệt vời.

“Chờ một chút.”

YunHo gọi giật lại, sau đó nhìn Deman, nói

“Giúp tôi một việc, hành trình trở về Italy của tôi có khả năng sẽ chậm vài ngày, tìm cách giúp tôi thông báo với YZ, nói với họ tôi gặp một chút chuyện phiền phức với Gia tộc Julier ở Nepal, cho nên ngày trở về có thể bị hoãn lại.”

Deman gật đầu, đội lại mũ, thận trọng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại YunHo và JaeJoong, YunHo quay người lại nhìn cậu, thấy bàn tay cậu đang đặt trên trán, đôi mắt nhắm nghiền lại, không rõ đang nghĩ điều gì. YunHo bước tới ngồi cạnh JaeJoong, nới lỏng nút cổ áo mình, mở miệng

“Lực lượng của Hội Con Bọ Cạp Vàng còn lưu lại ở Nepal này không nhiều, căn bản là không có hiệu quả, em bảo Changmin sẽ dùng cách nào để di chuyển lực lượng tới đây cứu viện, có phải đang nghĩ tới Tổ chức Chim Ưng Núi?”

JaeJoong không mở mắt

“Sau chuyện ở Nepal năm đó, Yamasan Sano mang tội danh giết ông Benchelle, Hội Con Bọ Cạp Vàng hiện giờ đã tẩy trắng, buôn bán súng ống đạn dược của Gia tộc Benchelle cũng xuống dốc, Tổ chức Chim Ưng Núi của thằng nhóc Yamasan Sano vài năm nay cũng vì phương diện súng ống đạn dược mà mất đi không ít tiền lời, lần này có cơ hội để lập công trước mặt Deman, nó chẳng nhẽ lại không dồn lực giúp đỡ?”

YunHo gật đầu đồng ý, JaeJoong đột nhiên mở to mắt, giọng điệu có chút đùa cợt

“Cuộc chiến thật sự nổ ra, cứu trợ ắt hẳn có chút khó khắn, nghĩ thử mà xem? Nếu không thành công thì làm thế nào bây giờ?”

YunHo nắm lấy bàn tay JaeJoong, nhẹ nhàng vuốt lên từng ngón tay của cậu

“Không thể đi bằng cửa ở tầng trệt, vậy thì chỉ còn cách đi ngược lên tầng cao nhất, Changmin thông minh như vậy, sao có chuyện không điều trực thăng tới đây.”

JaeJoong cười nắm chặt tay anh

“Thằng nhóc chắc chắn đang ở phía sau lưng chúng ta, thầm mắng chửi chúng ta là hai kẻ rắc rối, không bao giờ để nó được sống yên ổn.”

“Vậy sao? Như thế nào tôi lại cảm thấy, cậu ấy sẽ đứng mắng thẳng trước mặt chúng ta?”

“Ây ây, ngày trước ở Hội Con Bọ Cạp Vàng, nó đã không thích nói chuyện với tôi, kể từ khi Hội Con Bọ Cạp Vàng cùng M.J chính thức liên kết cổ phiếu giao dịch trên thị trường, tính khí của nó lại càng ngày càng giống ông cụ non.”

“Em một tháng bay tới Italy hai lần, đem toàn bộ chuyện công ty lớn như vậy giao cho cậu ấy quản lý, cậu ấy có điểm nóng nảy hơn bình thường cũng là dễ hiểu.”

“Anh còn nói, tôi là vì tên vong ân phụ nghĩa nào đó nên mới tới Italy, mà tôi thực sự không hiểu, YZ có cái gì tốt mà khiến anh chậm chạp rời khỏi đó như vậy.”

YunHo không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười hôn lên môi JaeJoong.

Italy không có gì tốt, YZ cũng không có gì tốt, nhưng chỉ cần là vì em, những thứ kia đối với tôi mà nói, đều không có ý nghĩa.

————-

* Tam trinh cửu liệt: ý chỉ những người một lòng chung thủy kiên định. Câu này thường dùng cho những nử tử một lòng thờ chồng hay những nữ tử một đời hết lòng vì một tình yêu duy nhất, thường đi kèm với tam tòng tứ đức. (Nguồn: Giải nghĩa của Tam Sinh Tam Thế)

** Damon và Pythias: hai nhân vật trong huyền thoại Hy Lạp, được nhắc đến như một biểu tượng về sự tin tưởng và lòng trung thành trong tình bạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui