Đồ ngốc.
Nổ súng.
Kim Junsu bỗng nhiên thấy đồng tử của mình đau nhức, toàn bộ cảnh vật xung quanh đều biến mất, duy nhất chỉ còn mảng màu đỏ chói mắt trước ngực Park Yoochun tồn tại. Bên tai tự dưng ù đặc, cậu chỉ nghe thấy giọng nói thân quen của hắn, gọi cậu một tiếng “Đồ ngốc”. Tiếng súng qua đi, gian nhà kho lại trở về vẻ tĩnh mịch vốn có.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cả thân Park Yoochun đổ xuống mặt đất, Kim Junsu mới giật mình nhìn rõ sự thật trước mắt.
Đôi bàn tay nắm chặt súng, tại sao lại run rẩy dữ dội như vậy? Park Yoochun... tại sao lại chảy máu nhiều như vậy... Màu đỏ chảy trên nền đất làm cho cả mắt Kim Junsu cũng nhiễm hồng, Junsu khó khăn ho hấp từng chút một, giống như cái không khí tanh tưởi trong này đang vây hãm cậu lại.
Súng rơi trên mặt đất, tạo ra những âm thanh trống rỗng. Park Yoochun ôm ngực ngã ngồi trên nền lạnh, cố gắng ngẩng đầu, dùng hết sức lực hỏi Kim Junsu
“Vẫn... Không... Không tin... Tôi sao..?”
Tôi làm sao có thể nhẫn tâm đối với em nổ súng, làm thế nào có thể nhẫn tâm làm em bị thương, làm thế nào có thể nhìn em trước mặt tôi ngã xuống....
Cậu run rẩy bước từng bước đi tới, lảo đảo hướng về phía Yoochun, chạm vào bờ vai hắn, rồi đến cánh tay hắn, luống cuống lấy tay bịt lại dòng máu đang chảy trên ngực. Nhưng chỉ là phí công, máu theo kẽ tay vẫn cứ chảy xuống, giọng nói của Kim Junsu dần dần mất bình tĩnh
“Tôi... Tôi sẽ gọi xe cứu thương... Cố chịu... Tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện... cố chịu...”
Cậu cố sức nâng Park Yoochun lên, nhưng không thể, máu đã chảy rất nhiều, khuôn mặt của Park Yoochun cũng không còn chút huyết sắc. Cảm giác được hơi thở đối phương như đang chậm rãi ngắt quãng, Kim Junsu cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Junsu lại muốn nâng hắn lên lần nữa, nhưng Park Yoochun cầm lấy cánh tay cậu, ngẩng mặt lên nhìn Kim Junsu, hơi thở hắn đã đứt quãng, nhưng bàn tay vẫn trượt trên tay Junsu, túm lấy bàn tay cậu, đưa áp vào ngực mình
“Có thấy được... Nơi này... còn đập không... “
“Park Yoochun, chúng ta đến bệnh viện! Mau đến bệnh viện!”
“Junsu... Tin... Tin tôi một lần... ”
Máu ở ngực vẫn chảy, Park Yoochun kịch liệt ho khan, máu lại theo khóe miệng chảy xuống. Hô hấp của Kim Junsu trở nên dồn dập, cậu thấy vô cùng khó thở, lấy tay lau máu trên khóe miệng Park Yoochun đi, sau đó lại gắt gao bịt lại vết thương ***g ngực
“Đừng chết... Anh không được chết... Đừng chết... Đừng chết... “
Park Yoochun nhìn bộ dáng hấp tấp của Kim Junsu, bỗng nhiên rất muốn cười. Hắn bỗng nghĩ tới lần đầu tiên gặp Kim Junsu, khi hắn đang phong tình cùng một cô gái khác, cậu gọi hắn là “Tên pha chế rượu”, còn cậu lúc đó là một bé cảnh sát đáng yêu. Hắn nhớ cả lần cứu cậu từ họng súng của tay đàn em lão trùm Thái Lan, lần hai người cùng nhau tới quán Mì Ý Ngàn Vị ngồi ăn cơm lươn, còn rất nhiều nữa, bộ dạng bối rối đáng yêu của cậu, hắn thản nhiên nhìn ngắm chăm chú. Nụ cười của cậu, tính cách của cậu, nhưng chỉ nhớ được tới đây, Park Yoochun bỗng thấy khó thở kinh khủng, hô hấp đã rất mong manh, cố gắng vươn bàn tay dính đầy máu đỏ lên, chạm vào khuôn mặt cậu. Nơi da thịt tiếp xúc, hắn cảm thấy được khuôn mặt Kim Junsu ấm áp dị thường
“Tin... được không....”
Cánh tay nặng trĩu rũ xuống, Kim Junsu cảm thấy Park Yoochun trong ***g ngực mình đã nhắm mắt lại, một dòng không khí lạnh bỗng nhiên bủa vây cậu, hơi thở phập phồng của Park Yoochun cũng không còn phả lên khuôn mặt của cậu nữa, độ ấm trên cơ thể Park Yoochun cũng dần dần mất đi. Kim Junsu vẫn mờ mịt dính chặt tay vào ngực hắn, mặc kệ máu trên đó chậm rãi đọng lại, cậu vẫn gắt gao túm chặt lấy ngực hắn
“Đứng lên, anh mau đứng lên, tên pha chế rượu... Anh mau đứng lên!!! Mau đứng lên!!“
Người trong lòng cậu vẫn không nhúc nhích, Kim Junsu biết, hắn cuối cùng đã không thể cười tới híp đôi mắt đào hoa, không thể gọi cậu một tiếng “Bé cá heo”, gọi cậu một tiếng “Junsu” được nữa. Hắn cuối cùng đã không thể nắm tay cậu, nhẹ nhàng hôn cậu thêm một lần nào nữa. Hắn không trách cậu dối gạt hắn, lợi dụng hắn, chơi xỏ hắn, hại hắn, hắn bây giờ trong ***g ngực cậu, chỉ một giây một phút nào đó nữa thôi cũng có thể lập tức biến mất, nhưng vẫn muốn cậu ở bên hắn, tin hắn một lần.
Tin hắn, tin tưởng thế giới này vẫn còn người thà mình chết cũng không muốn cậu chết.
Tin hắn, tin tưởng thế giới này thật sự còn có người, yêu cậu thật lòng.
Xung quanh gian nhà kho bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân vội vã, còi cảnh sát ầm ĩ vang lên, Kim Junsu mờ mịt nhìn những cảnh sát chạy vào, bao vây kín cậu từ bốn phía
“Cậu đã bị bao vây, tốt nhất không nên chống cự, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi.”
Nhìn Kim Junsu vẫn lẳng lặng ôm Park Yoochun vào trong lòng, tất cả cảnh sát tiến đến, thu nhỏ vòng vây lại
“Giơ tay lên, không được chống cự!”
Junsu cúi đầu, cẩn thận quan sát Park Yoochun trong lòng, sau đó mặt không chút biến đổi buông thi thể của hắn xuống, theo tay phải của hắn cầm khẩu súng nguội lạnh trong tay hắn lên, chậm rãi đứng lên, hướng từng bước ra cửa. Toàn bộ cảnh sát có mặt ở đây đều vội vã giơ súng hướng về phía cậu, một tên cảnh sát quát lớn
“Bỏ vũ khí xuống!”
Cầm súng, nhìn một lượt cảnh sát trước mặt, Kim Junsu nhận ra một người ngày trước cùng ở tổ chung với cậu, DuYong. DuYong đang ghìm súng, cau mày nhìn Kim Junsu, khóe miệng Junsu bỗng nhiên kéo lên thành nụ cười, giơ súng về phía DuYong. Một viên cảnh sát nhìn thấy hành động của Junsu, vội vã bắn một phát đạn vào chân cậu, Kim Junsu khụy xuống đất, nhưng tay vẫn không buông súng, họng súng đen vẫn như cũ mà hướng về phía DuYong. Viên cảnh sát kia thấy cậu không phản kháng, lại lên đạn một
lần nữa, DuYong nhìn chăm chăm vào nụ cười của Junsu, bỗng chợt thấy được cái gì đó, liền hét lớn
“Đừng nổ súng!!”
DuYong biết, Kim Junsu sẽ không nổ súng với nó, vì nó đọc được trong mắt cậu, toàn bộ là những tia bất cần đời cùng ý định muốn tự sát.
Nhưng cuối cùng, cũng không kịp nữa rồi.
Bốn, năm tiếng súng đồng loạt vang lên, Kim Junsu ngã trên mặt đất, môi vẫn mỉm cười, trong tay cậu, khẩu súng của Park Yoochun nằm chắc trong đó.
Máu tươi từ thân thể chảy ra, Kim Junsu cảm thấy hơi lạnh, hóa ra, đây mới là cảm giác của Park Yoochun lúc nãy sao.
Chống đỡ thân thể, cố gắng ngẩng đầu, nhìn Park Yoochun vẫn nằm cách đó không xa, cậu lấy toàn bộ sức lực còn lại, lết tới bên cạnh hắn, vươn bàn tay ra.
Bàn tay lần tới những đầu ngón tay đang dần chuyển lạnh của Park Yoochun, Junsu lại chậm rãi nở nụ cười
“Đời này... Kim Jaehun... Không có cách nào tin người khác được nữa... “
Cậu nắm chặt bàn tay, đem cả mười ngón tay của hai người ***g chặt vào nhau
“Nhưng mà... kiếp sau... Kim Junsu chắc chắn... Tin anh... Yêu anh... “
Nhắm mặt lại, cả thân thể ngã mạnh xuống bên cạnh Park Yoochun, từ trên cổ của Kim Junsu, bỗng có một vật lấp lánh trượt ra.
Là chiếc vòng cổ nhỏ.
Một chiếc nhẫn được xuyên qua nó, trong kho hàng ẩm thấp bụi bặm tang tóc, vẫn ánh lên những tia sáng long lanh lóa mắt người.
Khu nghĩa trang
Jaejoong yên lặng đứng dưới cơn mưa bụi, nhìn ra xa. Nhiệt độ nơi ngoại thành này so với trong thành phố lạnh hơn nhiều, cậu một mình lẳng lặng đứng nơi đó, cảm giác giống một bia mộ, thoạt nhìn khiến người ta thấy lạnh lùng trống vắng, một mảnh cô liêu. Thu lại tầm mắt, Jaejoong ngẩng đầu nhìn những dòng chữ khắc đá trên bia mộ trước mắt, đó là một bia mộ đã được xây từ nhiều năm trước, của Kim Jaehun. Ảnh chụp được in trên mặt đá là một khuôn mặt tươi cười, nụ cười rất đẹp, rất trong. Jaejoong vươn tay ra, xoa nhẹ lên tấm hình, sau đó đặt lại những bó hoa bên cạnh, cậu lại đưa mắt nhìn sang tấm hình của Mi In bên cạnh.
Changmin yên lặng bước tới gần
“Anh, quản mộ hỏi, có nên hay không mang tro cốt của anh Junsu chôn tại đây.”
Jaejoong nghĩ một chút, lắc đầu
“Em mua thêm một phần mộ nữa, trên đó... khắc tên Kim Junsu.”
Changmin gật đầu, không nói gì nữa, Jaejoong thở một hơi thật dài
“Em ấy nói đúng, Kim Jaehun đã chết, kiếp sau, em ấy sẽ là Kim Junsu, quay trở lại một cuộc sống vui vẻ vốn có.”
Mở ô ra, Changmin vẫn yên lặng đi theo phía sau Jaejoong, bước ra ngoài nghĩa trang. Jaejoong chỉ bước thẳng, trên tay đeo đôi găng màu đen, từ từ cởi bỏ.
Ngồi trên xe, Jaejoong cảm thấy rất mệt mỏi, dựa người vào phía sau, từ từ khép mắt lại.
“Bé Min, đây không phải là kết thúc tốt nhất... “
Changmin thở dài
“Nhưng lại là giải thoát tốt nhất cho Junsu hyung.”
Jaejoong không nói gì nữa, trong xe cũng rơi vào trầm mặc, qua một lúc lâu, xe bắt đầu khởi động, Changmin quay lại nói
“Đúng rồi, anh, sáng hôm nay, Deman nói số lượng súng anh đặt bên hắn ta đã chuẩn bị xong, ngày mai có thể nhận hàng.”
“Nhanh vậy sao?”
“Vâng, Deman có vẻ như rất coi trọng vụ lần này, em cũng không nghĩ có thể nhanh như vậy đã nhận được hàng.”
Jaejoong mở mắt, bên môi hơi nhếch lên lộ một nụ cười
“Deman đang muốn xem kịch vui mà.”
Changmin do dự một chút, rốt cuộc vẫn hỏi
“Anh, quyết định của anh em chưa bao giờ có ý kiến, nhưng mà, đã quyết định tẩy trắng Hội rồi, vậy từng đó súng đạn nhập vào làm gì?”
“Bé Min, nhà chính của Hội con bọ cạp vàng còn bao nhiêu gian hàng?”
“Chín gian.”
“Vậy mỗi gian chuẩn bị cho anh hai quả B-TNT.”
Changmin trừng lớn đôi mắt, không thể tin được nhìn Jaejoong
“Anh? Anh định đánh sập kho hàng?!”
Jaejoong đùa nghịch đánh tanh tách cái bật lửa trong tay, thản nhiên nói
“Muốn cũng không phải dễ dàng liền đánh sập, dù sao thì sau khi quay lại con đường chính đạo, kho hàng chúng ta cũng không cần dùng đến nữa, nhưng không phải người trong Hội con bọ cạp vàng ai cũng muốn bỏ kho, anh thì còn muốn dùng nó để trả thù chính phủ.”
“Vậy lượt súng đạn ngày mai di chuyển tới kho hàng nào?”
“Sau khi nhận được súng đạn liền đem giấu đi cho anh, tìm lấy một vài xe trống chạy tới chạy lui trước những gian hàng, sau đó cho người truyền tin đi.”
“Cảnh sát sẽ nhận được tin tức về hành động của Hội, đến lúc đó, theo thông tin nhận được, chắc hẳn sẽ tới gian hàng đó điều tra.”
Jaejoong mỉm cười
“Khi bọn họ tới đó tra xét, em chỉ cần kích ngòi phát nổ, ánh lửa ngút trời, ở trung tâm thành phố có thể nhìn thấy phía ngoại ô có cột khói đỏ mới là tốt nhất.”
Changmin lúc này đã có chút hiểu, nhưng vẫn nhíu hàng lông mày
“Nhưng cảnh sát cũng không phải là một lũ ngu ngốc, với lại một lúc liền điều tra được nhiều gian hàng của Hội như vậy, hẳn là bọn họ cũng không dám phung phí thời gian đánh cược vào sự đáng tin cậy của cục tình báo.”
“Không dám? Chúng không dám, chúng ta bắt chúng phải dám. Nếu bọn họ ngừng công việc điều tra, em nhanh chóng đem số súng đạn của bên Deman nhập vào thị trường Hàn Quốc, bất cứ người nào cũng có thể mua, tìm một nơi thích hợp để náo loạn, chỉ cần có tin tức truyền tới cảnh cục có một nhóm người gây rối tại khu dân cư, ắt hẳn tất cả mọi người sẽ biết, Hội con bọ cạp vàng hiện tại vẫn buôn bán súng đạn trái phép, anh không tin họ không tiếp tục điều tra.”
“Vậy chỉ cần họ tiếp tục điều tra... “
Jaejoong lại nở nụ cười
“Tiếp tục điều tra, thuốc nổ sẽ thay anh tiếp đãi bọn chúng. Nơi nhà chính khói lửa ngút trời, anh thật muốn nhìn xem, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào.”
Changmin nhìn Jaejoong, có chút bất đắc dĩ lắc đầu
“Anh, bọn họ chắc hẳn sẽ không ai nghĩ tới, anh lại mang Hội con bọ cạp vàng ra để cùng cảnh sát chơi đùa như vậy. Chỉ có điều... “
Changmin dừng một chút
“Chỉ có điều, làm như vậy thực sự có thể tìm được Jung Yunho sao?”
Jaejoong nhìn ra ngoài cửa sổ
“Anh không rõ. Nhưng, đối thủ của anh, kẻ địch của anh, anh không nhìn thấy chúng, anh không biết KDO hiện tại ở đâu, không biết Chính phủ ở đâu, càng không biết Jung
Yunho ở đâu. Vậy nên, anh chỉ có thể coi toàn bộ thế giới là quân địch của mình, Changmin, để cho anh tùy ý sử dụng Hội con bọ cạp vàng lần này đi.”
Kim Heechul gạt mọi thứ trên bàn xuống đất, chén trà cùng ống đựng bút vì va chạm mạnh cũng vỡ tan tành.
Đây đã là vụ nổ thứ hai do B-TNT gây ra, nhưng bên cảnh sát vẫn chưa thể điều tra được gì. Chỉ có điều, chỉ cần họ ngừng điều tra, tối hôm đó sẽ có một lượng lớn súng được đưa đến chợ đêm tiêu thụ, vậy là họ lại nhận được hàng chục lá đơn kiến nghị, cấp trên rất tức giận, lại ra chỉ thị tới kho hàng của Hội con bọ cạp vàng để điều tra, và chắc chắn như vậy, sẽ có vụ nổ tiếp theo.
Đây là một toan tính, bắt buộc bọn họ chỉ có một đường để lựa chọn, chẳng nhẽ cấp trên không nhìn ra sao?!
Tất cả áp lực cùng gánh nặng thời gian gần đây đều dồn xuống cảnh cục, đầu tiên phải kể đến là lực lượng cảnh sát hiện tại, vì hai vụ nổ lần trước, số anh em bị thương rất nhiều, bây giờ lại nhận thêm mệnh lệnh tiếp tục điều tra, chẳng khác gì khiến nhiều anh em nữa bỏ nghề, Kim HeeChul thật sự nghĩ không ra.
Kim Jaejoong điên rồi sao? Phá hủy kho hàng, dùng cách này để khiến cảnh sát chĩa nòng súng vào đầu mình, rốt cuộc là cậu ta muốn cái gì??
Kim HeeChul cảm thấy sự việc lần này hết sức phức tạp, chắc chắn không hề đơn giản chỉ là một số lượng súng mới nhập như vậy.
“Sếp, có tin tức.”
Một tên cảnh sát cấp dưới tiến vào, HeeChul điều chỉnh lại tông giọng
“Nói đi.”
“Mới điều tra được một kho hàng nữa của Hội con bọ cạp vàng, hơn nữa nãy cũng có ba chiếc mới rời đi, chúng ta có nên đi theo hay không?”
HeeChul do dự một chút, cấp dưới cũng lộ vẻ khó xử
“Trước hết hãy nói, nếu trong kho quả thật còn súng đạn, không vào tra xét thì về sau sẽ rất phiền, nhưng như vừa nãy em đã nói, điều tra có thể sẽ phí công, hai lần trước chúng ta đuổi theo đều là xe trống.”
HeeChul nheo ánh mắt lại
“Đuổi theo! Bắt nhầm còn hơn bỏ sót!”
Hắn sửa sang lại quần áo
“Đi! Chính tôi sẽ dẫn đội lần này!”
Vùng ngoại ô, bên ven đường, có ba chiếc xe đỗ lại. Kim HeeChul thiếu kiên nhẫn bảo những người trên xe xuống, phân phó cho cấp dưới lục soát chiếc xe đầu tiên. HeeChul chăm chú nhìn vào những khẩu súng mới được mang xuống, cẩn thận nghĩ lại trong đầu, đây chắc chắn là súng của Hội con bọ cạp vàng mua từ Nepan, lập tức gọi điện báo về cảnh cục
“Mau cho người tới điều tra kho hàng của Hội con bọ cạp vàng, nơi đó chắc chắn là có hàng.”
Phất tay ý bảo cấp dưới đi lục soát tiếp hai chiếc xe còn lại, tới khi cấp dưới cùng người trên chiếc xe cuối cùng bước tới, Kim HeeChul cảm thấy rất sửng sốt.
Kim Jaejoong mặc một bộ quần áo công nhân màu đen, ở trong bóng đêm, ánh mắt sáng ngời bước tới.
“Đã lâu không gặp rồi, cảnh sát Kim.”
Nghĩ đến mấy ngày nay Hội con bọ cạp vàng hành động coi thường luật pháp, Kim Heechul nắm chặt đôi bàn tay. Quay đầu nhìn cấp dưới ý bảo phải lục soát xe của cậu, Kim Jaejoong mỉm cười đứng một bên, Kim HeeChul lạnh lùng hừ một tiếng, xem ra, chiếc xe đó nhất định không chứa súng, nếu không, người này cũng không dám đứng đây thản nhiên cười cợt như vậy. Quả nhiên, tên cảnh sát vừa nãy không thu hoạch được gì.
HeeChul quay đầu lại
“Kim Jaejoong, cậu tốt nhất không nên ở đó kiêu ngạo như vậy, tuy tôi không biết cậu tự dưng nổi điên làm cái trò gì, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra bằng được tất cả các kho hàng của cậu, cậu đừng nghĩ đến việc dùng một ít súng đạn đó là có thể chơi đùa được với cục cảnh sát chúng tôi!”
Jaejoong khẽ cười, tiến lên vuốt vuốt nếp nhăn trên bộ cảnh phục của HeeChul
“Vậy vất vả cho anh rồi, cảnh sát Kim.”
Từ xa, một chiếc chiếc xe màu đen tiến lại gần, hình như tới đón Jaejoong, xe dừng lại, một tên đàn em nhảy xuống mở cửa xe. HeeChul nhìn Jaejoong đang muốn lên xe, lạnh lùng mở miệng
“Kim Jaejoong, cậu rốt cuộc là muốn làm gì? Cậu cư nhiên dám đem Hội con bọ cạp vàng ra để chơi đùa? Cậu, đang nghĩ muốn làm gì chứ?”
Giữ lấy cánh cửa, Jaejoong chưa vội lên xe, cậu đứng đó lặp lại lời của HeeChul
“Tôi đang nghĩ... muốn làm gì... “
Jaejoong quay đầu lại, nhìn HeeChul
“Tôi đang nghĩ tới Jung Yunho, tôi chỉ cần Jung Yunho. Ngoài Jung Yunho ra, tôi chẳng còn gì phải luyến tiếc, cũng chẳng có điều gì là không dám làm.”
HeeChul nghe không hiểu lời của Jaejoong, nhưng hắn nghe thấy cậu nhắc tới Jung Yunho, đã rất lâu rồi hắn chưa gặp Jung Yunho, có chút gấp gáp hỏi lại Kim JaeJoong
“Yunho? Yunho ở đâu?!”
Jaejoong hơi nhíu mày
“Nếu mà tôi biết.. hắn ở đâu, tôi sẽ không cần phải làm tới bước này.”
Cậu ngồi lên xe, hạ cửa kính xuống. Kim HeeChul nhìn trên tay Jaejoong là một điều khiển từ xa màu đen, bỗng nhiên tâm hắn có chút chấn động, lửa giận bỗng nhiên trào tới, chăm chăm nhìn Jaejoong chậm rãi sờ cái điều khiển. Jaejoong nhẹ nhàng ấn nút công tắc trên đó, nhìn HeeChul, nhẹ giọng nói
“Các người lại thua rồi....”
Sau khi Jaejoong nhấn công tắc, tuy rằng ở rất xa kho hàng, nhưng HeeChul vẫn cảm nhận được một cơn chấn động mãnh liệt đang xảy ra, sau đó di động bên tay vang lên, HeeChul nhìn ánh đèn xe của Jaejoong lấp lóa phía trước, trong điện thoại truyền tới thanh âm vô cùng lo lắng của cấp dưới
“Sếp! Kho hàng đang điều tra... lại bị nổ... Người của chúng ta... bị thương... rất nặng... “
HeeChul xiết chặt điện thoại, nhớ tới ánh mắt quyết liệt của Jaejoong ban nãy vẫn làm hắn lạnh người.
Andrew giơ tay nhìn đồng hồ, ông mặc bộ âu phục chỉnh tề ngồi trên trực thăng, ngẩng đầu hỏi phi công
“Còn bao lâu nữa sẽ hạ cánh?”
“Báo cáo chỉ huy, còn khoảng hai mươi phút nữa.”
Andrew sắc mặt đã không tốt lắm, ông nhắm mắt lại, không nói thêm nữa. Lúc trực thăng hạ cánh, đã có sẵn hai chiếc xe màu đen chờ sẵn tại đây, nhìn thấy Andrew, tất cả mọi người đều cung kính hành lễ. Thay ông mở cửa xe, tài xế hỏi Andrew
“Chỉ huy, quay về chỗ ngài nghỉ ngơi hay tới bộ liên lạc của chính phủ ạ?”
Andrew chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ
“Trực tiếp chạy tới Hội con bọ cạp vàng.”
Hai chiếc xe đen có hình bông hoa sen dừng lại trước cổng của Hội con bọ cạp vàng, Andrew ngẩng đầu nhìn bao quát tòa nhà của Hội, mặt không lộ rõ cảm xúc, bước vào. Khi tiến vào đại sảnh, bị một nhóm người ngăn lại. Nhìn tư thế thủ sắn của họ, Andrew đoán chắc những tên thủ hạ của Hội Con Bọ Cạp Vàng sẽ không dễ dàng để mình tiến vào. Đi theo sau Andrew cũng là một nhóm thuộc hạ được nghiêm chỉnh huấn luyện, tuy không rút súng ra, nhưng đều tiến về phía trước bảo hộ cho Andrew rất an toàn.
Andrew thản nhiên nhìn thuộc hạ của Hội con bọ cạp vàng, tuy rằng họ không biết Andrew là ai, nhưng người lạ vào Hội con bọ cạp vàng, họ không dám lơi lỏng cảnh giác
“Các vị có chuyện gì sao?”
Andrew thấp giọng nói
“Tôi tới tìm Đức ngài Kim của các cậu.”
“Các vị hẹn trước với Đức ngài Kim rồi sao?”
Andrew lạnh lùng nở một nụ cười
“Hội con bọ cạp vàng lớn như vậy, còn sợ tôi tới tận cửa giết người sao? Hơn nữa, nếu tôi muốn xông vào, hẳn các cậu cũng không thể ngăn được.”
Những tên thuộc hạ còn muốn lên tiếng, lại bị một người trên lầu chạy xuống báo tin, Đức ngài Kim nói cho những người này lên tầng gặp mặt ngài.
Changmin ngồi trên sân thượng tầng ba uống cafe, nhìn xuống dưới lầu theo dõi tình hình, có chút lo lắng
“Anh, những người này tự nhiên tới đây, tùy tiện cho họ vào như vậy có an toàn không?”
Jaejoong cầm tách cafe, cẩn thận nhìn lại những chiếc xe đỗ dưới lầu, cảm thấy nhịp tim mình bỗng nhiên đập nhanh hơn
“Anh biết xe của bọn họ.”
“Ai cơ?”
Jaejoong không nói gì nữa, chỉ nắm chặt tách cafe trong tay, trong lúc bọn họ nói chuyện, Andrew đã dẫn người lên tới cửa sân thượng. Jaejoong ngẩng đầu nhìn bọn họ, cậu không biết Andrew là ai, nhưng cậu biết những người bắt cóc Yunho hôm đó đi chiếc xe có bông hoa sen màu đen.
Andrew đứng ở cửa nhìn một lượt đánh giá Kim Jaejoong, sau đó bước qua, cũng không hề kiêng dè, trực tiếp ngồi xuống đối diện Jaejoong, nhìn cậu, trầm ổn mở miệng
“Cậu trong một thời gian ngắn cho nổ nhiều gian hàng như vậy, hẳn là vì muốn gặp ta?”
Jaejoong nhìn lại người đàn ông trung niên trước mặt, không giống như Changmin bên cạnh khẩn trương đề phòng, cậu bình tĩnh nói lại
“Ông là người của KDO?”
Andrew nhìn cậu
“Chỉ huy của KDO, Andrew.”
Changmin trong lòng hết sức sửng sốt, cậu nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Jaejoong, giọng nói của Jaejoong đang cực lực chèn ép để giữ bình tĩnh
“Ông hẳn cũng biết, tôi vì cái gì nên làm vậy. Hắn ở đâu?”
“Đã chết.”
Andrew nói rất bình tĩnh, rất chắc chắn, nhưng Jaejoong chỉ nở một nụ cười
“Tôi ngày đó không tin, nên dĩ nhiên ngày hôm nay cũng sẽ không tin.”
“Tài chính gián điệp của chính phủ, chỉ cần phản bội lại chính phủ, chắc chắn khi bị giết sẽ không cho ai nhìn thấy thi thể. Ta hôm nay đến tìm cậu là vì muốn nói cho cậu biết sự thật mà thôi, cậu còn tiếp tục hành động điên rồ như vậy, sẽ chẳng có kết quả gì.”
“Vậy sao? Vậy tại sao hiện tại trên sân thượng của Hội con bọ cạp vàng, tôi lại có thể cùng với chỉ huy của KDO ngồi uống cafe? Ha, vậy chẳng phải những vụ nổ đó rất hiệu quả sao?”
Sắc mặt của Andrew hơi khó chịu một chút, mày cũng hơi nhíu lại
“Người đã chết rồi, ta muốn cũng không thể giao cho cậu.”
Jaejoong chậm rãi nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói
“Tốt thôi, vậy để tôi cho nổ thêm một vài vụ nữa để có người chôn cùng Jung Yunho.”
“Cậu uy hiếp tôi?”
“Ngoài Yunho ra, ông không còn lợi thế nào nữa nếu muốn đàm phán với tôi.”
Andrew hít sâu một hơi, sắc mặt cũng đã trở nên khó coi, trong đầu tỉ mỉ đánh giá Jaejoong một lần nữa, thấp giọng nói
“Hắn như thế nào lại có thể coi trọng một thằng nhóc tùy hứng làm bậy như thế này được?”
Tim Jaejoong bỗng đạp mạnh, giọng nói trở nên khẩn trương
“Jung Yunho ở đâu?! Hắn ở đâu?!”
Andrew đứng lên, liếc cậu một cái nữa, xoay người muốn rời đi. Jaejoong rút súng, nhắm thẳng vào trán Andrew
“Yunho đang ở đâu?!”
Andrew không trả lời, ông căn bản không sợ hãi khẩu súng trong tay Jaejoong, vẫn đi thẳng tới cửa. Jaejoong lên đạn, Changmin liền chạy tới đỡ lấy tay cậu, ý bảo không nên động thủ, hai người đi theo Andrew hẳn đều là quân tinh nhuệ, nếu ra tay chỉ có mình chịu thiệt. Nhưng Jaejoong căn bản không thể để Andrew dễ dàng rời đi như vậy, đã mất rất nhiều thời gian, tốn không biết bao nhiêu công sức, hành động giống như một kẻ điên mới tìm được người của KDO, hiện tại làm sao cậu có thể để họ mang theo tin tức của Jung Yunho rời đi như vậy. Vừa muốn chạy theo tới cửa, di động bỗng nhiên reo lên.
Một giọng nói vang lên khiến Jaejoong vừa thấy xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Kim, thời gian qua thế nào?”
“Ông là..?”
“Ây da, cậu làm tôi thất vọng quá đấy, nhanh như vậy đã quên tôi sao? Tôi là Charles tại trại nghỉ dưỡng đảo Fiji.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...