Trái tim cậu đột nhiên ngừng đập, rồi lại nhảy lên, quay đầu nhìn lại một lần nữa toàn bộ căn phòng, ánh mắt ngây dại nhìn chăm chú từng chỗ, máu đỏ lại một lần nữa khiến Kim Jaejoong thấy lạnh. Cậu nhìn về phía RyoSan, nó bình tĩnh đứng đó, trong ánh mắt vẫn tràn đầy tuyệt vọng. Cậu biết RyoSan ghét cậu, nhưng không nên nói những lời tàn nhẫn ấy với biểu tình như vậy trên gương mặt chứ?!
Nó muốn nói những lời độc ác này, thay cho ngàn mũi dao nhọn, tàn nhẫn khoét vào lòng cậu sao?!
I Rak, Changmin, cả Pierre, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khổ sở, nhìn về phía cậu, họ lo lắng cậu có thể không chấp nhận được sự thật này. Máu tươi, con mắt trái, ngón út, tử vong. Mỗi một chữ đều là chỉ Jung Yunho. Tất cả mọi người đều nói với cậu, Jung Yunho đã chết.
Nói với cậu, Jung Yunho đã chết tại nơi này, chết trong căn phòng được phủ bởi máu của chính anh.
Kim Jaejoong vẫn lẳng lặng đứng nơi đó, chậm rãi đem lại tất cả lời nói của mọi người lúc nãy nghĩ lại lần nữa, mỗi một từ, mỗi một câu đều cố gắng nhớ lại. Changmin nhìn cậu như vậy, lo lắng gọi cậu một tiếng
“Anh......”
RyoSan nhìn Jaejoong, lạnh lùng hỏi cậu
“Bây giờ đứng đó tự trách mình sao? Áy náy sao? Giờ mới tự suy nghĩ xem có phải chính mình đem lại cho Jung Yunho cái kết cục đau đớn đến vậy?”
I Rak kéo kéo cánh tay RyoSan
“Nhóc San, cậu đừng nói nữa, Jaejoong hyung đã không ổn rồi....”
Yoen RyoSan hiện tại mới hiểu được thế nào là tuyệt vọng tột cùng, cảm giác bất lực cùng bi thương bao phủ lấy nó. Jung Yunho đột nhiên biến mất khỏi thế giới của nó, nó vẫn biết Jung Yunho đang làm gì, nhưng chỉ biết nhìn anh thay Kim Jaejoong đi vào đường chết. Nó từ Mĩ trở về là muốn cứu anh, muốn giúp anh một tay, muốn bảo vệ anh, nhưng mà, khi nó vươn tay ra lại không bắt kịp Jung Yunho. Nó cũng không hận Kim Jaejoong, nó tự biết được, có ngày hôm nay là do Jung Yunho cam tâm tình nguyện nhận lấy, rốt cuộc, vẫn không thể thay đổi được anh....
Nó luôn tự tưởng tượng trong đầu, nếu ngày đó Jung Yunho không quay trở lại nơi này, nếu ngày đó người Jung Yunho gặp không phải Kim Jaejoong, nếu ngày đó Jung Yunho chỉ là một tên nằm vùng bo bo giữ mình, chắc chắn sẽ không có cái ngày đau thương hôm nay.
Gục đầu xuống, RyoSan cảm nhận được khóe mắt có nước dâng lên, lúc nãy nó đã cố gắng che dấu, nhưng chỉ cần suy nghĩ về Jung Yunho, tất cả mọi thứ đều không thể kìm nén. Nó thấp giọng nói
“Nếu, nếu mà Jung Yunho không gặp anh, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.....”
Nghe được RyoSan nhắc tới Jung Yunho, Jaejoong mới giật mình, nhìn RyoSan, sau đó mặt không biến sắc hỏi nó “Cậu muốn nghe tôi trả lời như thế nào? Hay ở tại nơi này gào khóc kêu Yunho không nên có kết cục như vậy sao?”
Nghe Jaejoong bình tĩnh nói như thế, RyoSan bỗng nhiên nổi giận
“Kim Jaejoong, máu của anh là băng tuyết sao?”
“Vậy cậu muốn tôi phải nổi điên đi tới cảnh cục xin lại ngón tay út về?”
“Kim Jaejoong... Jung Yunho đã chết mà anh không cảm thấy gì sao? Anh ấy vì anh mà chết, vì anh nên mới biến thành như vậy!”
Jaejoong nhìn vào khuôn mặt không hiểu của RyoSan, ngữ khí vẫn bình tĩnh đáp lại
“Bị mất một mắt cũng được, mất ngón út cũng không sao, hắn vẫn là Jung Yunho, vẫn là người của tôi.”
Cậu tiến về phía trước, đứng trước mặt RyoSan, chậm rãi nói
“Cho dù trong căn phòng này đều là máu của hắn, cho dù các người đều cho rằng hắn đã chết, tôi cũng không bao giờ nói “Nếu như không gặp Yunho thì tốt rồi.”! Tôi không hối hận đã gặp hắn, không hối hận cùng hắn vào sinh ra tử, cho dù có ngày hôm nay, tôi vẫn cảm tạ ông trời đã cho tôi ngày đó gặp được Jung Yunho. Tôi cùng hắn ngày đó bị ràng buộc với nhau, cả hai đều sẽ không hối hận, cũng sẽ không né tránh quãng thời gian đó.”
“Vì vậy, Yoen RyoSan, cậu nghe cho kĩ, Jung Yunho chưa chết, tôi không tin hắn đã chết.”
“Hắn vì tôi mà lên sàn quyền anh ở Nepan, vì tôi mà lặn xuống biển ở đảo Fiji, vì tôi mà lao vào cảng Busan mù mít khói súng, vì tôi mà phản bội chính phủ, vì tôi mà bảo vệ cho Hội con bọ cạp vàng một đường lui. Vì tôi mà đổ máu tại căn phòng này, vì tôi, hắn đã làm rất nhiều, hắn chắc chắn tự mình hiểu, trên thế giới này sẽ chẳng ai có thể cho tôi nhiều được như vậy, nên hắn sẽ không chết nhanh vậy đâu, tuyệt đối không một mình mà chết như vậy!”
Changmin có chút lo lắng, nghĩ rằng Jaejoong vẫn không chấp nhận được cái chết của Yunho, tiến đến đỡ lấy vai cậu
“Anh... Jung Yunho thật sự đã....”
“Bé Min.”
Chặn ngang lời của cậu, Kim Jaejoong quay người lại, nhìn vào ánh mắt của Changmin, giọng nói vô cùng chân thật
“Em tin sao? Anh thật sự cảm nhận được hắn chưa có chết. Hắn thật sự chưa chết. Anh không thể giống mọi người, không có bằng chứng mà cứ như vậy khẳng định Jung Yunho đã chết được. Chỉ cần anh không tin, hắn nhất định chưa chết!”
“Anh.... Đừng như vậy... “
“Jung Yunho vì lo nghĩ quá nhiều nên cạn kiệt sức lực, chắc chắn muốn nghỉ ngơi, đợi anh giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, hắn nhất định sẽ trở lại.”
Nói xong, liếc mắt một cái qua RyoSan, chậm rãi đi thẳng ra cửa
“Tôi sẽ tiếp tục quản lý M.J thay chỗ hắn, Hội con bọ cạp vàng cũng sẽ theo hướng của Yunho đã chỉ, nhưng mà, tôi nhất định không từ bỏ ý định ban đầu, tất cả những người động vào Jung Yunho, cho dù là cảnh sát, cho dù là chính phủ, đều phải trả giá đắt.”
Nhìn Jaejoong rời đi, RyoSan hơi nhíu mày, I Rak lo lắng quay qua hỏi Changmin
“Jaejoong, anh ấy, có phải không thể chấp nhận được Yunho đã chết?”
Changmin không nói gì, RyoSan vẫn nhìn theo bóng lưng Jaejoong biến mất ở cửa, lúc này mới cúi đầu, chậm rãi nói
“Không... Anh ta thật sự không tin Jung Yunho đã chết.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì anh ta sợ, chỉ cần anh ta tin tưởng điều đó, Jung Yunho sẽ chết thật.”
Chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi sẽ không bao giờ tin. Nếu ngay cả tôi cũng tin anh không còn sống, vậy làm thế nào anh còn cơ hội trở về bên tôi.
Nhất định có một ngày, tôi và anh gặp lại.
Không phải là chết đi sống lại, chỉ đơn giản là biến mất một thời gian rồi lại quay trở về.
Kim HeeChul đang ngồi phân tích bản báo cáo mới nhất, đối với vụ mua bán ma túy sắp tới của Hội con bọ cạp vàng, bên tình báo lại mang tới hai bản báo cáo khác nhau về thời gian và địa điểm, thật nhức đầu, quay qua nhìn Yoochun đang nhàn nhã dựa người vào cửa sổ, cậu lại càng thấy bực mình
“Sếp, nghe tôi nói, tại sao hai bản báo cáo lại có hai địa điểm cùng thời gian khác xa nhau như vậy? Chúng ta không có khả năng phân bố lực lượng đi từng nơi một, bắt buộc phải diệt tận cùng những xe hàng, nhưng chúng ta căn bản không làm được, tình báo làm ăn kiểu gì thế không biết!”
Nhìn Yoochun không nói gì, HeeChul càng bất mãn
“Này, sếp nói một câu sẽ chết sao?”
Yoochun bỗng nhiên quay lại hỏi cậu
“Tôi hôm trước đã nói rồi, vận chuyển lớn như thế, làm ăn lớn như thế, người đứng đầu nhất định sẽ phải ra mặt, hiện tại mặt hàng này của Hội con bọ cạp vàng là ai quản lý?”
“Thằng nhóc láo toét Kim Junsu..... A! Ý sếp là phái người theo dõi Kim Junsu?”
Yoochun gật đầu, lấy bật lửa đốt tờ báo cáo
“Nhất là hai ngày gần hôm giao hàng, theo dõi chặt chẽ cậu ta, chỉ cần cậu ta không xuất hiện ở nơi nào, thời gian cũng không có gì đáng nghi, là chúng ta có thể điều nhiều hơn lực lượng về phía địa điểm còn lại.”
“Tôi biết Hội con bọ cạp vàng sẽ đưa người trực tiếp chịu trách nhiệm đi lo mọi việc, nhưng mà, Hội con bọ cạp vàng trước nãy vẫn giảo quyệt như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng phó. Ai cha, nhưng kỳ thật, gần đây họ không sản xuất thuốc phiện nữa, buôn bán súng đạn cũng bởi vì bên kia có vấn đề nên dừng lại, những mặt hàng chính của Hội xem như đều bị vô hiệu hóa, nếu không phải vốn đã biết Kim Jaejoong là người như thế nào, tôi chắc chắn sẽ không nhàm chán đến nỗi ngày ngày theo dõi cái Hội đó.”
Park Yoochun gật đầu
“Cậu nói rất đúng, nếu Kim Jaejoong còn muốn Hội con bọ cạp vàng tồn tại, cậu ta hẳn là có thể tự chống đỡ thêm một thời gian nữa, mà nếu cậu ta đã có thể nhìn rõ tình hình hiện tại, đã sớm có thể nghĩ cho Hội một con đường lui thật tốt rồi.”
Kim HeeChul lắc đầu
“Làm trong giới xã hội đen này, đâu phải dễ dàng đi là đi được. Không cần nói đến một lòng vì anh em trong bang, có nên hay không nên dốc toàn bộ lực vào cứu họ, ai mà chẳng biết mấy lão đường chủ rất khôn ngoan giảo quyệt, Kim Jaejoong từ khi còn rất trẻ đã làm Hội trưởng, trên mặt thì ai nấy đều phục hắn, cũng chỉ bởi vì nhiều năm như vậy cậu ta vẫn có thể quản lý Hội rất tốt, tiền thu vào túi mấy lão già đó cũng nhiều, cho nên một khi Kim Jaejoong làm cho Hội con bọ cạp vàng biến mất, mấy lão rắn độc đó còn không nhanh chóng tìm người thủ tiêu cậu ta? Trong đạo này, chữ phục vĩnh viễn đi liền với tiền tài và lợi ích cá nhân. Cho nên xét theo một góc độ nào đó, Kim Jaejoong quả thực rất đáng thương, nhiều năm như vậy, lưỡi dao như luôn kề sẵn trên cổ, chỉ cần một bước nhầm lẫn là mất mạng. Nếu như có ai suy nghĩ hộ hắn một con đường, thật sự... “
Nói tới đây, Kim HeeChul không thể khiến bản thân không nghĩ tới Jung Yunho. Sau vụ ở cảng Busan, hai người không còn liên lạc nữa, cũng không gặp mặt, duy nhất có ngày đó trong phòng họp của cảnh cục, nhìn thấy những tấm hình của anh, nhìn thấy tên của anh bị liệt vào danh sách những nhân vật trọng yếu của Hội con bọ cạp vàng. Cậu không biết Jung Yunho rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với Hội con bọ cạp vàng, cậu chỉ biết, anh cùng Kim Jaejoong dây dưa không rõ quan hệ như vậy, dù muốn dù không đều không tránh khỏi rắc rối. Kim HeeChul chưa bao giờ là người nhát gan, cậu từ nhỏ đã rất yêu quý đứa em trai này, nhưng khi lớn lên, bỗng có một ngày hai anh em lại đi trên hai con đường đối lập, cậu phát hiện ra, không phải là Jung Yunho không dám đối mặt với cậu, mà là chính Kim HeeChul không dám đối diện với anh.
Đang suy nghĩ đột nhiên lại bị Park Yoochun làm gián đoạn
“Đang nghĩ gì vậy?”
HeeChul bĩu môi
“Nghĩ xem phải làm cách nào để theo dõi Kim Junsu... Nãy trên tờ báo cáo có viết, rạng sáng ngày kia bọn họ có thể hành động, vậy đêm mai vẫn nên tăng người theo dõi Kim Junsu.”
“Ngày kia... “
Park Yoochun nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, những con số hiển thị trên mặt kính rất rõ ràng, hắn biết, ngày kia là ngày gì. Hồi trước hắn có xem qua tờ lịch trên bàn làm việc của Kim Junsu, chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ngày sinh nhật của cậu. Khi Kim Junsu vẫn ở bên cạnh hắn, hắn từng nghĩ rất nhiều cách để tổ chức sinh nhật cho
Junsu, nên chọn địa điểm ở bờ cát hay bãi biển, nên dùng ánh sáng là ánh nến hay ánh trăng,... Nhưng đúng vào ngày đó, tất cả mọi dự tính đẹp đẽ của Park Yoochun đều trở thành bọt biển, tan biến như chưa từng tồn tại.
Chiều muộn hôm sau, Park Yoochun ngồi ăn tối tại quán mỳ Ý ngàn vị. Một mình một bàn, một đĩa cơm lươn, thêm một chai rượu trắng. Nhìn đĩa cơm lươn nóng hổi được đưa lên, hắn vẫn ngồi yên như vậy, không hề động đũa, nhìn lên bàn, lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn những bước tường xung quanh.
Hắn không quan tâm người của cảnh cục đang theo dõi Kim Junsu ở chỗ nào, đang có những hành động gì, ngày hôm nay, hắn chỉ muốn cùng Kim Junsu đi qua, cùng Kim Junsu chờ đợi tới 12 giờ, trở thành người đầu tiên nói với Kim Junsu một câu: Sinh nhật vui vẻ.
Hắn trong lòng đều ngập tràn hình ảnh của Junsu, uống một chút rượu, Park Yoochun bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai là do cảnh ở đây gợi nhớ nhiều thứ như vậy, khiến hắn có chút ngây dại mà đắm chìm vào.
“Thật cám ơn, bác gái.”
Thanh âm phía sau truyền đến khiến cho Park Yoochun khựng lại, không dám quay đầu nhìn, hắn chỉ sợ hắn quay đầu lại, lại thất vọng vì người đó không phải là người hắn muốn gặp. Nhưng thanh âm của Kim Junsu hắn chưa từng nghe lầm, vả lại nếu gặp được cậu tại đây, hắn lẽ nào lại bỏ qua. Quay người lại, thấy Kim Junsu mặc một bộ đồ thể thao trắng, đang đứng trước mặt bác bán hàng nói lời cảm ơn, còn trên tay là phần thức ăn đã được gói lại, chính là cơm lươn.
Không phải là một thân âu phục đen, không hề có đàn em vây quanh, chỉ một mình trong bộ quần áo trắng thanh khiết, tóc cũng để tùy ý hơi rối, cầm trên tay gói cơm lươn, làm cho Park Yoochun hơi thất thần.
Cầm túi đồ trong tay, Kim Junsu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Park Yoochun, bỗng nhiên thấy hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã khôi phục được sắc mặt, đi ra cửa. Yoochun thấy thế cũng nhanh chóng đuổi theo bước chân không nhanh lắm của Junsu. Hắn đã nghĩ rất nhiều, vì sao Thiếu gia của Hội con bọ cạp vàng giờ này lại xuất hiện ở đây, tại sao giây phút này nhìn thấy Kim Junsu, cậu ấy có phải hay không là người đại diện trực tiếp trong cuộc vận chuyển hàng, hay căn bản đêm nay sẽ không diễn ra cuộc mua bán đó?...
Nhưng bây giờ đuổi theo cậu, hắn chỉ muốn nhìn một chút xem cậu có sống tốt hay không mà thôi.
Đi đến một ngõ nhỏ, Kim Junsu dừng lại, xoay người
“Quá lộ liễu rồi, cảnh sát Park.”
Nhìn Park Yoochun, Kim Junsu lại hỏi
“Người ở cục cảnh sát bây giờ đều tùy tiện như vậy theo dõi người sao? Tùy tiện như vậy muốn bắt người sao? Thật xin lỗi, khiến cho anh thất vọng rồi, hôm nay tôi không muốn phạm tội, anh đợi hôm khác tới bắt đi.”
Xoay người muốn rời đi, Park Yoochun gọi cậu lại
“Chờ một chút.”
Junsu không chút kiên nhẫn xoay người lại
“Anh rốt cuộc là muốn cái gì, Park Yoochun!”
Vì dùng lực khá mạnh lúc xoay lại, Kim Junsu không để ý tay mình đập vào tường, những thứ bên trong gói thức ăn cũng do đó mà rơi ra. Nhìn cơm lươn cùng rong biển rơi bừa bãi trên mặt đất, ánh mắt Junsu bỗng tối sầm lại. Park Yoochun chợt hiểu vì sao Kim Junsu lại mặc quần áo đơn giản như vậy xuất hiện ở đây, hẳn cậu định chính mình tổ chức cho riêng mình một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, dù chỉ có một mình, dù chỉ được tạo nên từ đĩa cơm lươn rong biển.
Thu ánh mắt lại, Kim Junsu cũng không muốn nhìn Park Yoochun nữa, xoay người muốn rời đi. Trước con hẻm bỗng nhiên lại xuất hiện vài người, dáng vẻ lưu manh, hướng phía bọn họ đi tới. Park Yoochun nhìn thấy vậy cũng không tiện cùng Junsu nói chuyện tiếp, Junsu không quan tâm lắm đến sự xuất hiện của những người lạ, cậu vẫn nghĩ nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, đơn giản vì không muốn cùng Park Yoochun ở chung một chỗ. Khi đi ngang qua họ, tên du côn cố ý đập vào vai cậu, dường như đã có chuẩn bị kĩ càng từ trước, đẩy cậu trở lại vị trí cũ.
“Không có mắt sao? Dám động vào người ông đây?”
Junsu còn chưa nói gì, tên du côn đó đã đi đến đánh một phát vào bụng, Kim Junsu vì quá bất ngờ mà trở tay không kịp, một tên khác lại tiến đến, vừa đánh cậu vừa nói
“Hội con bọ cạp vàng cũng thật lớn gan, nói thu hàng của bọn tao là bọn tao phải đưa sao?”
Park Yoochun lúc này mới kịp phản ứng, thì ra những người này là cố ý đến tìm Junsu trả thù, không nghĩ nhiều, hắn vội chạy tới cho người vừa đấm cậu một đòn
“Cảnh sát đây! Dừng tay lại cho tôi!”
Vì đã tan sở nên hắn không mang theo súng, thẻ cảnh sát chưa kịp lôi ra đã bị đối phương đạp một cú khiến hắn lui lại một bước dài
“Không nên chõ mõm vào chuyện của bọn tao!”
Junsu trên người đã bị trúng vào đòn, giờ cũng đang ra tay đánh trả, hai người tuy đều là cảnh sát, nhưng nhìn vào cục diện cũng có thể rõ ràng, đối phương là có chuẩn bị sẵn nên mới tới, vô luận thân thủ bọn họ có tồi thì trong tay vẫn có dao, khiến cho Junsu cùng Yoochun đều phải hết sức tránh né. Trong lúc hai bên hỗn loạn, Junsu không cẩn thận để đối phương đánh một dao trên tay mình, nhìn máu nhanh chóng nhuộm đỏ áo thể thao trắng, Yoochun cảm thấy vô cùng tức giận.
Dùng cách nhanh nhất để hạ gục những người xung quanh, kéo Junsu chạy ra khỏi con ngõ đó, mặc kệ những tiếng la hét đuổi theo phía sau, bất chấp điều cấm kị của cảnh sát là không được đem nguy hiểm vào nơi dân chúng, nhất là những nơi tập trung đông dân cư. Hắn chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng xử lý vết thương trên tay của Junsu, chạy thẳng tới xe của mình, không quan tâm Junsu có đồng ý hay không, nhét cậu vào xe, phóng thẳng tới bệnh viện.
“Tôi không muốn tới bệnh viên!”
“Em phải đi!”
Nhìn Kim Junsu động tác giống như muốn mở cửa xe, Park Yoochun ngăn cậu lại
“Em muốn làm gì?! Điên rồi sao!”
“Tôi nói tôi không đi bệnh viện!!”
“Nhưng vết thương của em cần phải xử lý!”
Quay đầu xe, Yoochun đành phải đổi hướng về nhà mình. Tuy rằng Kim Junsu vẫn không hề muốn đi cùng hắn, nhưng bây giờ toàn thân cậu đều dính máu, muốn bắt xe cũng chẳng ai dám đón mình, đành mặc cho Park Yoochun kéo cậu lên nhà.
Nhìn Park Yoochun vẻ mặt lo lắng, chân tay luống cuống băng bó cho cậu, khuôn mặt đang nhăn nhó của Junsu chậm rãi thả lỏng ra, cho đến khi những miếng băng gạc lộn xộn nằm yên trên tay cậu nhưng đã không còn chảy máu nữa, Park Yoochun lúc này mới thở mạnh.
Đã gần 10 giờ, nhìn Kim Junsu đỡ cánh tay ngồi trên salon nhà mình, đáy lòng Park Yoochun lại có những gợn sóng nhè nhẹ. Môi Kim Junsu vẫn hơi trắng, nhưng gương mặt đã có chút hồng trở lại, Yoochun muốn sờ trán cậu kiểm tra, nhưng lại bị Junsu gạt ra
“Tôi phải đi!”
Đem Junsu kéo trở lại salon, nắm cánh tay nóng rực của cậu, Park Yoochun chắc chắn cậu đã phát sốt rồi
“Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một đêm, sáng mai em muốn đi, tôi cũng không giữ.”
“Tôi không muốn!”
“Kim Junsu, hiện tại em như thế này, tôi muốn giữ em lại cũng rất dễ dàng, dù cho em có phản kháng thì sau đó vẫn phải ở lại, chi bằng ngoan ngoãn phối hợp, hay cố chấp muốn đợi đến lúc vết thương của em lên tiếng?”
Junsu trừng mắt với hắn, bực bội ngồi xuống bỏ thuốc vào miệng, do bị sốt, lại có chút say xe, cậu nghiêng đầu dựa vào sopha, cũng không nghe lời Yoochun vào phòng ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Yoochun mang chăn ra cho cậu, nhìn khuôn mặt cậu nghiêng nghiêng lúc ngủ, trong lòng bỗng nhiên trở nên yên bình.
Di động đột ngột vang lên, Park Yoochun nhìn lên màn hình hiện tên HeeChul, liền xoay người rời phòng khách, ra ban công nghe máy.
“Nghe có người nói Kim Junsu bị người ta trả thù, sếp cùng cậu ta ở chung một chỗ?”
“Ừ, hôm nay không cần theo dõi cậu ấy nữa, theo tình hình hiện tại, có muốn cậu ấy cũng không đi được, hơn nữa, có vẻ như hôm nay căn bản Junsu không muốn có hành động gì.”
“Cậu ta hiện đang ở nhà sếp?”
“Phải.”
“Park Yoochun, tôi nhắc nhở sếp.... “
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi chỉ muốn ở cùng cậu ấy qua 12 giờ đêm nay thôi... “
HeeChul có vẻ như còn điều gì muốn nói, nghĩ nghĩ một lúc, lại thở dài
“Vậy tôi sẽ điều các anh em trở về, xem ra bọn chúng chọn địa điểm cùng thời gian thứ hai.”
Cúp điện thoại, Yoochun trở lại phòng khách, ngắm nhìn Junsu say ngủ, cứ im lặng như vậy. Hắn bỗng nhiên có chút luyến tiếc, ngày mai, trời vừa sáng, dù hắn nguyện ý hay không cũng sẽ không giữ cậu lại được, cậu cuối cùng vẫn trở về phía bên kia ranh giới, cùng với hắn chơi trò cảnh sát – tội phạm.
Nhưng hắn cũng không phải kẻ tham lam, chỉ cần giây phút này còn có thể nhìn thấy cậu là tốt lắm rồi.
Đồng hồ điểm 12 giờ đêm, Park Yoochun bỗng thấy vui vẻ, nụ cười lại hiện lên trên khóe miệng hắn. Lấy trong túi ra một chiếc hộp đựng trang sức nhỏ, bên trong chứa một chiếc nhẫn bạc, rất đẹp mắt. Hắn mua đã lâu rồi, đã có lần nghĩ sẽ không có cơ hội đưa cho cậu, hoặc nếu đưa cũng sẽ nhìn thấy biểu tình chán ghét trên mặt cậu, nhưng vào giây phút này, một Kim Junsu trước mặt ngủ an lành vô hại như vậy, khiến Yoochun không nhịn được, rút nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón út trái cho Junsu
“Sinh nhật..... Vui vẻ... “
Người đang nằm ngủ hình như đang mơ gì đó nên cơ thể hơi chuyển động, đắp lại chăn cho cậu, sau đó Yoochun cũng ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở của Junsu vây quanh mình.
Park Yoochun ngủ một mạch tới khi có tiếng động ồn ào bên cạnh đánh thức, điện thoại di động của hắn đang kêu. Như thế nào nó lại ở trên ghế salon? Đầu có chút đau, Park Yoochun nghĩ mình có khi bị cảm lạnh rồi, sao có thể ngủ say như chết vậy.
Sắc trời đã sáng rõ, tay quơ lên phía trước sờ, cũng không thấy còn ai ở đó. Tấm chăn đặt lại trên ghế salon, trên đó cũng chẳng còn độ ấm của Kim Junsu. Không biết cậu đã rời đi khi nào, nhưng mà Park Yoochun lại cảm thấy, như vậy rời đi cũng tốt, so với để hắn biết mà giữ cậu lại, hẳn sẽ bị cậu cự tuyệt dữ dội tới mức nào.
Xoa bóp thái dương, Yoochun bắt máy.
“Park Yoochun!!”
Thanh âm của HeeChul quá lớn khiến cho Yoochun trong nháy mắt tỉnh táo lại
“Làm sao vậy?”
“Anh rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao giờ mới nghe? Đã xảy ra chuyện lớn rồi anh có biết không?! Rạng sáng hôm nay tại địa điểm cũ, tình báo nói Hội con bọ cạp vàng đã đến nhận hàng đầy đủ, những người được phân phó canh chừng nơi đó cũng đều bị dính đạn.”
Yoochun chỉ cảm thấy có cái gì đó cứa mạnh vào tim, Kim HeeChul lại tiếp tục
“Anh nghĩ Kim Junsu rõ ràng đêm qua ở với anh phải không? Cậu ta hôm qua không có tới, nhưng giống như đã sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo rồi! Cậu ta cố ý lừa chúng ta! Mẹ kiếp! Khốn nạn!”
Lừa dối. Không cố ý. Mắc bẫy. Âm mưu.
Sinh nhật. Cơm lươn rong biển. Trong nháy mắt, ánh mắt của Park Yoochun trở nên ảm đạm. Tất cả, là giả sao?
“Park Yoochun! Tôi đã điều tra qua, căn bản không có ai đi tìm Kim Junsu để trả thù, những người bị tôi bắt giữ cũng đều là người của Hội con bọ cạp vàng! Kim Junsu căn bản là đang diễn trò để anh tin tưởng rằng cậu ta đêm qua sẽ không hành động!”
Nơi cánh tay bị thương, máu đỏ chảy dài, cũng là giả dối sao?
“Park Yoochun!! Alô! Alô! Anh có đang nghe tôi nói không?!”
Điện thoại bỗng nhiên bị ngắt, Park Yoochun lẳng lặng ngồi trên ghế salon. Nhìn bên cạnh là tấm thảm lộn xộn, Park Yoochun bỗng nhiên không nhớ nổi dáng vẻ Kim Junsu đêm qua đã ngủ tại đây như thế nào.
Sinh nhật.... vui vẻ? Vào giờ phút này, Yoochun bỗng nhiên nhận ra chỉ có một mình mình vẫn tự diễn trò hề, môi không kìm được mà tự nở một nụ cười nhạt giễu cợt mình.
Lại nghĩ tới điều gì, Park Yoochun xốc chăn lên, sau đó chạy đến bên bàn, lại cúi đầu nhìn xuống dưới salon, khắp nơi đều tìm qua, đều không thấy.
Vật lấp lánh ánh bạc đó, không tìm thấy đâu.
Nếu tất cả đều là giả, nếu mọi việc làm để lừa tôi, Kim Junsu, vì sao em còn mang chiếc nhẫn đó đi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...