Bên tai phải cậu trai trẻ có xỏ qua một hoa tai đinh màu đen dưới ánh mặt trời lấp lánh kì dị. Nó nhìn YunHo đang ngồi ngay trước mắt mình rồi bỗng nhiên kề sát lại mặt anh, nhìn thấy biểu tình của đối phương, nhíu mày
“Này, này, YunHo, anh vừa rồi đừng nghĩ rằng em “cùng” cha nuôi đi …”
YunHo nhướng mày không nói gì, Yeon RyoSan lại ngây người ra một lúc sang đó bỗng nhiên cười lớn, thật vui vẻ
“Ha ha ha ha, ghen tị ghen tị …”
YunHo liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi xoay người bước đi mặt kệ thằng nhóc ấy. Yeon RyoSan nhìn người đàn ông đó không thèm để ý đến mình vì thế nhanh chóng đuổi theo
“Jung YunHo, anh vẫn như cũ không có khiếu hài hước gì hết nha … chờ em một chút, cùng ăn cơn đi …”
YunHo mở cửa xe ngồi vào buồng lái nhưng cũng không nhấn ga chạy đi, RyoSan hi hi ha ha chui vào ghế bên cạnh
“Phải ăn thịt bò xào, thịt nướng, canh tương, còn muốn …”
“Còn nhiều lời nữa thì lăn xuống xe!”
Chặn ngang lời nói của Yeon RyoSan, YunHo im lặng ngồi đó chờ thằng nhóc con đang chậm rì rì thắt dây an toàn, sau đó anh mới khởi động xe lái đi, mắt vẫn nhìn phía trước, YunHo không biểu tình mà nói
“Vì cái gì quay về Hàn Quốc?”
RyoSan vẫn hiếu kì hướng về phía ngoài cửa xe nhìn cảnh sắc vùn vụt chạy qua trước mắt, giọng nói tuy rằng vẫn còn ý cười như trước nhưng ở trong không gian nhỏ hẹp này có chút trầm thấp
“Vấn đề này là em nên hỏi anh mới đúng, hình như anh mới là người biến mất không một dấu vết ở Mĩ, tính đến nay cũng đã là một năm lẻ hai tháng”
“Đó là chuyện của anh”
“Ờ, vậy quay về Hàn Quốc cũng là chuyện của em, anh quản em làm gì”
“Yeon. Ryo. San!”
Xe đột ngột dừng lại theo quán tính cả người RyoSan nhào về phía trước sau đó YunHo quay san nhìn chằm chằm bộ dạng tức giận của nó nhưng sau đó RyoSan ôm đầu xoa xoa trong chốc lát lại lớn tiếng mở miệng nói
“Jung YunHo! Em thật sự muốn ăn cơm!”
Ngồi ở nhà hàng nhìn thấy Yeon RyoSan dùng tốc độ gió cuốn mây bay mà tàn sát sạch sẽ tất cả đồ ăn trước mặt và giờ thì hiện ra bộ dạng thoả mãn, YunHo chỉ chậm rãi uống trà nhìn cậu ta, nhận thấy RyoSan đã ăn no, anh liền buông tách trà nói
“Em đã từng nói không muốn quay về Hàn Quốc nữa!”
Nhai nhai hương vị tuyệt vời của món cơm trộn quê nhà, Yeon RyoSan nhìn YunHo một cái
“Em đổi ý, nước Mĩ chơi không vui, em phải về Hàn Quốc giúp cha nuôi!”
Ấn đường YunHo chợt nhảy dựng
“Như thế nào, em muốn gia nhập F.K?”
Nuốt xuống một ngụm canh tương, cậu ta liếc mắt giải thích
“Sai, là tiếp nhận F.K”
“Em chưa từng nói với anh em cùng F.K có quan hệ như vậy”
“Đó là vì anh không quan tâm chuyện của em!”
“Yeon RyoSan, em giờ ở Hàn Quốc không hề an toàn, em hiểu chưa?”
Chậm chạm nuốt xuống thứ gì đó trong miệng, cậu ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nói
“Gia tộc Joo đã không còn cách đây bảy năm, chính phủ Hàn Quốc đối với sự sống chết của thằng nhóc con lang thang bên ngoài như em chắc hẳn chẳng còn hứng thú gì”
“Một khi thân phận bị phát hiện em có biết hậu quả sẽ ra sao không?”
RyoSan nở nụ cười nhợt nhạt
“KDO đâu có rảnh đến vậy? Bảy năm trước tiêu diệt toàn bộ gia tộc Joo nay còn muốn đuổi cùng diệt tận một kẻ dư thừa như em sao?”
Cậu ta nhìn YunHo một cái hơi hơi cười
“Nếu số em thật đáng chết thì từ năm ấy lúc quen anh đã chết rồi, còn có thể ngồi chổ này ăn cơm với anh sao?”
YunHo hỏi nó
“Han JoongMyeong có biết thân phận thật của em không?”
RyeSan có chút ngạc nhiên
“Anh có biết tại sao hiện giờ F.K hoàn toàn không liên quan đến chuyện của hắc đạo không? Đó là từ khi gia tộc Joo gặp chuyện, F.K hoàn toàn tẩy trắng. Cha nuôi của em không muốn một lần nữa đi vào bước xe đổ của baba em, ông ấy như thế nào lại không biết thân phận thật sự của em? Dám đem người của gia tộc Joo nhận làm con nuôi, ngoại trừ cha nuôi ra thì toàn bộ Hàn Quốc sợ rằng chẳng có người thứ hai đi. Nhưng thật ra anh …”
Nó ngẩng ngẩng đầu nhìn YunHo
“Anh hiện tại ở M.J? Là M.J của Hội Con Bò Cạp Vàng?”
YunHo không nói gì, RyoSan đem nụ cười thu lại
“Anh có biết vì sao F.K cùng M.J đối đầu không? Bởi vì năm đó nhà họ Joo bị huỷ diệt, Hội Con Bò Cạp Vàng chính là “người có công”, Ông Kim đã giúp đỡ chính phủ không ít đi, nhờ đó gia tộc Joo mới bị sụp đổ nhanh như vậy!”
Trong giọng nói ấy không có hận thù, không có cảm xúc, chậm rãi kể lại cứ như đang nói đến một câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình. YunHo không có biểu tình gì, nhưng mà bộ dạng cầm tách trà của anh dường như có chút tâm sự vẫn là bị RyoSan chú ý đến, nó cầm chiếc đũa nghịch nghịch thịt nướng, giọng điệu như cũ không chút để ý
“Bất quá … lần này là đến Hội Con Bò Cạp Vàng… xem ra KDO đã bắt đầu xuống tay đối với họ!”
YunHo nãy giờ vẫn không nói gì, Yeon RyoSan tắt đi lò nướng xoa xoa tay, cầm thấy ly rượu gạo uống một ngụm, yếu ớt nói
“Anh YunHo … tuy rằng năm đó anh không tận mắt chứng kiến gia tộc Joo bị huỷ diệt, nhưng mà thủ đoạn của KDO anh cũng biết đó, lấy RyoSan em làm ví dụ tốt nhất không phải sao? Chính phủ đã muốn tiêu diệt anh thì cho dù anh có năng lực lên trời thì cũng không thể tồn tại. Thế giới hắc đạo là vậy, giống nhau cả, lúc đứng đầu thì kiêu ngạo nghĩ rằng mình sẽ tồn tại mãi mãi. Năm đó nhà họ Joo bị diệt, em một chút cũng không hận Hội Con Bò Cạp Vàng bởi vì em biết, bằng bản lĩnh của bọn họ sớm muộn thì cũng có một ngày trở thành kẻ thứ hai nối gót theo gia tộc Joo”
Hạ mắt, YunHo vẫn là không nói gì, qua một hồi lâu anh mới buông tách trà ngẩng đầu hỏi Yeon RyoSan
“Em thật sự chuẩn bị tiếp nhận F.K?”
RyoSan nhìn sâu vào mắt YunHo rồi gật đầu, sau đó YunHo đứng dậy
“Tốt lắm, vậy việc hợp tác giữa M.J cùng F.K anh sẽ đến tìm em để bàn luận!”
“F.K sẽ không hợp tác cùng Hội Con Bò Cạp Vàng!”
“Anh muốn nói đến case ở phía nam thành phố của chính phủ, sau khi chuẩn bị tốt tài liệu anh sẽ tìm em!”
“Cố gắng có ý nghĩa sao?”
YunHo bất động đứng ở đó cũng không nhìn cậu ta mà nhẹ nhàng nói
“RyoSan anh biết chính mình đang làm cái gì!”
Yeon RyoSan đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói đầy oán giận
“Anh biết?! Anh biết cái thá gì! A, tôi con mẹ nó chính là đang ở nước Mĩ biết được tin tức của anh, cảm thấy anh không biết chính mình đang làm cái gì nên tôi mới trở về đây! Anh nghĩ tôi tại sao lại tiếp nhận F.K, anh nghĩ tôi thật sự thích cuộc sống ngàn đô này?! Tôi con mẹ nó là sợ anh xảy ra chuyện anh có biết không?!”
“RyoSan, lần đầu tiên anh gặp em lúc ấy em chỉ mới mười một tuổi, chúng ta quen biết nhau mười năm, anh không muốn nói dối với em. Cho nên, case của chính phủ lần này anh phải giúp M.J có được!”
Yeon RyoSan chết lặng nhìn chằm chằm vào YunHo, đôi mắt từ từ đỏ lên nó tìm cách sắp xếp lại từ ngữ
“Jung YunHo … anh … anh chẳng lẽ là muốn … là muốn …”
“Anh nghĩ muốn bảo vệ M.J”
“Cùng Hội Con Bò Cạp Vàng tiếp tục quan hệ sẽ hại chết anh!”
YunHo không trả lời chính là hô hấp của RyoSan ngày càng dồn dập, nó dường như nhất định không muốn tin cái người trước mắt mình là Jung YunHo đã nói ra những lời đó
“Anh, anh có biết mình đang làm cái gì không? Anh có biết anh làm như vậy có hậu quả gì không?”
“Anh biết, cho nên anh không có thời gian RyoSan à!”
“Anh điên rồi …”
Nghe được lời của RyoSan, YunHo lại bật cười
“Là điên rồi, từ khi nhận thức hắn, bị hắn làm cho điên rồi …”
Yeon RyoSan đi đến trước mặt YunHo, chống lại ánh mắt của anh, kề sát vào mặt mà gằn từng chữ
“Jung YunHo, anh hãy nghe cho kĩ, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không giúp anh, tuyệt đối không!”
YunHo thả lỏng người từ từ cong khoé môi, xoa xoa mái tóc mềm của RyoSan làm cho ngực anh có chút khó chịu. Không nói gì nữa, anh xoay người bước ra khỏi nhà hàng, ngẩng đầu nhìn sắc trời nở nụ cười bất đắc dĩ
RyoSan, nếu đã trở lại, vậy giúp anh điên lúc này đi
Bởi vì …
Kim JaeJoong, anh thật sự không có thời gian
Trụ sở cảnh sát Hàn Quốc
Park YooChun tắt màn hình đang chiếu sau đó ra lệnh mở đèn
“Cho nên bước tiếp theo phải làm là đem toàn bộ ma tuý của Hội Con Bò Cạp Vàng ở Hàn Quốc tất cả thanh lý sạch sẽ. Trên bàn chính là chính là phương pháp điều chế ma tuý của Hội Con Bò Cạp Vàng, tôi tin ở Hàn Quốc dùng phương pháp này chỉ có duy nhất Hội Con Bò Cạp Vàng. Cho nên, từ manh mối này thật rõ ràng, muốn tìm hiểu nguồn gốc cần mất khoảng một tháng đều có thể đem kho hàng của Hội Con Bò Cạp Vàng tìm ra và bắt hết!”
Kim HeeChul trừng mắt nhìn YooChun có chút không thể tin được
“Cái này có phải cách bào chế thuốc đúng không? Người đưa cho cậu có thể tin được không?”
YooChun chỉ tà tà cười
“Phương pháp này là từ trong tay tôi, anh nói có đúng hay không?”
HeeChul suy nghĩ một chút liền bất chợt tỉnh ngộ ra, ha ha cười
“Cậu thật tuyệt a…”
Nói xong đứng lên
“Hành động nào các chàng trai!”
Nhìn tất cả mọi người đã giải tán, YooChun chặn ở cửa ngăn JunSu lại, cậu ngẩng đầu nhìn anh một cái bực bội hỏi
“Cái gì?”
“Tan ca cùng nhau ăn cơm?”
Không có trả lời, JunSu đẩy YooChun rồi bước ra ngoài, YooChun cũng không sốt ruột nhìn theo bóng dáng của JunSu, nhỏ giọng truyền đến một câu
“Muốn ăn cơm với cá chình!”
Anh chậm rãi bật cười
Cùng JunSu ăn cơm xong rồi đưa cậu về nhà, ở trong xe trước khi JunSu muốn xuống YooChun liền ngăn lại. Trong xe hơi chật, YooChun càng tiến lại phía JunSu khoảng mười centimet trước mặt cậu thì dừng lại. JunSu nuốt nuốt nước bọt chợt nghe giọng nói trầm thấp đầy hấp dẫn
“Kim JunSu, chúng ta quen nhau nha!”
“Anh …”
“Anh không còn là xã hội đen gì nữa cho nên đừng có nói những lời rằng chúng ta đối lập để cự tuyệt anh!”
“Em …”
“Cũng đừng nói rằng em đối với anh không có cảm giác, anh không phải thằng ngu, em đối với anh có cảm giác hay không anh đều rõ, chẳng qua em mới là đồ ngốc chẳng hiểu rõ trái tim mình!”
Bộp! Không khí đang tốt đẹp thế mà bị cú đánh bất ngờ của JunSu mà đánh gảy, Park YooChun ôm trán nhìn JunSu đang trừng mắt
“Anh mới là đồ ngu, anh đè tui đến giây an toàn đều siết chặc, không thở được!”
YooChun buông tay ra, xoa xoa cái trán đang đau đề tài này quả thật không thể tiếp tục rồi, đang muốn than trách vận mệnh thật bất công thì JunSu đã đem cửa xe vừa mở ra đóng lại, ngồi trở về vị trí cũ
“Tui ghét mấy người chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng cua gái khắp nơi, tui ghét lúc cả người đầy mùi dầu mỡ thức ăn mà nói lời yêu tui, tui ghét kẻ mỗi ngày đều lái xe vòng vòng gây dự chú ý …”
Đây là lời cự tuyệt sao, Park YooChun cảm thấy được trán mình ngày càng đau cùng tuyệt vọng. Giọng nói của JunSu nho nhỏ truyền lại
“Nhưng mà … nếu như đúng như lời anh nói thì cũng chẳng đáng ghét như vậy!”
Nói xong liền rời khỏi xe, tiếng đóng cửa mạnh bạo ngắt ngang suy nghĩ của YooChun, anh liền mở cửa ra đuổi theo chưa kịp nói gì thì JunSu đã dừng bước quay đầu lại, cắn môi nhìn anh
“Tui nói cho anh nghe Park YooChun, tui không phải là con gái không cần anh theo tui!”
“JunSu, thật ra anh …”
Chỉ là yêu em, muốn cùng một chổ với em mà thôi
“Cho nên Park YooChun, bắt đầu từ ngày mai tui theo đuổi anh!”
“A?!”
Còn chưa tiêu hoá được lời nói của JunSu thì cậu đã bước tới trước mặt anh, biểu tình giống như đang bị phạt mà ôm lấy mặt YooChun oai phong lẫm liệt, nhắm mắt mày nhíu mà hun lên má anh một cái. Sau đó bỏ mặt Park YooChun sẽ phản ứng ra sao mà biết mất
Để lại đây, ngài Park một mình trong bóng đêm, sờ sờ cái trán bị đau, hai má run run ngu ngốc cười
Seoul, M.J
YunHo ngồi trong văn phòng nhìn bản vẽ trên máy tính. Có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, tắt máy tính, anh biết bản vẽ mình có được theo trình độ mà nói căn bản không có ý nghĩ gì. Nếu F.K nhất định không chịu hợp tác thì anh sẽ nghĩ ra biện pháp khác, bất quá, hiện nay RyoSan đã trở về lại còn tiếp nhận F.K, này đối với YunHo mà nói có thể là một cơ hội đi đường tắt cũng không chừng. Chẳng qua, thông minh như RyoSan chỉ sợ là đã biết suy nghĩ của anh, thằng nhóc này …
Nhưng mà những điều này cũng không làm cho YunHo có cảm giác buồn phiền, anh hiện tại chỉ nghĩ đến việc nếu Kim JaeJoong biết việc anh muốn tiếp nhận case của chính phủ, hơn nữa lại cùng hợp tác với F.K thì sẽ phản ứng ra sao. Anh cảm thấy rằng so với JaeJoong thì phía RyoSan và F.K thì dể dàng đống ý hơn
Huống chi với vị trí của YunHo, anh hoàn toàn không có lập trường để thuyết phục JaeJoong nhận bản vẽ này. Anh đã từng nói với JaeJoong rằng mình sẽ không can thiệp vào bộ phận liên quan đến hắc đạo của M.J, nhưng mà nếu hiện tại nếu case này có thể bắt đầu thì tất cả những việc làm ăn liên quan đến hắc đạo của M.J đều phải ngừng lại.
Giờ đây với tình trạng của Hội Con Bò Cạp Vàng, muốn Kim JaeJoong nhận lấy case này tựa hồ là rất khó khắn
Nếu cậu hiểu hết tất cả như vậy mọi thứ đều hoàn hảo, còn nếu không hiểu thì Jung YunHo cũng không chừng sẽ trở thành đồng loã đổ dầu vào lửa đang cháy. Cúi đầu nở nụ cười, rất nhiều việc không thể nói cho cậu, trước sau thì JaeJoong cũng rất khó hiểu không phải sao?
Ít nhất hiện tại, còn không đến lúc đó
Kim JaeJoong, so với Yeon RyoSan thì khó chơi nhiều lắm …
Nghĩ đến nụ cười gian tà đầy dũng mãnh như muốn đem cả thế giới đùa vui trong lòng bàn tay YunHo vẫn là không nhịn được mà khoé miệng cong cong lên
Di động chợt reo, YunHo nhìn là một dãy số xa lạ
“RyoSan”
“Anh sao lại biết em?”
“Bốn số đuôi là sinh nhật em”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó giọng nói của RyoSan so với vừa rồi đã nhẹ nhàng hơn
“Em có trách nhiệm nhắc nhở anh, cha nuôi em tuyệt đối không đồng ý hợp tác cùng với M.J!”
“Thương lượng một chút đều không có?”
“Không có, cha nuôi em nói từ khi gia tộc Joo mất đi, ông đưa F.K lên con đường tẩy trắng thì sẽ không dính dáng với bất kì Đường hội nào!”
YunHo dừng một chút
“Ừ, anh đã biết”
Làm bộ phải ngắt điện thoại, thì đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói có chút gấp của RyoSan
“Đã biết?! Biết cái gì! Anh rốt cuộc làm thế nào, anh cuối cùng là muốn làm cái gì?!”
YunHo thật bình tĩnh
“Nếu F.K đã không muốn hợp tác thì anh có thể tìm người khác!”
“Này không phải trọng điểm!! Không phải!!”
“RyoSan … anh biết em rất quan tâm anh nhưng mà Jung YunHo đã quyết tâm làm chuyện gì thì cho đến bây giờ không một ai có thể ngăn cản được!”
“Cho dù có đánh đổi bằng chính bản thân anh anh cũng muốn làm?”
“RyoSan, nếu không có việc gì thì cứ như vậy đi!”
“Hội Con Bò Cạp Vàng đã hạ độc gì đối với anh?!”
YunHo mỉm cười, không trả lời mà cúp điện thoại
Cái loại độc này, hình như tên là, Kim JaeJoong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...