Seoul • Hàn Quốc
ChangMin bắt tay vào việc xử lý tài liệu, đều là báo cáo về những đường dây ma tuý còn lại do cậu mới làm ra. Trừ đi những tuyến tổn thất nghiêm trọng do cảnh sát kiềm chế thì trước mắt có thể vận chuyển ở các tuyến bình thường với số lượng ít ỏi. Uống một ngụm cà phê lạnh, ChangMin dùng đầu ngón tay tê buốt của mình xoa xoa thái dương, xem ra việc Park YooChun đề nghị đem tất cả đường dây ma tuý tập trung đưa vào hoạt động quản lý quả thật là một quyết định cấp bách.
Buông ly cà phê, chất lỏng đắng chát lạnh lẽo đó làm cho dạ dày của ChangMin âm ỷ không thoải mái, cậu đứng lên, thì ra trời đã bắt đầu tối. Giờ này các quản lý của Bò Cạp Vàng chắc đã đến các sòng bài, quán bar, câu lạc bộ đêm để làm việc. Cậu cầm cốc sữa nóng đi dọc theo hành lang, nhìn đến cánh cửa phòng cuối cùng khép hờ, lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Bước vào phòng, nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh ôm lấy tư liệu kế giá sách từng cái từng cái mà so sánh mọi loại hồ sơ, tóc tuỳ ý cột lên, trên người mặc bộ đồ thể thao, thật ra sau khi cởi bỏ đôi giày cao gót, vóc dáng cũng thật là cao.
“Ai!?”
Mi In mẫn cảm quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa vẫn không thấy ai lên tiếng, ChangMin đi vào, mỉm cười.
“Đem lợi nhuận của câu lạc bộ đêm sắp xếp lại, đó không phải là nơi em chuẩn bị quản lý sao? Như thế nào lại phải sắp xếp lại?”
Khi biết đó là ChangMin, Mi In nhẹ nhàng thở ra
“Nhóc Shim, anh làm gì mà giống như quỷ đi không ra tiếng, thật là!”
Buông ra bàn tay chuẩn bị rút súng trong hộc bàn ra, Mi In đem ánh mắt quay trở lại tài liệu
“Kan đường chủ đã mang theo mấy tên đàn em đến Suwon(1), nghe nói là ở đó có một câu lạc bộ đêm bị người khác đến quấy rồi, anh có biết nơi đó là địa bàn cất giấu hàng tốt nhất, em để bọn họ đi, giúp chúng ta thu về trong tay”
Mi In trong giọng nói dường như có chút không vui
“Haish, hiện tại mới thấy được, anh JaeJoong lúc trước không cho em học kinh tế là muốn tốt cho em, đều tại những con số này mà đầu em rối hết cả lên!”
ChangMin đi qua, cầm lấy văn kiện trên tay cô đặt xuống
“Được rồi, đi về phòng nghỉ ngơi đi, anh tý nữa bắt tụi nó làm xong!”
Mi In cố chấp giật lại, tiếp tục xem
“Đừng có khi dể em! Em nhất định sẽ làm cho tất cả ổn định lại!”
Dáng vẻ quật cường lại mang theo vài phần đáng yêu cùng tinh nghịch, ChangMin cảm thấy được người con gái trước mắt mình vẫn như ngày đó, cùng YunHo tại bàn bi-a mà kiêu ngạo chiến đấu, cũng không còn tuỳ hứng làm việc nữa. Trong suốt cuộc đời con người, cần phải trải qua việc gì đó mới có thể lớn dần, có lẽ ChangMin từ lúc tiến vào Ẩn đường, trải qua biết thời kỳ bao nhiêu năm máu chảy mà trở nên lão luyện trầm ổn. Nhưng Kim Mi In thì lại khác, sự lớn dần
của cô có lẽ sớm hơn so với mọi người, chính là lúc hơn mười tuổi đó, cô gái bị chính người anh ruột bóp chết một tình yêu say đắm làm cho cô năm ấy đã học được thế nào là che giấu, học được sự ngấm ngầm chịu đựng, học được cái gì gọi là trốn tránh, và cũng một mình hứng chịu sự dằn vặt cùng đau đớn.
Đặt sữa xuống bàn, ChangMin không hề kiên trì
“Ừ, vậy em làm tiếp đi, sau khi làm xong thì đến tìm anh, khuya rồi, anh lái xe đưa em về”
“Hử? Nhóc Shim, anh không về nghỉ ngơi sao?”
“Em cũng chưa đi, anh như thế nào lại đi cho được? Ngộ nhỡ JaeJoong hyung biết em so với anh có năng lực hơn, thì anh chẳng phải sẽ thua kém sao?”
Đối với sự trêu chọc hiếm thấy của ChangMin, Mi In ngây ra một lúc, sau đó ha hả cười to
Đóng cửa phòng cô lại, ở hành lan tối tăm, ChangMin hạ mắt, khoé miệng có chút cong lên.
Giao dịch ma tuý, là một loại giao dịch lâu dài và liên tục, bởi vì người hút ma tuý đới với việc thèm khát thứ này không thể ngừng lại được. Cho nên, việc buôn bán này trên thị trường vẫn diễn ra rất mạnh, thu lợi nhuận về kinh tế vẫn là trọng tâm, lãng phí thời gian đối phó với cảnh sát đang từng bước xâm nhập, thật sự không bằng để thời gian đó mà lo lắng về việc làm sao để hợp nhất dường dây, cũng như đảm bảo cung cấp lượng hàng hoá đầy đủ.
ChangMin rất nhanh đã tìm ra phương án hợp nhất, năng lực của YooChun là không thể nghi ngờ, tình huống trước mắt này giao cho YooChun, JaeJoong chắc hẳn là sẽ đáp ứng, chẳng qua là
một khi kế hoạch bắt đầu vận hành, đường dây ma tuý được tập trung thì mỗi lần giao dịch số lượng thuốc sẽ đột nhiên tăng lên rất lớn, lúc đó đối với việc giao hàng thì, nguy hiểm cũng đồng thời tăng lên.
Đường bộ không tồi, đường thuỷ ắt hẳn còn phải qua cảng. Không phải muốn nhắc đến bóng ma ngày ấy, ChangMin chính là không tự giác mà nhớ đến câu nói “Sắp tới, không nên làm bất cứ việc lớn nào!”. Rốt cuộc mấu chốt là ở đâu? Nếu thật sự vận hành kế hoạch, có thể có vấn đề gì không?
Việc giao quyền quản lý thuốc phiện từ trước đến nay đều diễn ra tại nhà trong. Mặc dù hiện giờ JaeJoong không ở đây, ChangMin là người giữ quyền, nhưng mà I Rak xuất hiện mang đến nguy cơ làm cho cậu cảm thấy chuyện này dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thương lượng với JaeJoong mới có thể quyết định được.
Lúc gọi điện thoại cho JaeJoong, hình như anh đang tiến hành trị liệu, ChangMin lời ít mà ý nhiều trình bày về sự khó khăn tại thị trường ma tuý đồng thời đưa ra hướng giải quyết, còn có nội dung giao dịch quan trọng. Người bên kia đầu dây trầm mặc làm cho cậu có chút lo lắng, lời của I Rak lại xuất hiện, ChangMin thử gọi JaeJoong một tiếng
“Anh, có phải I Rak đã biết chuyện gì đó không tốt?”
JaeJoong bên kia vẫn im lặng, một lát sau ChangMin dường như nghe thấy tiếng anh thở dài, sau đó mới nhẹ nhàng nói
“Chuyện này, cứ dựa theo đề nghị của em đi!”
Đối với vẫn đề I Rak, JaeJoong không hề đề cập đến, ChangMin tận cùng vẫn cảm thấy bất an, hỏi JaeJoong đê xác nhận lần nữa
“Vậy thì hội nghị hợp nhất lần này em sẽ cùng YooChun khai thông mấy đường dây, còn lần đầu đưa vào hoạt động giao dịch thì sẽ đợi anh về rồi mới tính tiếp?”
“Không, giao dịch không cần tự tiện sửa đổi, kéo dài thời gian như trong lời nói sẽ gây tổn thất rất lớn!”
“Vâng, em đã biết!”
Hai người đều không có ý tạm biệt để ngắt điện thoại, ChangMin vẫn cảm thấy JaeJoong dường như còn gì muốn nói
“Anh, vậy anh …”
“Minnie”
JaeJoong gọi cậu một tiếng, thanh âm có chút cao
“Về tình huống giao dịch cụ thể, chỉ để những người cao cấp biết là được rồi, ở Busan nhân lực đã an bài thoả đáng, phải tính toán đến việc xấu nhất, một khi gặp chuyện không may, tổn thất, nhất định phải nhỏ nhất!”
Kim JaeJoong cực nhỏ nói lên nguy hiểm, ChangMin liền đáp ứng. Sau đó trước lúc cúp điện thoại JaeJoong lại dặn dò
“Phải cẩn thận làm việc!”
YooChun tiếp nhận đường dây ma tuý rất nhanh, hầu như khi vài người phụ trách dường dây báo cáo cho y, thì đến ngày hôm sau YooChun bắt đầu liên lạc với nhà trên để tiến hành lần đầu giao dịch. Hàng hoá theo đường bộ an toàn tới, giai đoạn hoàn thành sản phẩm cuối cùng để đưa vào thị trường cũng rất thuận lợi, điều này làm cho ChangMin an tâm nhiều. Đồng thời, thời gian trước đó bởi vì đường dây ma tuý trong tay YooChun mất đi làm cho số ít người đối với năng lực làm việc của y có phần phê bình kín đáo, hiện giờ cũng không hề nghi ngờ.
Chính là ChangMin không nghĩ giao dịch đường thuỷ lại đến nhanh như vậy. Dường như là đối với việc giao dịch ở Busan có chút lo lắng, nhưng YooChun lại cho rằng hàng lần trước đến thuận lợi nên không có lý do gì mà không nắm chặt thời kì này mà tiếp tục phát huy.
Hội Con Bọ Cạp Vàng ở Busan có một kho hàng lớn. Mỗi khi ở Busan nhận hàng thì phải qua tay trước, rồi mới thống nhất việc vận chuyển đến nơi tiêu thụ. Kho hàng ở Busan cũng là nơi quan lý trọng điểm của Hội, bất luận là sức người hay sức của, đều đối với kho hàng ở Busan mà tiến hành lần nhập hàng lớn này. Nơi đây có quy củ, tuyệt đối không chất đầy kho, tất cả các hàng hoá, bất luận là ma tuý hay là súng ống đạn dược, nhiều nhất chỉ dừng lại nơi đây một ngày, sang hôm sau sẽ được chuyển đi hết như vậy cũng phòng ngừa việc tổn thất lớn khi bị kiểm tra.
Kho hàng bốn tầng này là lấy danh nghĩa của một công ty mà tồn tại. Mỗi lầu, từng kho đều có hệ thống an toàn giám thị. Văn phòng của người tổng phụ trách nằm ở cuối hành lang lầu bốn. Máy tính được sử dụng để nhập hàng cùng số lượng xuất ra. Còn có hợp đồng mua bán cùng tất cả hàng hoá đều giữ lại bản ghi chép, thập phần quan trọng. Những thứ này được lưu giữ ở máy tính, còn cất giữ cả con chíp. Nơi đây cất giữ bí mật quan trọng của cả Hội Con Bò Cạp Vàng. Quy mô hệ thống quản lý giao dịch, hàng hoá, là nơi chống đỡ của Hội. Đồng thời, cả kho hàng được Hội lắp đặt hệ thống bảo hộ đặc biệt, cả đàn em cũng đều tự giác mà nâng cao sự cảnh giác.
Mỗi lần giao dịch ở Busan, thì phải điều động một nửa lực lượng để giúp đỡ, những người còn lại thì đợi ở kho để tiếp nhận hàng. Giao dịch lần này, ChangMin và YooChun đích thân đến Busan để giúp đỡ. Mi In cũng muốn tham gia, nhưng ChangMin lấy cớ là nguy hiểm nên từ chối.
Mặc dù đã cũng ChangMin đến Busan, cuối cùng vẫn bị cậu tìm hai người đưa về kho hàng, chờ bọn họ trở về. Tuy có chút không cam lòng, thế nhưng Mi In cảm thấy được, suy cho cùng mình cũng đã là người tham dự vào việc buôn bán của Hội con Bò cạp vàng rồi.
Với lực lượng mang theo ChangMin tin rằng cho dù gặp chuyện không may thì cũng có ưu thế tuyệt đối giữ được hàng hoá và an toàn cho mọi người. Hàng yên bình đến cảng, cũng đã an toàn qua kiểm nghiệm của hải quan. Nhưng đúng lúc dỡ hàng xuống cảng thì ChangMin nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hú vang.
Không hề kích động quá mức, lần này so với lần trước không giống, đối với nguy cơ trước mặt đã sớm dự cảm đâu vào đó thế nên ChangMin nhanh chóng chỉ huy cho mọi người mang hàng rút lui.
Cùng cảnh sát giao chiến cũng không mấy kịch liệt, trong khi bắn nhau ChangMin nhìn toàn thể cảnh sát để xác định, gần như trong nháy mắt, ***g ngực cậu thắt lại.
Ngoài trừ cảnh sát tham gia bao vây còn lại toàn bộ đều là những cảnh sát bình thường, chỉ huy thậm chí còn không có kinh nghiệm, cảnh báo vang lên trong đầu ChangMin, theo bản năng mà gọi điện thoại cho Mi In
“Nhóc Shim?”
“Mi In! Kho hàng bên đó có chuyện gì không?”
“Sao? Không có việc gì a …. A … đợi chút”
“Mi In!!”
Người bên kia đầu dây dường như là đang cùng vài người khác nói chuyện, sau đó ChangMin nghe thấy Mi In cầm điện thoại rất nhanh nói vài câu
“Nhóc Shim, chút nữa em gọi lại cho anh!”
Điện thoại bên kia bỗng nhiên trở nên ồn ào, bên này bắn nhau rất lớn nên ChangMin căn bản nghe không rõ bên kia xảy ra chuyện gì
“Mi In?! Mi In?!!”
Đối phương đã ngắt điện thoại, ChangMin lại bấm gọi lại nhưng là không ai bắt máy. Trong lòng ChangMin chợt lạnh, nếu kho hàng bên kia thật sự gặp chuyện không may những cảnh sát này là vật cản để người ở đây không kịp quay trở về bảo hộ kho hàng. ChangMin cảm thấy có chút sợ hãi, cảnh sát căn bản không phải nhắm vào hàng hoá đang ở cảng Busan mà là cả kho hàng ở đây. Về phần nơi đó có gì hấp dẫn cảnh sát đến thế thì chỉ có thể là hệ thống máy tính trung tâm mà thôi. Toàn bộ số liệu giao dịch của Hội ở Busan đều được lưu trữ ở đó, một khi mà bị cảnh sát lấy đi những thứ quan trọng như vậy, sẽ trở thành bằng chứng cứ phạm tội hữu lực nhất!
Nhưng mà điều làm cho ChangMin cảm thấy sợ hãi tột cùng không phải là điều đó, mà là có thể biết được kho hàng, đặc điểm giao hàng ở cảng Busan và có thể biết được cách điều phối nhân lực của Hội, cùng với việc dùng cảnh sát phân tán lực lượng ở cảng để ngăn chặn những người ở đây quay về tiếp ứng, có thể biết được lúc nào người ở kho hàng là ít nhất để hành động. Tất các thông tin này, cảnh sát vậy mà toàn bộ đều biết được, quan trọng hơn là đã triển khai hành động … Nói cách khác, trong Hội Con Bọ Cạp Vàng có thế lực của cảnh sát nằm vùng!
Một trận lạnh lẽo từ đáy lòng ChangMin bốc lên, lời nói của I Rak ở phía sau dường như là có ý này
Không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, ChangMin xông ra khỏi vòng vây, phải bảo đảm những gì lưu trữ trong kho hàng không dể dàng rơi vào tay cảnh sát, càng phải bảo đảm sự an toàn của Mi In.
Mi In đang ngồi ở lầu ba của kho hàng, lúc nhận được điện thoại của ChangMin còn có chút nhẹ nhàng nói chuyện, khi nghe bên kia có âm thanh bắn nhau, vốn là lo lắng không nghĩ đến việc ChangMin hỏi tình huống bên này, vừa mới nói không có việc gì thì chợt nghe tiếng xe dừng bên ngoài. Cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, có vài chiếc xe màu trắng có rèm che xuất hiện, Mi In cũng không phải là người không có kinh nghiệm, cô biết những xe như thế, là loại xe cảnh sát cao cấp được trang bị.
Cửa đột nhiên mở ra, vài tên thủ hạ tiến vào
“Mi In tiểu thư, hình như có cảnh sát nhắm vào kho hàng của chúng ta!”
Rất nhanh ngắt điện thoại, Mi In cùng thủ hạ đến nơi quan sát.
Ngẩng đầu nhìn kho hàng bốn tầng, HeeChul mỉm cười
“Hello, Busan!”
Theo sau, Kim JunSu còn mờ hồ, cảnh cục đột nhiên nhận được nhiệm vụ,cậu chưa kịp hỏi đây là hành động gì thì đã an vị trên xe cảnh sát mấy giờ liền cùng Kim HeeChul đến Busan.
“Sếp, chúng ta đến đây làm gì?”
HeeChul đem nút áo thứ nhất cởi bỏ, sau đó lớn tiếng nói
“Các người đó, cho tôi tí thông minh đi, anh tụi bây nhận được tình báo nói nơi đây là kho hàng của Hội Con Bọ Cạp Vàng, đi vào lục soát cẩn thận cho tôi!”
“Rõ!!”
Tất cả hô vang, vài người đi đến trước cửa liền bị người của Hội ngăn lại. Lấy lý do nơi này là công ty đàng hoàng, không có lệnh điều tra của cảnh sát thì không được tự tiện xông vào. HeeChul lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó lên đạn súng bắn vào khoá kho hàng. Chuông cảnh báo vang lên, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, từ phía sau hàng loạt người mang súng chạy lại nhất tề đối mặt với bọ HeeChul
“Công ty đàng hoàng mà khi chuông cảnh báo vang lên thì lại có nhiều như vậy những tay nguy hiểm cầm súng xông ra?!”
HeeChul nhìn trời rồi bắn một phát súng, sau đó lớn tiếng phân phó
“Được rồi, coi như các người là công ty đàng hoàng đi! Hiện tại, ta liền cho là các ngươi hành vi tập trung vũ lực quân sự, bắt các ngươi, hơn nữa còn muốn vào trong đó tìm đồng đảng của các ngươi! Hành động!”
Bắn nhau trong nháy mắt bùng nổ, ý đồ của HeeChul thật rõ ràng, chính là muốn đi vào kho hàng, mà người của Hội Con bọ Cạp Vàng đều đem mạng ra chống cự. Mi In mang theo người xuống lầu, vừa mới bước đến lầu hai, chợt nghe tiếng bắn vào ổ khoá cùng lời nói của HeeChul, cô vốn tưởng rằng chỉ là cảnh sát bình thường đến kiểm tra nhưng xem ra tình huống này đối phương là có chuẩn bị mà đến. Mi In dừng chân lại, đối với thủ hạ phía sau mà phân phó
“Dùng hết toàn lực, kéo dài thời gian của bọn họ tiến vào điều tra!”
“Vâng! Mi In tiểu thư!”
Thuộc hạ bước xuống lầu, còn Mi In xoay người trở lên đi đến phòng quản lý ở lầu bốn. Lúc đẩy cửa vào, người trong đó lập tức dùng súng chỉa vào cô, nhưng người gặp là Mi In nên ông liền buông súng xuống
“Mi In tiểu thư, bên ngoài sao lại như thế?”
“Kho hàng này đã bị phát hiện, xem ra bọn họ là có chuẩn bị mà đến, ông Lee, mau lấy con chip của máy tính đưa cho tôi!”
“Vâng! Mi In tiểu thư, nhất định phải bảo vệ tốt con chip này, cả mạch máu làm ăn của Hội Con Bọ Cạp Vàng đều ở đây, đối với Hội là vô cùng quan trọng, không thể mất đi.”
Ông Lee liền lập tức khởi động máy giữ con chíp, máy tính vận hành cần phải có thời gian. Mi In nhìn tình huống bên ngoài, bên phía cảnh sát đang áp đảo hơn hẳn, người ở lại canh giữ kho hàng vốn không nhiều, một phần đều là đi đến cảng Busan để đón hàng cập bến, Mi In có chút khuẩn cấp
“Ông Lee, hiện tại trong kho, hàng tồn còn bao nhiêu?”
“Có chút súng ống đạn dược nhưng không nhiều lắm, Đức ngài Kim đã phân phó không bao giờ giữ hàng đầy kho, hôm trước có chuyển hàng đến đây, nhưng ngày hôm qua đề được đưa đi hết!”
Mi In gật đầu, sau đó nhìn thấy trong máy tính, lượng thông tin phải được đủ 60% nữa mới có thể lấy con chip ra để có thể rời khỏi.
“Mi In tiểu thư, cảnh sát là đến vì con chip phải không? Nếu bọn chúng là vì cái này, thì súng ông đạn dược gì đó cứ để lại đây đi!”
“Mấy thứ đó thì không tính là gì, nhưng cảnh sát bên kia tới chính là Kim HeeChul, tôi đã nghe nhóc Shim nói qua tên này rất khó chơi hơn nữa xem tư thế của bọn họ nhất định là có chuẩn bị mà đến. Vạn nhất bọn họ biết được con chíp rất quan trọng liền thực phiền phức, con chip này tuyệt đối không thể rơi vào tay cảnh sát!!”
Ông Lee gật đầu, sau đó mở ngăn tủ lấy súng ra cầm trong tay, đối với Mi In mà nói
“Mi In tiểu thư, xin ở trong này đợi đến khi số liệu đủ 100% thì con chip tự động được đưa ra, tiểu thư liền cầm rồi mang theo cửa sau mà thoát. Tôi đi ra phía trước, nếu sự tình không được tốt tôi liền đốt cháy kho hàng ở lầu hai, ngăn cản bọn họ đi lên!”
“Tôi đã biết ông Lee, ông cẩn thận!”
Kim HeeChul quan sát tình hình trước kho hàng, nhìn thấy bên cạnh có cửa sau liền che giấu mà chạy đến. JunSu thấy HeeChul di chuyển cũng nhanh chóng theo sát. Ở ngay cửa xử lý mấy tên canh giữ, HeeChul dùng súng bắn mở khoá, dường như cùng lúc đó, chợt nghe tiếng kinh hô, cả lầu hai xảy ra hoả hoạn.
“Đáng chết!”
HeeChul hung hăng mắng, xem ra bọn họ là muốn cứng rắn ngăn cản bước chân của hắn. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn định lao vào nhưng lại bị người đứng sau kéo lại
“Sếp, lầu hai đang cháy, không thể đi, nguy hiểm lắm!”
“Kim JunSu, cậu mau buông ra, lửa còn chưa cháy đến đây, tôi muốn lên trên!”
“Sếp, cho dù lúc này anh tìm được cái gì ….thuốc phiện, súng ống đạn dược cũng vô dụng!”
“Anh phải tìm được con chip số liệu của Hội con Bò cạp vàng này! Trong kho hàng của bọn họ có giữ máy tính lưu lại rất nhiều cuộc giao dịch quan trọng, muốn lật đổ cái Hội này cần phải có chứng cứ lớn như vậy!”
Kim JunSu giật mình nhìn HeeChul, trong nháy mắt cậu sững sờ như thế, Kim HeeChul đã vọt vào trong, cậu lập tức cũng theo vào
“Cậu theo anh làm gì?! Nguy hiểm lắm!”
“Sếp, bọn họ đặt máy tính nhất định ở tầng trên, bởi vậy mới châm lửa ở lầu hai, chúng ta tách ra tìm, anh tìm lầu ba, còn em thì đi lầu bốn!”
“Kim JunSu!”
Tuy rằng lửa là từ lầu hai, nhưng khói lại cực kỳ nhiều làm cho hành lang mơ hồ không thấy bóng người. JunSu một cái lắc người, từ HeeChul mà nhảy lên lầu trên, hắn muốn kéo cậu xuống nhưng tốc độ của JunSu quá nhanh
“Cậu cẩn thận một chút!”
Chỉ kịp nói như vậy, HeeChul tại lầu ba cũng bắt đầu tìm kiếm các phòng, lửa đã chậm rãi bén lên dọc theo cầu thang. HeeChul nghĩ nếu tìm hết lầu ba mà không thấy thì lên lầu bốn đem Kim JunSu ngu ngốc cùng rời khỏi. Lửa càng ngày càng lớn, kho hàng này dường như là có bố trí việc tự huỷ, hắn nhìn ngọn lửa như được thiết kế từ trước nhanh chóng lan tràn. Nếu là chỉ mình hắn vào, thì hắn nhất định sẽ tìm nhiều hơn, nhưng giờ lại có JunSu, hắn không thể làm cậu gặp nguy hiểm!
Con chip cuối cùng cũng an toàn đi ra, Mi In cầm lấy nó cùng một khẩu súng rồi mở của phòng đi ra, khói bay mù mịt khắp nơi, cô liền ho khan vài tiếng, hướng về phía cửa bên hông mà đi đến. Mới vừa chạy hai ba bước, liền nhìn thấy có người đi lên, Mi In nhìn kỹ, cư nhiên là Kim JunSu. Cô ngạc nhiên tột độ, sau đó nhanh chóng trốn được sau căn phòng đối diện phòng quản lý.
Xuyên qua cửa phòng, trong mơ hồ khói lửa cô thấy JunSu nhanh chóng chạy đến, dường như là tới trước phòng quản lý, khói nồng nặt cùng ngọn lửa sắp nảy lên làm cho Mi In hô hấp có chút
khó khăn. Cô muốn xem JunSu vào phòng quản lý lục soát khi không phát hiện được gì có hay không sẽ rời đi? Mi In nắm chặt súng trong tay, nàng suy nghĩ, nếu mà JunSu đi vào phòng này, cô có nên dùng súng đánh vào đầu cậu rồi sau đó chạy đi hay không?
Nhưng mà tình huống dường như không được như cô dự đoán, Kim JunSu sau khi rời khỏi phòng quản lý liền kịch liệt ho khan, nhìn về phía trước, hình như bởi vì khói nhiều cùng lửa lớn đã gần như tràn lan đến lầu bốn nên cậu đối với việc lục soát những phòng kế tiếp có chút chùng bước.
Mi In ho một tiếng, liền nhìn thấy Kim JunSu đã phát hiện cánh cửa phòng này, sau đó tiến tới. Cô sợ hãi, mãnh liệt nắm chặt lấy súng, cả phòng tràn ngập khói, cô cảm thấy hô hấp của mình vô cùng khó khăn. JunSu mới đi được vài bước thì HeeChul theo cửa hông vừa chạy lên
“Kim JunSu! Đừng kiếm nữa! Đi mau! Nếu không sẽ không kịp! Mau!!”
“Nhưng mà sếp …”
“Đừng có nhưng mà nữa, đi mau! Cậu không muốn sống nữa hả?!”
HeeChul chạy tới, tóm JunSu chạy xuống, cậu nhìn phòng đó thêm vài lần nữa
“Sếp, bên kia còn không có ….”
“Đừng tra xét nữa, đi mau!”
Ngoài cửa hai người ở trong làn khói đặc mịt mùng nâng nhau rời đi, Mi In dựa vào cửa chậm rãi hạ mình, khói cay nồng tiến vào khoang mũi, ngày càng thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, làm cho cô cảm thấy sức lực từng chút từng chút bị bào mòn. Sờ soạn nắm tay cửa, mở nó ra rồi hướng về phía cầu thang phía sau mà di chuyển một cách chậm chạp …
Nhóc Shim …. anh đang ở đâu ….
(1) Suwon (수원시) là một thành phố tỉnh lỵ của tỉnh Gyeonggi (경기도) của Hàn Quốc, nằm ở phía nam Seoul
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...