YunHo rõ ràng cảm giác được toàn bộ người JaeJoong trở nên lạnh lẽo, đôi mắt bình tĩnh không có chút sắc thái nào, giọng nói ra cũng vô cùng lạnh nhạt, nở nụ cười như làn gió mùa xuân với Yamasan Sano ở trước mắt nhưng lại hoàn toàn đối lập
“Một năm không gặp, hi vọng cậu Yamasan Sano vẫn khỏe từ khi chúng ta ly biệt.”
“Là chín tháng hai mươi bảy ngày.”
Vùng xung quanh lông mày của JaeJoong không để lộ dấu vết nhíu một chút, tiếp đó Yamasan Sano cười càng thêm phần rực rỡ, con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm đẹp đẽ
“Đã chín tháng lẻ hai mươi bảy ngày không được gặp anh JaeJoong.”
Nhìn Sano và JaeJoong dường như rất thân thiết với nhau, Deman không biểu lộ bất kì vẻ kinh ngạc nào, hắn bình tĩnh nói rằng
“Tôi còn có một số việc phải đi xử lý, cụ Tề buổi trưa mới đến, hai giờ chiều, tôi đúng giờ mở tiệc khoản đãi ba cậu, bây giờ, hai cậu muốn ôn lại kỷ niệm xưa trước?”
Nét mặt JaeJoong không tốt lắm nhưng cũng không từ chối, ngược lại Sano luôn cười vui vẻ, Deman vừa rời khỏi, cậu ta liền đi đến gần. YunHo hơi ngạc nhiên nhìn người vốn là anh cả của xã hội đen Nhật Bản, biểu hiện giống như một đứa trẻ khi ở bên cạnh JaeJoong, anh cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút kỳ dị.
“Anh JaeJoong đến vào hôm qua phải không? Chú Deman đã đưa anh đi dạo chơi ở đây chưa? Nepal có vẻ nhàm chán, còn lâu mới đẹp bằng bờ biển Hawaii.”
Nghe thấy hai tiếng Hawaii, JaeJoong hơi nheo mắt lại, Sano dường như không để ý sắc mặt không vui vẻ của cậu, vẫn tự nói như trước
“Deman giống như một người chú, anh JaeJoong cũng nghĩ thế đúng không? Đáng lẽ em định không chấp thuận thư mời, đến Nepal rất buồn chán, nhưng họ nói anh JaeJoong cũng đến, em liền không chút do dự tới ngay ”
Cậu ta cởi mở vui vẻ nói, không mảy may cảm thấy xa lạ hay xấu hổ vì không được đáp lại, mãi cho đến khi đối mặt với sự tồn tại của YunHo, thanh âm của Sano bị kìm nén lại, con mắt trừng to thành hình tròn
“Ơ?”
JaeJoong không thể cảm nhận được môi cậu đang co giật, sau đó Sano cười cười với JaeJoong
“Vệ sĩ của anh JaeJoong, thật sự càng ngày càng đẹp…”
Cậu ta kéo tay JaeJoong
“Anh JaeJoong cùng ăn trưa với em được không, thức ăn trên máy bay khó nuốt chết đi được, chú Deman chắc chắn là đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho chúng ta.”
JaeJoong rất bình tĩnh rút tay khỏi bàn tay của Sano, JaeJoong mỉm cười
“Cậu nói nhiều thế, đã vượt qua trước kia rồi đấy, tôi vừa mới ăn xong bữa sáng cách đây không lâu, hiện tại ăn không vào, tạm biệt.”
Xoay người muốn đi, Yamasan Sano cúi đầu, thất vọng cùng cảm giác cô đơn trong nháy mắt khiến YunHo cảm thấy cậu ta thật sự giống một đứa bé đã làm sai chuyện gì
“Quả nhiên, anh JaeJoong vẫn còn giận em…”
Cậu ngẩng đầu, YunHo thậm chí nghĩ viền mắt của cậu ta đã đỏ lên
“Em đã xin lỗi rồi mà không được sao?”
Im lặng ngắn ngủi, JaeJoong quay người lại, chỗ cậu đứng tương phản với ánh sáng làm YunHo không thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ có đôi mắt kia vẫn cứ lạnh lùng như thế, cậu yên lặng liếc mắt nhìn Yamasan Sano, không tồn tại loại biểu cảm bất đắc dĩ thở dài khi muốn tha thứ cho sai lầm của một đứa trẻ, YunHo thấy JaeJoong nở nụ cười
“Yamasan Sano, vẫn chưa đùa giỡn đủ sao?”
“Anh JaeJoong…”
Mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được sự khổ sở trong giọng nói của Sano, dáng vẻ đang phải chịu uất ức của cậu thiếu niên xinh đẹp trắng ngần trước mắt này khiến người khác vô giác yêu thương, nhưng rất hiển nhiên, Kim JaeJoong hoàn toàn không thèm nhìn vào
“Ba năm rồi, cùng một tiết mục, cậu muốn trình diễn bao nhiêu lần nữa đây? Không phải là ý muốn của cậu sao? Những người đó cậu muốn xử lý thế nào, tôi không thể nói, Hội Con Bọ Cạp Vàng sẽ không vì mấy người râu ria đó mà có bất kỳ mâu thuẫn nào với Tổ chức Chim Ưng Núi, tôi là nể mặt người cha đã mất của cậu, không truy cứu bất luận điều gì, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi buông trôi bỏ mặc tất cả.”
“Nhưng, anh cũng nói rồi, đó là mấy người râu ria mà…”
JaeJoong nhìn cậu ta, lạnh lùng hừ một tiếng
“Dù là mèo con cún con bên người tôi, bị cậu lấy đi, lột da, tháo xương, tôi cũng sẽ không thoải mái…”
“Xin lỗi…”
Lại là thanh âm trẻ con yếu đuối tràn ngập áy náy chịu lỗi, nhưng rõ ràng JaeJoong không muốn nói nhiều, vừa muốn rời đi, Yamasan Sano lại ngẩng đầu lên, đôi mắt nhuộm hồng trở nên trong vắt, YunHo thấy được bên trong có sự nghi hoặc cùng một chút dấu vết nguy hiểm lóe lên.
“Lần đầu tiên anh JaeJoong nói với em như thế, chín tháng trước trên đảo Hawaii kéo chết một bạn giường của anh, anh chưa từng nói như vậy, khi đó anh còn bảo, không sao, chỉ là đối tượng tình một đêm mà thôi, em còn tưởng rằng anh JaeJoong rất thờ ơ lãnh đạm, hôm nay lại có thể nói thế, có phải thể hiện…”
Ánh mắt của cậu ta điềm nhiên như không liếc nhìn Jung YunHo đang đứng sau JaeJoong một chút, sau đó trong giọng nói tràn ngập bỡn cợt
“Có phải thể hiện anh JaeJoong xem trọng người nào đó, sợ rồi?”
“Yamasan Sano. Đừng ngông cuồng phân tích tâm lý của tôi, cậu chưa có bản lĩnh cùng tư cách đó.”
JaeJoong quay người đi, không hề dừng lại. YunHo cũng xoay người, thản nhiên đi theo phía sau, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng JaeJoong của Yamasan Sano đột ngột trở nên lạnh lẽo, trong lòng YunHo bất đắc dĩ thở dài, Kim JaeJoong, cậu làm sao vậy…
Tâm trạng của Kim JaeJoong rõ ràng tồi tệ hẳn đi, Jung YunHo theo cậu đi về căn biệt thự mà họ ở lại đêm hôm qua. Thần kinh căng thẳng của YunHo được nới lỏng một chút khi xác định được trước cửa sổ không có người nghe trộm, anh nhìn Kim JaeJoong mặt lạnh lùng ngồi trên sofa, kì thật có rất nhiều lời cần hỏi, muốn hỏi, ít nhất hiểu rõ tình huống hiện tại đều tốt cho hai người, nhưng nhớ đến ánh mắt buốt giá sau cùng ấy của Yamasan Sano, YunHo vẫn cứ bất đắc dĩ bĩu môi
“Tôi nói này Kim JaeJoong, Nepal thật sự là một nơi tốt, những làn thủy triều liên tiếp bất ngờ ập đến, lát nữa cụ Tề kia đến, không phải là một lão già biến thái đấy chứ?”
Gương mặt lạnh lùng của JaeJoong bởi vì một câu nói của YunHo mà xuất hiện một chút tươi cười, cậu lườm YunHo
“Hiện tại dựa theo thân phận tình nhân của tôi mà nói, anh vừa rồi hẳn là cần phải biểu hiện sự ghen tị thích hợp vì thái độ thân thiện mà Yamasan Sano dành cho tôi mới đúng, thế nào, diễn xuất còn có sơ hở?”
YunHo giang hai tay ra
“Tôi cũng không muốn tự tìm phiền phức, cậu Sano kia, thoạt nhìn giống như một đứa bé ngang bướng có tính chiếm hữu rất mạnh, lực phá hoại rất mạnh, ghen tị với cậu ta để cậu ta coi tôi là cái gai trong mắt, chẳng thà tôi đánh nhau một trận với cậu để cậu ta yên lòng thì tôi sẽ được an toàn.”
“Jung YunHo!”
“Hơn nữa, rất rõ ràng, JaeJoong, vừa rồi cậu không giới thiệu tôi là tình nhân của cậu với cậu ta, cậu cũng không muốn tôi chết sớm phải không.”
Dường như bị nói trúng nỗi lòng, JaeJoong không thèm quan tâm, sau đó YunHo rót rượu cho cậu
“Chỉ nói thế thôi, chuyện gì đã xảy ra với cậu ta vậy?”
JaeJoong cầm ly rượu, trì trệ không chịu mở miệng, YunHo lại càng hứng thú
“Không phải là… hai người các cậu đã có một mối duyên phận bi đát đấy chứ? Lúc các cậu quen nhau thì mấy tuổi, hiện tại nhìn cậu ta chỉ khoảng mười tám tuổi, thanh mai trúc mã, bạn thuở ấu thơ?”
JaeJoong uống rượu, sau đó chậm rãi nói rằng
“Tổ chức Chim Ưng Núi và Hội Con Bọ Cạp Vàng đã bắt đầu hợp tác từ rất lâu trước đây, quan hệ của cha tôi và cha cậu ta không tệ, tôi gặp Yamasan Sano lần đầu tiên trong một bữa tiệc bốn năm trước, lúc đó, cậu ta mới mười lăm tuổi. Có sự đơn thuần và vẻ nhiệt tình không thích hợp với xã hội đen, ánh mắt thuần khiết, ngây thơ giống như anh thấy vừa rồi, anh có thể hình dung đó là một đứa bé tốt đẹp, cũng có thể vì cậu ta bên cạnh, tôi phải nói, do cậu ta ngụy trang quá tốt, thời gian đó tôi vẫn ôm một chút ảo tưởng về bản chất con người, tóm lại, tôi cảm thấy cậu ta hoàn toàn vô hại.”
Nói đến đây, JaeJoong ngừng một chút, ngửa đầu nốc cạn rượu trong ly
“Thật là… Ngu hết chỗ nói.”
YunHo im lặng, anh nhìn chằm chằm vào Kim JaeJoong. Người đàn ông trước mắt chỉ là một cậu thanh niên hai mươi bốn tuổi, hành trình của cậu trong hơn mười năm tuổi xanh mang theo máu của người khác, máu của bản thân, trong bóng đêm sờ soạng lần mò chiến đấu, dần dần mất đi ảo tưởng với những điều tốt đẹp chân thật của trái tim con người, sau đó hoàn toàn trở thành Đức ngài Kim máu lạnh vô tình của Hội Con Bọ Cạp Vàng.
Xem ra, Yamasan Sano cũng là một trong những bước ngoặt khiến Kim JaeJoong càng triệt để lột xác trở thành một người chủ quản lạnh lùng hờ hững.
JaeJoong điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục nói
“Thời gian đó, em trai tôi vừa mới chết, tiếp xúc với một đứa bé như thế dường như đã kích hoạt cảm giác áy náy mà không có thể tiếp tục đối với em trai tôi, tôi rất quan tâm đến cậu ta, chung sống giống như một người bạn tốt, cho đến khi… Hội Con Bọ Cạp Vàng và Tổ chức Chim Ưng Núi hợp tác, bị Tổ chức Chim Ưng Núi thừa cơ khoét một lỗ hổng rất lớn, mục đích áp đảo làm chúng tôi hụt tiền, trong lần hợp tác đó Tổ chức Chim Ưng Núi chiếm hết ưu thế… Tôi mới biết
được, hóa ra cậu bé kia cố gắng tiếp xúc mình là có mục đích, sai lầm của tôi đã làm cho Hội Con Bọ Cạp Vàng bị tổn thất.”
“Cậu có em trai?”
“Ừm, cùng mẹ khác cha, chết trong một lần bất trắc.”
Khi JaeJoong nói những lời này, cậu đã rất bình tĩnh, sự ra đi của Kim JaeHun, không riêng gì Kim Mi In và Shim ChangMin bị tổn thương mà trong lòng cậu cũng tạo thành đau đớn không thể phai nhạt, lúc đó cậu đau nhức đến mức mất đi bình tĩnh, đau xót đến mức khiến cho Hội Con Bọ Cạp Vàng phải trả giá đắt vì sự đồng cảm ngu ngốc của mình.
YunHo đi đến, ngồi xuống bên cạnh JaeJoong
“Yamasan Sano rất thông minh, cậu ta hiểu cách lợi dụng lòng người, người này rất lợi hại.”
“Thế giới ngầm là thế, một khi kinh doanh bị thua lỗ, lần sau chỉ có thể cẩn thận hơn, cũng không thể vĩnh viễn không giao dịch qua lại. Tuy nhiên, sau lần đó, tôi đã thức tỉnh hoàn toàn từ ảo tưởng về người em trai đó, tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, khuôn mặt phía dưới chiếc mặt nạ của đứa bé có hình dáng thiên sứ ấy dữ tợn biết bao nhiêu. Từ nay về sau Hội Con Bọ Cạp Vàng giao thiệp với Tổ chức Chim Ưng Núi sẽ càng thêm cẩn trọng. Sau đó tôi gặp mặt Yamasan Sano bốn lần, ba lần không thể không chạm trán trong tiệc rượu, một lần là đi nghỉ ở Hawaii.”
Những chuyện phát triển phía sau, từ cuộc đối thoại của Yamasan Sano và JaeJoong trước đó, YunHo cũng mơ hồ biết được một ít, giọng nói của anh có chút bất định
“Cậu Yamasan Sano đó chẳng lẽ đã làm chuyện gì đó còn thái quá hơn?”
JaeJoong mỉm cười
“Ba lần tiệc rượu trước, cậu ta ngang nhiên thông qua cha cậu ta, tỏ ý có hứng thú với bạn gái của tôi, mong muốn Hội Con Bọ Cạp Vàng có thể nể mặt cậu ta, trong thế giới ngầm, trao đổi phụ nữ, là rất bình thường, chỉ là một người bạn gái, tôi đều không chút do dự cho ngay, trước lúc buôn bán, bàn về tình cảm thì Yamasan Sano đã nợ tôi, nhưng bàn về lý lẽ thì Hội Con Bọ Cạp Vàng nợ Tổ chức Chim Ưng Núi, tôi không có lý do gì để từ chối. Tuy nhiên, rất nhanh, tôi biết được tin ba người phụ nữ đó chết một cách bi thảm và vô cùng kì quặc.”
JaeJoong miễn cưỡng nhớ lại hồi ức tử vong đó, ánh mắt cậu trở nên xa xăm
“Lần đi Hawaii đó rất có duyên, khi tôi đến đó nghỉ ngơi, trong vài ngày chơi lướt sóng cùng một vận động viên bản xứ người Châu Á, tình cờ gặp Yamasan Sano, vốn không định để ý đến
cậu ta, nhưng trước khi rời đi lại nghe nói vận động viên kia trong khi đang sống bị ca nô kéo chết ở ngoài khơi.”
YunHo nghe đến đây, nhíu mày
“Xem ra cậu ta đều giết không tha những người bạn giường, bạn gái của cậu.”
Giọng điệu của JaeJoong đột nhiên lạnh băng
“Cậu ta căn bản là kẻ điên.”
“Jaejoong, cậu đang trốn tránh trọng điểm.”
“Không có trọng điểm, trọng điểm là, Yamasan Sano là kẻ điên.”
“Không, cậu biết, cậu ta thích cậu.”
JaeJoong chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào YunHo, dường như Jung YunHo đã nói điều gì đó khiến cậu căm hận đến tận xương tủy, nhưng YunHo cũng không định ngừng nói, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm
“Đó là cách mà một đứa trẻ ngang bướng thể hiện tình yêu, cực đoan mà tàn nhẫn, cậu cảm nhận được nhưng cậu không muốn thừa nhận tình yêu của cậu ta dành cho cậu, bởi lẽ cậu biết, nếu thừa nhận, bên trong một Yamasan Sano trá hình, vẫn còn tính trẻ con tương tự, tính cố chấp tương tự em trai cậu, có đúng không?”
Trong nháy mắt, Kim JaeJoong cảm thấy vô lực, người đàn ông tên là Jung YunHo ở trước mắt luôn dễ dàng xuyên thấu trái tim mình, dễ dàng vạch trần chuyện cậu cố gắng chống cự. Kim JaeHun là một đứa trẻ kì diệu, dù ở trong Hội Con Bọ Cạp Vàng, phần nội tâm đơn thuần và chân thành tha thiết của cậu cũng sẽ làm cho người ta quên hết mọi lạnh lẽo tối tăm. Đúng vậy, cậu thiếu niên tên Yamasan Sano ấy có hơi thở giống như JaeHun, có tính trẻ con giống em ấy, khiến JaeJoong khi bị mất đi JaeHun toàn tâm toàn ý quan tâm đến cậu thiếu niên ấy, cho đến khi hiện thực và tối tăm lại lần nữa làm ẩm thấp ảo tưởng của cậu, cậu mới giật mình thức giấc, con người này không phải là JaeHun.
“Trên thế giới này, không ai sống thay cho người khác được, về sau Yamasan Sano xử sự cực đoan là vì muốn nói cho cậu, cậu ta không giống em trai cậu, cậu ta sẽ làm hại những người bên cạnh cậu, còn em trai của cậu thì không.”
JaeJoong rũ mí mắt xuống, những sợi tóc mềm mại cũng xõa xuống, quá trình từ Kim JaeJoong lột xác thành Đức ngài Kim, bi thảm oanh liệt lẫn lộn, bất luận là về thể xác hay tinh thần.
Jung YunHo yên lặng thở dài, đột ngột, anh kéo Kim JaeJoong vào trong lòng, JaeJoong không kịp giãy dụa đã bị Jung YunHo giữ lấy vai, trán cậu áp vào trong ***g ngực ấm áp của anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ và tiếng hít thở bình ổn của anh, trong giọng nói du dương có sự dịu dàng khiến người khác xúc động
“Cậu thật sự chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi sao, đến tột cùng cậu đã chịu đựng nhiều như thế nào rồi…”
Trong giọng nói có chút đau thương cùng luyến tiếc khiến trái tim JaeJoong mãnh liệt run rẩy, dường như không quá tốt, tại đây, trước mặt một người đàn ông mạnh mẽ bày tỏ sự yếu đuối, cậu dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, muốn vùng vẫy, muốn phản kháng, nhưng chỉ có trái tim cậu là đang kịch liệt dao động, thân thể cậu, chân tay cậu, cả người cậu, đều vô cùng ham mê lưu luyến khoảnh khắc ấm áp và che chở này.
“Ban đầu tôi không thèm đặt cậu Yamasan Sano kia vào trong mắt, nhưng, bây giờ, lại mơ hồ cảm thấy hơi ghen tị rồi…”
Nghe lời nói không rõ ràng của YunHo, JaeJoong có chút mê muội, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, anh đang để lộ nụ cười mỉm đẹp đẽ, trong đôi mắt phượng dài mảnh có sự say đắm quyến rũ không thể nói bằng lời, đầu ngón tay anh dịu dàng chạm vào gò má cậu
“Hình như tôi đã bỏ lỡ… Quá khứ của cậu…”
Sự tiếp xúc thần bí mị hoặc, đôi môi ấm áp ấy khẽ chạm vào làn môi cậu, JaeJoong cảm thấy có chút ngẩn ngơ, sau đó thanh âm tràn đầy đùa bỡn của Jung YunHo tràn đầy căn phòng
“Không sao, trong tương lai không bỏ lỡ là được rồi.”
…
Bên cạnh cửa sổ có tiếng động rất nhỏ chậm rãi tan vào thinh không, nhìn vào đôi mắt của Jung YunHo, Kim JaeJoong không biết từ lúc nào anh bắt đầu phát hiện có người nghe trộm bên cạnh cửa sổ, nên cậu không thể đoán được lời nói của Jung YunHo, câu nào là diễn kịch, câu nào là thật tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...