Thời tiết vào ngày cuối tuần không nóng nực mà cũng không gay gắt, ánh mặt trời dễ chịu hòa vào trong làn gió ấm áp.
“Vì thế, ngài Jung, ngài có thể hoàn toàn yên tâm về vấn đề sức khỏe cũng như tăng trưởng của giống chó Siberian Husky của ngài khi ở trường học dành cho thú cưng của chúng tôi.”
Yun Ho dùng ngón tay cào cào lông trên trán Typhoon, Typhoon thoải mái dễ chịu rụt cổ, nhắm đôi mắt màu xanh thoạt nhìn có chút hung hãn. Anh mỉm cười
“Đừng giới hạn tăng trưởng của nó, có thể nuôi nó lớn thêm một chút, tôi không phải dạng người thích đáng yêu gì đó, để nó dũng mãnh một chút, không hung hãn làm bị thương người khác là được rồi.”
“Vâng thưa ngài Jung.”
“Như vậy, mỗi ngày cuối tuần tôi sẽ đến thăm nó, tôi sẽ chuyển phí tổn đúng hạn cho các cậu.”
“Được ạ.”
Đang nói chuyện, một chiếc đĩa ném màu trắng nhạt bất chợt bay qua bãi cỏ, sau đó là tiếng gọi mạnh mẽ
“Harang!”
Tiếp theo Yun Ho thấy một con chó giống Alaskan Malamute phóng như bay đến, chuẩn xác đớp lấy chiếc đĩa. Yun Ho vô cùng thích thú nhìn con chó to lớn trước mắt, sau đó cúi đầu áp vào Typhoon
“Typhoon, phải nhanh lớn giống như thế, mới có thể đạt được ước muốn.”
Chủ nhân của con chó giống Alaskan Malamute cười tủm tỉm xuất hiện trên bãi cỏ, cảm thấy hết sức tự hào vì sự anh dũng của con chó cưng. Park Yoo Chun hài lòng nhìn xung quanh, thấy Jung Yun Ho, đầu tiên là ngây người một chút, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm khuôn mặt sắc sảo bá đạo đó.
A, nhớ rồi, là người cùng Kim Jae Joong phát điên trong Ánh Nắng Nửa Đêm.
Ánh mắt bất cần đời, đôi mắt đào hoa đặc thù, Jung Yun Ho cũng cảm thấy người trước mặt nhìn quen mắt, nhưng không nghĩ ra đó là ai. Thấy người nọ từng bước đến gần mình, Jung Yun Ho không trốn tránh, sau đó xoay người ôm con chó giống Siberian Husky của mình nói
“Như vậy, phiền cậu rồi, nó còn rất nhỏ, trước tiên mang nó vào trong đã.”
Phục vụ viên cung kính gật đầu, ôm Typhoon rời đi. Park Yoo Chun đi đến, chào hỏi theo kiểu đặc trưng của người Mỹ
“Hi”
Yun Ho nghiêng đầu
“Chúng ta đã gặp nhau sao?”
“Đương nhiên, quả nhiên anh chỉ có ấn tượng với cái tên Kim Jae Joong kia, lần trước màn phá hoại của anh và Kim Jae Joong ở Ánh Nắng Nửa Đêm, tôi và Shim Chang Min đã được chứng kiến toàn bộ.”
Yun Ho cẩn thận suy nghĩ một chút
“A, là người pha chế rượu lần trước.”
Đối với danh hiệu mà đối phương dành cho mình, YooChun cũng không để tâm, nhìn Harang chạy về bên cạnh mình, YooChun khom lưng, vừa vuốt đầu Harang vừa hỏi Jung YunHo
“Anh có vẻ không giống như người sẽ nuôi chó.”
YunHo không vội vã đi, nhìn con chó giống Alaskan Malamute của YooChun, thản nhiên hỏi ngược lại
“Như vậy người thích hợp để nuôi chó sẽ như thế nào, như cậu sao?”
YooChun đứng lên, vung chiếc đĩa bay lên
“Không phải tôi, là người như Kim JaeJoong, anh biết không, trong trường học dành cho thú cưng này, không phải tất cả đều là những loài chó nổi tiếng hay quý giá, mà cơ bản đều do Kim JaeJoong trợ cấp nuôi dưỡng.”
Con ngươi của YunHo chợt lóe
“Cậu ta dùng cách này để biểu đạt sự lương thiện của chính mình?”
YooChun lắc đầu
“Sự lương thiện của cậu ấy rất phức tạp, người bình thường không hiểu được.”
“Phải…”
YooChun nói rất đúng, sự lương thiện của Kim JaeJoong, người bình thường không hiểu được. Ví dụ như cậu ta có thể vì cảm tính mà giúp đỡ một tên ăn mày trên đường phố, cũng có thể bởi vì tội lỗi nào đó mà phế bỏ chân của một người, cậu ta có thể trợ cấp nuôi dưỡng những con chó lưu lạc không có nhà để về, cũng có khả năng dùng một lời nói dối lừa dối hợp đồng trị giá hàng chục triệu đô la của người khác. Lương thiện, cái từ ngữ này có vẻ như rất xa vời đối với những người kinh doanh trên thương trường khiến Jung YunHo cảm thấy xa lạ mà thân thiết. Chính mình nuôi Typhoon, là vì sao? Không phải vì trò đùa mới lạ mà bởi vì cô đơn sao, không, nếu như là cô đơn, như vậy sẽ không đưa Typhoon đến trường học dành cho thú cưng. Vậy chẳng lẽ mình cũng đang dùng cách này để biểu đạt sự lương thiện của chính mình? Mình và Kim JaeJoong, là loại người giống nhau sao?
YooChun ở bên cạnh chợt nở nụ cười
“JaeJoong sẽ đến đây nhanh thôi, có muốn cùng nhau uống một chén không?”
YunHo từ chối
“Không được, đây là thời gian riêng tư của tôi, tôi còn có việc, tạm biệt.”
Nhìn bóng lưng dần biến mất của Jung YunHo, nụ cười của YooChun chậm rãi hạ xuống, bất chợt lại bật cười
“Kim JaeJoong, nếu là người như thế ở cạnh cậu, lại đúng lúc hấp dẫn lẫn nhau, cậu gặp phiền phức rồi đó.”
Mạch suy nghĩ còn chưa kết thúc, chợt nghe tiếng chó sủa cùng giọng nói quen thuộc
“Vick, SongIn, Vajra số 12345, bọn mày có nhớ tao không?!”
Là Kim JaeJoong mang theo một đàn chó cười vui vẻ bước đi trên mặt cỏ. JaeJoong cười rất rực rỡ, tựa như cả khuôn mặt bừng sáng, ánh mắt nhìn đàn chó cũng vô cùng dịu dàng, ngẩng đầu thấy Park YooChun, cười oán trách
“Cậu là đồ ngốc sao, nói chờ tớ rồi cùng nhau đi, Harang nhà cậu, giỏi lắm sao?”
Nói xong cậu ngồi xổm xuống vuốt lông trên người Vick
“Park YooChun, cậu xem có phải Vick to lên không? Tớ thấy hình như người nó dài ra.”
Jung YunHo, anh đi vội vã nên đã bỏ lỡ mất một Kim Jae Joong nhiều bộ mặt như thế. YooChun đi đến
“Này, tớ vừa thấy cưng yêu của cậu đấy?”
“Cái gì cưng? Là giống chó cưng German Shepherd lần trước?”
“… Không phải, là Jung YunHo.”
“A, a?!”
JaeJoong đứng lên, nhìn xung quanh không thấy Jung YunHo lại ngồi xổm xuống, cầm lược dành cho thú cưng chải lông cho Vick
“Anh ta cũng nuôi chó ở đây?”
“Ừ, con cún giống Siberian Husky.”
“A Vick, phải nhớ kỹ nha, địch thủ sau này của mày là Siberian Husky, nếu gặp gỡ thì phải bắt nạt nha”
Xa xa, một người vóc dáng cao to, dựa vào cửa xe, yên lặng ngắm nhìn Kim JaeJoong. Dưới vành mũ lưỡi trai, ánh mắt của Jung YunHo phẳng lặng như mặt hồ. Anh thấy mặt trời màu vảy những hạt cát lấp lánh ánh vàng lên mái tóc của JaeJoong, màu sắc chuyển đổi rất rõ ràng. Jung YunHo chưa từng thấy nụ cười ấy cùng đôi đồng tử to tròn, động tác cẩn thận mà nhẹ nhàng như thế. Anh đè thấp mũ xuống, xoay người mở cửa xe, lái ô tô rời đi.
Kim JaeJoong, sự lạnh lùng của cậu, dịu dàng của cậu, hờ hững của cậu, nhiệt huyết của cậu, tàn nhẫn của cậu, nụ cười của cậu, tất cả của cậu, sau một buổi chiều ở nơi đây, giống như ánh mặt trời dìu dịu chiếu vào trái tim của Jung YunHo. Bọc dưới vẻ bề ngoài tàn nhẫn lạnh lùng đến
đẫm máu, đến tột cùng là cái gì vậy…... Sở cảnh sát Hàn Quốc.
“Cảnh sát trưởng Kim, đây là tư liệu tình báo mới nhất liên quan đến Hội Con Bọ Cạp Vàng.”
Người trong phòng tình báo đặt tư liệu ngay ngắn trước mặt Hee Chul, tiếp tục nói rằng
“Những quán bar ở trên đều dưới quyền của Hội Con Bọ Cạp Vàng.”
HeeChul bất mãn liếc mắt nhìn người nọ
“Này, chúng ta không phải nhà lãnh đạo hay tổng thống, cậu làm ra vẻ trưởng giả thế để làm gì, nói thẳng mấy cái quán bar đó do Hội Con Bọ Cạp Vàng bảo kê không được sao, còn nói dưới quyền, có mệt chết cậu hay không.”
Sắc mặt người nọ cứng đờ, thanh âm phát ra cũng có chút ngắc ngứ, thôi quên đi, Kim HeeChul ở cục cảnh sát nổi tiếng là ăn nói ác độc, lấy đại cục làm trọng, mình phải nhẫn nại…
“Chúng tôi cũng đã điều tra, mặc dù mấy cái quán bar này do Hội Con Bọ Cạp Vàng bảo kê nhưng hình như chỉ là bởi vì lúc phân ranh giới giữa các bang phái, người quản lý địa bàn của Liên Hiệp bang phái, phân cho Hội Con Bọ Cạp Vàng, bản thân quán bar không phải là sản nghiệp dưới ngọn cờ của Hội Con Bọ Cạp Vàng.”
HeeChul dùng một tay nâng cằm
“Nói trọng điểm, tất cả những thông tin tình báo vừa rồi của cậu, đều vô ích.”
“A… Nội ứng báo cáo, nói là quán bar này, có người buôn lậu thuốc lắc.”
Lúc này HeeChul có một chút chú ý
“Tên là gì?”
“Ánh Nắng Nửa Đêm.”
JunSu ở bên cạnh vẫn tập trung tinh thần lắng nghe chợt bật dậy
“Thuốc lắc?! Lá gan của bọn chúng quá lớn có phải không, sếp tập kích chúng nhiều chỗ như vậy, còn không chịu ghi nhớ sao!”
HeeChul không có phản ứng gì, anh quét mắt nhìn tài liệu, thấy Ánh Nắng Nửa Đêm thuộc quyền quản lý của công ty M.J, hình ảnh của người chủ công ty, anh rất quen thuộc. Lấy ngón tay chỉ vào ảnh chụp của Kim JaeJoong, cậu cứu tôi một lần, lần này, Kim HeeChul tôi trả lại ân huệ cho cậu.
“Bé cá heo, đi chuẩn bị, đêm nay chúng ta đến Ánh Nắng Nửa Đêm ‘Kiểm tra theo thường lệ’”
“Vâng thưa sếp.”
Thấy Kim JunSu bắt tay vào chuẩn bị, HeeChul móc điện thoại di động ra, sau một lúc lâu bên kia mới nghe máy
“Bé Yun”
“Trong một phút, có việc gì nói nhanh.”
“Bé Yun, em làm gì vậy, nói với anh họ như thế, anh họ sẽ đau lòng lắm…”
Im lặng trong khoảng ngắn ngủi, HeeChul phản ứng rất nhanh, biết đối phương đang muốn chấm dứt cuộc gọi, vội vã nói chuyện nghiêm chỉnh
“Bé Yun, em đang ở công ty phải không?”
“Sắp họp, em van anh anh nói chuyện chính đi.”
“A, anh muốn tìm Kim JaeJoong.”
Lông mày của YunHo nhướng lên, vô thức nhìn thoáng qua JaeJoong đang ngồi ở bàn hội nghị phía đối diện, trông cậu có chút mệt mỏi và buồn ngủ vì dự thảo nghị quyết của công ty
“Tìm cậu ta để làm gì?”
“Em chỉ cho anh một phút, anh không nói hết được, cho nên trực tiếp đưa điện thoại cho Kim JaeJoong là được rồi, nhanh lên một chút!”
YunHo hơi suy nghĩ, sau đó đưa điện thoại di động qua cho JaeJoong rồi tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu
“Tìm cậu.”
JaeJoong mở to mắt, có chút nghi hoặc, tìm tôi sao? Cậu nhận lấy điện thoại
“A lô.”
“Người đẹp còn nhớ tôi không?”
“Ơ, là cảnh sát trưởng Kim, vết thương trên mặt chắc đã khỏi hẳn rồi, không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, tôi là ai cơ chứ… Loại vết thương nhỏ đó sao có thể ảnh hưởng đến tôi được.”
Đầu óc Jung YunHo xám xịt nghe cuộc đối thoại thiếu muối của hai người kia, có chút bất đắc dĩ, lật tài liệu ào ào. Hai người này quả thật nên đi xét nghiệm ADN, xem có phải là hai anh em ruột bị thất lạc nhiều năm không.
“Kim JaeJoong, hôm nay tôi muốn trả lại ân huệ cho cậu.”
“Khách sáo rồi, làm sao vậy?”
“Ánh Nắng Nửa Đêm có phải là quán bar của cậu không?”
Nghe HeeChul nhắc đến Ánh Nắng Nửa Đêm, tinh thần của JaeJoong hơi thắt chặt lại
“Đúng vậy, nó thuộc công ty chúng tôi, thế nào, có hành vi trái pháp luật nào khiến cảnh sát trưởng Kim muốn bắt bớ?”
Giọng nói của cậu tràn đầy sự ung dung thoải mái, HeeChul cũng nhẹ nhàng trả lời
“Nói thật là có người tố cáo, trong quán bar của cậu có chuyện buôn lậu thuốc lắc.”
Trong lòng JaeJoong kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn tỉnh bơ như không
“Không thể, Ánh Nắng Nửa Đêm là quán bar chính quy dưới ngọn cờ của M.J, hiện tại sĩ quan nghi ngờ M.J chúng tôi sao?”
“Nếu nghi ngờ cậu, sao tôi lại gọi điện thoại cho cậu, tôi hỏi cậu, Ánh Nắng Nửa Đêm của cậu, có phải do Hội Con Bọ Cạp Vàng bảo kê?”
JaeJoong cau mày, không xong rồi, hóa ra là muốn nhằm vào Hội Con Bọ Cạp Vàng, xem chừng là đã điều tra ổn thỏa cả rồi mới hỏi, vì vậy cậu liền thoải mái thừa nhận
“Đúng vậy, sĩ quan, mỗi quán bar ở Seoul đều có bang phái bảo vệ, đó đã trở thành quy tắc ngầm của các quán bar Seoul, không có vấn đề gì chứ, về phần tại sao lại là Hội Con Bọ Cạp Vàng, tôi
cũng chỉ nghe cấp dưới nói lúc đó đến thu phí bảo kê là Hội Con Bọ Cạp Vàng, là do thỏa thuận giữa các bang phái với nhau, M.J của chúng tôi chỉ kinh doanh mà thôi.”
“Những điều đó tôi đều biết, tôi chỉ nói trước với cậu, kì thật cũng không tính lấy việc công làm việc tư, chính là giúp cậu giảm bớt phiền phức không cần thiết mà thôi, cậu cần phải biết, nếu như chúng tôi tham gia kiểm tra, quán bar của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, nhẹ thì đóng cửa, nặng thì cậu sẽ bị liên lụy.”
JaeJoong mỉm cười
“Sĩ quan không cần hù dọa công dân lương thiện như vậy đâu, bình thường tôi không làm chuyện xấu, hiển nhiên sẽ không sợ những thứ đó.”
HeeChul cũng thẳng thắn
“Được rồi, Kim JaeJoong, tôi đi thẳng vào vấn đề, trong quán bar có chuyện buôn bán thuốc lắc, đã điều tra được, khẳng định là hành vi của bang phái xã hội đen, bảo kê cho quán bar của các cậu chính là Hội Con Bọ Cạp Vàng, cho nên Hội Con Bọ Cạp Vàng là đối tượng nghi ngờ đầu tiên, hiện tại tôi đoán chừng Hội Con Bọ Cạp Vàng buôn lậu thuốc lắc, tôi muốn các cậu hợp tác với cảnh sát, cho mấy người quản lý quán bar của cậu, nếu nay mai có kiểm tra, tích cực phối hợp với cảnh sát, trong thời gian thích hợp đi ra chứng minh Hội Con Bọ Cạp Vàng buôn lậu thuốc phiện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...