Ngày hôm sau quả thực là một ngày rất đáng kỉ niệm, bởi vì ngày hôm nay là ngày duy nhất quân chủ anh minh, văn thao võ lược —— Jung Yunho không lâm triều.
Nguyên nhân chỉ có một —— Kim Jaejoong sinh bệnh rồi.
“Jaejoong…” Jung Yunho nhẹ nhàng gọi Kim Jaejoong, hắn không dám để Thiên Túc đế cùng Kim thị biết, chỉ lặng lẽ gọi thái y, thái y nói là cảm lạnh, không cần phải quá lo lắng, nhưng hắn vẫn không yên lòng, bởi vì Kim Jaejoong trông rất mệt mỏi.
“Yunnie…” Kim Jaejoong vô lực nhìn Jung Yunho, “Ta toàn thân đều đau…”
Jung Yunho lòng tràn đầy áy náy, ngày hôm qua hắn không tiết chế làm cả đêm, không đau mới là lạ! Hắn xoa mái tóc đen của cậu, dịu dàng nói: “Yunnie không đúng, mệt muốn chết rồi à?”
“Đúng…” Kim Jaejoong lúc này càng thích làm nũng, vươn tay ra muốn ôm: “Ôm một cái, Yunnie ôm một cái…”
“Được, ta ôm ngươi.” Jung Yunho lúc này sao còn dám cãi lời, vươn tay ôm cậu vào trong lòng mình, “Việc này đừng nói với phụ hoàng và hoàng tổ mẫu, được không?”
Hừ hừ, lúc này chột dạ rồi à?! Kim Jaejoong trong lòng khẽ lườm, ai bảo ngươi tối hôm qua cứ muốn không ngừng! Cậu ra vẻ suy yếu gật gật, mím môi nói: “Nhưng mà ta nhớ mẫu hậu…”
“Buổi tối hôm nay có việc muốn nói, sẽ gặp được nàng thôi…” Jung Yunho vỗ nhè nhẹ lưng cậu, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của cậu: “Jaejoong, ngươi nguyện ý vào tết Trung thu gả cho ta không?”
Kim Jaejoong như hắn mong muốn liền bị thu hút, cười hì hì nói: “Ngươi dám lấy ta liền dám gả!”
Jung Yunho nghe xong trong lòng vô cùng vui mừng, còn ngọt ngào hơn ăn mật: “Vậy bây giờ gọi tướng công đi.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy có người trêu chọc: “Ơ hay, giữa ban ngày sao lại có tranh đông cung đồ sống thế này, thật khiến người ta ngại ngùng nha!”
Hai người nhìn lại, hóa ra là Park Yoochun đong đưa quạt xếp đi tới, phía sau là Kim Junsu ôm một quả bóng trong lòng. Park Yoochun nhìn nhìn hai người, sau đó nhanh chóng dùng quạt che mắt Kim Junsu: “Không được nhìn, không được nhìn!”
“Làm gì vậy, sao ngươi lại dùng quạt che mắt ta, ta không nhìn thấy Hoàng thúc!” Kim Junsu đơn thuần hất quạt của Park Yoochun ra, vừa nhìn thấy bộ dạng hai người kia lập tức dùng tay che kín mắt: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
Jung Yunho dùng áo ngủ bằng gấm bọc Kim Jaejoong cực kỳ chặt chẽ, mà Kim Jaejoong lại ngượng ngùng vùi vào trong chăn, Jung Yunho rất không vui, nói: “Hai người tới đây làm gì? Còn xông thẳng vào tẩm cung?!”
Park Yoochun gập quạt xếp, không để ý đến sự lạnh lùng của hắn, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói hoàng cung có chuyện lạ, đến xem một cái xem rốt cuộc là có chuyện gì. Về phần tiểu quỷ này là trên đường gặp phải, nói là lạc đường ở ngã rẽ giữa Phong Chi cung cùng Ngự hoa viên…”
“Ai là tiểu quỷ!” Kim Junsu thả tay xuống trừng Park Yoochun.
“Ai trừng ta thì người đó là tiểu quỷ.” Park Yoochun một bộ không liên quan tới mình.
“Ngươi —— Park Yoochun, ngươi khinh người quá mức!” Kim Junsu chống eo, một bộ người đàn bà chanh chua, “Ngươi không phải chỉ là thân thích của Thái hậu thôi sao?! Ta là thân thích của Thái hoàng Thái hậu đấy!!”
Park Yoochun nhún nhún vai, một bộ mặc ngươi chửi mắng.
Jung Yunho đau đầu dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, Junsu, hoàng thúc người còn đang bệnh. Để sau hãy dạy dỗ tên cặn bã này.”
Kim Junsu nhẹ gật đầu, trật tự lại, mà Park Yoochun dùng quạt xếp chỉ vào mũi của mình, mở to mắt không thể tin nổi nhìn Jung Yunho, ý là: Ta cặn bã?!
Jung Yunho nhíu mày trừng hắn: “Sao nào? Trẫm nói gì sai sao?! Người thấy bạn bè gặp khó khăn mà không giúp, lại còn bỏ đá xuống giếng, không gọi là cặn bã thì là cái gì?”
Park Yoochun bĩu môi: “Hoàng thượng nói đúng, thần là cặn bã…”
“Vậy ngươi có biện pháp à?” Jung Yunho nghi hoặc nhìn hắn.
“Không, thứ cho thần ngu muội, không thông minh bằng Nhuận vương gia.” Park Yoochun nhún vai, “Mọi người đều nói Shim Changmin thông minh đệ nhất thiên hạ. Nhưng Nhuận Vương gia ba tuổi có thể đọc tấu chương, bảy tuổi biết đạo trị quốc, trí tuệ này chắc chắn thắng Shim Changmin rồi!”
Jung Yunho khinh thường lườm hắn một cái: “Ta cung cấp bổng lộc cho ngươi làm gì!” Lại dịu dàng kéo Kim Jaejoong: “Jaejoong ngoan, ra ngoài đi!”
Park Yoochun xoa xoa da gà đầy người, kéo Kim Junsu đi: “Chúng thần cáo lui, Hoàng thượng không cần phải tiễn!” Kỳ thật Jung Yunho nào có ý đi tiễn hắn!
Kim Jaejoong lúc này mới chui ra khỏi chăn, đôi mắt giảo hoạt sáng long lanh nhìn Jung Yunho: “Yunnie Yunnie, Park Yoochun nói đi xem náo nhiệt gì vậy? Jaejoong cũng muốn xem!”
Jung Yunho dở khóc dở cười, nắm cằm nhỏ cậu nói: “Còn không phải là chuyện Hoàng đế hoang *** ngu ngốc muốn kết hôn với hoàng thúc của mình bị truyền đi sao!”
Kim Jaejoong mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Vị hoàng đế kia thật vô đạo, vừa đáng buồn lại vừa đáng tiếc! Hoàng thúc kia cũng không biết liêm sỉ, rất đáng đánh, phải đánh!”
Jung Yunho bị cậu nói cho dở khóc dở cười, á khẩu không nói lên lời, cuối cùng đành phải nhận mệnh nắm cằm cậu hôn một cái: “Ngươi sao… Quả thực nên đánh, nhưng mà tay lại cảm thấy dùng phương thức trừng phạt khác có khi càng tốt hơn đúng không?”
Kim Jaejoong nghe xong, sợ hãi, vội vàng chui vào trong chăn, Jung Yunho gọi, cậu dứt khoát giả bộ như không nghe thấy, chui trong chăn không đi ra.
Jung Yunho thở dài, đắp lại chăn cho cậu liền thong thả ra ngoài.
Buổi tối lại là gia yến của đại gia đình, nhưng gia yến lần này ăn thật sự không ngon miệng.
“Yunnie, ngươi hình như muốn nói gì?” Kim thị nhìn hắn nghi hoặc hỏi. Kỳ thật lòng dạ biết rõ hắn đang muốn tuyên bố chuyện gì, liền cố ý mở lời.
Jung Yunho gật gật đầu, Kim Jaejoong ngồi bện cạnh không chút để ý ăn bánh kem, đầu cũng không chịu ngẩng lên, Jung Yunho nhìn phản ứng của mọi người nói: “Phụ hoàng, tết Trung thu trẫm muốn cưới Hoàng thúc phụ…”
Kim thị cùng Thiên Túc đế còn chưa lên tiếng, Park thị đã kinh hô một tiếng: “Cái gì?” Nhưng Kim thị cùng Thiên Túc đế chưa lên tiếng, phản ứng của nàng lại có chút quá phận, lập tức ngượng ngùng quay đầu đi.
Thiên Túc đế khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có thể trấn an dân chúng thì cứ làm như vậy!”
Kim thị thở dài: “Ai gia già rồi, không quản được nữa, nếu muốn lấy Jae Jae, ngươi vừa phải bảo vệ giang sơn vững chắc, vừa phải bảo vệ Jae Jae cả đời vô ưu vô lự, ngươi có hiểu không?”
Jung Yunho gật gật đầu: “Tôn nhi hiểu rõ.” Kỳ thật hai người này vốn ngầm đồng ý rồi, những lời này cũng chỉ là nói cho có mà thôi.
Nhưng Park thị lại không nghĩ như vậy, nàng nhíu mày nói: “Mẫu hậu, Thái thượng hoàng, bổn cung phản đối cuộc hôn nhân này!”
Kim thị nhướn lông mày, khinh thường nhìn nàng: “Sao vậy, Jae Jae của ta gả cho Yunho là thiệt thòi cho Yunho sao?”
Park thị nghiêm nghị nói: “Cũng không phải thiệt thòi Yunnie, nhưng mà Hoàng thúc gả cho Yunnie, vậy cả hai người đều không có con nối dõi, đây đối với hoàng gia vốn nên nhiều con cháu là không phù hợp, mà không có con nối dõi thì sao có thể khiến giang sơn trường tồn thiên thu được…”
Lời còn chưa nói hết, Kim thị nổi giận: “Làm càn! Giang sơn thiên thu khi nào thì tới lượt ngươi khua môi múa mép, có ta cùng Jae Myung ở đây mà ngươi cũng dám luận bàn chuyện này! Ai gia biết rõ ngươi đã sớm không vừa mắt ta cùng Jae Jae, chín năm trước nếu không phải Jae Jae lớn mạng đã sớm chết trong tay ngươi! Đây là tội mưu con nối dõi của tiên hoàng, đáng để tru di, ai gia nếu không phải nể mặt Yunnie tha thứ ngươi thì chín năm trước, ngươi đã sớm vào thiên lao rồi, nào có hôm nay ngồi bàn luận giang sơn với ai gia! Ngươi không sợ tiên hoàng dưới suối vàng hiển linh báo ứng ngươi sao!”
Nghe vậy, Park thị á khẩu không trả lời được, miệng run run, ngồi không vững liền ngã xuống đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn Kim thị, Kim thị không thèm nhìn nàng, tiếp tục gắp thức ăn.
Jung Yunho mỉm cười tự mình nâng nàng dậy: “Mẫu hậu, quá khứ đã qua thì để nó qua đi, ai mà chẳng có lúc làm sai? Có phải không Hoàng tổ mẫu? Đương nhiên nếu còn tiếp tục phạm sai lầm, trẫm sẽ không tha thứ cho nàng, Hoàng tổ mẫu tạm tha nàng được không?”
Giọng nói dịu dàng, Park thị lại chỉ cảm thấy mắt của con mình hoàn toàn là lạnh như băng, nào có chút mỉm cười?! Việc chín năm trước đoán chừng mọi người đều hiểu rõ trong lòng rồi, chỉ có điều không nói thẳng ra mà thôi. Giờ nàng mới hiểu được, cũng không dám dị nghị gì nữa.
Jung Yunho mắt nhìn Kim Jaejoong từ đầu đến cuối lạnh nhạt thờ ơ: “Các trưởng bối đều đồng ý rồi, vậy Yunnie cùng Jaejoong sẽ tổ chức hôn lễ vào Tết Trung thu, kính xin trưởng bối chủ trì hôn lễ.”
Thiên Túc đế gật gật đầu: “Ngày mai bảo Lễ bộ bắt đầu chuẩn bị đi!”
Jung Yunho kéo Kim Jaejoong quỳ rạp xuống đất, đồng thanh nói: “Cảm ơn Hoàng tổ mẫu Phụ hoàng Mẫu hậu (Mẫu hậu Hoàng huynh Hoàng tẩu) tác thành.”
Cơm xong, Jung Yunho ôm Kim Jaejoong đến Quan Tinh Đài ngắm trăng.
“Vừa rồi sao không nói câu gì?” Jung Yunho hôn hai má Kim Jaejoong, mặt tràn đầy thỏa mãn, bọn họ sắp thành vợ chồng rồi nha.
Kim Jaejoong cười cười, chui vào trong lòng hắn: “Nếu ta mở miệng thì rất không hợp lý, cũng càng khiến hoàng tẩu phản cảm, huống chi… Dù thế nào, nàng cũng là mẹ của ngươi…”
“Có vợ như thế, chồng còn gì đòi hỏi.” Jung Yunho cong môi cười cười, “Nhưng mà sao không nói việc ngươi có thể sinh con?”
Nói đến đây, Kim Jaejoong liền tức giận: “Ngươi đáng ghét! Buổi sáng thái y mới chỉ nói qua, ngươi liền tưởng thật, ai muốn sinh con cho ngươi chứ?! Sinh con ra thì gọi ngươi là ca ca hay phụ hoàng hả?! Ngươi là tên dê xồm, đáng ghét đáng ghét!”
Jung Yunho cười to, bắt lấy tay cậu nói: “Việc này cũng đâu cần thiết phải lo lắng, còn nói không muốn, ta thấy Hoàng thúc phụ là không chờ được đúng không?
“Đáng ghét, ai không chờ được… Bỏ ra…”
Trời đêm thật đẹp.
Ngày mười lăm.
Tết Trung thu, Nhuận Vương phủ.
“Nhóc đáng yêu, ngươi rốt cuộc phải lập gia đình rồi…” Mắt hoa đào của Park Yoochun khẽ cong lại nhìn Kim Jaejoong, chiếc quạt xếp phe phẩy rất đắc ý.
“Bỏ đi, hừ!” Kim Jaejoong mặc hỉ phục đỏ thẫm, một bên để nha hoàn hầu hạ chải đầu, một bên cầm quả táo ăn. “Junsu nhà ta sẽ không gả cho ngươi đâu, ngươi yên tâm đi!”
Park Yoochun nghe xong lời này nhịn không được cười rộ, dừng một chút sau đó lại cười vô cùng khẩu phật tâm xà: “Đó là tất nhiên, người như tiểu thế tử, ta há có thể trèo cao?”
Kim Jaejoong buồn cười liếc hắn, cắn thêm một miếng táo: “Đây là ngươi nói đó, đến lúc đó đừng chạy tới cậu ta…”
“Nếu ta vĩnh viễn không cầu ngươi thì sao?” Park Yoochun vẫn cười.
“Ta sẽ cầm bàn cờ ra cửa Chính Dương hô to ba lần ‘Ta không bằng Park Yoochun’! Ngươi nếu tới cầu ta thì phải ra chợ ở kinh thành hô to ba lần ‘Nhuận Vương gia đẹp trai nhất’!” Kim Jaejoong nói như đinh đóng cột, cậu muốn xem tên kia cầu cậu!
“Thành giao, quân tử nhất ngôn!” Park Yoochun cười đến mờ ám.
Lúc này, Shim Changmin cũng bước vào, trong tay theo thường lệ cầm quạt xếp, nhìn thấy Park Yoochun, hai người cười nói: “Hoàng cữu phụ à, sau này, ta rốt cuộc gọi ngươi là hoàng tẩu hay hoàng cữu phụ đây?”
“Tất nhiên là…” Kim Jaejoong nói đến một nửa đột nhiên vì thấy thứ gì đó mà không nói lên lời, sắc mặt cực kì khó nhìn: “Các ngươi…”
Park Yoochun cầm quạt xếp che mặt, chỉ để lộ đôi mắt hoa đào cười vô cùng dịu dàng nhìn Kim Jaejoong.
Shim Changmin thấy tầm mắt của hắn, lập tức cười xấu xa: “Hoàng cữu phụ, đừng tưởng rằng thiên hạ đệ nhất thông minh chỉ để chơi nha…” Nói xong, thuận tay kéo Park Yoochun bên cạnh vào trong lòng.
“Ah —— Các ngươi, các ngươi là đôi cẩu nam nam…” Kim Jaejoong lúc này hối hận tới cực điểm, tranh trên quạt Shim Changmin cùng Park Yoochun lần lượt là Phượng và Hoàng, chữ đề bên trên cũng lần lượt là “Phượng này Phượng này cầu Hoàng đến” cùng “Hoàng này Hoàng này đợi Phượng qua”, thảo nào hai người này tháng tám còn đong đưa quạt, hóa ra là tín vật đính ước, sao bình thường cậu lại không để ý!!
“Ai, vừa rồi Nhuận Vương gia nói gì ấy nhỉ…” Park Yoochun buồn cười quay đầu nhìn Shim Changmin: “Changmin, ngươi có nghe thấy Nhuận Vương gia vừa nói gì không?”
Shim Changmin cười cười: “Đã nghe được, gì mà cầm bàn cờ đi đâu đó hô to ba lần câu gì đó, đúng không?”
Kim Jaejoong lần đầu lật lọng, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, tuy vậy khả năng giả bộ của cậu cũng khá tốt, cười ngây ngô nói: “Hì hì hì, các ngươi nói gì vậy, ta không biết…”
Shim Changmin Park Yoochun liền im lặng.
Lúc này, Thái Hoàng Thái hậu bước vào, nhìn Jaejoong vẫn còn ăn táo, oán trách: “Jae Jae, sao con vẫn còn ăn, cả hoàng cung đợi con lâu lắm rồi đó!”
Shim Changmin bình tĩnh hỏi: “Hoàng huynh của con đâu ạ?”
Kim thị: “Đang ở Hoàng cung, nếu không phải ta khuyên thì đã sớm chạy tới chỗ này…”
“Phải giữ lại nha, vội vã như vậy làm gì?” Park Yoochun khinh bỉ nói.
Shim Changmin lập tức cười khúc khích, thấy mọi người khó hiểu, giải thích: “Là ta nói với hắn, muốn đón được Jaejoong về thì phải tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta…”
Kim Jaejoong khó hiểu: “Khiêu chiến gì?”
“Thiên cơ bất khả lộ…” Shim Changmin đung đưa quạt, vẻ mặt cười vô cùng xấu xa.
Kim thị bất đắc dĩ cười cười, người trẻ tuổi thật sôi nổi nha…
Cuối cùng thật vất vả chuẩn bị xong hết mọi thứ cho Jaejoong, đưa ra ngoài Nhuận Vương phủ, Jung Yunho cưỡi con ngựa cao to cũng tới.
Hắn thấy Kim Jaejoong mặc hỉ phục đỏ chót thêu phượng, đôi mắt đẹp đầy trông mong, môi hồng răng trắng, tóc dùng dây lụa đỏ chót búi lại, dùng trâm gài tóc bằng ngọc Lam Điền tốt nhất để gài, phần dưới tóc để xõa càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cậu.
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, cưỡi trên con ngựa cao to mặc hỉ phục thêu Kim Long đỏ chót, đầu đội mũ miện kim tuyến của Đế quân, *** thần sáng láng, mặt mày hồng hào.
Bởi vì được cho phép nên xung quanh vây đầy dân chúng, hào hứng bừng bừng xem đại hôn của Hoàng đế.
Jung Yunho đang định đi tới, Shim Changmin đã vươn tay, cây quạt xếp chắn trước mặt hắn, cười hì hì: “Hoàng huynh à, ta nói rồi, muốn lấy Hoàng cữu phụ của ta thì không dễ dàng như vậy đâu.”
Jung Yunho nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?” Lẽ nào đại hôn của Hoàng đế mà vẫn có người không để Hoàng hậu đi!
“Kiểm tra chứ sao, xem ngươi có thật sự thích Hoàng cữu phụ của chúng ta không… Các vị à, mọi người bảo có cần không?!” Shim Changmin càng lúc càng làm càn vì biết Jung Yunho lúc này chắc chắn sẽ không nổi giận.
“Đúng ——“ Dân chúng cười hì hì nhìn Hoàng đế khó xử, kỳ thật ai làm Hoàng hậu đều không liên quan đến chuyện của bọn họ, dù là ai thì bọn họ cũng vẫn ở nhà xào rau nấu cơm mà?! Cho nên chỉ cần Hoàng đế vui vẻ là tốt rồi.
“Được, vậy ngươi nói đi.” Jung Yunho nhún nhún vai, nguyên nhân hắn không phản đối là vì đối diện, Kim Jaejoong xấu hổ cười thẹn thùng rất mê người.
Shim Changmin “Ba” một tiếng mở quạt xếp, chậm rãi đong đưa nói: “Hoàng cữu phụ của ta có bớt ở đâu?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Kim Jaejoong ngay lập tức đỏ bừng mặt, việc này sao có thể hỏi! Jung Yunho dừng một chút rồi đáp không chút do dự: “Phía dưới xương bướm bên phải.” Đây là nơi mà lúc hắn và cậu mây mưa, hắn thích hôn nhất, mỗi lần hôn là Jaejoong lại run rẩy một hồi.
Lời vừa nói ra, mặt Kim Jaejoong lại càng đỏ hơn, lặng lẽ kéo quần áo Shim Changmin trốn sau lưng hắn.
Shim Changmin nhìn Kim Jaejoong sau lưng mình, cười càng vui vẻ: “Hoàng huynh, mời dùng tên ngươi cùng Hoàng thúc phụ làm thơ, phải bày tỏ tấm lòng của ngươi với Hoàng thúc phụ đó.”
Cái này thật sự làm khó người ta, Hoàng đế cũng không phải văn nhân suốt ngày thơ thẩn, muốn hắn dùng tên làm thơ, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy, quả thực không khác gì việc bảy bước thành thơ.
Jung Yunho cau mày suy tư một lát, dân chúng cũng ngừng thở theo dõi hắn, Kim Jaejoong cũng mặt đầy khẩn trương nhìn hắn, vạn nhất hắn không làm được thì phải làm sao? Hoàng đế không thể mất mặt trước nhiều người như vậy được!
Tuy vậy Jung Yunho không khiến người thất vọng, hắn mở miệng nói: “Vừa văn vừa võ khắp thiên hạ, Mênh mông trời đất chí biển sâu. Lúc sống chỉ biết cầu tri kỷ, trong tâm cô độc một nỗi sầu.”
(Hán Việt: Duẫn văn duẫn vũ thiên hạ thức, Hạo hạo thiên đại thương hải chí. Tại sinh bản yếu cầu tri kỷ, Trungtâm độc lập nhất hà quỳnh.)
Cái này ngay cả Shim Changmin cũng á khẩu không nói gì được, bài thơ này không chỉ bày tỏ ý chí luôn hướng về muôn dân trăm họ khắp thiên hạ, lại khẳng định tâm của hắn với Jaejoong như một, còn có thể yêu cầu gì nữa?
“Hay!” Dân chúng xung quanh vỗ tay nhiệt liệt, điều này khiến cho Jung Yunho buồn bực một hồi —— Ta đâu phải làm xiếc, sao lại bị vây xem thế này… Shim Changmin ngươi nhớ kỹ đấy, lần sau đừng có mà rơi vào tay ra (╰╯)#
Kim Jaejoong nghe vậy, nhịn không được cổ vũ, Yunho, làm tốt lắm!
Jung Yunho hỏi: “Được chưa??? Trẫm đón Hoàng hậu đi nha…”
“Đợi một chút.” Lần này đến lượt Park Yoochun ngăn hắn, cười gian xảo, “Lần này phải xác định tình cảm của Hoàng tẩu với Hoàng thượng nha…”
“Cái gì?” Jung Yunho cùng Kim Jaejoong trăm miệng một lời hỏi.
“Đúng vậy.” Park Yoochun gật gật đầu, cười vô cùng tươi: “Người đâu, bịt mắt Hoàng hậu lại ——“
“Làm gì vậy?” Jung Yunho vẻ mặt cảnh giác.
Shim Changmin bên cạnh vén tay áo lên nói: “Hoàng huynh đừng khẩn trương, chỉ là ba chúng ta vươn tay ra, Hoàng tẩu chọn tay một người, nếu như chọn sai… Hoàng huynh phải bỏ tiền nha, thế nào?”
Lúc này đương nhiên không thể nói không được, nhiều dân chúng vây xem như vậy, Jung Yunho đành phải chấp nhận.
Kim Jaejoong rất hưng phấn, làm động tác cố gắng lên với Jung Yunho: “Yunho, ta nhất định sẽ chọn đúng ngươi!” Nói xong liền để người bịt mắt cậu. Một tỳ nữ dẫn cậu đi sờ tay ba người, Kim Jaejoong sờ một tay, rõ ràng xúc cảm không giống, ghét bỏ nói: “Cả tay dinh dính, nhất định là Changmin vừa mới ăn vụng, thật đáng ghét, đại hôn của hoàng thúc mà ngươi không thể nhịn một chút sao!”
Mọi người nghe xong liền nhịn không được cười vang.
Sau đó cậu sờ được một bàn tay khớp xương rõ ràng, nhưng cảm giác lại không giống, nhất là lúc cậu sờ ngón giữa tay phải lại càng khác biệt: “Ngay cả vết chai cũng không có, nhất định là Park Yoochun mười ngón không dính nước!! Hừ!” Nói xong, cậu hung hăng hất tay Park Yoochun ra, khiến cho Park Yoochun uất ức liếc Shim Changmin một cái.
Cuối cùng cậu vui vẻ cầm tay người thứ ba, nhưng cậu đột nhiên lại mạnh mẽ hất ra: “Ngươi không phải Yunnie!”
Bên tai cậu vang lên giọng Jung Yunho: “Sao lại không phải ta?”
Kim Jaejoong cong khóe môi cười cười, tự tin nói: “Tay Yunho xương khớp rõ ràng, mười ngón thon dài, vì phê tấu chương mà ngón giữa tay phải đã tạo thành hai vết chai rất rõ, ngón áp út tay phải, chỗ khớp xương thứ hai cũng có một vết chai, là vì lúc còn bé leo cây cùng ta bị gai đâm, không nhổ kịp mà tạo thành…” Cậu quăng miếng vải đen bịt mắt, phát hiện người trước mắt quả nhiên không phải Yunho mà là Junsu!
Hai mắt cậu sáng rực nhìn Jung Yunho: “Chi tiết nhỏ như vậy, ta cũng toàn bộ ghi tạc trong lòng…”
Jung Yunho mặc kệ đám người đang vây xem, cảm động vươn tay định cầm tay Kim Jaejoong lại bị Shim Changmin ngăn cản, vì vậy rốt cuộc không thể nhịn được nữa:
“Shim Changmin, ngươi đủ rồi đấy, ngươi còn ngăn cản trẫm nữa trẫm bóp chết ngươi đây có tin ko ——“ Nói xong nhảy tới cấu véo Shim Changmin, phải biết rằng hắn đợi ngày này đã bao nhiêu năm, vậy mà sống chết ngăn không cho hắn đón người!
“Ah —— Cứu mạng với, mưu sát cháu trai ruột rồi…”
“Hoàng thượng, thỉnh tự trọng ——“
=============== HOÀN ==============
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...