Your Life Is Around You!

Khi mọi người vẫn còn đang ngồi ăn, tôi chợt nhớ ra cái balo. Đặt đũa xuống, đứng lên, xách balo của mình lên, tôi thấy dưới đáy nhỏ nước tí tách từng giọt. Giọt nào cũng là cacao,. Vừa bẩn vừa dính. Nhà vệ sinh của khu này cách chỗ tập kết khá xa, lần nào cũng phải đi một quãng đường dài. Nhưng tôi vẫn xách balo lên và đi thẳng, không nói không rằng. Đáy balo chạm vào một góc áo sau lưng tôi, đưa tay lên sờ thấy ướt, nhìn lại thì thấy áo đã nhiễm mầu nâu. Nghiêm trọng rồi.

Hì hục chạy đến nhà vệ sinh, cũng may mà WC nữ vắng người. Tôi bỏ hết đồ đạc trong balo ra, tái mặt nhìn cái gì cũng bị cacao làm bẩn. Chết tiệt, cái bình giữ nhiệt chẳng hiểu sao lại để cacao out ra ngoài gần hết thế này. Bọc quần áo dự phòng của tôi cũng may bọc trong nilon, nhưng vẫn bị cacao tràn vào, đáy balo còn đọng lại nhiều cacao. Tôi dốc ngược chiếc balo, mở nắp bồn cầu, để thứ chất lỏng đó chảy bớt đi. Muốn cái balo khô ráo sạch sẽ bây giờ là điều không thể, chỉ cần đừng để vừa đi cacao vừa chảy là được rồi. Cacao màu nâu, tường và bồn cầu mầu trắng, khi bị cacao bắn vào quả thực nhìn như mấy cái hiện trường án mạng trong Conan, có điều không phải là máu thôi. Tôi mang từng đồ đạc ra rửa qua nước cho bớt dính. Sau đó rút một tờ giấy ướt ra lau tường và những chỗ bị cacao bắn vào. Sao giống như mình đang che giấu hành vi phạm tội thế nhở? Tất cả đã xong xuôi, cả người tôi cũng ướt đẫm mồ hôi. Tôi rửa tay, rửa mặt, lấy nước vẩy lên chỗ quần áo dính cacao. Đột nhiên có điện thoại.

-Con điên kia, làm cái gì mà đang ăn tự nhiên biến mất thế? – thằng Hoàng gào lên trong điện thoại

-Tao đi ra đây có chút việc

-Thế bây giờ ra bể bơi đi nhá.

-Được rồi, chờ bố 10 phút.

-Cái gì, 5 phút, luôn đi. Sao đứa nào cũng lề mề thế hả?

-…

Tôi nhanh chóng rời khỏi WC, đi bộ ra khu bể bơi. Nhưng rồi chợt nhớ ra mình cần qua chỗ tập kết ở khu đình bát giác để cất balo, nên tiện thể đi về xem tình hình lớp mình như nào rồi mới ra bể bơi. Lúc tôi về thì cơ bản là ăn xong rồi, chỉ còn vài đứa ăn. Bọn con trai ăn xong thì lười biếng ngồi tụ tập chơi bài Uno (tôi cũng chả biết cái trò đấy là gì). Mấy đứa con gái bắt đầu dọn dẹp. Được rồi, qua bể bơi nào!

Bể bơi giờ này không đông lắm do các lớp vẫn đang trong giờ cơm trưa, chỉ có mấy chục em lớp dưới năng vận động đang nghịch nước. Tôi, thằng Hoàng, con My, thằng Công Hiếu, thêm cả MyA, Hà Ngân,… vài đứa con gái khác ra ghế đá…ngồi tiếp.

-Xuống nước đê nào các tềnh yêu!

Thằng Hoàng hào hứng đưa ra ý kiến. Ý kiến hay! Có điều…

-Có ai mang quần áo dự phòng không? – con My hỏi

Tôi giơ tay đáp “Tao mang!”, đương nhiên, hôm qua nhà trường nhắc rồi mà.


-Cơ mà tôi không mang

-Tao cũng thế

-Me too!

Hai đứa MyA B và cái Ninh đều đáp y chang nhau.

-Kệ mẹ đi, xuống xắn quần thôi cũng được! – tôi nói

Cả bọn đồng ý.

-Minh kìa, xuống luôn đê! – từ xa vừa thấy bóng thằng Hoàng Minh đi tới, Hoàng kéo luôn nó xuống.

-Tao không xuống đâu!

Tôi quay đầu lại, ra là thằng Công Hiếu. Tôi cười tươi rói, tìm trong túi một thứ rồi đưa nó, ánh mắt nham hiểm:

-Thế Cún yêu quý, trông coi giày dép và điện thoại cho anh em ở trên bờ nhé!

Tất cả nhất trí.

Đứng ở bờ đá sỏi, nước bể chỉ ào tới nhẹ nhàng, cao đến cổ chân. Làn nước mát lạnh ùa vào từng ngón chân mỏi nhức do đi giày suốt của tôi khiến tôi thấy thoải mái vô cùng. Thằng Hoàng tung tăng khắp bể, quần không biết từ lúc nào đã xắn cao quá đầu gối.

My và mấy đứa kia vẫn ngại nước, chỉ đi loanh quanh ở chỗ nước ngập cổ chân, trong khi tôi, thằng Hoàng, cái Ninh và thằng Minh nước đã đến đầu gối. Quần tôi bắt đầu ướt, nhưng tôi không lo lắm vì mình đã mang quần áo dự phòng. Thằng Hoàng hú hét lung tung, rất hứng thú khi nhìn thấy nước.


Thực tế cho thấy, nước là một thứ kỳ lạ. Lúc đầu sẽ rất ngại để hòa nhập với nó, nhưng khi bạn đã chìm nổi trong nước rồi thì sẽ như có một lực hút khiến bạn không muốn rời đi. Sự kỳ diệu của tạo hóa!

Không biết đứa nào hắt nước khiến tôi ướt lưng, một vài đứa khác đã bắt đầu dùng tay khoát nước tung tóe. Tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của con My khi không muốn dính nước vào người.

-Thôi nào, ngại cái gì. Ướt rồi thì cho ướt luôn đi.

Thằng Hoàng đang định kéo con My cho nó chìm nghỉm thì thằng Minh lao từ trên bờ xuống, đè thằng Hoàng cùng “đồng vu quy tận” dưới nước.

ÙM!

Bọt nước bắn lên tung tóe. Tôi và mấy đứa con gái tròn mắt, sau đó ôm bụng cười. Vài giây sau, hai thằng khùng kia trồi lên, tóc tai ướt nhẹp, cả người cũng vậy. Thằng Hoàng lấy tay vuốt vuốt mặt, miệng cười nhăn nhở chửi thằng Minh: “Thằng điên, làm cái đ’ gì thế?”, sau đó cũng trả thù. Hai thằng ngụp lặn chán chê mới bắt đầu để ý cái bọn đang đứng xem kịch tiếu lâm là bọn tôi đang đứng nhìn với ánh mắt cười cợt.

-Con kia, mày cũng xuống luôn đi! – thằng Hoàng vẫy tôi.

Tôi cũng rất thích nước, hai năm trước cũng đã học bơi nên cũng quen với bể bơi rồi. Chỉ là tôi cực kỳ ghét cái lúc trước khi ngập cả người trong nước, cảm giác không an toàn, ngại ngại cứ xâm chiếm mình. Ấy vậy mà tôi cũng “chui” xuống nước luôn. Tôi nín thở, nằm úp mặt trên mặt nước, chân tay duỗi thẳng như xác chết. 1 phút sau ngoi lên thở, tay vuốt tóc nói:

-Phê, quá phê. My kia, xuống đê nào!

-Thấy chưa, tao bảo mà. Hahaha! – thằng Hoàng nói

Những đứa đã ướt sũng như tôi, thằng Hoàng và thằng Minh thì rất tích cực để khiến bọn con gái kia ướt cùng.

-Chó Hoàng, tao không mang quần áo dự phòng. – con My nhăn mặt nói


-Ai bảo ngu, hô hô hô!

Ấy vậy mà bọn tôi cũng làm cho mấy đứa như con My ướt đến ngực áo. Hầy, ướt đến mức đấy rồi mà còn không chịu “ngập” luôn đi.

-Vui quá ta…!

Nước đã xóa sạch những tâm trạng khó chịu, không vui từ lúc sáng của chúng tôi. Trời xanh, gió mát,…đúng là thiên thời địa lợi, nhân hòa.

Tôi ngồi ở ghế đá nghỉ ngơi sau “hiệp 1” chơi dưới nước. Uống một ngụm nước, chưa kịp nuốt thì đã bị sặc bởi câu nói của đứa ngồi bên cạnh:

-Này, anh Vũ thân yêu của mày đang thay quần áo đấy.

-Khụ! Khụ! Cái…đ’..khụ khụ! – tôi sặc nước

Thằng khốn nạn Hoàng, biết chọn lúc mà nói chứ.

-Anh Kiên của mày cũng thế đấy ạ. – tôi mỉa mai

-…

-Này, vô nhà vệ sinh xem “hàng họ” đi chứ, mày đủ điều kiện hơn tao đấy hahaha!

BỐP!

Thằng hâm đó đập vào đầu tôi một tiếng rõ đau.

Đại khái thì, hình như bọn con trai đang chơi bài ở đình khi nhìn thấy cái Ninh và con My người ướt như chuột lột đi về cất giày đổi dép tông mới nhớ ra ở đây có bể bơi. Vậy là sòng bạc Uno tạm thời giải tán, bọn nó bắt đầu kéo nhau ra bể bơi. Gần như con trai lớp chúng tôi rất năng nổ trong mấy vụ kiểu này. Đứa nào cũng thay quần đùi, quần bơi cẩn thận, cởi trần chứ không như lũ bọn tôi ướt sũng từ đầu đến cuối. Còn về cái vụ cởi trần thì…haha, tôi cũng không có gì để nói.

Thực ra năm lớp 6 trong một lần tham quan, tôi đã nhìn thấy bọn thằng Vũ, Trung Kiên show hàng rồi. Công nhận là rất đẹp, da trắng, săn chắc thon gọn. Không chỉ mấy đứa mà cũng chục đứa đấy. Hàng họ ổn!


Hiệp 2 bắt đầu! 9B đại náo bể bơi. 90% học sinh lớp B cũng quẩy dưới nước sau giờ cơm trưa. Trai gái xuống hết, con My cũng bị tôi cho ướt 100% quần áo.

-Vui quá anh ơi! – My nói

-Thấy chưa, lúc nãy còn điệu không xuống! –tôi đáp

-Kệ chứ!

Lũ con trai xuống nước vui hẳn lên. Tôi bỏ kính nhét vào túi quần vì sợ nước làm trôi kính, vì vậy mắt không nhìn tõ. Tôi cận nặng, tôi thề mình còn chẳng nhìn rõ mặt mũi thằng nào với thằng nào.

Khi có hiệu lệnh lên bờ, lớp tôi vẫn cố tình “giả điếc” để không phải rời xa cái bể bơi thân yêu. Nhưng giả cũng không thể thành thật, cuối cùng vẫn phải lên. Dường như trong sự tiếc nuối, tâm trạng ai cũng vui vẻ hẳn lên. Thật tuyệt!

Sau đó, chúng tôi thay quần áo, lau khô đầu tóc. Đi xem văn nghệ, mua quà kỷ niệm, đặc sản,…rồi lên xe đi về. Đương nhiên đã đi Ba Vì thì không thể không ghé qua cửa hàng chuyên bán sữa, sữa chua đặc sản Ba Vì. Tôi mua chục cái bánh tẻ nóng hổi đem về cho gia đình.

Tôi và thằng Hoàng mỗi đứa đều đeo tai nghe, ngồi gật gù trên ghế ngủ trưa. Chiếc xe coi như cũng tạm yên ả, chỉ có bài hát “Em của ngày hôm qua” vẫn phát đều đều ở TV trên xe. Không ngờ, lúc mở mắt ra, đập vào mắt tôi là cảnh thằng Vũ ngồi ghế trước mình, đang cầm cái hộp nhỏ nhỏ chứa thứ bột kỳ lạ, ngón tay bên kia bôi bôi mấy vệt đen lên mặt thằng Đức đang ngủ ở dãy bên cạnh.

Ôi trời! Trò này quen nhá!

Cái thứ đó chính là nhọ nồi, còn thằng Vũ lấy từ đâu ra thì…bố thằng nào mà biết được. Năm lớp 8, khi tôi ngủ trên xe, nó cũng đã từng bôi thứ đó lên mặt tôi.

Đột nhiên, thằng Đức mở mắt, thằng Vũ không nhịn được cười, cả lũ thấy thế cũng cười ha hả. Một trận chiến chuẩn bị oanh tạc trên xe.

Cuộc đi chơi rốt cục đã kết thúc. Hoàng Minh nói trong tiếc nuối:

-Không ngờ nhanh như vậy ngày hôm nay đã hết! Trời ạ, sao nhanh thế nhỉ?

-Nói đúng lắm! – My hiếm có khi nào không cãi nhau với thằng Minh lại đồng tình với nó.

Đúng rồi, nhớ lấy! Chuyến đi chơi cuối cùng của lớp chúng ta! Mọi cảm xúc vui buồn, hào hứng, chán nản, lo lắng, cáu gắt… trong ngày hôm nay đều có, nhưng thật tốt vì cuối cùng, ai cũng vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui