Dạo gần đây tôi đang học tiếng Nhật.
Thực ra tôi đã có dự định này từ một năm trước, lớp 8. Hè năm ấy, bố tôi hỏi tôi có muốn đi học tiếng Nhật không.
-Dù sao tiếng Anh của con cũng coi như qua trình độ sơ đẳng rồi, bây giờ nên học thêm một ngôn ngữ nữa cũng không phải là không tốt – Bố nói
-Các công ty của người Nhật ở Việt lương cũng rất cao, con chuẩn bị tốt từ bây giờ, sau này tương lai sẽ đỡ vất vả hơn. Người ta sẽ ưu tiên cho những người có trình độ ngôn ngữ tốt. – Mẹ tôi nói
Việc này tôi rất đồng tình. Nhưng nghĩ kĩ lại thì kế hoạch này nên hoãn lại. Năm sau tôi học lớp 9 (tức là bây giờ đó), nên tập trung thi cử cho tốt. Học ngôn ngữ là cả một quá trình dài, không cần phải vội, nếu học bây giờ mà năm sau nghỉ sẽ bị đứt quãng. Bố tôi khuyên nên thi cử vào THPT xong xuôi, sẽ học một lèo 3 năm không phải ngắt quãng.
Tôi tán thành. Có điều trong đầu tôi đã vạch ra kế hoạch tự học ở nhà, trên mạng lúc rảnh rỗi.
Một buổi tối, tôi nhàn rỗi lên mạng mà chẳng có việc gì làm, chợt nghĩ đến ý định của mình đã rất lâu không thực hiện, lọ mọ vào các trang tiếng Nhật online. Trước đó, khi đang lướt noti trên Facebook, tôi đã thấy một quảng cáo của Akira Center – một trung tâm tiếng Nhật nói về việc tự học tiếng Nhật ở nhà qua mạng online, mất ít tiền hơn và nhanh chóng hơn. Vậy là bản tính tò mò đã bị cái quảng cáo bắt mắt thu hút, click vào và xem.
Tôi vào trang daytiengnhatonline.com, thấy các trình độ được chia thành nhiều cấp độ khác nhau: Dành cho người mới bắt đầu, Sơ cấp, Trung cấp, Luyện thi,… Mặc dù thích xem Anime, thi thoảng nghe một vài bài OST nhạc Nhật, nhưng căn bản vẫn là đọc Vietsub và xem hình ảnh, còn đâu nghe cũng chẳng hiểu gì. Cái từ duy nhất mà tôi biết nghĩa khi nghe đến chính là “Arigatou gozaimasu” – nghĩa là cảm ơn. Vì vậy, đây hoàn toàn là một quá trình khởi đầu mới mẻ đối với tôi. Đương nhiên, tôi phải học cơ bản trước, dành cho người mới bắt đầu.
Lướt lướt qua, trên cùng của bài giới thiệu khóa học có ghi mục đích, hiệu quả cần đạt được, bên cạnh có hình anime gì đó tôi không biết tên. Chắc để hút học viên vào học. Tóm lại thì, giao diện website này rất được, dễ dùng, chèn thêm mấy hình đó vào cũng chẳng làm sao!
Tôi khởi đầu bài học với một tinh thần sảng khoái. Nào, bắt đầu thôi! Nói cường đại một chút, chính là bắt đầu cuộc hành trình tìm hiểu văn hóa nước Nhật. Chẳng phải ta hay nói học ngôn ngữ nước nào thì học cả văn hóa và con người nước đó sao?
-Ohaiyogozaimasu, watashi wa Ari desu!
Tôi ấn nút Replay, nghe đi nghe lại đoạn hội thoại, miệng lẩm nhẩm để thuộc. Hóa ra cái từ tôi hay nghe này chính là “Xin chào” trong tiếng Việt và “Hello” trong tiếng Anh. Đoạn hội thoại đầu tiên tôi học cũng khá đơn giản, học tiếng nào thì đều phải chào hỏi, giới thiệu tên tuổi, hỏi thăm sức khỏe đối phương trước. Mấy ngày sau, số lượng những câu nói, câu chào cơ bản tôi học được tăng lên. Mỗi tối chỉ cần học nửa tiếng là đủ, dù sao đây cũng không phải là việc ưu tiên hàng đầu, dành thời gian cho nó là tốt rồi. Càng học càng hứng thú. Haha, bao nhiêu từ nghe nhiều quen tai do xem hoạt hình, bây giờ mới hiểu nghĩa tường tận.
Song hành với việc tập nói, phát âm là viết. Trong tiếng Nhật, có ba bộ chữ cần học, giống như bảng chữ cái của Việt và tiếng Anh vậy: Hiragana, Katakana và Kanji. Hiragana và Katakana là hai bộ chữ cơ bản mà mỗi người mới học đều phải học thuộc lòng như cháo chảy. Tôi đã lên Wikipedia đọc sơ sơ về nó, mà không thể đọc hết. Quá dài, não tôi không thể tiếp nhận. Thôi thì nhớ cách viết và thuộc là tốt rồi. Tôi tự nhủ. Còn ý nghĩa và lịch sử về thứ này nên để từ từ rồi tôi học. Vậy là quyển vở nháp của tôi trở thành vở tập viết tiếng Nhật. Mỗi ngày tôi học ba hàng Hiragana, tức là tầm 15 âm tiết. Tôi xem cách viết, thứ tự các nét trên web, sau đó tự viết lại vào vở nhiều lần. Đến lớp lúc nào rảnh thì lôi nháp ra, vừa tập viết vừa học thuộc mặt chữ và tên gọi. Cứ 3 -4 hôm tôi lại học thêm một chút.
Tôi chợt nhớ ra ngày trước, hồi mà còn phải lang thang buổi trưa chờ đến giờ lên lớp, Mai hay mời tôi về nhà nó ăn trưa rồi nghỉ ngơi, rồi hai đứa cùng đi bộ đến trường. Có một thời gian tôi ở nhà nó khá quen, lên lên xuống xuống căn nhà vốn không rộng lắm, thậm chí lúc rảnh còn giúp nó xếp lại cái phòng như chiến trường. Và vô tình tôi đã thấy có hai quyển tiếng Nhật gì gì đó, bây giờ mới để ý.
-Ê mày, nhà mày còn cái quyển tiếng Nhật nào không?
Mai nghĩ nghĩ một chút, sau đó nhìn tôi gật đầu
-Oppa học tiếng Nhật à?
-Ờ, một chút thôi. Mai mang tao mượn nhé!
-Để em về tìm lại. Mà cho oppa luôn đấy. Dù sao em cũng không cần
-Thật à? Cảm ơn.
Hôm sau, Mai mang cho tôi hai quyển sách. Một quyển là “Tiếng Nhật dành cho người mới bắt đầu”, quyển còn lại là “Tiếng Nhật thông dụng”. May thật, đúng tài liệu cần cho người học cơ bản như tôi. Thế này đỡ phải mua, tiết kiệm được gần trăm nghìn đấy! Sách đọc cũng tiện, không phải lúc nào cũng lên mạng mới học được. Mà bây giờ tôi đã đề nghị bố ngắt mạng máy tính để tập trung học, nên càng bất tiện.
Tất cả mọi quyển sách giáo khoa, vở nháp hay bất kỳ thứ gì có thể viết linh tinh vào tôi đều có những ký tự Hiragana tôi tiện tay viết vào để học thuộc. Tôi không biết sau này tương lai của mình thế nào, nhưng nếu có thể thi JOEFL, chắc chắn giai đoạn chập chững học thứ ngôn ngữ tượng hình này như bây giờ của tôi, nên ghi nhớ thật lâu! Để sau này nhớ lại, có tự trả lời câu hỏi:
-Bây giờ mới thấy tiếng Nhật dễ, không biết ngày xưa mình khởi đầu như thế nào nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...