Thân thể quân quý vốn dĩ yếu ớt vô cùng.
Vậy nên Từ Châu Hiền một ngày bôn ba, còn quỳ dưới đất lạnh cả canh giờ, hàn khí nhập thể mà đổ bệnh.
Lâm đế dưới lời bên tai của Lệ phi, xét thấy Từ Châu Hiền có công cứu giá nên ban thưởng không thiếu trân bảo lụa là.
Từ Châu Hiền nằm giường bệnh mà lĩnh thưởng.
Chuyện như vậy sẽ rất nhanh bị đè xuống.
Bất quá, chưa tròn một ngày, kinh thành lại đồn đãi rộng khắp, Từ tam tiểu thư vì cứu giá mà không tiếc thân mình, một đêm ở lại bên giường bệnh Trữ quân.
Còn rõ ràng hơn, Trữ quân vì kinh hãi luôn nhất mực ôm chặt lấy nàng.
Một lời vừa ra, trăm miệng nghị luận.
Nhanh chóng, kinh thành ai cũng nghĩ Từ Châu Hiền đã thất tiết dưới tay của Trữ quân, sớm hay muộn cũng được nạp vào cung mà thôi.
Tất nhiên, đồn đãi này chính là từ Châu Hiền tung ra.
Từ Châu Hiền ngồi trên giường bệnh, dựa nửa người vào gối đầu, lẳng lặng nghe A Bộ thông tri lại mấy chuyện tình báo gần nhất.
Nàng gật đầu: "Làm tốt lắm, nhớ kĩ, Thượng thư phủ cùng Tương Vương phủ, đều phải nhìn chằm chằm, một thứ cũng không được bỏ sót".
A Bộ khom người, chắc nịch nói: "Tiểu nhân minh bạch".
Từ Châu Hiền lại sâu kín hỏi: "Thanh Xương thành từng nổi danh về đạo sĩ bói toán?".
A Bộ không rõ vì sao Từ Châu Hiền hỏi vậy, bất quá vẫn ăn ngay nói thật: "Hồi chủ tử, đúng như vậy".
Châu Hiền cười nhạt, đạm thanh: "Cử ra một người, đến đó tìm một đạo sĩ về.
Đạo sĩ này không cần chân chính, bàng môn tà đạo càng tốt, nhưng nhất định phải biết cách diễn xiếc qua mắt người khác".
A Bộ biết từng bước đi của Từ Châu Hiền không hề thừa thải.
Nàng làm gì cũng có tính toán từ trước.
Vậy nên không do dự lĩnh lệnh đi ngay.
Vừa lúc lại trông thấy Bạch Hạ bưng theo khay gỗ tiến vào, vị thuốc đông y nồng đậm, hẳn đến canh giờ dùng thuốc.
Từ Châu Hiền chợt lóe tự giễu, chính vì là quân quý mà cỗ thân thể này yếu ớt đến như vậy.
Động chút lại phải dùng thuốc bồi dưỡng.
Bạch Hạ đặt khay gỗ xuống bàn nhỏ cạnh giường bệnh, thấp giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ có chuyện bẩm báo".
Từ Châu Hiền mi mắt hơi động, vẻ mặt hoàn mỹ không sứt mẻ.
Nàng hỏi lại: "Làm sao?".
Bạch Hạ cẩn trọng chỉnh lại chăn bông trên người Từ Châu Hiền, ngừng một chút mới nói: "Nô tỳ khi nãy ra ngoài bốc thuốc cho người.
Lại trông thấy nha hoàn Ngân Đào thiếp thân bên người nhị tiểu thư, nàng ta cũng vào hiệu thuốc.
Nô tỳ sinh nghi nên cho chủ hiệu thuốc chút bạc, hắn khai rằng Ngân Đào là đến mua thanh thể lộ".
Từ Châu Hiền hơi nheo mắt, thanh thể lộ là quân quý dùng để thanh tẩy tuyến thể sau khi tiêu kí, mục đích là tránh hoài thai ngoài ý muốn.
Một nha hoàn beta cần quái gì thứ đó, hẳn là mua để cho Từ Thi Hiền dùng rồi.
Điều này cũng đồng nghĩa Từ Thi Hiền đã bị tiêu kí, mà người tiêu kí nàng ta, trừ Lâm Hinh Phúc thì có thể là ai.
Đôi nữ nhân này xem ra đã đợi không được mà lăn lên giường rồi.
Từ Châu Hiền cười như thể chẳng đáng, Bạch Hạ lại đoán không ra ý tứ của nàng.
Vốn tưởng Từ Châu Hiền sẽ lợi dụng chuyện này để bẫy chính phòng, nhưng dường như không phải vậy.
"Không phải đến giờ dùng thuốc rồi hay sao?"- Từ Châu Hiền thản nhiên nhắc nhở.
Bạch Hạ giật mình, vội nhanh tay bưng chén thuốc thổi nguội để hầu Châu Hiền dùng.
...!
Vì Từ Châu Hiền đổ bệnh nặng nên tang sự lão phu nhân liền miễn không cần túc trực.
Cả lễ động quan, đưa lão phu nhân về khu địa tổ Từ gia, nàng cũng cáo bệnh không đến.
Lão yêu bà này hành hạ nàng chưa đủ hay sao, nàng còn phải tiễn bà ta?
Dù sao nàng cũng đã tiễn bà ta xuống hoàng tuyền đó thôi.
Tang sự Từ phủ kết thúc được hai ngày, trong cung lại truyền ra triệu kiến của hoàng hậu.
Đại khái chính là ngày giỗ của Vân phi, là mẫu phi Trữ quân điện hạ.
Nể tình Từ Châu Hiền có công cứu giá nên được mời vào cung, cùng dự thiết yến do hoàng hậu chuẩn bị.
Từ Châu Hiền cảm thấy có điểm khả nghi.
Bất quá hoàng hậu đã đặt biệt phát thiếp mời, nàng không thể không nể mặt mũi.
Vậy nên sửa soạn một chút liền chuẩn bị vào cung.
Bạch Thúy đặc biệt chuẩn bị y phục cho nàng, mời hẳn ba bốn mama tại Thuần Cẩm phường đến đo may chế phục quân quý.
Vóc người Châu Hiền xác thực tiêm nhược, nhưng lại mang theo một cỗ ngạo khí hơn người.
Từ lúc xảy ra động dục kì, cỗ ngạo khí này càng theo đó mà được mài dũa tinh xảo.
Phảng phất như một thanh chủy thủ được chế tác công phu, hoa văn từng đường phức tạp khó đoán.
Thông thường thì là phục sức tinh mỹ, bất quá khi ra khỏi vỏ sẽ lấy máu người.
Mama đo may chế phục cũng đặc biệt nhìn nàng rất lâu, phần nhiều hẳn là vì vóc người độc đáo của nàng.
Nhỏ gầy, tiêm nhược nhưng sắc bén.
Từ Châu Hiền lại không bận tâm lắm, nàng chỉ nhắc nhở may xiêm y đừng quá sặc sỡ là được.
Dù sao nàng cũng là đi giỗ cung phi, chuẩn bị rườm rà không chừng lại bị gán cho tội thất nghi.
...!
Bất quá, lúc Từ Châu Hiền vào cung lại mới biết, yến tiệc này còn có hoàng thượng cùng Lệ phi tham dự.
Thoạt đầu nàng nghĩ, hoàng hậu, Lâm Duẫn Nhi cùng nàng.
Ít người như vậy hoàng hậu mới dễ chỉnh nàng.
Lôi kéo cả hoàng thượng vào, mục đích là để làm gì đây?
Từ Châu Hiền theo chân mama dẫn đường, chậm rãi tìm đến tẩm cung hoàng hậu.
Cảnh hoa lệ vàng son lướt qua tầm mắt.
Vừa lúc lại trông thấy một đám người vừa tiến ra từ tẩm cung hoàng hậu.
Đi đầu chính là nam quân quý Ninh tiệp dư mà Từ Châu Hiền từng gặp.
Mama dẫn đường phúc thân hành lễ: "Thỉnh an tiệp dư".
Từ Châu Hiền thấy vậy cũng có lệ thỉnh an.
Ninh tiệp dư thấy nàng liền dừng cước bộ, dung mạo âm nhu cười không rõ ý tứ: "Từ tiểu thư là đến dự thiết yến của hoàng hậu tỷ tỷ?".
Từ Châu Hiền bình thản đáp: "Hồi tiệp dư, đúng là vậy".
Ninh tiệp dư dùng khăn the che đi tiếu ý lạnh lùng, hắn ta than thở: "Vân tỷ tỷ dù đã tạ thế lâu như vậy, nương nương thế nhưng năm nào cũng nhớ ngày mà tưởng niệm.
Khác một chút năm nay có thêm Từ tiểu thư, còn những cung tần như ta, lại chỉ được đến chào hỏi, nào có được dự yến".
Năm nay đặc biệt mời thêm nàng? Từ Châu Hiền nghe ra một tia trào phúng trong câu này, nàng lại vờ không để ý, cười hữu lễ: "Ninh tiệp dư quá lời, bằng không tiểu nữ vào xin nương nương, cho người cùng đến để tưởng niệm Vân phi?".
Lập tức Ninh tiệp dư liền sắc lạnh nhìn nàng, một cung tần lâu năm như hắn cần thương hại của một thứ nữ hay sao.
Gần nhất chỗ Thế nữ lại hay xuất hiện tên nàng ta, làm hắn rất không thoải mái.
Vậy nên lần này hắn nhất định muốn Từ Châu Hiền triệt để bị chỉnh, còn là bị chỉnh đến không thể trở người lại được.
Ninh tiệp dư phẩy phẩy khăn the trên tay, cười hỉ hả: "Nào dám làm phiền Từ tiểu thư.
Bất quá, cung yến trước giờ đầy quy củ, thứ nữ như tiểu thư cẩn trọng, coi chừng thất nghi với bề trên".
Nói rồi liền bỏ đi.
Từ Châu Hiền sâu kín nhìn bóng lưng của hắn ta, chóp mũi hơi động.
Là mùi bột bạch diên, có sáp hồng...!còn có mùi của ong loạn hương...!Từ Châu Hiền vô thức cong khóe môi, tiếu ý không đọng đến đáy mắt.
Thân là người pha trà, khứu giác đều nhanh nhạy hơn người, dựa trên mùi hương mà phân biệt.
Đây chính là cốt lõi của trà đạo, phẩm được hương mới phẩm được vị trà.
Vậy nên, mùi vị trên người Ninh tiệp dư khi nãy, vô tình làm nàng suy đoán ra vài phần.
Mama dẫn đường lại thúc giục nàng, nàng liền dời cước bộ, nhanh đến tẩm cung Vu hậu.
Mọi thứ sau đó tuần tự diễn ra, thánh thượng cùng hoàng hậu phân ra hoàng vị cùng phượng vị mà ngồi trên chính đài.
Lệ phi được ngồi trên trà kỉ ngay sát hoàng thượng.
Từ Châu Hiền cùng Lâm Duẫn Nhi được xếp ngồi đối diện nhau.
Tất cả cứ vậy bình đạm khai yến.
Vì là tưởng niệm lại ngày mất của Vân phi, vậy nên thiện cũng được chuẩn bị thanh đạm, không có vũ cơ hầu múa.
Cả nửa canh giờ chỉ nghe tiếng bát đũa thanh thúy va chạm, ngoài ra không quá nhiều ồn ào nào khác.
Từ Châu Hiền không nhanh không chậm dùng thiện, thi thoảng nhìn Lâm Duẫn Nhi.
Nàng ấy đang ngây ngô bốc điểm tâm ăn, hai má đều bị dồn vào nhiều đến căng phồng.
Ngây thơ mà vô hại, hệt như một tiểu bạch thỏ thuần lương.
Trên chính đài, thi thoảng lại truyền ra tiếng cười mị hoặc của Lệ phi, còn có tiếng trêu ghẹo của hoàng thượng.
Đoán chừng tình nồng không kể xiết.
Mọi thứ chậm rãi trôi qua, không hề có dấu hiệu của biến động.
Phảng phất như nước chảy, êm ái mà tự nhiên.
Bất quá, Từ Châu Hiền lại không tin yên ắng này là thật.
Quả nhiên, hoàng hậu rất nhanh thì "khéo léo" mời nàng pha trà góp vui.
Nàng liền chiếu lệ mà làm.
Chẳng qua, Lâm đế hôm nay đã uống rượu, nên chỉ có Vu hậu được Châu Hiền hầu trà.
Lại qua nửa canh giờ, yến tàn.
Từ Châu Hiền được thả ra cung.
Không xảy ra chuyện gì khác.
Lúc Từ Châu Hiền hồi phủ đã là cuối giờ thân, sắc trời hơi tối.
Nàng gọi Bạch Thúy đến, thì thầm vào tai nàng ta điều gì đó.
Bạch Thúy nghe xong đều hoảng sợ, thập phần lo lắng nhìn Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền cười nhạt nhẽo: "Không cần lo lắng, vạn sự vẫn nằm trong dự tính".
Bạch Thúy mím môi, cuối cùng lĩnh lệnh, rời phủ trong đêm tìm thứ mà Châu Hiền cần.
Lúc trốn khỏi Từ phủ, sắc mặt nàng vẫn không giấu được khẩn trương.
Sáng hôm sau, tin dữ truyền khắp ngóc ngách hoàng cung.
Hoàng hậu bị ám hại rồi!! Còn là ám hại thừa sống thiếu chết!!
Chỉ biết hôm qua sau khi thiết yến, hoàng hậu chủ động cầu Lâm đế cùng đến Tế Lăng để tụng niệm cho bài vị Vân phi.
Dù sao đây cũng là phi tần duy nhất may mắn hoài long thai cho Đông Yên.
Hoàng thượng cũng ưng thuận, bất quá kinh văn tụng chưa quá nửa hoàng hậu lại hôn mê thổ máu.
Xem kĩ mới thấy khắp người hoàng hậu nổi đầy ban đỏ.
Thậm chí còn mơ hồ thấy độc tố thâm sắc tích tụ dưới lớp ban đỏ này.
Vô cùng ghê người.
Thái y chuẩn trị nói rằng hoàng hậu đã bị hạ độc.
Cung tỳ báo lại, từ lúc thiết yến thì hoàng hậu đã không ăn uống gì nữa.
Vậy nên bắt đầu tra từ thiết yến.
Sau một hồi lăn lộn, thái y lại kết luận rằng chén trà duy nhất nương nương dùng trên điện có độc.
Mà người dâng chén trà kia, không ai khác ngoài Từ Châu Hiền.
Chuyện này nhanh chóng nhấc lên một hồi phong ba.
Chỉ trong một đêm tin liền truyền đi khắp kinh thành.
Vu gia vốn không hợp mắt phủ thừa tướng, hay tin con cháu mình bị người Từ gia ám hại càng tức giận.
Dâng tấu cầu hoàng thượng cho một cái công đạo.
Thậm chí Vu thị lang còn ngay trên buổi triều sớm dập đầu đến đổ máu.
Chỉ mong thánh thượng tra rõ chuyện này.
Trả lại cho nữ nhi hắn công đạo cùng tôn nghiêm.
Thân là hoàng hậu chấp chưởng lục cung, há để một thứ nữ phủ thừa tướng ám hại như vậy?!
Lệ phi ở trong cung nên hay tin sớm nhất.
Ả ra có điểm thấp thỏm.
Dù ả nhập cung làm phi, nhưng đắc sủng hôm nay đều nhờ Từ Châu Hiền bày mưu lấy lòng long nhan.
Nếu Từ Châu Hiền bị xử tử, ả lại không có quân sư, thì biết làm sao.
Bất quá, trong lòng ả lại có chút đợi mong.
Từ Châu Hiền mà chết đi ả ta cũng không cần chịu sai sử của một thứ nữ mãi như vậy.
Nhất thời Từ Thi Vũ đều mâu thuẫn không thôi.
...!
Lại nói, tin này đối với chính phòng Lưu thị tuyệt đối là hỷ sự.
Từ Thi Hiền vui đến không giấu được hả hê, nàng ta oán độc rít trong kẽ răng: "Lần này coi như tiện nhân kia muốn sống cũng khó như lên trời!! Đúng là lão thiên gia có mặt, loại ti tiện như vậy không xứng để sống quá lâu!!".
Nha hoàn Ngân Đào liền phụ họa: "Phải, phải tiểu thư, coi như ta không cần phải hạ thủ cho bẩn tay".
...!
Nhưng điều làm lòng người rét lạnh nhất lại chính là Từ Khải, hắn ngay trên triều tuyên bố.
Nếu Từ Châu Hiền thật sự làm ra loại chuyện phản nghịch như vậy, Từ phủ liền trục xuất nàng, tùy thánh thượng định đoạt.
Lời này nghe thì như vì nghĩa diệt thân, thanh liêm không bao che tội đồ.
Bất quá, hắn ta làm vậy là để rũ sạch quan hệ với Từ Châu Hiền.
Mặc nàng sống chết, tránh dẫn lửa đến Từ gia.
Vị phụ thân này, thật biết cách thương yêu nhi nữ.
.
Cập nhật truyện nhanh tại ++ ТгumTru уen.ME ++
Chuyện xảy ra như nước lạnh tràn vào chảo nóng.
Khắp kinh thành vừa ca ngợi Từ Châu Hiền có công hộ giá.
Nhất tề lại quay sang chỉ trích nàng to gan xằng bậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...