Quả nhiên Từ Châu Hiền dự đoán không sai, kẻ đến từ Thượng Thư phủ chính là Lưu chủ phu.
Chính là phu lang của huynh trưởng Lưu thị.
Lưu gia gia thế lớn rộng, bất quá dòng chính chỉ có hai cái, một là huynh trưởng Lưu thị, còn lại là ả.
Các chi thứ khác đều bị Lưu lão phu nhân, tức nương thân Lưu thị tống đi từ lâu.
Chỉ là năm trước Lưu lão phu nhân đã bệnh nặng tạ thế, quyền đương gia liền rơi xuống tay phu lang huynh trưởng Lưu thị.
Nam quân quý này danh tiếng trong kinh thành không nhiều, bất quá, đã là người Lưu thị đem đến đối phó nàng, hẳn sẽ không phải loại dễ trêu chọc.
Lúc Từ Châu Hiền tiến vào Lưu Các viên, từ xa đã nghe thấy tiếng nói cười thanh thanh của Từ Thi Hiền.
Quả nhiên lúc vào trong, liền thấy đông đúc.
Lưu thị vẫn như trước khí khái ngồi chủ vị, bên cạnh Từ Thi Hiền đang yểu điệu hầu trà.
Còn lại là một nam nhân ngồi trên ghế gỗ lê, hòa ái nhìn nàng.
Người này hẳn chính là vị chủ phu kia.
Hắn niên kỉ hẳn chừng hai mươi lăm, tướng mạo âm nhu, thân hình mảnh mai giấu trong chế phục quân quý đã lập gia thất, mỗi lần cười lên đều mang theo một cỗ thanh lịch đúng mực.
Không phải kiểu lóa mắt, ngược lại rất có dáng vẻ của phu sĩ từ ái.
Từ Châu Hiền không nhanh không chậm thi lễ: "Tiểu nữ thỉnh an chủ mẫu, thỉnh an Lưu chủ phu".
Lưu thị thấy Từ Châu Hiền thì hàn quang đáy mắt xoẹt qua, lạnh lẽo như lưỡi dao.
Nhưng vẫn nhanh thu lại cảm xúc, bình thản gật đầu: "Tam tiểu thư đến rồi".
Từ Thi Hiền lại thân thiết cười, dung mạo thiên tiên được trang dung tinh xảo.
Nàng ta làm nũng nói: "Cữu phu, người xem, có phải tam muội rất thủy nộn sinh sắc đâu".
Nhìn kiểu nào cũng thấy nàng ta như một tỷ tỷ tốt, kiêu ngạo khoe khoang vì muội muội mình.
Nào có thâm độc rắn rết như mấy ngày trước.
Lưu chủ phi sủng nịch nhìn Từ Thi Hiền, tay cầm khăn the tinh tế nâng chén trà, hòa ái nói: "Tam tiểu thư xác thực thanh tú động lòng người".
Từ Châu Hiền thật muốn cười, đám người Lưu gia này lại muốn ngoạn cái gì, vừa vào cửa đã mỗi người một vẻ? Tâng bốc nàng sao, nàng thật không dám nhận.
"Tiểu nữ không dám, Lưu chủ phu đã quá lời rồi"- Từ Châu Hiền mềm nhẹ đáp, tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lưu chủ phu thầm đánh giá nàng, hắn sống trong nội trạch nhiều năm, đấu đá nào mà không thấy qua.
Kẻ tâm cơ càng thâm trầm càng giỏi che giấu cảm xúc.
Từ Châu Hiền này, hắn không cảm nhận được chút dao động nào.
Từ lúc vào cửa nàng vẫn một vẻ nhạt nhẽo, tuy là hời hợt nhưng lại vô phương nhìn thấu.
"Tam tiểu thư, đến, mau ngồi a, có ta ở đây đã làm tiểu thư khách khí rồi sao?"- Lưu chủ phu cười nói, hệt như một trưởng bối đang trêu ghẹo tiểu bối, hoàn toàn vô hại.
Từ Châu Hiền cong môi, tiếu ý trong suốt, đáp: "Tiểu nữ không dám, Lưu chủ phu là khách quý của chủ mẫu, tiểu nữ làm sao dám đắc tội đâu".
Lưu chủ phu bật cười, dường như bị dáng vẻ đại nhân của nàng chọc cười.
Vui vẻ quay sang Lưu thị: "A Hoài, tam tiểu thư nhà muội quả thật rất thú vị, thảo nào chọc lão phu nhân yêu thích như vậy".
Lưu thị chỉ ừ không đáp, Từ Thi Hiền bên cạnh vốn đang rót trà liền cười rộ lên phụ họa.
Khung cảnh vô cùng hòa thuận, không hề giương cung bạc kiếm, cũng không đối chọi gay gắt.
Phảng phất một nhà hòa thuận đang ngồi lại trêu ghẹo lẫn nhau.
Bất quá, Từ Châu Hiền không cho là vậy.
Nàng, Từ gia, Lưu gia, vốn là những thứ tương khắc, mọi loại cười nói chẳng qua là vờ vịt cả thôi.
Hữu danh vô thực.
Từ Thi Hiền mang đến cho Từ Châu Hiền chén trà, còn cười ôn nhu như nước: "Tam muội chậm dùng".
Từ Châu Hiền cảm thấy thật buồn nôn, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
Nàng nhẹ gật đầu: "Tạ nhị tỷ".
Lưu chủ phu lại mỉm cười: "Vừa nghe đại tiểu thư sắp vào cung, muội nhờ quang hào của tỷ, Từ gia coi như có phần vinh hiển rồi đâu".
Lưu thị nghe thấy vậy cũng cười cười, tiếu ý không đạt đáy mắt.
Nàng ta nói: "Phải, cả ta cũng không ngờ, coi như đại tiểu thư có phần phúc khí tổ tông phù hộ a".
Lời này nghe như cảm thán nhưng nghe kĩ vẫn thấy vài tia châm chọc.
Hai kẻ này chính là đang muốn chế nhạo Từ Thi Vũ ngu xuẩn đâm đầu vào tường đá.
Ai chẳng biết thánh thượng không còn khả năng dựng dục, còn trẻ như vậy mà nhập cung, chỉ có nước làm góa phi cả đời, tệ hơn còn phải tuẫn táng cùng.
Từ Châu Hiền không lên tiếng, chỉ an tĩnh ngồi đó.
Thi thoảng Lưu chủ phu lại nhiệt tình cười nói cùng nàng, nàng chiếu lệ ứng phó.
Trong lòng lại âm thầm phỏng đoán, không chuyện không đến nhà, nàng không tin hắn ta đến đây chỉ đơn giản là nói việc vặt.
Huống hồ chuyện nàng cùng chính phòng đối nghịch hắn không thể không biết.
Từ Châu Hiền từng lăn lộn trong cung nhiều năm, có một loại người nàng từng gặp qua không ít.
Chính là loại thích dùng hòa ái để làm người khác mất cảnh giác, rồi cho một kích thâm độc trí mạng, Lưu chủ phu chính là điển hình rõ ràng nhất.
Vậy nên nàng không tin hắn thật sự đối tốt với nàng.
Vòng vo chuyện phiếm nửa canh giờ mới nghe thấy mục đích cuối cùng.
Lưu chủ phu nhấp ngụm trà, từ tốn nói:
"Tiết nguyên tiêu là ngày tốt, đại nhi tử của ta sẽ lập lễ Gia Quan, còn có vài quân quý khuê các đến dạm hỏi.
Lưu gia thì...!aizzz.
A Hoài ngươi cũng biết rồi đó, nhà mình quá ít quân quý.
Vạn nhất quân quý dạm hỏi đến mà nhà tước quý không có ai ra tiếp đón thì thật không hay".
Lưu thị gật gật đầu, truyền thống Đông Yên chính là hữu lễ đáp lễ.
Tước quý thành lễ Gia Quan sẽ rất nhanh sẽ lập gia thất.
Có quân quý đến tham dự là đương nhiên.
Nếu gia chủ không đủ người tiếp đón thì không hay.
Chuyện tiếp đón quân quý thì phải để quân quý làm như vậy mới phải lễ.
Lưu gia lại ít ỏi quân quý khuê các, đến Từ gia hôm nay chính là muốn nhờ cậy thông gia.
Lưu thị đương nhiên sẽ đáp ứng, Từ Châu Hiền liễm liễm khóe mắt, nàng đã đoán được chuyện gì tiếp theo rồi.
Quả nhiên Lưu chủ phu liền nhìn đến nàng, cười hiền hậu: "Tam tiểu thư nếu không chê có thể đến tham dự? Ta rất mong chờ đón tiếp tam tiểu thư đâu?".
"Rất mong chờ tiếp đón", Từ Châu Hiền nghiền ngẫm mấy chữ này.
Phải không? Khéo hay cho một câu mong chờ tiếp đón, xem ra cả Lưu gia cũng chướng mắt nàng rồi.
"Lưu chủ phu đã có lời mời, tiểu nữ làm sao dám khước từ đâu.
Tiểu nữ sẽ đến, bất quá còn phải nhờ nhị tỷ chỉ điểm thêm, vạn nhất tiếp đón khách nhân không đúng thì lại làm chủ phu xấu mặt a"- Từ Châu Hiền thản nhiên đáp.
Lưu chủ phu cười gật đầu, nói thêm vài câu liền dẫn dắt uyển chuyển.
Từ Châu Hiền liền hiểu ý, đứng dậy xin phép cáo lui xuống để đến chỗ lão phu nhân.
Lưu thị đáp ứng, Lưu chủ phu cũng không giữ lại.
Lúc quay người ra cửa, Từ Châu Hiền không giấu được tiếu ý lạnh như băng.
Lưu gia quả nhiên ai cũng cao ngạo như ai.
Xem nàng là cẩu, muốn gọi đến thì đến, muốn đuổi đi thì đuổi đi sao? Rất mong chờ tiếp đón sao? Hay lắm, nếu bọn họ đã mong chờ "tiếp đón" nàng đến vậy, nàng làm sao không biểu hiện chút thành ý đâu.
...!
Thấy Từ Châu Hiền đã đi xa, Lưu chủ phu cười nhạt: "A Hoài, bất quá là một thứ nữ, lại khiến muội chật vật như vậy sao?".
Lưu thị lạnh lùng dằn chén trà xuống mặt bàn, dường như nhắc đến Từ Châu Hiền liền đâm ngay chỗ ngứa của nàng ta.
Chỉ nghe thấy ngữ khí thâm trầm: "Thụy ca, ả tiện nhân này không đơn giản như vậy đâu".
"Thụy" chính là tự danh của Lưu chủ phu khi chưa lập gia thất.
Trước khi gả vào Lưu gia, hắn cùng Lưu thị chính là giao tình rất tốt.
Từ Thi Hiền một bên tư thái vẫn tựa thiên tiên, nhẹ nhàng nói: "Tiện loại đó giỏi nhất là bày tâm cơ, thủ đoạn lại tàn nhẫn, cữu phu người vẫn nên cảnh giác".
Lưu chủ phu muốn cười ra mặt, chỉ một tiện loại nhỏ nhoi liền khiến đôi mẫu tử cao ngạo này bị quay như dế.
Hắn thật cảm thấy buồn cười, bất quá cũng không muốn các nàng xấu mặt, có lệ nói: "Mẫu tử các ngươi an tâm, ta đã có sắp xếp.
Gần nhất thứ tử nhà ta lại không an phận, ta cũng nên cho hắn chút giáo huấn, chuyến này một công đôi việc".
Lưu thị gật đầu, bỏ thêm một câu: "Nếu sự thành, có thể triệt để làm tiện nhân đó đeo danh thất tiết, muội đây chắc chắn sẽ nhờ cậy trượng phu đề cử tiểu chất nhi trên quan trường".
Lưu chủ phu hài lòng gật đầu, cứ vậy thành giao.
Nhi tử hắn xác thực là quan viên, nhưng địa vị không cao, trượng phu hắn lại bận bịu công sự, vẫn nên để Từ thừa tướng đề bạt mới thuận lợi hơn.
...!
Nửa chiều Từ Châu Hiền tìm đến chỗ lão phu nhân.
Nàng ngồi đoan chính trên ghế gỗ, tầm mắt lạnh nhạt nhìn lão phu nhân đang suy yếu nằm trên giường bệnh.
Bà ta gầy gò trông thấy, bàn tay lần tràng hạt đều lộ rõ xương xẩu, da dẻ xanh xao, sắc mặt kém vô cùng.
Từ Khải thường mời thái y chuẩn bệnh cho bà, lần nào cũng là thân thể suy yếu, nào ngờ được bà ta càng lúc càng lụn bại đến vậy.
Từ Châu Hiền lại biết rất rõ, thủy ngân là chất độc, Lưu thị lại đều đặn cho vào chay thiện của lão phu nhân.
Thân thể bà ta liền bị đào rỗng, tích tụ lâu ngày, sớm hay muộn cũng tạ thế mà thôi.
"Ta nghe...!khụ...!khụ...!có người Lưu gia...!Khụ...!đến?", lão phu nhân gian nan nói.
Bây giờ với bà ta nói vài câu cũng hao phí sức lực đến vậy.
Từ Châu Hiền nâng tay ra hiệu, nha hoàn hiểu ý tiến đến vuốt ngực thuận khí cho lão phu nhân.
Nàng mới đáp: "Đúng là vậy, tiết nguyên tiêu đại chất tử bên nhà thông gia sẽ làm lễ gia quan, là đến cậy nhờ quân quý nhà ta sang chiêu đãi quan khách phụ một tay".
Lão phu nhân dằn ho, có chút bất mãn với thái độ cao ngạo của Lưu gia.
Từ gia là người hầu cho bọn họ hay sao?
Từ Châu Hiền thấy lão phu nhân chật vật trong bạo bệnh như vậy, trong lòng sóng ngầm từng đợt mãnh liệt.
Giờ này bà ta mới hiểu được đau khổ đời trước của nàng, từng chút một cảm nhận sinh mệnh đứt lìa trong vô hạn thống khổ.
Nhưng lúc đó lại không ai nghe lời cầu xin của nàng, từng kẻ một đều tàn nhẫn giẫm cho nàng từng cước một.
Thảm trạng hiện tại chính là quả báo mà thôi.
"Tổ mẫu, người vẫn nên bảo trọng thân thể đâu, chỉ chút độc nhỏ lại khiến người thế này, làm sao ăn đời sống kiếp cùng Từ gia?"- Từ Châu Hiền tựa tiếu phi tiếu.
Lão phu nhân lập tức giận đến trợn mắt, bà ta khổ sở như vậy còn không phải do nàng ban tặng, còn dám ở đây nói câu vô nghĩa đó.
"Ngươi!!!" Lão phu nhân giận đến ho khan ra máu.
Từ Châu Hiền cong môi, tiếu ý lạnh như băng phong, đến giờ này lão phu nhân vẫn còn chưa biết Lưu thị đang hại chết mình.
Đến chết cũng không biết vì sao mà chết.
Thật đáng thương...!
Nha hoàn đỡ lão phu nhân đang ho khan quằn quại.
Từ Châu Hiền lại thong dong đứng dậy ly khai, trước khi đi vẫn không quên thi lễ cáo lui.
Lúc về lại viện tử, Bạch Hạ đã chuẩn bị nước nóng tắm rửa cho nàng.
Ngâm người trong mộc dũng, Từ Châu Hiền khép hờ mắt tựa đầu vào thành gỗ xuân.
Nhiệt khí bốc lên từng đợt, hư ảo cả dung mạo của nàng.
Bên ngoài trống điểm canh một, tiếng quạ kêu rên thảm thiết.
Ô thước khấp thanh...!
Là điểm hung, tức nhà sắp có tang sự...!
Từ Châu Hiền nghe tiếng quạ lại thấy êm tai, đồng tử khép hờ dưỡng thần, rèm mi kết băng.
Kiếp trước, điều may mắn nhất của nàng chính là không phải chịu dụng hình phanh thây, không chịu thảm cảnh bỏ xác quạ ăn.
Trong ngày tăm tối đó, nàng ấy đã đến để tiễn nàng đoạn cuối.
Lao ngục ẩm ướt, bốn bề tối tăm, duy nhất bạch y thêu bạc hạc của nàng ấy vẫn tinh xảo như vậy.
Nàng ấy nói sẽ không tha thứ cho nàng, vĩnh viễn sẽ không...!sẽ không tha thứ...!
Phút chốc Từ Châu Hiền choàng tỉnh, rồi lại giật mình nhận ra bản thân đã trọng sinh, mọi thứ đã khác, không đại lao ẩm ướt, cũng không song sắt lạnh lẽo, chỉ có bình phong thêu hoa cẩm tú trước mắt.
Tất cả dần trở nên chân thực...!
Nàng đứng dậy khỏi mộc dũng, Bạch Hạ bên ngoài nghe tiếng nước liền mang y phục tiến vào, hầu nàng vận vào.
Từ Châu Hiền dang hai tay để Bạch Hạ thuận tiện hầu hạ, nét mặt vẫn như cũ bình đạm.
Cuối cùng chỉ nghe ngữ khí nhẹ như sắp vỡ của nàng: "Gọi A Bộ đến gặp ta".
"Vâng"
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...