Yêu Vương Quỷ Phi

Edit: Quán Quán

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đại thọ sáu mươi sáu tuổi của thái hậu nương nương, khắp chốn vui mừng.

Ở Đại Viêm, sáu mươi sáu là số tuổi rất đặc biệt, so với mừng thọ mười năm một lần còn long trọng hơn.

Tất cả quý nhân đều đến kinh thành từ nhiều ngày trước, trong kinh thành có thể nói là cực kì náo nhiệt, nhưng tất cả náo nhiệt đều bị náo nhiệt của Đoan Mộc vương phủ che mất, khiến cho dân chúng kinh thành không còn tâm tư nào chú ý đến nhóm vương công quý tử lũ lượt đi vào kinh thành nữa.

Sáng sớm hôm nay, Đoan Mộc Điềm vẫn rời giường như mọi khi, chọn một bộ xiêm y màu tím nhạt, vấn một búi tóc đơn giản, chỉ dùng hai cây trâm cố định, trước sau như một đơn giản thanh lịch, thật giống như hôm nay không phải ngày trọng yếu gì, nàng không cần theo tổ mẫu tiến cung đi chúc thọ thái hậu nương nương.

Quân Tu Nhiễm đã không còn ở trong Xuất Vân Các, đêm qua trong mơ hồ nàng nghe thấy tổ mẫu tự mình đến đây, ‘đuổi’ hắn ra khỏi Đoan Mộc vương phủ.

Lúc ấy nàng đang đang đứng bên cửa sổ trong khuê phòng, nhìn thấy hắn bị tổ mẫu trực tiếp lôi ra ngoài.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, khóe miệng nàng không khỏi cong lên, tâm tình dường như rất tốt.

Ngẩng đầu nhìn đám nha hoàn trong Xuất Vân Các, nàng hơi trầm ngâm, nói: “Nguyên Hương, hôm nay theo ta tiến cung.”

Nguyên Hương không khỏi kinh hỉ, vội gật đầu không ngừng đi đến bên cạnh nàng, có thể theo quận chúa tiến cung, thật là chuyện khiến người ta chờ mong a!

Bọn nha hoàn khác đều tỏ vẻ hâm mộ, Cẩm Tú không khỏi nhíu này nói: “Quận chúa, Nguyên Hương tính tình đơn thuần không hiểu chuyện, sợ là không thích hợp theo ngài tiến cung, nếu gây ra họa gì thì phải làm sao?”

Đoan Mộc Điềm bây giờ đã là mục tiêu cho mọi người chỉ trích, không phải vì thân phận quận chúa Đoan Mộc vương phủ, mà là bởi vì thánh chỉ tứ hôn kia.

Thân là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, cho dù nàng có quá quắt thế nào đi nữa cũng không ai dám đắc tội chọc giận nàng, nhưng một khi thêm vào một danh hiệu Nghiêu vương phi tương lai, nàng lập tức sẽ biến thành mục tiêu bị nhiều thế lực khác nhìn chòng chọc.

Tam điện hạ dù hết mực che chở Quận chúa, nhưng người khác lại muốn gây sự với nàng, nhất là nhóm tiểu thư khuê tú hâm mộ Tam điện hạ này, sợ rằng quận chúa đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt họ, nếu không đi ra đạp đá vài cái thì đêm sẽ ngủ không ngon.

Dưới tình huống này, quận chúa lại mang theo một nha hoàn đơn thuần, trong đầu chỉ toàn cơ thịt tiến cung, chẳng phải càng thuận tiện cho đám người muốn gây phiền toái kia sao?

Đoan Mộc Điềm không có ý thay đổi quyết định, lắc đầu nói: “Không sao, cứ quyết định như vậy đi.”

Cẩm Tú thấy khuyên không được quận chúa, cũng không có cách nào, chỉ đành kéo Nguyên Hương qua, nói: “Nha đầu ngươi thật sự là không hiểu chuyện, hôm nay sau khi quận chúa tiến cung, không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn chằm chằm muốn gây phiền toái cho nàng, ngươi lại chỉ muốn tiến cung để thỏa mãn lòng hiếu kì, một chút quy củ cũng không có.”

Lúc trước, Nguyên Hương quả thật vô cùng hứng thú với chuyện tiến cung này nhưng bây giờ nghe Cẩm Tú tỷ tỷ nói như thế, Nguyên Hương không khỏi co rúm lại, ngập ngừng nói: “Muội….muội chỉ là tò mò không biết hoàng cung trông thế nào, vậy, nếu không muội không đi nữa?”

“Nếu quận chúa đã lên tiếng thì ngươi phải đi theo quận chúa thôi. Sau khi tiến cung, ngươi phải cẩn thận, nhất định phải theo sát phía sau quận chúa, nói ít, không được chạy loạn khắp nơi, ngay cả mắt cũng không được nhìn loạn biết chưa?”

“Ai?” Cảm giác thật khủng khiếp a! Nàng có thể không đi được không?

Cẩm Tú lúc này nhíu mi, trầm giọng nói: “Nghe rõ chưa?”

Nàng liên tục gật đầu nói: “Nghe rõ rồi, Cẩm Tú tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ theo sát phía sau quận chúa, quận chúa bảo muội làm gì muội sẽ làm cái đó, ngoài ra một câu cũng không nói!”

“Ừ! Còn nữa, nếu gặp phải các tiểu thư cố ý đến tìm quận chúa gây sự, ngươi không được giống mấy ngày trước đối mặt với cô nãi nãi không có tiền đồ như vậy, nên ngăn trở thì ngăn trở, khi nào quận chúa cho ngươi động thủ, ngươi phải động thủ, đừng lắp bắp làm mất mặt quận chúa.”

Nguyên Hương không khỏi vẻ mặt mờ mịt, ngay cả ánh mắt cũng mơ hồ.

Lúc nên động thủ thì động thủ? Giống như lúc trước Cẩm Tú tỷ tỷ đánh Vinh trắc phi hai cái tát sao?

Cảm cảm….cảm giác thật đáng sợ, nàng có thể không đi được không?

Đoan Mộc Điềm an vị ở một bên, để mặc Cẩm Tú ân cần dạy bảo Nguyên Hương, đủ loại lo lắng, khiến vẻ mặt Nguyên Hương bắt đầu hoảng hốt, bước chân lảo đảo.

Nàng rốt cục mở miệng, nói: “Đến giờ rồi.”

Nguyên Hương nhất thời giật mình một cái, tỉnh táo lại vài phần, CẩmTú cũng dừng dặn dò, sau đó một người theo sát quận chúa đi đến viện lão vương phi, một người ở lại bên trong Xuất Vân Các nhìn bóng dáng chủ tử, khẽ nhíu mi, không khỏi có chút lo lắng.

Đoan Mộc Điềm cùng tổ mẫu ăn sáng không lâu, Đoan Mộc Thần và Đoan Mộc Cảnh cũng tới.

Hôm nay vào cung chúc thọ, Đoan Mộc vương phủ chỉ có bốn người bọn họ được đi, còn lại tất cả thứ xuất đều không có tư cách tiến cung, chủ yếu là do lão vương phi không muốn dẫn bọn họ vào cung.

Tất cả những việc để tiến cung đều đã chuẩn bị xong, sau khi ăn sáng, lão vương phi lại tùy ý dặn dò vài câu, rồi dẫn cháu trai cháu gái xuất phủ, bước lên xe ngựa của hoàng cung, Đoan Mộc Thần và Đoan Mộc Cảnh cưỡi ngựa đi bên cạnh.

“Điềm Điềm, hôm nay là thọ yến của Thái hậu nương nương, cháu nên đi theo bên cạnh ta, mọi chuyện đều phải cẩn trọng.” Bên trong xe ngựa, lão vương phi lo lắng dặn dò, chỉ sợ sau khi tiến cung cháu gái sẽ bị người ta khi dễ.

Còn chưa tiến cung, bà cũng đã đoán được cháu gái bà hôm nay sẽ phải chịu cô lập gây khó dễ như thế nào, mà tất cả đều do Quân Tu Nhiễm ban tặng!

Đoan Mộc Điềm thản nhiên gật đầu, nói: “Tổ mẫu yên tâm, cháu sẽ cẩn thận.”

Nha hoàn Xảo Vân hầu hạ bên người lão vương phi cười nói chen vào: “Chủ tử, ngài cũng đừng lo lắng, quận chúa của chúng ta băng tuyết thông minh, há lại có thể để người ta tuỳ tiện khi dễ chứ? Lại nói, có chủ tử ngài, thế tử cùng Thần công tử ở bên che chở, chắc những người đó cũng không dám quá phận đâu.”

“Xảo Vân cô cô nói đúng, tổ mẫu không cần phải lo lắng, cháu biết ứng phó loại chuyện này thế nào.”


Xe ngựa lộc cộc, một đường nói chuyện, bọn họ rất nhanh đi đến hoàng cung.

Xe ngựa Đoan Mộc vương phủ vừa dừng lại, lập tức có thái giám khom người cúi đầu, bước nhỏ đi lên đón, hành lễ nói: “Thỉnh an lão vương phi, Cảnh thế tử, Điềm quận chúa cùng Thần công tử. Nô tài phụng mệnh chờ ở đây nghênh đón lão vương phi, Cảnh thế tử, Điềm quận chúa và Thần công tử vào cung.”

“Làm phiền.” Xảo Vân nói xong, đem một thỏi bạc nhét vào trong tay thái giám.

Thái giám không dấu vết nhét bạc vào mặt trong tay áo, xoay ngươi ân cần dẫn đường ở phía trước, lại bỗng nhiên có thân ảnh màu tím nhạt hiện lên, lập tức xuất hiện trước mặt mấy người Đoan Mộc vương phủ.

Thái giám kia sửng sốt, vội hành lễ nói: “Thỉnh an tam điện hạ!”

Người tới, chẳng phải là Quân Tu Nhiễm sao?

Hắn hôm nay mặc một bộ cẩm bào tím nhạt, thắt đai lưng bạch ngọc, mang giày gấm mạ vàng thêu hoa văn tím, vóc dáng cao lớn, phong tư thoát tục.

Nhìn thấy Đoan Mộc Điềm, mày kiếm hắn hơi nhếch lên, đôi mắt màu tím ẩn chứa ý cười mềm nhẹ, bộ dáng ẩn ý đưa tình kia có thể khiến cho trái tim người ta trở nên mềm yếu, bên trong màu tím lại pha lẫn một chút thần bí tôn quý, làm người ta muốn quỳ gối, cam tâm cúi đầu dưới chân hắn.

Sống mũi thẳng, môi so với hoa đào còn kiều diễm hơn, da thịt tìm không ra chút tì vết nào, tựa như ngọc thạch được tinh tế mài giũa, tốt đẹp đến mức mọi người dường như không dám liếc mắt nhìn thêm một cái.

Giờ phút này, khóe miệng hắn khẽ cong, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Đoan Mộc Điềm.

Ngoài cửa cung có không ít người tụ tập, đang định đi vào cung đều đồng loạt dừng bước nhìn sang bên này, thấy Tam điện hạ thế nhưng lại chủ động đi đến trước mặt Đoan Mộc Điềm, ý cười dịu dàng, không hề nhìn thấy một chút âm lương lạnh lùng nào, mọi người nhất thời ngẩn ra sau đó đồng loại hít một ngụm khí lạnh.

Lời đồn bên ngoài nói hôm qua Tam điện hạ nắm tay Điềm quận chúa đi dạo một vòng, còn lên tiếng thừa nhận hắn thích Điềm quận chúa.

Đối với phần lớn mọi người ở đây mà nói, chuyện này chỉ là nghe qua, có chút không thể tin được, nhưng giờ phút này chính mắt nhìn thấy tam điện hạ biểu hiện như thế, đột nhiên cảm thấy không dám tin.

Nghe nói và tận mắt chứng kiến dù sao cũng vẫn khác biệt.

Đương nhiên, Quân Tu Nhiễm sẽ không để ý đến cảm tưởng của những người này, cái hắn quan tâm là Điềm Điềm nhà hắn, hắn đã ở cửa cung đợi nàng lâu rồi.

“Điềm Điềm, chúng ta cùng nhau tiến cung.” Hắn cười nói, lại đưa tay đặt trên vai nàng đem nàng kéo vào trong lòng.

Đoan Mộc Điềm không khỏi giật giật khóe miệng, mặt biến đen, khuỷu tay dùng sức huých mạnh vào bụng hắn, đẩy hắn ra, không thèm nhìn đám người xung quanh lại hít khí lạnh, nàng nghiêng người dìu lão vương phi nói: “Tổ mẫu chúng ta vào đi thôi.”

Lão vương phi tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Tu Nhiễm đang nhíu mày xoa bụng, sau đó kéo cháu gái đi vào cung, ven đường đụng phải các chủ phủ, tất cả đều nhường đường cho bọn họ, thần sắc khác nhau, thái độ cũng khác nhau.

Lại có xe ngựa dừng trước cửa cung, một nam tử trung niên uy nghiêm từ trên xe đi xuống, tiếp theo là vị phu nhân ung dung hoa lệ cùng các tiểu thư dịu dàng mĩ mạo.

Lão vương phi không khỏi tạm dừng bước, hướng nam tử trung niên kia chào nói: “Hữu tướng đại nhân.”

Nam tử trung niên cũng chắp tay hoàn lễ: “Lão vương phi!”

Sau khi chào nhau, hắn ngẩng đầu đảo mắt qua Đoan Mộc Cảnh, sau đó ánh mắt thẳng tắp rơi xuống trên người Đoan Mộc Điềm đang đứng cạnh lão vương phi, trên mặt phủ lên một tầng ý cười, nói: “Đây là Cảnh thế tử và Điềm quận chúa sao? Cảnh thế tử thật là tuấn tú xuất chúng rất có phong thái của Đoan Mộc vương gia năm đó, Điềm quận chúa thì phú quý trời sinh, không thể nói thành lời!”

Nghe vậy Đoan Mộc Điềm cùng ca ca hành lễ nói: “Tham kiến hữu tướng đại nhân. Đại nhân khen quá lời rồi.”

Lúc này hữu tướng phu nhân cùng các công tử tiểu thư phía sau cũng đi tới, đều hướng đám người lão vương phi hành lễ.

Không khí rất tốt, mặc dù mặt ngoài đều thân thiết khách sao nhưng đây là tình huống bình thường nhất giữa đám quan to trong triều, nhưng Đoan Mộc Điềm lại nhạy cảm nhận ra người nhà Hữu tướng phủ có chút địch ý với mình.

Đúng vậy, địch ý này chính là nhằm vào nàng.

Nàng không khỏi híp mắt, tầm mắt không dấu vết đảo qua trên người bọn họ, cuối cùng dừng lại ở nữ tử thanh xuân đứng bên cạnh tướng phủ phu nhân.

Nữ tử này ước chừng mười tám tuổi, mặc xiêm y màu lam, trên đầu cài trâm ngọc, da trắng nõn nà, mắt long lanh, lông mày lá liễu, môi như chu sa, đứng ở đó liền khiến người ta thấy được vẻ ôn nhã thành thục, cao xa mê người, thật sự là một thục nữ yểu điệu.

Dường như cảm thấy được Đoan Mộc Điềm nhìn mình, nàng kia cũng ngẩng đầu nhìn lại, môi hồng khẽ mím, ôn nhu cười, càng giống như một hồ xuân thủy gợn sóng lăn tăn, phong tình vạn chủng.

Thần công tử ở bên cạnh phe phẩy quạt giấy, cười có chút thâm ý, khóe măt quét về phía Quân Tu Nhiễm bị cháu gái bảo bối đẩy ra, giờ phút này đang đi tới chỗ bọn họ.

Một nhà Hữu tướng phủ lại hành lễ, lúc sau, có một giọng nói mềm mại như gió mát phất qua vang lên: “Biểu ca.”

Đoan Mộc Điềm nhất thời khẽ nhướn mày, tầm mắt lại nhìn về phía Hữu tướng tiểu thư nhu hòa như nước, đẹp tựa như mây kia.

Đúng rồi, Hữu tướng phủ là nhà mẹ đẻ của Đức phi nương nương, nghe nói Đức phi vẫn hi vọng đem cô cháu gái nào đó tác hợp cùng Quân Tu Nhiễm thành một đôi.

Nàng kia dịu dàng động lòng người, xinh đẹp như hoa, giờ phút này dịu dàng cúi người với Quân Tu Nhiễm, mắt ẩn xuân tình, thiên kiều bá mị.

Đoan Mộc Điềm chợt có chút không thoải mái, đôi mắt hơi nhíu khẽ loé tinh quang, trong lòng bỗng nhiên rùng mình, thầm nghĩ mình thật quái lạ!

Vì thế nàng rất nhanh thu liễm cảm xúc, đạm mạc đỡ tổ mẫu xoay người đi về phía hoàng cung.

Quân Tu Nhiễm nhìn thấy Điềm Điềm xoay người rời đi thì sửng sốt, hơn nữa đúng lúc này Đoan Mộc Cảnh liếc xéo hắn cười lạnh một cái, hắn không hiểu ra sao khẽ nhíu mày.

Nhưng trước mặt có người của thừa tướng hành lễ, hắn đành tạm thời thu tâm, chắp tay hành lễ nói: “Hữu tướng đại nhân hôm nay tới thật sớm.”


“Hôm nay chính là ngày sinh của thái hậu nương nương, đương nhiên nên sớm tiến cung để thỉnh an lão nhân gia ngài.”

“Đúng vậy. Hữu tướng đại nhân mời tự nhiên, bổn vương tiến cung trước.”

Nói xong, hắn chắp tay ra sau, xoay người tiến vào cửa cung, từ đầu tới cuối không thèm liếc mắt ra đám người phía sau Hữu tướng một cái.

Sắc mặt Hữu tướng không khỏi trầm xuống, nhìn thân ảnh rời đi của Quân Tu Nhiễm, cả giận hừ một tiếng.

Tiểu tử này đúng là càng ngày càng không bỏ hắn vào mắt, thấy cậu ruột mà cứ như thấy người ngoài, chẳng lẽ nó cho rằng nó quan trọng lắm sao?

Phía sau, Thành Mộng Tuyền rúc vào bên người mẫu thân, nhìn biểu ca xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, không khỏi vặn chặt khăn thêu trong tay, đôi mi thanh tú nhíu lại đầy buồn bã, tựa như đã chịu uất ức cực lớn.

Nàng là tiểu thư con vợ cả của Hữu tướng, từ nhỏ đã được nâng trong lòng bàn tay che chở lớn lên, bất kể người nhà hay người bên ngoài.

Nàng có thân phận tôn quý, dung nhan tuyệt mĩ, dịu dàng thanh nhã, tài nghệ song tuyệt, là tài nữ nổi danh khắp kinh thành, không biết có bao nhiêu người quỳ gối dưới váy của nàng, nhớ thương nàng.

Nhưng nhiều năm qua, người nàng ái mộ kia, cự tuyệt nàng đến ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nàng nhiều thêm một cái.

Hiện tại, từ trên trời đột nhiên rơi xuống một quận chúa Đoan Mộc vương phủ, dễ dàng cướp đi cả người và vị trí mà nàng tâm niệm nhớ thương.

Vì sao lại như vậy? Vì sao lại xảy ra việc này?

Mang theo tràn ngập không cam lòng, tràn ngập buồn giận, nàng cơ hồ vặn nát tú khăn trong tay, trên mặt lại không hiện ra chút dấu vết oán hận nào, vẫn như cũ bộ dáng mềm mại dịu ngoan, rúc vào bên cạnh mẫu thân, tiến vào hoàng cung.

Có người ở phía sau nhìn thấy hết một màn ở cửa cung, thấy vậy không khỏi cười khẽ, thì thầm nói: “Thú vị nha, xem ra buổi thọ yến của thái hậu nương nương lần này sẽ không nhàm chán.”

Từ bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi tới, bất ngờ “bốp” một cái gõ lên đầu nàng, mắng: “Ngươi an phận một chút cho ta! Nếu gây ra hoạ gì trong cung, ai cũng không cứu được ngươi đâu.”

Nàng vung đầu hất cái tay kia ra, lầu bầu nói: “Hôm nay làm gì tới lượt ta gây chuyện sinh sự? Chẳng qua là ở bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi.”

Dứt lời nàng nghiêng đầu nhìn tổ mẫu bên cạnh một cái, thấy sắc mặt đen sì của bà, liền khẽ méo miệng, sáp tới bên cạnh mẫu thân, vui vẻ nói: “Có thể được Đoan Mộc lão vương phi sủng ái, lại có Đoan Mộc vương gia cùng Cảnh thế tử coi nàng như trân bảo, ngay cả Thần công tử nổi tiếng bất cần đời kia cũng thật tình che chở nàng, hơn nữa, Tam điện hạ đối với nàng tình ý miên miên, nói vậy Điềm quận chúa kia sẽ không thể kém cỏi được, phải không mẹ?”

Mẫu thân vỗ tay nàng, ý bảo nàng không cần nói ra mấy lời kích thích tổ mẫu mình nữa.

Nàng cong môi không tiếng động cười lạnh, trong mắt nổi lên một tầng băng sương, chân mày nhếch lên.

Nàng chính là Vinh Cầm Tĩnh, đại tiểu thư con vợ cả của Vinh quận vương phủ.

Đoan Mộc Điềm theo tổ mẫu vào cung, ngồi trên kiệu trực tiếp đi qua tẩm cung thái hậu, còn chưa tới bên ngoài cửa cung Duyên Hu, chung quanh đã thập phần náo nhiệt, rất xa đã có cung nữ tiếp đón, kính cẩn hành lễ nói: “Thỉnh an lão vương phi, Cảnh thế tử, Điềm quận chúa, Thần công tử, thái hậu nương nương từ sáng sớm đã nhắc tới lão vương phi, lệnh nô tỳ tới đây cung nghênh.”

Trong cung Duyên Hi sớm tụ tập đông đúc phu nhân, tiểu thư, công tử các phủ, đương nhiên còn có các vị nương nương hậu cung, nhóm công chúa cùng chư vị hoàng tử.

Lão vương phi kéo Đoan Mộc Điềm cùng nhau bước vào cung Duyên Hi, thỉnh an thái hậu nương nương và nhóm nương nương các cung.

Đó là một bà lão mặt cười hòa ái, thoạt nhìn không có gì đặc biệt ra vẻ uy nghiêm, thời điểm Đoan Mộc Điềm đi vào, bà đang nói chuyện cùng người bên cạnh, tiếp đó ngẩng đầu nói: “Mau mau miễn lễ! Hôm này là ngày sinh của ai gia, đều là đến chúc mừng, không cần phải câu nệ nghi thức xã giao này.”

“Tạ ơn thái hậu nương nương!”

Thái hậu lập tức đem ánh mắt dừng lại trên người Đoan Mộc Cảnh đứng phía sau lão vương phi, cười nói: “Đây là Tiểu Cảnh sao? Về kinh nhiều ngày rồi mà bây giờ ta mới thấy lần đầu đó, mới trước đây chỉ là đứa nhỏ trưởng thành nhất trong đám trẻ con cùng tuổi, hiện tại lớn lên quả nhiên phong độ cử chỉ tuấn tú lịch sự, rất có phong thái của A Tranh năm đó, thoạt nhìn hình như giống mẹ của ngươi hơn một chút.”

Lão vương phi ở bên nói: “Còn không phải sao? Hai đứa nhỏ này đều giống mẹ hơn giống cha.”

Thái hậu quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, nhìn đến cái bớt kia đỏ tươi trên mặt nàng kia, ánh mắt bà không khỏi chợt lóe, giống như có chút nhìn không nổi, nhưng lại thuận theo cười nói: “Ai gia cũng đã nghe nói, Điềm Điềm thế nhưng lại gặp phải đau khổ như vậy, thực làm cho ai gia đau lòng không thôi. Nhưng cũng may vừa vặn đụng phải Tam hoàng tử, thật là nhân duyên trời định, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Điềm Điềm bây giờ xem như con dâu của hoàng gia rồi.”

Theo một câu nói này của thái hậu nương nương, không khí trong cung Duyên Hi đột nhiên biến hoá khó lường.

Bên trong bình phong phía sau thái hậu là các tiểu thư khuê các xinh đẹp đợi bên trong, tiếng nhỏ giọng nghị luận từ trong đó truyền ra, nghe không rõ lắm, nhưng cũng biết các nàng đang nghị luận cái gì.

Thiên điện bên cạnh, có nhóm công tử tụ tập cũng ló đầu nhìn sang bên này, thần sắc khác nhau, giống như đang bàn luận chuyện gì đó.

Lão vương phi sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt lại bỗng nhiên trầm xuống, lúc này, bên ngoài chợt có tiếng hô vang lên: “Tam điện hạ giá lâm!”

Tất cả mọi người trong cung Duyên Hi đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa, đã thấy một bóng người mặc áo tím nhạt xải bước tao nhã bước vào.

Hắn trước tiên đem ánh mắt dừng lại trên người Đoan Mộc Điềm, sau đó mới như nhận ra không khí khác thường, khé nhướn mày, cười đến ung dung tiêu sái hành lễ với thái hậu phía trên: “Thỉnh an hoàng tổ mẫu.”

Thái hậu vẫn cười hòa ái dễ gần như cũ, nói: “Ngươi đến thật đúng lúc, vừa hay Điềm Điềm vừa đến, ngươi đã nối gót xuất hiện.”

“Kỳ thật bổn vương đúng là đi theo Điềm Điềm cùng đến, nhưng vừa rồi bị trì hoãn một chút, cho nên mới đến chậm một bước.”


“……..”

Không khí trong cung Duyên Hi nhất thời càng phát ra quỷ dị.

Một nữ tử mặc phượng bào đỏ thẫm ngồi bên cạnh thái hậu cười khẽ một tiếng, nói: “Một số lời đồn bên ngoài thật đúng là không thể tin. Hiện tại tam hoàng tử nói như vậy, dường như là thật tâm thích Điềm quận chúa, làm cho bản cung cảm thấy rất vui mừng.”

“Mẫu hậu lúc trước vì sao lại nghĩ bổn vương không phải thật tình thích Điềm Điềm? Bổn vương nghĩ, mẫu hậu tôn quý như vậy hẳn là không học đám người phàm phu tục tử bên ngoài, chỉ thấy ngoài mặt liền tự tiện nghĩ bổn vương nhất định sẽ không thích Điềm Điềm.”

Tam điện hạ, hôm nay ngươi tiến cung là cố ý đến kiếm chuyện sao?

Sắc mặt hoàng hậu cứng ngắc, nghé mắt nhìn Đức phi cực kì an vị bên cạnh một cái, bỗng nhiên cười nói: “Bản cung chỉ là nghĩ đến tam hoàng tử đối với nữ tử luôn mang thái độ không đổi, còn không ngừng làm ra chuyện lạt thủ tồi hoa (thủ đoạn ác độc), ngay cả đại tiểu thư danh môn nhà Hữu tướng phủ cũng không liếc thêm một cái, thật sự không ngờ ngươi nhanh như vậy đã gặp được cô nương mình thích, mẫu hậu đây thực sự vui mừng cho ngươi.”

Lời này nói đến cực kì đường hoàng, khiến cho sắc mặt Đức phi khẽ biến, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Đoan Mộc Điềm.

Đoan Mộc Điềm nhận thấy địch ý truyền từ trên người Đức phi, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, ánh mắt trầm xuống, sau đó cũng lạnh lùng trừng lại.

Đối với nữ nhân này, tuy nói là mẹ đẻ của Quân Tu Nhiễm, nhưng nàng không thể thích nổi, cũng không tôn trọng nổi.

Cho nên giờ phút này đối mặt với địch ý của mụ, Đoan Mộc Điềm có thể không chút do dự lạnh lùng đáp lễ. (TNN: xin phép cho ta được dùng chữ ‘mụ’ để chỉ con mụ Đức phi này, ả quá là độc ác luôn =.=)

Đáy mắt Đức phi nương nương nhất thời hiện lên lệ quang, song sau khi thấy sự thờ ơ của Quân Tu Nhiễm bên cạnh, mụ chậm rãi thu trở về, tiếp tục cúi đầu im lặng phẩm trà, các đốt ngón tay cầm chén trà hơi hơi trắng bệch.

Hoàng hậu nhìn Đức phi một cái, mím môi mỉm cười dường như rất vừa lòng, cũng không nói thêm cái gì nữa.

Lúc này lại nghe Quân Tu Nhiễm thong thả nói: “Mẫu hậu hiểu lầm, bổn vương chỉ coi Mộng Tuyền như muội muội, không muốn nàng tâm sinh hiểu lầm nên mới kiêng dè, dù sao bất kể thế nào nàng cũng là thiên kim tiểu thư tướng phủ, luôn luôn tri thư đạt lễ dịu dàng thanh nhã, là tiểu thư khuê các danh mãn kinh thành, còn đúng tuổi cô nương hoài xuân, hơn nữa bổn vương tin tưởng nàng kiên quyết sẽ không giống như Mâu tam tiểu thư làm ra loại chuyện tự mình hiến thân này.”

“Ngươi….”

Sắc mặt hoàng hậu nhất thời âm trầm, Mâu tam tiểu thư kia chính là tiểu thư Ngự Sử đại phu từng tự mình hiến thân cho Quân Tu Nhiễm song lại bị trần truồng ném ra cửa, đồng thời cũng là cháu gái bên ngoại của hoàng hậu.

Sau sự kiện đó, không chỉ Mâu tam tiểu thư, ngay cả phủ Ngự Sử đại nhân thậm chí là hoàng hậu nương nương cũng bị liên lụy vào trò cười của kinh thành, thật lâu sau mới bình ổn xuống.

Đương nhiên, Quân Tu Nhiễm nói lời này tuyệt đối không phải vì xả giận thay mẫu phi, mà chỉ đơn thuần là không muốn nhìn hoàng hậu đắc ý.

Thái hậu ngồi một chỗ nhìn trận tranh đấu nhỏ trước mắt này, im lặng không nói một câu, chỉ liếc mắt nhìn Đoan Mộc Điềm một cái, trong mơ hồ có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì Quân Tu Nhiễm luôn mắt cao hơn đầu không gần nữ sắc nhưng lại thay đổi thái độ với nàng.

Thuận theo, bà đành cười hòa giải nói: “Được rồi được rồi, sao đang nói chuyện hòa hợp đã thành ra ầm ĩ như vậy? Các ngươi đều nghỉ một chút đi, đến bên cạnh ngồi xuống.”

Có cung nữ tiến lại dẫn Đoan Mộc Điềm đi ra phía sau bình phong, mà đám Đoan Mộc Cảnh phải tiến vào Thiên điện, nơi tụ tập của nhóm công tử.

Sau bình phong, oanh oanh yến yến một phòng kiều hoa, khi thấy Đoan Mộc Điềm đi vào liền lập tức im lặng, sau đó đều hành lễ với nàng: “Tham kiến Điềm quận chúa!”

Dù sao thân thế của nàng cũng bày ra đó, quận chúa Đoan Mộc vương phủ cực kì tôn quý, chỉ thấp hơn một chút so với công chúa hoàng thất, thậm chí công chúa thất sủng còn phải nịnh bợ nàng.

Nhưng các nàng hành lễ tuy hành lễ, song thần sắc lại khác nhau, quả thật có cung kính, nhưng đa phần đều cúi thấp đầu, giống như không thể nhìn nổi nàng nhiều thêm một cái.

Có tiếng mềm mại hừ lạnh từ phía sau đám người vang lên, Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn, thấy một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt lạnh nhìn nàng.

Trong mơ hồ có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở chỗ nào.

Một giọng nói mềm nhẹ truyền vào trong tai nàng: “Quận chúa về kinh không bao lâu, lại lần đầu tiên tham gia loại yến tiệc này, chắc là không biết phần lớn những người ở đây đi? Vị này là lục công chúa.”

Lục công chúa?

Khó trách nhìn quen mắt, thì ra là con gái của Đức phi nương nương, xem bộ dạng này cùng Đức phi nương nương có vài phần tương tự, ngay cả thần thái mắt lạnh cũng giống nhau.

Đoan Mộc Điềm thu hồi vẻ mặt, hoàn lễ với chư vị tiểu thư, nhàn nhạt cười hờ hững nói: “Các vị công chúa tiểu thư có lễ, lần đầu gặp mặt, cũng không biết thân phận các vị tiểu thư, nếu có chỗ nào thất lễ, xin thứ lỗi.”

“Ngươi căn bản không cần phân biệt, dù sao cũng không có ai nguyện ý cùng ngươi giao hảo đâu. Đừng tưởng về kinh rồi, vào Đoan Mộc vương phủ thành quận chúa liền thật sự thành kim tôn ngọc quý, có thể cùng nhóm tiểu thư khuê các sánh vai, nói cho cùng ngươi cũng chỉ là kẻ từ nhỏ sinh trưởng bên ngoài, ngay cả quy củ lễ nghi cơ bản cũng không biết, chỉ là nữ tử thô tục mà thôi, lại vọng tưởng giống như tiểu thư khuê các chân chính? Đúng là cười chết người ta!”

Lục công chúa ngồi tại chỗ, mặt lạnh buốt tràn đầy khinh miệt, hơi hếch cằm nhìn Đoan Mộc Điềm nói.

Đoan Mộc Điềm cũng không bởi vì loại lời này mà tỏ vẻ tức giận, ngay cả tâm cũng không có nửa điểm dao động, chỉ ngẩng đầu hờ hững nhìn lục công chúa này, đạm mạc nói: “Đây là giáo dưỡng của công chúa hoàng thất sao?”

Trong phòng thoáng cái tĩnh lặng, ai cũng không ngờ được Đoan Mộc Điềm lại dám nói như vậy với lục công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất này, hơn nữa lục công chúa còn là muội muội cùng cha cùng mẹ với tam điện hạ.

Trên mặt mỗi người đều là vẻ kinh ngạc, không dám tin, ngay cả lục công chúa kia cũng sững sờ, sau đó “rầm” một tiếng vỗ bàn đứng lên.

Nàng đưa tay trực tiếp chỉ về phía Đoan Mộc Điềm, sắc mặt bởi vì tức giận mà hơi vặn vẹo, gần như là rống giận nói: “Lớn mật! Ngươi dám ngang nhiên nói chuyện với công chúa như vậy! Cái loại nữ tử không biết liêm sỉ dâm đãng như ngươi theo lí phải xử chết, phụ hoàng chẳng qua nể tình Đoan Mộc vương phủ công lao lớn nên mới không trách tội, còn tứ hôn ngươi cho Tam hoàng huynh ta, vậy mà ngươi vẫn không biết xấu hổ xuất hiện ở đây, còn không có nửa điểm thẹn thùng tiếp thánh chỉ, ngươi xứng sao? Ngươi đồ xấu xí này có điểm nào xứng đôi với hoành huynh của ta?”

Lời này chính là kéo cả Đoan Mộc vương phủ vào, cũng không biết lục công chúa này tâm tư đơn thuần, nghĩ cái gì nói cái đó, hay là căn bản không đem Đoan Mộc vương phủ để vào mắt.

Đoan Mộc Điềm vốn không muốn cùng nàng dây dưa, giờ phút này đôi mắt không khỏi trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía lục công chá. Bên cạnh lục công chúa đang có người giật góc áo nàng, ý bảo lời nàng nói hơi quá phận. Số người bên cạnh Đoan Mộc Điềm cảm thấy được hơi thở nghiêm nghị trên người nàng, không khỏi lui về phía sau, có người lại tiến lên đề phòng, sợ nàng nhào đến đánh công chúa.

Nghe nói Điềm quận chúa Đoan Mộc vương phủ thân thủ bất phàm.

Lục công chúa bị sự lãnh liệt của nàng làm cho sợ hãi, trong lòng không khỏi căng thẳng, ngược lại nói: “Sao hả? Ngươi muốn ngang nhiên động thủ với bổn công chúa sao?”

Đoan Mộc Điềm lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt chậm rãi đảo qua các thiên kim tiểu thư trong phòng, sau đó chậm rãi thu liễm hơi thở, nhìn lục công chúa cười lạnh nói: “Ngu xuẩn!”

“Phịch” một tiếng, có người ngồi không vững trượt khỏi ghế, có người đang uống nước bị sặc, có người dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất…..phản ứng của mọi người không nhiều, nhưng đều bị hai chữ này của Đoan Mộc Điềm làm cho sợ hãi.

Lúc này có người vựa vặn tiến vào, nghe động tĩnh bên trong không khỏi sửng sốt, ánh mắt không dấu vết đảo qua trên người Đoan Mộc Điềm, cuối cùng nhìn lục công chúa, ôn nhu cười hỏi: “Đây là làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?”

Người này chính là đại tiểu thư Hữu tướng phủ Thành Mộng Tuyền, phía sau còn có mấy muội muội của nàng đi theo.

Lục công chúa nhìn thấy nàng, ánh mắt nhất thời giống như nhìn thấy chị ruột, nhào qua, rồi lại có người từ phía sau Thành Mộng Tuyền đi vào, kinh ngạc hỏi: “Ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng động lớn trong này, chẳng lẽ đây là phương thức hoan nghênh đặc biệt của kinh thành sao?”


Có người hướng qua nàng nghênh đón, nói: “Vinh tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng tới, người ta chờ tỷ lâu rồi đó.”

Lục công chúa cũng nhìn về phía nàng, nghe đến đó không khỏi biến sắc, cũng nói: “Làm cho Vinh tỷ tỷ chê cười, thật sự có lỗi, chỉ là Đoan Mộc Điềm này quá phận, dám nhục mạ bản công chúa!”

Thành Mộng Tuyền kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Điềm một cái, lại nhìn lục công chú hỏi: “Công chúa, đây là có chuyện gì?”

Lục công chúa lúc này ủy khuất bĩu môi nói: “Ta chỉ nói nàng không xứng với hoàng huynh ta, nàng liền buông lời nhục mạ. Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Bộ dạng của nàng như vậy, nhìn thôi cũng khiến người ta ghê tởm ăn không ngon, ta thực thay hoàng huynh cảm thấy ủy khuất. Hoàng huynh ta phong thái tựa tiên nhân như vậy, cũng chỉ có biểu tỷ xinh đẹp như thiên tiên mới có thể xúng đôi, làm sao lại bị kẻ xấu xí trên mặt mang bớt đỏ lớn lên ở thôn quê nhúng chàm chứ?”

Thành Mộng Tuyền nghe vậy không khỏi đỏ mặt, liền nói: “Công chúa ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Điềm quận chúa đương nhiên có điểm tốt khiến người ta không thể với tới, bằng không Tam điện hạ cũng không tình thâm ý trọng với nàng.”

Nói đến câu sau, lại không khỏi ảm đạm, bộ dáng nhu nhược yếu ớt kia thật khiến người ta đau lòng, thương tiếc.

Lập tức có người sáp tới nói: “Thành tỷ tỷ là mĩ nữ cùng tài nữ số một Đại Viêm, biết tri thư đạt lễ, tuyệt đối không phải người nào cũng có thể tùy tiện so sánh, tỷ cùng Tam điện hạ mới chân chính là trai tài gái sắc ông trời tác hợp.”

Những người khác cũng đều phụ họa, nhưng không phải ai cũng là thật tình an ủi Thành Mộng Tuyền, trong đó có không ít người vui sướng khi người gặp họa.

“Ta thấy tam hoàng huynh chắc là bị quỷ mê hoặc rồi!”

Lục công chúa phẫn hận nói, quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm bên cạnh, không khỏi sửng sốt.

Người đâu?

Thì ra trong lúc các nàng nói chuyền, Đoan Mộc Điềm vốn đứng đó đã không thấy bóng dáng.

Tầm mắt nhanh chóng rời đi, rốt cục nhìn thấy bóng Đoan Mộc Điềm ở bên cửa sổ, nàng chống má ngồi tại chỗ, ngưng thần nhìn phong cảnh bên ngoài, hoa hoa lệ lệ ném toàn bộ khuê tú trong phòng ra một bên.

Hóa ra các nàng nói nhiều như vậy đều chỉ là diễn tuồng thôi sao, nàng căn bản còn không thèm nhìn vào mắt nghe vào tai?

Một hơi bị nghẹn ở ngực, không ngừng phồng lên mãnh liệt, song lại phát tiết không được, lục công chúa hậm hực đến sắp hộc máu.

Cái này….. thật sự quá đáng!

Vinh Cầm Tĩnh nhìn toàn bộ mọi chuyện, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lúc này nhìn đến phản ứng của Đoan Mộc Điềm, không khỏi nhịn không được bật cười.

Lục công chúa nhìn về phía nàng bất mãn nói: “Vinh tỷ tỷ, nàng lăng nhục muội muội ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không hề tức giận dù chỉ một chút sao?”

Vinh Cầm Tĩnh kinh ngạc nhìn nàng nói: “Lục công chúa, ngài đây chẳng lẽ là đang châm ngòi ly gián?”

“………”

Trong phòng lại một lần nữa im lặng, Thành Mộng Tuyền nhẹ giọng nói: “Công chúa người có điều không biết, Vinh tỷ tỷ cùng thứ muội kia luôn bất hòa, bình thường rất hay va chạm.”

Sắc mặt Vinh Cầm Tĩnh nhất thời lạnh xuống, nhìn Thành Mộng Tuyền nói: “Thành đại tiểu thư đối với chuyện nhà ta hiểu biết thật rõ ràng, bổn tiểu thư thật đúng là không vừa mắt tiểu tiện nhân kia, thập phần cảm kích Điềm quận chúa giúp ta giáo huấn tiểu tiện nhân kia đấy! Nhưng thật ra Thành đại tiểu thư ngươi thân là tiểu thư khuê các nổi danh ôn hương thanh nhã ở kinh thành, bây giờ giáp mặt lại nói chuyện huyên thuyên như thế, ngươi không lo lắng thanh danh của mình bị tổn hại sao?”

Sắc mặt Thành Mộng Tuyền trong phút chốc nửa xanh nửa tím, Vinh Cầm Tĩnh lại hừ lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh Đoan Mộc Điềm, theo tầm mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, xuỳ nhẹ nói: “Ngay cả cái rắm cũng không có, mệt ngươi còn chăm chú nhìn như vậy.”

Đoan Mộc Điềm không khỏi cười khẽ, thầm nghĩ đại tiểu thư Vinh quận vương phủ này thật ra không hề giống cô em kia của nàng, so với Vinh Cầm Viện còn thú vị hơn. Nghe nói hai ngày trước, nàng còn cùng tiểu thúc liên thủ đánh nhau ở bên ngoài.

Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu nhìn về phía nàng nói: “Nếu thực sự có rắm, thì ngược lại rất phấn khích.”

Vinh Cầm Tĩnh sửng sốt, sau đó gật đầu cười khẽ: “Cũng phải ha!”

Nàng bỗng nhiên ngồi xuống đối diện, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Điềm nói: “Ta tên là Vinh Cầm Tĩnh, vẫn luôn muốn gặp mặt ngươi cảm tạ ngươi thay ta giáo huấn tiểu tiện nhân Vinh Cầm Viện kia, hai ngày trước ở trên đường nghe được có người nói bậy về ngươi ta còn thuận tay giúp ngươi giáo huấn đấy.”

Nàng nói lưu loát trắng trợn thế này, ngay cả Đoan Mộc Điềm cũng không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn nhóm khuê tú đã lảo đảo trước gió, khẽ cười nói: “Những lời này của ngươi, hình như không thích hợp nói ra trước công chúng như vậy đi?”

Nàng cười lạnh nói: “Không sao, cho dù ta không nói thì khẳng định đã có người sớm biết ta cùng Vinh Cầm Viện kia không hợp, rồi lại thuận tiện lan truyền cho nhiều người khác. Nếu đã thế, ta việc gì phải che che đậy đậy, thú vị sao?”

Thành Mộng Tuyền ở bên cạnh sắc mặt khẽ biến, các thiên kim tiểu thư khác cũng ghé vào nhau nhỏ giọng thảo luận.

Nhìn thấy bộ dáng nàng nghiêm trang lại giống như không thèm để ý, Đoan Mộc Điềm cũng không ngại mở miệng cười nói: “Nói rất hay, nhưng cảm tạ ta thì không cần, ta cũng là báo thù cho mình thôi, không liên quan đến ngươi.”

Động tĩnh nơi này không nhỏ, đương nhiên mọi người ngoài bình phong đều nghe được, vô luận là thái hậu, nương nương phi tử hay vương phi các phủ cùng các phu nhân đều mang sắc mặt khác nhau, trực giác cho rằng yến hội hôm nay sợ là so với bình thường còn náo nhiệt hơn.

Vinh quận vương phi khóe miệng run rẩy, hướng thái hậu xin lỗi: “Nha đầu nhà nô tỳ rất không có quy củ, làm cho thái hậu nương nương chê cười.”

Thái hậu nghe vậy hơi hơi hoà hoãn sắc mặt, cười nói: “Đã sớm nghe nói đại tiểu thư Vinh quận vương phủ tính tình ngay thẳng, không mềm mại ôn hòa như khuê tú bình thường, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, thẳng thắn như thế cũng là cực kì hiếm có.”

Đoan Mộc lão vương phi ngồi tại chỗ giống như nhập định, căn bản cái gì cũng không nghe thấy, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Đức phi nương nương vô cùng lạnh lẽo.

Trong Thiên điện, Đoan Mộc Cảnh nhận được đãi ngộ hoàn toàn bất đồng với muội muội nhà hắn, các vị công tử liên tục tiến lên kết giao.

Quân Tu Nhiễm nửa dựa trên nhuyễn tháp, cũng không gia nhập mà dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, một ly rượu bạch ngọc trong tay nhẹ nhàng chuyển động, mũi nhọn lạnh lẽo trong mắt âm thầm dao động.

Bên cạnh, Thần công tử chui ra từ trong đám người, kéo theo một công tử tuấn tú tuổi trẻ ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn xung quanh, thì thào nói: “Muội muội nhà ngươi không tồi, hình như rất hợp ý với cháu gái bảo bối nhà ta.”

“Tạ biểu thúc khích lệ.”

“…….Ai, bản công tử đều bị các ngươi kêu cho già đi mất rồi.”

Lúc này lại nghe thái hậu nương nương ở bên ngoài mở miệng nói: “Ta thấy mọi người cũng đừng ngồi ở trong này nữa, ngự hoa viên tràn ngập hoa tươi, phong cảnh như tranh, không bằng tới đó một chút đi.”

Các nương nương phu nhân vui vẻ đồng ý, Tam điện hạ bỗng nhiên rời khỏi nhuyễn tháp, đi ra ngoài cửa.

Thần công tử tựa bên cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi vuốt cằm thì thào nói: “Bản công tử làm sao lại cảm thấy trong lòng bất an đây? Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui