Edit: Diệp Hàn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Những ngày còn lại cuối cùng cũng khôi phục vẻ an bình, ngoại trừ việc Lưu Thích thường xuyên chạy đến nhà bọn họ, giở đủ loại nịnh nọt với mọi người, định bụng đem con gái dâng cho Thần công tử, nhưng mấy lần đều bị chặn lại cũng đành bỏ về.
Vết thương của Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm khôi phục rất nhanh, nội thương bên trong cũng biến chuyển tốt hơn, có lẽ là do tuổi còn nhỏ, nhưng quan trọng nhất là hai người họ đều có nội lực hộ thể. Tóm lại, chỉ vài ngày sau, hai người đã có thể xuống giường đi bộ trong sân rồi.
Theo vết thương dần dần hồi phục, thời gian bọn họ chia tay cũng sắp đến.
Hôm nay đã là cuối tháng tám, mất hơn nửa tháng khôi phục, thương thế đã gần khỏi hẳn, ít nhất nhìn bên ngoài thì không ai biết bọn họ bị thương.
Đoan Mộc Điềm từ trong nhà đi ra, bước về phía Quân Tu Nhiễm đang ngồi trong sân.
Nghe được tiếng bước chân đằng sau, hắn bỗng nhiên nhanh chóng giấu đồ trong tay vào ngực, rồi mới quay đầu nhìn về phía nàng.
Nàng không hiểu nhìn hắn một cái, tiểu tử này mấy hôm nay đều một mình trốn trong góc phòng, thần thần bí bí, không biết đang làm gì.
Nàng cũng không vặn hỏi, không nghĩ nhiều, nhìn hắn một cái, rồi cầm một bộ quần áo đưa tới trước mặt hắn, nói: “Ngươi thử đi, xem có vừa người không, nếu phát hiện chỗ nào không ổn, ta cũng có thể kịp thời sửa chữa.”
Hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm vào bộ đồ trên tay nàng, không chớp mắt.
“Là do ngươi làm sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ngươi cũng không thể lúc nào cũng mặc mấy thứ quần áo mỏng tang như vậy, vừa vặn hội chùa lúc trước chúng ta buôn bán lời chút tiền, đủ mua vải gấm làm quần áo. Mấy hôm nay làm vội để tặng ngươi, ngươi thử một chút.”
Hắn vội vàng đứng lên, đưa tay tiếp nhận bộ quần áo, mặc thử lên người.
Thần công tử chân không chạm đất bay qua, liếc xéo y phục trên người hắn, âm dương quái khí* nói: “Ôi!! Quần áo mới cơ à, mặc vào quả nhiên vừa khít người nha.”
Quân Tu Nhiễm không để ý tới hắn, coi toàn bộ hành động của hắn như đang ghen tỵ mà thôi.
Quần áo Đoan Mộc Điềm làm, kiểu dáng đều khác bình thường, mặc vào dễ hơn, cho dù chất vải thô cứng, thì mặc lên người vẫn vô cùng đẹp mắt.
Thần công tử ở bên cạnh nhìn Quân Tu Nhiễm mặc y phục lên người, nhíu nhíu mày, bỗng nhiên quay người dính lên Đoan Mộc Điềm, bĩu môi lầu bầu nói: “Tiểu Điềm Điềm, cháu không thể bất công như vậy, chỉ làm quần áo cho hắn nha.”
“Cháu cũng làm quần áo cho cha và ca ca.”
“Còn thúc thì sao? Của thúc thúc đâu?”
“Thúc cũng đâu phải không có đồ mặc?”
Hắn ngẩn ra, sau đó tiếp tục bĩu môi, trong mắt ngập nước, điềm đạm đáng yêu nhìn nàng nói: “Ta mặc kệ, dù sao ta cũng muốn, ta là tiểu thúc của cháu! Cháu sao có thể làm quần áo cho người không có nửa điểm quan hệ, mà quên phần của tiểu thúc ta chứ?”
“…”
“Tiểu, Điềm, Điềm, Điềm Điềm…”
Giọng nói nhõng nhẽo nũng nịu vang lên, làm cho Đoan Mộc Điềm trong chốc lát nổi đầy da gà rơi lộp bộp xuống đất, mặt đen sì, khóe miệng cứng ngắc nói: “Thúc trước giờ chỉ mặc tơ lụa gấm vóc, loại quần áo may bẳng vải thô cứng này sẽ làm làn da mềm mại của thúc bị tổn thương đó.”
“Tiểu thúc của cháu da rất dày. Lại nói, đây là do Tiểu Điềm Điềm cháu tự mình làm, cho dù mặc vào sẽ đau như cắt da cắt thịt, ta cũng tuyệt dối không cởi ra!”
“Thời gian chỉ sợ không còn kịp.”
“Không sao, thúc có thể lưu lại thêm hai ngày nữa, đợi đến lúc cháu làm xong quần áo.”
“Vải không đủ.”
“Thúc lập tức đi mua!”
“….”
” Tiểu Điềm Điềm, chẳng nhẽ cháu thật sự không muốn may quần áo cho thúc? Làm cho tất cả mọi người, nhưng lại bỏ qua một mình ta a?”
“…..Tiểu thúc.”
“Hử? Cháu đáp ứng?”
“Thúc là trẻ con sao?”
“Bổn công tử xác thực còn vị thành niên!”
“……..”
Vị thành niên cái đầu thúc! Làm sao có thể không mặt không da tới vậy, thúc sống trên đời này rốt cuộc để làm gì?
Có mấy bóng người từ ngoài cửa đi vào, thấy ba người liền vội chạy tới, chính là Vương Thông, Hổ Tử và Tiểu Lục.
Ba người này, dường như bất kể lúc nào, cũng ở cùng một chỗ với nhau.
“Chúng ta nghe nói!” Không đợi ai hỏi, Tiểu Lục đã vội vã mở miệng, nhìn Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Thần nói, “Hai người muốn rời đi sao? Như thế nào lúc trước cũng không nghe các ngươi nói qua?”
Nghe Tiểu Lục nói vậy, ba người đồng loạt sững sờ, bởi vì bọn họ xác thực không có đề cập qua với ai, mặc kệ là Quân Tu Nhiễm hay Đoan Mộc Thần, dường như đều có ý im lặng rời đi.
“Các ngươi nghe được từ đâu?”
“Lưu tài chủ nói.” Hổ Tử vừa thở vừa nói: “Hôm nay chúng ta thấy Lưu tài chủ đang buộc đồ lên ngựa, liền hỏi hắn định đi đâu, sau đó hắn nói cho chúng ta biết là các ngươi muốn đi xe nhà hắn trở về kinh thành.”
Ba người bọn họ mấy ngày nay cơ hồ đều ở tại trấn Khánh Phong, bày quầy bán đồ nướng trên đường, tuy không thể so với mấy ngày hội chùa, nhưng đối với Thôn Tam Trạch mà nói, thu nhập như vậy đã là xa xỉ rồi, bình thường đều ở lại nhà Vương Thông trên thị trấn.
Vài ngày trước, bọn họ quay trở lại thôn, lấy cớ là làm ăn khó khăn, trên phố đã xuất hiện vài nhà theo chân bọn họ mở quán nướng, ý đồ giành khách rồi.
Lưu tài chủ kia cũng thực giảo hoạt, vừa thấy ba đứa bé này thân cận với Đoan Mộc Điềm, liền đặc biệt hiền lành, bình thường đi lại trên trấn cũng thường giúp đỡ.
“Không nghĩ tới nhà các ngươi lại ở kinh thành, đó là chỗ tốt nhất thiên hạ nha.” Vương Thông hai mắt sáng lên, ồn ào nói: “Nhưng ác ngươi cũng không có suy nghĩ rồi, phải đi về vậy mà không nói cho chúng ta một tiếng, có coi chúng ta là bằng hữu hay không?”
Bằng hữu?
Thần công tử hơi ngạc nhiên, hắn bình dị gần gũi, có thể theo chân bọn họ xuống nước bắt cá, leo cây bắt chim, nhưng kỳ thật nếu dùng thân phận của hắn, sẽ không đem mấy tiểu tử nông thôn này để vào mắt.
Bây giờ đột nhiên nghe được bọn nó nghiêm túc nói ra một câu như vậy, bỗng nhiên cảm động, cảm thấy mấy tiểu tử ở nông thôn này so với cái đám “mặt người dạ thú” kia xác thực tốt hơn nhiều lắm.
Quân Tu Nhiễm cũng hơi giật mình, sau đó cụp mắt, khóe miệng hơi gợi lên thành một đường cong mờ mờ.
Trừ Điềm Điềm ra, chưa từng có ai nói với hắn hai chữ ‘bằng hữu’ này, còn là ngữ khí đương nhiên như thế.
Đoan Mộc Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Ta chỉ là không thích cảnh chia tay mà thôi, cho nên muốn lặng lẽ rời đi, nếu có duyên, nhất định còn có thể gặp lại.”
“Nói lạ nha, gặp lại là lúc gặp lại, chuyện các ngươi phải trở về nhà là chuyện bây giờ, hai việc khác nhau, sao lại kéo về một chỗ?”
Vương Thông lắc đầu bất mãn nói.
Tiểu Lục cùng Hổ Tử bên cạnh cũng nói theo: “Nghe Lưu tài chủ nói, các ngươi hai ngày nữa sẽ rời đi, cụ thể là lúc nào vậy?”
“Đúng vậy a, cụ thể là lúc nào? Chúng ta sẽ đến tiễn!”
Thần công tử quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, cưởi híp mắt hỏi: “Tiểu Điềm Điềm, cháu còn phải cần bao nhiêu ngày?”
Đoan Mộc Điềm mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Năm ngày.”
“Lâu như vậy sao? Cháu làm thật lâu a!”
“Thúc muốn một chiếc hay một bộ?”
“Một bộ!” Trả lời không chút do dự!
Đoan Mộc Điềm khóe miệng co lại, sau đó trực tiếp quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ben cạnh, Quân Tu Nhiễm cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, thò tay nhẹ nhàng sờ lên, ánh sáng tím trong mắt sáng ngời, khóe miệng cười ôn nhu vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...