Edit: Cố Diệp Hàn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Lần này thực sự bị thương nặng.
Nghiêm trọng đến nỗi ngay cả giường cũng không xuống nổi.
Thậm chí lúc nào muốn ngồi dậy đều phải vịn vào tay người khác mới ngồi được.
Đoan Mộc Điềm nằm trên giườn, hơi mê mang, không hiểu sao chợt nhớ tới chuyện kiếp trước hay kiếp này, toàn thân đau đớn, song khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Kiếp trước, những khi bị thương đều ngồi một mình trong góc chịu đựng, chưa từng được bất kì ai lo lắng, hỏi thăm.
Cảm giác này….
Nàng thật muốn tát một tát, đạp cái người đang ầm ĩ om sòm trước mặt này ra ngoài.
“Tiểu thúc, cháu bị thương, rất mệt, rất yếu, cần phải nghỉ ngơi.” Không chịu nổi nữa, nàng mở to mắt, cắn răng gằn từng chữ nói với Thần công tử đang ghé sát trước mặt. Thần công tử trừng mắt nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng mân mê miệng, lẩm bẩm nói: “Ta cũng chỉ quan tâm Tiểu Điềm Điềm thôi mà, cháu không biết bộ dáng nhắm mắt nằm im của cháu, thật giống, giống như….”
“Giống như người chết…”
“Ách…”
“Cho nên tiểu thúc, thúc có thể để cháu nghỉ ngơi một chút được không? Nghỉ ngơi tốt thì mới có thể nhìn không giống người chết!”
Tròng mắt đảo rồi lại đảo, bất mãn lầm bầm thêm hai tiếng, lúc này hắn mới chịu rì rầm đi tới một chiếc giường khác bên cạnh.
“Ai, tam điện hạ à, bây giờ ngài cảm thấy thế nào? Nếu không thoải mái ở đâu thì nhất định phải nói nha, tuy nói 3 năm nay ngươi bị bọn họ cho ăn không ít đồ kì quái nên sinh ra khả năng miễn dịch nhất định, nhưng trong cơ thể vẫn còn rất nhiều thứ hỗn loạn, ai biết khi nào chúng sẽ đột nhiên bùng phát nha.”
Quân Tu Nhiễm vừa mở to mắt, lập tức ‘vèo’ một cái, nhắm mắt lại, bộ dạng giống như ta đang nghỉ ngơi, ai cũng đừng hòng đến quầy rầy.
Sắc mặt Thần công tử đen lại, cuối cùng vẫn không nhịn được vươn tay ra hung hăng chọc Quân Tu Nhiễm hai cái.
Cửa phòng mở ra, Đoan Mộc Cảnh từ bên ngoài đi đến, nhẹ nói: “Tiểu thúc, cha cháu bảo thúc đến phòng cha nói chuyện.”
“Làm cái gì? Không thấy bổn công tử đang bận rộn lắm sao?”
“Tiểu thúc, bọn họ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới có thể thật nhanh khỏe lại.”
Đoan Mộc Thần ngừng một lát, lại lầm bầm một câu, mới chịu xoay người, ung dung nhàn hạ đi ra ngoài, Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên mở mắt, nhìn theo bóng lưng hắn.
Vừa rồi hắn rõ ràng nghe được Đoan Mộc Thần nói: khỏe nhanh như vậy làm gì, bổn công tử còn muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa.
Trong mắt thoáng xẹt qua chút dị sắc, quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm đang nằm trên giường bên cạnh, nhẹ nắm chặt bàn tay.
Mà Thần công tử đi tới trước mặt Đoan Mộc Tranh, thần sắc mới vừa rồi còn vui cười giờ phút này vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm huynh trưởng đang đứng đối diện, thẳng thắn nói: “Đại ca, cho dù huynh đuổi, đệ cũng không đi.”
Đoan Mộc Tranh:”…..”
Sau đó tròng mắt đảo đảo, nói tiếp: “Kinh thành đệ cũng đã ở mười lăm năm, chơi cũng chơi chán rồi, đệ mới không cần trở về nhanh như vậy. Dù sao mẫu thân đã nói, nếu không thể mang huynh trở về, thì đệ cũng đừng hòng quay lại, hắc hắc!”
Gò má Đoan Mộc Tranh không khỏi giật giật hai cái, không chút nào để ý tới nguyện vọng của hắn, xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một con dấu hắc ngọc nho nhỏ tinh xảo lung linh, sáng long lanh.
Thời điểm nhìn thấy con dấu kia, Đoan Mộc Thần lập tức biến sắc, bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc tranh, hỏi: “Đại ca, huynh đây là có ý gì?”
“Đệ mang theo cái này trở về, mẫu thân sẽ hiểu.”
Thấy đại ca vẻ mặt không đổi nói ra một câu như vậy, Thần công tử cười lạnh một tiếng, ánh mắt cũng lạnh lùng, nói: “Đại ca, huynh có biết mình đang làm gì không?”
Đoan Mộc Tranh thu lại suy nghĩ, đờ đẫn nói: “Bảy năm trước, khi ta tới đây, chính ta đã không nghĩ sẽ quay trở về, thứ này ta luôn cất kĩ, định tìm cơ hội trả nó về kinh thành, bây giờ đệ đã tới, vậy đệ liền mang nó về đi. Từ nay về sau, Đoan Mộc gia do đệ thừa kế.”
Từng chút rét lạnh ngưng tụ lại trong mắt, Đoan Mộc Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Bổn công tử không thèm!”
“Tiểu Thần…”
“Lại nói, huynh cũng không phải là không có con trai, nếu huynh không muốn về, vậy Đoan Mộc gia phải do Tiểu Cảnh thừa kế, huynh đưa con dấu cho đệ, là muốn mưu tính cái gì? Dù sao bổn công tử cũng không hứng thú, nếu huynh muốn để đệ đệ huynh thừa kế, thì huynh có thể đi tìm người khác, tin rằng sẽ có rất nhiều kẻ muốn đấy.”
Trong mắt Đoan Mộc Tranh bỗng lóe vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Thần.
Thần công tử cũng không nhượng bộ, mặc dù trước đây đại ca là người hắn kính trọng nhất, nhưng giờ khắc này, gặp phải chuyện này, hắn tuyệt không lùi bước!
Hai huynh đệ lạnh lùng giằng co nhau một lúc, sau đó Đoan Mộc Thần rầm rì một tiếng quay người đi ra ngoài, nói: “Đợi thương thế của tiểu tử Quân Tu Nhiễm kia khôi phục một ít, không ngại đi đường, đệ sẽ mang hắn về kinh, về chuyện của huynh, đệ sẽ thành thật bẩm báo với mẫu thân.”
Nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt Đoan Mộc Tranh hơi dao động, lại cúi đầu nhìn về phía con dấu hắc ngọc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, năm ngón tay nắm chặt lại.
“Tiểu thúc, thúc phải rời đi sao?” Thời điểm Đoan Mộc Thần rảo bước tiến vào phòng, Đoan Mộc Điềm đã nằm ở trên giường nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
Hắn dừng lại một lúc, chậm rãi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ một ngón tay về phía Quân Tu Nhiễm, nói: “Đợi tiểu tử này có thể xuống đất đi lại, ta sẽ dẫn hắn về kinh.”
Nghe vậy, con mắt Quân Tu Nhiễm bỗng tối sầm lại, chậm rãi khép mắt.
Thần công tử thoáng một cái bay tới trước mặt hắn, đặt mông ngồi xuống mép giường, một bụng oán giận hông có chỗ phát tiết, liền vươn tay dùng sức chọc chọc mặt hắn, nói: “Làm gì? Ngươi đây là biểu lộ gì? Lúc trước không phải ngươi xin đại ca giúp đỡ ngươi trở về kinh thành sao? Hiện tại chẳng nhẽ lại không muốn về rồi?”
Quân Tu Nhiễm mặc hắn chọc, chẫm rãi ngẩng đầu, tươi cười sáng lạn nói: “Làm sao ở lại chứ? Ta còn muốn trở về kinh thành để làm chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng?” Thần công tử nhíu mày, “vèo” một cái tiến đến trước mặt hắn, cười hì hì nói: “Chuyện quan trọng gì vậy? Đến, nói cho bổn công tử nghe chút coi!”
“Nếu đã là chuyện quan trọng, sao có thể tùy tiện nói cho người khác nghe?”
“Bổn công tử cũng là người khác sao?”
“Phải!”
“Vậy ai mới là người một nhà với ngươi?”
Quân Tu Nhiễm đột nhiên câm nín, không nói gì, mi mắt lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Đoan Mộc Cảnh thò tay kéo Đoan Mộc Thần, nói:” Tiểu thúc, chúng ta đừng ở đây quấy rầy muội muội và Tu Nhiễm nghỉ ngơi, nên ra ngoài trước đã.”
“Đi ra ngoài làm gì? Ta không đi!”
“Hôm nay là Trung Thu, khó có cơ hội được đoàn tụ với Tiểu thúc, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chuẩn bị một ít thức ăn a.”
Hôm nay là Trung Thu rồi sao?
Đoan Mộc Thần ngẩn ngơ, tính toán thời gian, xác thực hôm nay chính là Trung Thu.
Hắn bĩu môi, thân thể nghiêng một cái liền ngã xuống bên cạnh Quân Tu Nhiễm, rên rỉ nói: “Không được, không được, ta cũng là bệnh nhân a, đêm hôm trước bổn công tử thế nhưng mà đánh nhau với tên nam nhân biến thái kia rất lâu đó, thực ra bản thân ta cũng bị trọng thương, chỉ là không muốn các ngươi lo lắng nên mới ra vẻ khỏe mạnh như không có chuyện gì thôi, ta bây giờ đã kiệt sức, không thể nhúc nhích được rồi.”
Dừng lại một lúc, hắn còn nói thêm: “Vẫn là Tiểu Cảnh may mắn nhất, thoải mái nhất, chạy qua chạy lại nhiều như vậy mà ngay cả một chút tổn thương cũng không có, a a, bổn công tử không xong rồi, thật sự rất chóng mặt đau đầu a!”
Mặt ba người còn lại trong phòng lập tức tràn đầy hắc tuyến. Khóe miệng Đoan Mộc Cảnh giật giật, đi tới kéo hắn, nói: “Nếu tiểu thúc đã cứng rắn giả bộ không có chuyện gì tới bây giờ, thì xin ngài hãy tiếp tục chịu đựng a.”
“Tiểu Cảnh, sao cháu có thể nhẫn tâm như vậy? Ta là thúc thúc ruột thịt của cháu đó !’
“Cho nên chúng ta là người một nhà, mà người một nhà thì tất nhiên không cần phải khách khí rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...