Nhưng dù sao anh ta không phải không đầu óc ngu xuẩn.Làm thế nào anh ta cũng không muốn thừa nhận, sự thật bày ra trước mặt, anh ta cũng chỉ phải thừa nhận.Không ai ép Hạng Băng Tư.Bản thân Hạng Băng Tư chính là một tên biến thái.
Việc làm của Cố Quân Trục cũng chỉ là nói toạc những chuyện Hạng Băng Tư làm ra trước công chúng mà thôi.Anh ta bắt lấy điện thoại của Tạ Vân Lâm, ngơ ngẩn phát ngốc.
Hồi lâu sau, anh ta mới vẻ mặt mờ mịt hỏi Tạ Vân Lâm: "Anh cả, hiện tại làm sao bây giờ?"Thân là cháu ngoại bảo bối của Tạ lão ở thủ đô, từ khi sinh ra đến bây giờ, anh ta chỉ chịu một lần sinh ly tử biệt vào lúc mẹ anh ta qua đời.
Trừ lần đó ra, anh ta sống xuôi gió xuôi nước, lại không gặp phải chuyện gì không như ý tình.Hôm nay, đột nhiên xảy ra tai nạn gần như có tính huỷ diệt này, cả người anh ta đều ngốc.Cho tới bây giờ, anh ta cũng không dám tin, trên đời này lại có thể có người dám can đảm không màng tình cảm giữa Tạ gia và Hạng gia, nói toạc loại chuyện xấu xa biến thái này ra trước công chúng.Tuy rằng đó chỉ là chuyện một mình Hạng Băng Tư làm, nhưng dù sao cô ta cũng họ Hạng.
Cố Quân Trục lại như thế nào tức giận, tra ra những chuyện đó của anh ta, ngầm giao cho Hạng gia hoặc là Tạ gia, để Hạng gia hoặc là Tạ gia tự mình xử lý không tốt sao?Anh ta dám cam đoan, vì danh dự Hạng gia và Tạ gia, Hạng gia và Tạ gia tuyệt đối sẽ không nuông chiều hành động của Hạng Băng Tư, nhất định sẽ mạnh mẽ trừng phạt cô ta.
Có điều, Cố Quân Trục lại chẳng bận tâm thể diện Hạng gia và Tạ gia, nói toạc mọi chuyện trước công chúng.
Việc này tương đương với ném mặt mũi Hạng gia và Tạ gia xuống đất, dùng chân dùng sức giẫm.
Sao anh ta có thể điên cuồng như vậy? Lại chẳng màng chút tình cảm nào!Chẳng lẽ anh ta không sợ Tạ gia và Hạng gia liên hợp lại trả thù anh ta sao? Chỉ là vì một Giang Tư Bắc mười sáu tuổi đã bị đuổi khỏi gia môn, thanh danh hỗn độn và một đứa trẻ vừa mới tìm về bên người, liền đắc tội hai đại gia tộc xếp hạng tọp 10 thủ đô, đáng giá sao?"Không có biện pháp," Tạ Vân Lâm mỏi mệt xoa bóp ấn đường, nhắm mắt lại, suy sụp thở dài một tiếng: "Hạng Băng Tư xem như xong rồi, chuyện về sau chỉ có thể mặc cho số phận, chỉ mong......"Anh ta quay đầu nhìn về phía Tạ Cẩm Phi: "Chỉ mong Cố Quân Trục nể mặt ông ngoại, đồng ý buông tha chú......""Em?" Da đầu Tạ Cẩm Phi tê dại, lắp bắp nói: "Tuy rằng em thích chơi một chút, nhưng em chưa từng làm cái chuyện gì thương thiên hại lý! Cố Quân Trục cũng không đến mức vì một tiểu nha đầu và một đứa trẻ còn không biết có phải con anh ta hay không mà vu oan hãm hại em chứ?""Nói chuyện khách khí chút đi!" Tạ Vân Lâm cho anh ta một con mắt hình viên đạn, hận sắt không thành thép: "Họa từ ở miệng mà ra!"Tạ Cẩm Phi rụt cổ, ủ rũ nói: "Em đã biết, anh cả."Tạ Vân Lâm lườm anh ta một cái, đoạt lại điện thoại từ trong tay anh ta, điểm vài cái, trầm tư nói: "Đến nay còn chưa có tin tức liên quan đến chú thả ra, xem ra, Cố Quân Trục hẳn là tính toán buông tha chú."Tạ Cẩm Phi thoáng an tâm một ít, vỗ trái tim nhỏ: "Em đã nói mà, dù giao tình giữa hai anh em mình và anh ta không sâu, tốt xấu cũng là quen biết từ nhỏ, cũng không thể làm tuyệt tình như vậy đúng chứ?""Hiện tại việc anh ta làm còn chưa đủ tuyệt sao?" Tạ Vân Lâm tức giận nói: "Anh đã sớm nói với chú, đừng dùng mấy lý luận sinh tồn ngày thường của chú để cân nhắc Cố Quân Trục! Anh ta không phải loại người sẽ vì cân bằng quan hệ gia tộc mà nén giận đâu, anh ta sống cuồng vọng tùy ý hơn bất cứ ai, nếu ai chọc anh ta nhất thời không vui, anh ta có thể làm người nọ cả đời không vui!""Em tin," Tạ Cẩm Phi gật đầu như gà mổ thóc, ủ rũ nói: "Anh cả, anh yên tâm, về sau em khẳng định không dám trêu chọc anh ta nữa, có bao xa em trốn anh ta xa từng ấy, em bảo đảm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...