Khi cánh cửa được đẩy ra, Vân Trạm đang định chuyển từ
trên giường sang chiếc xe lăn.
Thấy Dung Nhược bước vào phòng, cử động của anh hơi
cứng lại đôi chút, sau đó cánh tay dùng sức chống lên mép giường, chuyển người
sang xe lăn.Vừa rồi phối hợp với chuyên gia phục hồi chức năng, vận động suốt
hai canh giờ, khiến động tác của anh lúc này có hơi cố sức, sau khi ngồi thẳng
người dậy, anh lặng lẽ nâng đôi chân không còn cảm giác của mình lên… Mặc dù
Vân Trạm luôn từ chối sự giúp đỡ của người khác, nhưng đây là lần đầu tiên anh
cảm thấy toàn bộ quá trình này thật mệt mỏi và chậm chạp, chậm tới mức anh
không muốn nghĩ xem ánh mắt bên cánh cửa kia dừng lại trên đôi chân mình bao
lâu… Mặt không đổi sắc, anh cầm tấm chăn mỏng bên cạnh, phủ lên đôi chân khuyết
tật —— thứ mà anh trước đây vẫn luôn lờ đi chẳng hề để ý.
Mọi hành động khó nhọc của Vân Trạm đều lọt vào mắt cô
ngay khi vừa bước vào cửa. Cánh tay anh run rẩy, tay cô cũng hơi run lên. Người
giúp việc đứng đợi bên cạnh giường với vẻ lặng lẽ và quy củ, cho dù nghe thấy
tiếng thở dốc nho nhỏ của Vân Trạm cũng vẫn không tiến tới giúp anh. Đây là sự
kiêu ngạo của anh sao? Cô thầm than trong lòng..
Khi Vân Trạm chuyển người lên xe lăn xong, Dung Nhược
phát giác ra, từ nãy đến giờ, mình vẫn đang ngừng thở. Ngoài cửa sổ là ánh nắng
chói chang, cô nhẹ nhàng khép chặt đôi mắt, bước lên phía trước.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Thực ra, lúc trưa
nhận được điện thoại của Vân Trạm cô đã hơi ngạc nhiên. Dẫu sao cô cũng không
ngờ anh lại chủ động hẹn gặp cô.
“Lần trước em đã nói muốn thích ứng lại với chuyện làm
bạn gái tôi.” Ngẩng đầu lên nhìn cô, Vân Trạm thản nhiên nhắc lại. Ngụ ý nếu đã
là bạn gái anh, vậy anh có gọi điện gọi cô đến cũng đâu cần nhiều lý do.
Hả?! Hai hàng mi tinh xảo lơ đãng nhướn lên, Dung
Nhược nhìn lại anh. Thật sự không ngờ Vân Trạm lại trả lời mình như vậy! Một nụ
cười cực nhạt thoáng hiện trên đôi môi. Dung Nhược thầm bài xích tư tưởng trọng
nam của anh, nhưng cũng đồng thời hài lòng với tình trạng hiện giờ —— dẫu sao
anh cũng đã bắt đầu chủ động thừa nhận, cũng tiếp nhận thân phận của cô trước
khi cô có hành động gì.
“Đúng là tôi có nói vậy.” Cô lui lại một bước, ngồi
xuống chiếc ghế sô pha, nhìn thẳng về phía Vân Trạm. “Thế nhưng cho dù có là
bạn gái cũng đâu xuống thấp tới mức tùy ý người ta gọi lại đuổi đi chứ?! Hơn
nữa, tôi nghĩ anh cũng không phải người rỗi việc, gọi tôi tới chắc hẳn vì có
chuyện muốn nói.”
“Đúng là có chuyện.” Vân Trạm không hề phản bác lại
những lời cô nói, chỉ nở một nụ cười thản nhiên cực kỳ khó thấy. “Tuần sau tôi
sẽ đi công tác ở Anh, không biết em có muốn đi cùng không.”
Nước Anh?! Trái tim Dung Nhược đập mạnh hẳn! Trước khi
về nước, cô đã sống ở đó suốt hai năm.
“Nếu em không muốn tôi cũng không ép.” Thấy cô không
trả lời, Vân Trạm nói tiếp.
Hơi nghiêng đầu ngắm khuôn mặt tuấn tú kia, một cảm
giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Dung Nhược. Không thể nói rõ được là vì sao,
nhưng cô cứ cảm thấy Vân Trạm hôm nay thật khác xa so với quá khứ. Cố tình gọi
điện cho cô, chủ động nhắc tới thân phận “bạn gái” giờ còn muốn cô cùng anh ra
nước ngoài… Nhưng mà, cho dù thế, cô vẫn không định buông tha cơ hội ở chung
như vậy, vì thế cô lập tức trả lời: “Không vấn đề.” Để câu trả lời của mình
càng thêm thuyết phục, cô nói tiếp một câu: “Dẫu sao tôi cũng từng nói, cho dù
đã quên những chuyện lúc trước nhưng tôi vẫn muốn sẽ thử thích ứng.”
“Tôi sẽ chuẩn bị vé máy bay, thời gian cụ thể tôi cũng
sẽ báo cho em sau.” Gật đầu, không nhiều lời vô ích, Vân Trạm di chuyển chiếc
xe lăn tới trước bàn làm việc.
“Nếu anh còn có việc, vậy tôi về trước.” Dung Nhược
đứng dậy theo động tác của anh.
“Để tôi bảo lái xe đưa em về.” Vân Trạm không níu giữ,
chỉ thản nhiên gật đầu.
“Cám ơn.”
Vân Trạm ngồi trước bàn nhìn theo bóng lưng ưu nhã kia
tới khi nó hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen nhánh lúc này mới lộ vẻ trầm tư.
—— Quên mất những chuyện trong quá khứ.
Có thật là quên rồi không… Tiện tay mở cặp hồ sơ màu
xanh nhạt trên mặt bàn, chỉ có hai trang giấy, trên đó là kết quả điều tra mới
được chuyển tới lúc sáng.
Nước Anh… Bệnh viện Edinburgh.
Có lẽ, lúc anh tự mình tới nước Anh, mọi chuyện đều sẽ
rõ ràng.
Sau chặng đường kéo dài suốt mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay đã an toàn hạ cánh
xuống một sân bay ở ngoại ô London.
Cao Lỗi đi cùng với Vân Trạm ở phía trước, Dung Nhược
đi chậm hơn, theo ngay sau hai người. Cảm giác choáng váng ùa tới, cô biết mình
bị say máy bay. Ngồi xuống ghế sau xe, cô cố nén cảm giác nhộn nhạo khó chịu
trong bụng, lúc chờ Cao Lỗi giúp Vân Trạm lên xe, cô mới phát hiện sắc mặt Vân
Trạm rất tệ, có vẻ tái nhợt, mệt mỏi hơn nhiều so với lúc trên máy bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...