Sáng hôm sau.
Nhất Phong uể oải tỉnh lại, đầu hắn đau như búa bổ, xung quanh vẫn nồng nặc những thứ mùi trộn lẫn vào nhau. Đi vào nhà tắm thay một bộ đồ mới đã được chuẩn bị sẵn, đặt một xấp tiền trên bàn rồi rời đi.
Vừa về đến nhà, Nhất Phong đã phải đối mặt với ánh mắt phán xét của ông Nhất Lâm, nét mặt hầm hầm tức giận quát lớn.
“Mày đã làm gì mà An Đình bỏ về nhà bên ấy vậy hả?”
Nhất Phong không nhìn người đang hỏi mà chỉ trả lời.
“Cô ta có chân chứ phải tàn phế đâu, muốn đi đâu làm gì thì sao tôi quản được!”
Dứt lời hắn một mạch đi về phòng, phía sau lưng ông Nhất Lâm khẽ cười rồi lên tiếng.
“Nhất Phong, ta đã làm đúng thỏa thuận, thả con bé kia ra rồi thì con cũng nên biết bổn phận làm chồng của mình đi. Mau sang bên ấy xin lỗi An Đình rồi đưa nó về đây!”
Bước chân Nhất Phong dừng lại, hắn cố nuốt trôi cục nghẹn ngay cổ họng, bàn tay nắm chặt kiềm hãm lại.
“Chồng? Vậy cô ta là vợ lại để chồng một mình trong khách sạn rồi bỏ về nhà mình thì có đúng bổn phận chưa? Cô ta có chân tự đi thì cũng tự về!”
Ông Nhất Lâm tím mặt, không ngớt lời chửi bới Nhất Phong, hắn mặc kệ chẳng quan tâm, một mạch đi về phòng đóng sầm cửa lại.
Trong đầu hắn lúc này vẫn chỉ có Hạ Linh, Hạ Linh và Hạ Linh. Người tên Trung kia vẫn chưa trở lại hoặc tên ấy sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Ôm đầu rồi vuốt mặt, Nhất Phong mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt đỏ ngầu của mình khẽ thở dài.
…
Chiếc xe ô tô đỗ trong sân nhà ông Đại Hùng, ông Nhất Lâm đi vào bên trong cố gắng tươi cười chào sui gia của mình. Ông Đại Hùng thoáng chẳng thấy Nhất Phong thì ra vẻ khó chịu, hừ lạnh rồi đi vào bàn ngồi.
Sau vài câu xin lỗi do những gì Nhất Phong gây ra, ông Nhất Lâm ngỏ ý muốn đưa An Đình về nhà. Ông Đại Hùng chép miệng.
“Tôi chẳng phải khó khăn gì, nhưng ông xem Nhất Phong xem. Nó để con tôi trong khách sạn rồi đi uống rượu, say về thì phá hết cả căn phòng. Con bé phải ấm ức giữa đêm chạy về đây thì tôi không biết nên khuyên nó thế nào nữa!”
Nét cười gượng gạo trên gương mặt, ông Nhất Lâm nói.
“Nay tôi thay mặt nó xin lỗi ông với An Đình vậy. Chỉ là tôi muốn đưa con dâu tôi về nhà!”
An Đình cùng bà Ngọc Linh từ trên phòng đi xuống, cô cúi đầu chào ông Nhất Lâm, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Nhìn cô con gái của mình như vậy, ông Đại Hùng lại tiếp tục trách móc.
Ông Nhất Lâm nhẹ giọng lên tiếng.
“An Đình, con về nhà với ta nhé, ta đã mắng nó thay con rồi. Việc này rồi thời gian nữa nó sẽ hồi tâm chuyển ý thôi mà.”
Bà Ngọc Linh cũng ra sức khuyên con gái, An Đình sau một lúc tỏ ra ấm ức thì cũng đồng ý cùng ông Nhất Lâm trở về nhà họ Phạm.
Tại căn phòng VIP của bệnh viện, Hạ Linh tỉnh lại, cô cảm giác cả cơ thể đau nhói kinh khủng, cô dần dần nhận thức được xung quanh. Mùi thuốc sát trùng, cả căn phòng là màu xanh ngọc nhàn nhạt, khẽ đưa cánh tay lên cô cười chua xót.
Cô vậy mà chưa chết, mạng cô cũng lớn thật. Người được ông chủ Khiêm cắt cử ở lại trông coi, thấy Hạ Linh đã tỉnh liền gọi cho bác sĩ, đồng thời gọi điện báo lại cho ông Khiêm.
Một lát sau, ông Khiêm có mặt, ông ấy đi lại chỗ Hạ Linh, ông Khiêm hỏi cô.
“Cô gái, cô tên gì?”
Hạ Linh nhìn ông ấy không trả lời, cô đang nghĩ đến cái tên Hạ Linh của mình rồi chảy nước mắt. Nghĩ cô chưa nghe rõ thì ông ấy hỏi lại.
“Cô gái, cô tên gì? Sao lại té từ trên núi như vậy?”
Hạ Linh vẫn im lặng, mọi người cùng chờ đợi, một lát sau cô yếu ớt đưa cánh tay chỉ vào miệng rồi lắc lắc tay. Ông Khiêm nhìn bác sĩ thắc mắc.
“Cô ấy không nói được sao?”
…****************…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...