Tuấn đỗ xe ngay trước quán, gọi to vào trong:
- Hà Ni ơi, anh về tới nè!
Bên trong quán có người bước ra, đó là Hà Ni, nhưng khi nhìn thấy Tuấn, cô vẫn dửng dưng như không, chỉ đưa mắt nhìn như nhìn khách lạ vào quán.
Tuấn ngạc nhiên, nhưng vẫn lên tiếng tiếp:
- Em sao vậy, cách có mấy thước mà nhìn cũng không ra anh sao?
Hà Ni vẫn trơ mắt nhìn, đến nỗi một người khách đang ngồi trong quán vốn quen biết với Tuấn lên tiếng:
- Người yêu về mà nhận cũng không ra, đúng là bữa nay cô Hà Ni này đầu óc sao ấy!
Rồi anh ta quay ra nói vớt Tuấn:
- Từ sáng đến giờ vào uống cà phê mà cô này lơ đãng sao ấy. Như là người mất hồn vậy!
Tuấn lo lắng nhìn người yêu:
- Em có bệnh gì không vậy Hà Ni? Coi sắc mặt em kìa, xanh rờn...
Hà Ni văn không nói gì, nhưng khi Tuấn bước đến gần hơn thì cô bất ngờ đưa tay cấu vào đùi anh ta một cái đau điếng. Tuấn suýt kêu lên nhưng kịp kiềm chế được, anh đoán chắc có nguyên nhân gì đó, nên bước nhanh vào nhà trong. Ni đi theo, lúc này cô mới nhanh chóng đóng sầm cửa lại và thật bất ngờ, đưa tay đẩy mạnh một cái. Tuấn không kịp đề phòng, nên bị ngã ngửa lên giường.
Anh chàng chưa kịp lên tiếng, đã bị một bàn tay của Hà Ni bịt chặt ở miệng và
đành phải im lặng...
Trong mơ hồ, Tuấn nhớ là mình bị người yêu nhảy đè lên người, và anh còn ráng sức thốt lên:
- Em... em làm anh cứ tưởng... thì ra là... là...
Rồi Tuấn hầu như không còn, hay đúng hơn là không muốn vùng vẫy nữa, anh chấp nhận để cho người yêu muốn làm gì thì làm...
Nửa giờ sau...
Người xuất hiện trở lại ở gian khách đang ngồi uống cà phê là Tuấn chứ không phải Hà Ni. Vị khách quen lúc nãy rất tâm lý, lên tiếng:
- Vắng nhà lâu ngày nên bị bà xã phạt phải không? Mà xem ra cô ấy cũng không khoẻ lắm đâu, ông liệu mà vừa phải tối nay nhé, không khéo...
Anh ta nói xong trả tiền cà phê và bước ra ngoài. Chỉ một lát sau, bỗng có người chạy lại hớt hải báo tin:
- Cái người vừa ra khỏi quán chẳng hiểu sao tự nhiên chúi nhủi đầu xuống
đất miệng hộc máu và nằm một đống ngoài kia kìa!
Vài người nữa đổ xô chạy đến, Tuấn cũng đi theo, nhưng lát sau anh trở lại, lúc ấy đã thấy Hà Ni đứng trong quán, anh nói như lời báo cáo:
- Anh ta bị trúng gió chắc! Hà Ni vẫn bình thản:
- Việc gì cũng có cái giá của nó.
Tuấn hình như muốn hỏi lại, nhưng xem chừng anh ngại, nên sau đó chỉ lẳng lặng giúp người yêu dọn dẹp trong quán, không nói năng gì.
Cho đến khi từ ngoài có một chiếc xe hơi cũ vừa đậu lại, từ trên xe bước xuống một người đàn ông lớn tuổi, mà vừa thoạt trông thấy Hà Ni đã kêu lên:
- Chính là cô sao!
Người phụ nữ lớn tuổi hôm trước đã ghé quán. Bà ta nhìn sang Tuấn và chẳng cần giữ ý, đã nói ngay:
- Cậu này đâu phải là người cô mong đợi phải không?
Câu hỏi khiến cho Tuấn ngẩng mặt lên nhìn, nhưng Hà Ni thì vẫn không chút lo lắng, đáp nhanh:
- Giữa chốn thâm sơn cùng cốc này, có đàn ông là quý rồi, còn chọn ai vớt ai nữa!
Cô vừa nói vừa bước lại gần và quàng tay qua vai Tuấn, giới thiệu:
- Đây là Tuấn, người yêu của cháu, lâu nay đi làm ăn xa nay mới về. Người phụ nữ tên Dã Quỳ chợt nghiêm sắc mặt lại:
- Hai người đừng có diễn trò trước mặt tôi! Hà Ni và anh chàng tên Phong
đâu?
Câu hỏi bất ngờ của bà khiến cả Hà Ni cũng phải lúng túng còn anh chàng tên Tuấn thì vừa run vừa lùi lại sau như sắp bỏ chạy. Bà Dã Quỳ hét lớn:
- Đứng yên đó!
Nhưng anh chàng đã kịp phóng qua hàng rào thấp bên hông nhà và mất hút bên ngoài. Còn lại Hà Ni đang lúng túng thì đã bị bà Dã Quỳ chụp tay, bà đanh giọng:
- Các người tính làm gì? Cậu ấy đâu? Hà Ni run lẩy bẩy:
- Anh... anh ta...
Rồi bất chợt cô chỉ ra ngoài chỗ vực sâu, nói nhanh:
- Ở dưới đó!
Bề ngoài xem ra vẻ chậm chạp, vậy mà khi ra tay thì bà Dã Quỳ thật nhanh, bà khoá chặt tay của cô gái, rít lên:
- Nếu không đưa anh ta lên thì đừng hòng sống với tao!
Động tác khoá tay đó có lẽ quá mạnh, nên Hà Ni kêu lên đau đớn:
- Ui da! Để... để con nói...
Cô ta được bà buông ra, vừa định bước đi thì đã bị gọi giật lại:
- Trên người của cô bây giờ đã bị ta điểm huyệt, đừng hòng tính chuyện tẩu thoát. Khôn hồn thì mau đưa anh chàng tên Phong đó về đây!
Hà Ni đi rồi. bà Dã Quỳ mới quay lại phân trần với người khách duy nhất còn lại trong quán:
- Ở chốn vắng vẻ này xưa nay vốn bình yên, nhưng bây giờ đã không còn được như vậy nữa rồi. Ông thấy đó, cô gái lúc vừa rồi đâu phải là một con người bình thường... cô ta...
Vị khách đó là một người đàn ông trung niên, nãy giờ hầu như không màng tới cuộc đôi co giữa hai người, giờ nghe hỏi mới quay lại từ tốn nói:
- Thì chính bà đã đem lại điều bất ổn đó thôi! Người đàn bà giật mình:
- Ông... ông nói thế...
Người đàn ông vẫn không nhìn vào bà Dã Quỳ, nói tiếp:
- Thì chính bà đã gây ra cái chết cho họ, khiến họ thành như vậy mà còn trách ai?
Ông nói vừa xong thì vội bước ra ngoài. Bà Dã Quỳ hốt hoảng thấy rõ, bà vội chạy theo gọi lớn:
- Kìa, ông!
Nhưng người đàn ông đã như cái bóng, biến mất ngay khi vừa ra tới đường lộ. Bà Dã Quỳ ngẩn ngơ một lúc, khi bước trở vào thì đã thấy một người nằm im dưới sàn nhà. Người ấy là anh chàng Phong.
Chẳng hề ngạc nhiên, bà Dã Quỳ đưa tay sờ lên trán anh chàng, rồi chép miệng:
- Cũng còn may.
Phong vẫn còn sống, nên sau đó vài giây, anh ta trở nhẹ người rồi mở mắt ra, ngơ ngác:
- Tôi... tôi đang ở đâu?
- Cậu không phải lo, đây là nơi cậu được cứu sống. Cậu nhớ cô chủ quán Hà Ni không?
Được đánh thức cơn mê. Phong ngơ ngác:
- Cô ấy đâu rồi?
Đưa tay chỉ vào trong nhà:
- Nơi cậu đã nằm hồi đêm qua.
Phong không hỏi thêm, bật ngay dậy rồi bước nhanh vào trong nhà. Cũng vừa lúc ấy Hà Ni bước ra. Cô như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, sững sờ khi nhìn thấy Phong:
- Anh... anh...
Bà Dã Quỳ phải lên tiếng:
- Nếu tôi trở lại không kịp thì hai người đã chết rồi! Tôi kể tóm tắt cho nghe: Hai người đã bị oan hồn của một ma nữ hãm hại, nó khiến cho cậu Phong này đi xuống vực sâu và nó nhập hồn vào Hà Ni, khiến cho cô suýt nữa đã hại thêm một người thanh niên vô tội. Anh chàng Tuấn vốn là một thợ chụp ảnh thường qua lại tuyến đường này và từng đem lòng thương cô chủ quán đây. Nó bắt hồn anh chàng ấy, định biến anh ta thành một cặp đôi để cùng với nó tiếp tục gây thêm những thảm cảnh. Cũng may...
Bây giờ hai người mới nhận ra. Hà Ni Iúc này hoàn toàn khác một Hà Ni lúc nãy, cô ngượng ngùng nhìn Phong:
- Anh đã... Phong đáp:
- Tôi cũng không biết nữa! Tôi cũng mới tỉnh lại đấy thôi.
- Em cũng...
Hà Ni vừa nhìn ra nhà ngoài thì ngạc nhiên:
- Bà ấy đâu rồi?
Biết cô hỏi bà Dã Quỳ, Phong nhìn ra và nói:
- Bà ấy mới vừa ở đây.
Nhưng khi họ trở ra ngoài thì chẳng còn thấy bà ấy đâu Hà Ni ngạc nhiên:
- Em mới nghe tiếng của bà đây mà.
Khi đó, người đàn ông bỏ đi đột ngột lúc nãy lại hiện diện, ông ta đặt một nhánh hoa dã quỳ nằm dưới đất và bảo:
- Bà ấy đây. Cô chủ quán nhớ tên bà ta không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...