Yêu Và Chết
Nửa đêm hôm đó...
Có lẽ quá căng thẳng suốt ngày, nên vừa nằm xuống một lúc bà Lệ Thuỷ đã ngủ say. Hai Sương đi tắt đèn rồi cũng nằm theo.
Khoảng một giờ sau...
Bà Lệ Thuỷ quay sang cô người làm của mình, nói bằng giọng ngái ngủ:
- Mày ngủ ngáy và nghiến răng quá tao ngủ không được! Hay là thôi, mày ra ngoài ngủ riêng đi!
Hai Sương không trả lời, hình như cô ta đã ngủ quá say. Và tiếng ngáy càng to hơn...
Bà Lệ Thuỷ phải bật dậy với tay bật bóng đèn ngủ có độ sáng tỏ hơn, bà gắt:
- Con này ngủ như chết vậy. Dậy đi!
Và bà chỉ kịp nói tới đó, rồi thì gần muốn đứng tim khi nhìn thấy trước mặt mình, người đang nằm kia không phải là Hai Sương, mà là... Mỹ Dung!
- Trời ơi, bớ... bớ...
Bà ta lảo đảo ngã ngửa xuống giường, vô tình lại ngã đúng lên thân thể của Mỹ Dung!
- Cứu...
Bà ta ngất đi. Đến khi được cứu tỉnh thì người đứng trước mặt bà là Hai Sương. Bà ta thều thào:
- Sao... sao lại... thế này...? Hai Sương ngạc nhiên:
- Bà sao vậy? Sao nửa đêm bà la làng làm náo động cả nhà vậy bà? Bà Lệ Thuỷ bật dậy, nhìn quanh với vẻ bàng hoàng còn trên nét mặt:
- Nó... nó đâu rồi?
- Nó nào?
- Con... con Mỹ Dung!
Hai Sương và mấy người làm đều ngơ ngác:
- Mỹ Dung nào? Mỹ Dung đã được chở về Sài Gòn rồi, sao còn cô ấy ở đây?
- Không, nó mới ở đây? Nó nằm trên giường này, nó là... Bà ta quay lại nhìn Hai Sương với vẻ nghi ngờ:
- Sao lúc đầu mày ngủ với tao, mà sao khi tao lay dậy thì thấy... con Mỹ Dung nằm ngay chỗ của mày?
Hai Sương nghe bà ta nói vậy thì hốt hoảng:
- Con đâu phải ma! Lúc bà ngủ, con ra ngoài đi vệ sinh, bởi con sợ làm dơ nhà vệ sinh của bà. Đến khi trở vào thì con kịp nghe bà kêu thét lên!
Sáu Xinh, một cô người làm khác cũng lên tiếng:
- Lúc bà chủ kêu la trong này thì ở ngoài kia có ai đó để cái thùng lớn ngã dưới gốc cây mimosa. Cái thùng đó giống như... giống như...
Bà Lệ Thuỷ chú ý tới điều đó, bà hỏi dồn:
- Cái thùng gì?
Sáu Xinh chỉ tay ra ngoài:
- Ngay trước cửa đó!
Hai Sương là người chạy ra xem đầu tiên, và từ ngoài sân tiếng cô ta kêu thất thanh:
- Bà ơi, cỗ... cỗ quan tài!
Bà Lệ Thuỷ dù đang kiệt sức cũng phải cố lết ra ngoài, đôi mắt bà trợn trừng khi nhìn thấy cỗ quan tài đỏ như máu đang nằm lạnh lùng giữa sân nhà! Rồi như có một lực vô hình đẩy bước chân bà tiến lại gần hơn cỗ quan tài.
Hai Sương cũng bước theo và khi họ còn đang sợ sệt hồi hộp, thì bỗng nắp quan tài như bị ai đó đẩy mạnh, nó bật ra rơi xuống đất!
- Trời ơi!
Tiếng la lớn nhất là của Hai Sương, nhưng người ngất xỉu lại là bà Lệ Thuỷ? Bên trọng quan tài là Mỹ Dung! Hình ảnh đôi dòng lệ chảy tuôn lúc liệm
như thế nào, thì lúc này trước mắt mọi người nó lại tái hiện y như vậy! Hai Sương thất thần:
- Mợ Hai... xin mợ...
Mọi người không tin vào mắt mình, nhưng trước mắt họ, cái xác nằm im trong quan tài là sự thật và nó như đang thách thức những con tim sắp vỡ ra của những người có mặt. Hal Sương dìu bà chủ vào nhà, vừa nói với lại:
- Sáu Xinh gọi điện thoại về Sài Gòn báo tin này liền đi, kẻo cậu Lộc lo. Xinh gọi ngay cho Hoàng Lộc báo tin cỗ quan tài thì từ đầu dây bên kia,
giọng của Lộc sửng sốt:
- Chị nói cái gì, quan tài của vợ tôi đang ở dưới này, tang lễ đang cử hành mà!
Sáu Xinh rụng rời tay chân, đứng chết lặng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...